Đọc truyện Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh – Chương 37
Chẳng bao lâu sau, viện trưởng xuất hiện trước cửa phòng làm việc của trưởng khoa, giữ trưởng khoa lại hỏi: “Xử lý chuyện của Ôn Thiếu Khanh thế nào rồi?”
Trưởng khoa thành thật trả lời: “Tạm thời đình chỉ chức vụ để xem xét.”
Viện trưởng trợn mắt, “Ai bảo anh đình chỉ chức vụ của cậu ấy?”
Trưởng khoa nghiêm mặt, “Viện trưởng, cậu ta lôi kéo học sinh đánh nhau.”
Viện trưởng hắng giọng, “Vậy cũng không thể đình chỉ chức vụ.”
Trưởng khoa thấy sắc mặt viện trưởng hơi lạ, “Viện trưởng, anh sao thế?”
“Vào phòng làm việc của anh rồi nói.” Viện trưởng đi vào trong.
Trưởng khoa ngơ ngác đi theo.
“Anh không biết cậu ta là ai thật à?” Thấy trưởng khoa đóng cửa lại, viện trưởng mới ngao ngán lên tiếng: “Nhà họ Ôn đấy.”
Trưởng khoa càng hoang mang, “Nhà họ Ôn nào?”
Viện trưởng tức giận đập bàn, “Ngành y có mấy nhà họ Ôn? Anh chỉ biết cắm đầu viết báo, có thể ngẩng lên nhìn chút được không hả?”
Trưởng khoa như bừng tỉnh, “Họ…!Họ đều ở bệnh viện quân khu cơ mà? Sao lại chạy đến viện chúng ta?”
Viện trưởng thở dài, “Dù còn trẻ nhưng lý lịch của cậu ta không đơn giản đâu.
Từ khi biết nói biết viết cậu ta đã bắt đầu vào ngành, dòng mảu chảy trong người cậu ta là dòng máu bác sĩ lắng đọng của mấy đời đấy.
Bài học vỡ lòng của người khác là Tam tự kinh, của cậu ta là Thiên kim phương, khác nhau rất nhiều.
Lý lịch trong ngành có khi còn dài hơn chúng ta.
Ông cụ Ôn đích thân dạy dỗ, kiến thức kinh nghiệm đầy mình, cậu ta cầm tay anh bắt mạch chưa đến nửa phút là có thể phát hiện anh bị bệnh gì.
Anh không biết những người làm việc bên Đông Tây y kết hợp lúc nào cũng mưốn giành giật cậu ta à? Mà dù không có những thứ đó, thi kỹ năng dùng dao phẫu thuật của cậu ta anh có so bì được không?”
Nối xong, viện trưởng cau mày hòi: “Đình chỉ mấy ngày?”
Trưởng khoa hơi chột dạ, “Một tháng…”
Viện trưởng vỗ bàn, “Bao lâu?”
Trường khoa lại ngập ngừng, “Hai tuần.”
Viện trưởng trừng mắt, “Mấy ngày?”
Trưởng khoa nhỏ giọng trả lời, “Hai ngày…”
Cuối cùng viện trưởng cũng hài lòng đứng lên chuẩn bị đi, “Hai hôm nữa tôi muốn trông thấy cậu ta.”
Trưởng khoa ngăn ông lại, “Viện trưởng xảy ra chuyện thế này, chúng ta cũng phải có lời giải thích với phía truyền thông và bên Sở chứ?”
Viện trưởng xưa tay, “Bố cậu ta xử lý rồi, nếu không anh nghĩ sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy? Báo cậu ta hai ngày nữa đi làm.
Với lại, về sau có chuyện thế này, bệnh viện cũng phải tỏ thái độ, lúc cần cứng rắn thì vẫn phải cứng rắn, biết chưa?”
Trưởng khoa nhìn viện trưởng rời đi mà vò đầu bứt tóc.
Lúc thì nói phải mềm mỏng, lúc lại bảo phải cứng rắn, anh tưởng anh là xốp chắc?
Đêm qua Tùng Dung thao thức đến nửa đêm, hôm nay rời nhà muộn, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Ôn Thiếu Khanh cầm theo mấy cây cải thìa vẫn còn đọng sương bước ra khỏi thang máy, mà đáng ra lúc này anh đang trong giờ làm việc.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, “Sao anh không đến bệnh viện?”
Ôn Thiếu Khanh vừa đi vừa trả lòi: “Đến rồi.”
Tùng Dung nghi ngờ, “Đến rồi?”
“Ừ, tạm thời đình chỉ chức vụ.
Nhân tiện nghỉ ngơi chút, trước kia muốn xin nghỉ cũng không được.
Tối có về ăn cơm không? Anh sẽ nấu thêm.”
Anh đi thong thả, hòi hợt nói chuyện mình bị đình chỉ chức vụ, sau đó hỏi cô có về ăn cơm tối không, tựa như chẳng có việc gì to tát.
Ánh nắng chiếu vào xuyên qua cửa sổ hành lang.
Tùng Dung nhìn Ôn Thiếu Khanh đang đi ngược chiều ánh sáng, thấy nắng dát lên người anh một quầng sáng màu vàng kim thật dịu, trông rất đỗi trầm lặng bình yên.
Đối mặt với bao hiểu lầm và bất công, anh vẫn thản nhiên như vậy, vẫn bước tiếp mà chẳng hoang mang, vẫn làm chuyện mà anh nên làm.
Ôn Thiếu Khanh đi lướt qua Tùng Dung, lấy chìa khóa mở cửa.
Không nghe thấy cô trả lời, anh lại quay người hỏi: “Có về ăn không?”
“Có.” Tùng Dung gật đầu, nhìn Ôn Thiếu Khanh bước vào nhà, còn cô vẫn đứng ngẩn ở đó.
Thế rồi suốt ngày hôm ấy, Tùng Dung chẳng thể tập trung, khuôn mặt khôi ngô và dịu dàng của Ôn Thiếu Khanh cứ thấp thoáng trước mắt.
Buổi chiều khi dự phiên tòa sơ thẩm, cô lại càng không để tâm.
May mà chỉ là vụ án nhỏ, đối phương lại là người mới, trông thấy cô đã mất khí thế, nhìn những tài liệu mà cô chuẩn bị thì coi như đã thua một nửa.
Khi thẩm phán thực hiện điều trần, Tùng Dung liên tục cau mày xem đồng hồ, sự nóng vội trên mặt khiến đối phương sợ không dám phản bác, vì vậy phiên tòa kết thúc rất nhanh.
Sau khi kết thúc phiên tòa, thẩm phán cười hỏi: “Tiểu Tùng, người mới kia làm gì có lỗi với cháu a?”
Tùng Dung thu dọn đồ đạc, “Không ạ.”
“Thế sao cháu lại thiếu kiên nhẫn mà bắt nạt người ta thế?”
“A, cháu muốn về nhà ăn cơm.” Tùng Dung nhìn đồng hồ, “Nếu còn không xong sẽ bị tắc đường.”
Thẩm phán sửng sốt, luật sư Tùng trông đâu có giống kẻ ham ăn? Còn đang định hỏi thêm đã thấy cô vội vàng bỏ đi.
Cuối cùng Tùng Dung cũng về được chung cư trước khi tắc đường.
Lúc chờ thang máy, cô còn mải nghĩ xem lát nữa nên an ủi Ôn Thiếu Khanh thế nào, dù sao việc tạm thời bị đình chỉ chức vụ hẳn sẽ khiến anh khó tiếp nhận.
Khi vào nhà, Tùng Dung trò chuyện với Ôn Thiếu Khanh rất dịu dàng, anh nói gì cô cũng ngoan ngoãn tỏ vẻ tán thành.
Ôn Thiếu Khanh rất ngạc nhiên trước vẻ dịu ngoan của cô, nhưng chỉ trong thoáng chốc anh liền hiểu ra, sau đó thản nhiên hưởng thụ sự thùy mị, ân cần hiếm có này.
An cơm xong Tùng Dung chủ động rửa bát, rót trà, ngồi trên sofa tiếp tục dịu dàng an ủi: “Anh đừng buồn, việc đình chỉ chức vụ cũng chỉ là tạm thời thôi, đợi sóng gió qua rồi anh vẫn có thể đến bệnh viện làm việc mà.”
Ôn Thiếu Khanh rầu rĩ đáp: “Ừm.”
Tùng Dung nhìn anh cúi đầu vuốt lông Nhường Chút, tim như thắt lại.
Dường như tinh thần anh đang cực kỳ sa sút?
Cô mau chóng cười nói: “Không sao đâu mà, nếu tâm trạng không vui thì anh có thể ra ngoài đi chơi một chút.”
Ôn Thiếu Khanh lại phát ra một từ đơn: “Ừm.”
Tùng Dung cảm thấy mình không giỏi an ủi, mọi phương pháp xử lý khi đối mặt với đương sự đều không thích hợp dùng trong trường hợp này.
Cô tiếp tục cố gắng, “Không muốn đi à? Vậy hay là tập thể dục? Em có một cái thẻ tập thể thao ở phòng tập chung cư, có thể cho anh mượn.”
Lần này đến một từ đơn Ôn Thiếu Khanh cũng chẳng buồn thốt ra, chỉ thở dài thườn thượt.
Tùng Dung càng sốt ruột, sao phản ứng của anh lại lạnh nhạt thế chứ? Chẳng lẽ chuyện rất nghiêm trọng? Bệnh viện phạt nặng lắm sao?
Cô ngập ngừng hỏi: “Ừm…!Rốt cuộc là đình chỉ chức vụ trong bao lâu?”
Cuối cùng Ôn Thiếu Khanh cũng ngẩng đầu nhìn cô, “Hai ngày.”
Tùng Dung lập tức nhảy dựng lên, “Hai ngày? Thế anh đang giả bộ cái gì ở đây?”
Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ vô tội, “Anh không giả bộ.
Anh có nói là anh buồn đâu? Tự em nói đấy chứ.”
Tùng Dung nghiến răng.
Chẳng trách khi nãy anh cứ cúi đầu, giọng nghe cũng rất lạ, chắc là đang cố nén cười đây mà!
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hờ hững nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Vậy bác sĩ Ôn ở nhà kiểm điểm bản thân cho tử tế đi, em không quấy rầy nữa.
Sáng mai nếu có thời gian thì đến văn phòng gặp em, chúng ta ký hợp đồng ủy thác, nhân tiện bàn về chi phí luật sư luôn.”
Ôn Thiếu Khanh cũng đứng dậy.
Bình thường anh đã cao hơn cô nửa cái đầu, giờ Tùng Dung đi dép lê, cách biệt dáng vóc giữa đôi bên lập tức được kéo dài.
Anh cúi nhìn cô, có lẽ cảm thấy không hài lòng về khoảng cách giữa hai người nên tiến lại nửa bước, nửa nghiêm túc nửa bông đùa hỏi cô: “Em đang hẹn anh đấy à?”
Trên đầu anh là chiếc đèn treo, khi tới gần liền phủ cả người cô trong bóng tối.
Mặt Tùng Dung hơi nóng lên, đẩy anh ra chạy về nhà.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thiếu Khanh trêu đùa cô sau khi hai người bày tỏ tình cảm.
Trước kia vẫn còn nhiều điều nghi vấn, mỗi lần bị anh chọc ghẹo cô đều cảm thấy bực bội trong lòng, giờ thì…
Cô dựa vào cửa, mân mê mái tóc mình.
Cảm giác bực bội kia như biến thành một luồng hơi nóng, đốt lên trong tim những xúc cảm rối ren, đó là cảm giác xa lạ mà cô chưa bao giờ nếm trải.
Cô kéo tóc, chán nản nghĩ, tóc dài quá rồi nhỉ? Mai phải đi cắt thôi!
Sáng hôm sau Ôn Thiếu Khanh đến văn phòng chỗ Tùng Dung làm việc.
Sau khi nghe anh nói là tìm Tùng Dung, nhân viên lễ tân liền nở nụ cười mờ ám.
Hai cô gái liếc nhau rồi cùng nhìn anh đầy hứng thú, qua một lúc mới cầm điện thoại lên gọi: “Luật sư Tùng, có người tìm chị.
Trai đẹp nhé.”
Ngay sau đó Tùng Dung tự ra ngoài đón Ôn Thiếu Khanh, hai cô gái lễ tân lập tức nháy mắt ra hiệu với cô.
Nhìn biểu cảm khó tả trên mặt Ôn Thiếu Khanh, Tùng Dung cảm thấy vô cùng xấu hổ, lườm hai cô gái kia rồi quay người dẫn Ôn Thiếu Khanh đi về phía phòng làm việc, “Vào đi.”
Vừa đi khỏi, hai cô bé sau lưng đã bàn tán nhiệt tình.
“Đây là người luật sư Tùng đang đợi sao? Đẹp trai thật đấy!”
“Hẳn rồi! Sáng sớm vừa đến nơi luật sư Tùng đã dặn là nếu có điện thoại gọi đến tìm chị ấy thì cứ báo là chị ấy không ở đây.
Nếu có một người đàn ông đến tìm chị ấy thì lập tức gọi điện báo, chị ấy còn tự mình ra đón nữa, tôi nghĩ chắc chắn là người này!” “Hai người xứng đôi nhỉ?”
“Vừa nãy họ còn nhìn nhau đưa đẩy nữa kìa.
Mặt luật sư Tùng hơi đỏ lên, đáng yêu thật đấy…”
Hai người đang trò chuyện rôm rả thì ĐàmTư Trạch và Thượng Quan Dịch bước vào.
ĐàmTư Trạch gõ lên mặt bàn, tò mò hỏi: “Ai đáng yêu?”
“Luật sư Tùng và một người đàn ông!”
“Người đàn ông nào?”
“Vừa rồi có một anh chàng siêu đẹp trai đến tìm luật sư Tùng, giờ họ đang ở trong phòng làm việc của chị ấy.”
Đàm Tư Trạch ngẫm nghĩ, “Thượng Quan, chốc nữa chúng ta đi xem thử đi.”
Thượng Quan Dịch đặt một tay trong túi quần, tay kia giơ lên xua xua, vừa nói vừa đi vào trong: “Thôi đi, luật sư Tùng tính tiền theo phút đấy.
Lần trước tôi tham khảo ý kiến cô ấy mấy vấn đề thôi mà cô ấy lấy phí tư vấn lên tới bốn con số!”
Đàm Tư Trạch đang đứng đó nghĩ cách lát nữa đi xem thử, còn lúc này Tùng Dung đang đưa hợp đồng đã làm xong cho Ôn Thiếu Khanh, “Anh đọc xem có vấn đề gì không, nếu không thì điền thông tin cá nhân của anh vào.”
Nói xong, cô lại chú ý đến tay trái của anh, hôm nay tay băng kín hơn hôm qua, trông có vẻ nghiêm trọng, “Tay không sao chứ?”
“Ừ.” Ôn Thiếu Khanh vờ vĩnh xoa bàn tay trái.
Sáng nay tình hình hơi nghiêm trọng.”
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tùng Dung không trực tìễp đặt tay lên.
Cô cầm bút chọc chọc, “Hay là đụng đến xương rồi? Đi bệnh viện khám xem thế nào?”
Tùng Dung ngẩn ra, “Tự anh nói là trong ngành có chuyên ngành mà?”
Ôn Thiếu Khanh xích lại gần: “Em lo cho anh hả?”
Niềm hân hoan thấp thoáng trong mắt anh khiến Tùng Dung không nỡ chối, “Coi như vậy đi.”
Anh được nước lấn tới, hỏi thêm: “Vậy nếu tay anh mãi không khỏi được, không thể làm phẫu thuật nữa thì em nuôi anh nhé?”
Tùng Dung lập tức sốt sắng vuốt nhẹ tay trái anh, “Nghiêm trọng thế thật à?” Nói xong, cô đứng dậy, “Thôi, để hôm khác ký.
Đi bệnh viện đã.”
Ôn Thiếu Khanh giữ tay cô lại, “Ý anh là nếu như”.
Tùng Dung nhìn anh thật lâu, dần thầy nét bông đùa hiện lên nơi đáy mắt người đối diện, vẫn có thể đùa thản nhiên thoải mái như thế, hẳn là vết thương không nặng.
Cô rút tay về, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, lạnh nhạt nói: “Là luật sư của anh, nếu chuyện đó xảy ra thật, em chỉ có thể cố gắng giúp anh kiếm thêm chút tiền bồi thường, mong là đủ cho anh tiều nửa quãng đời còn lại.”
Ôn Thiếu Khanh vẫn đùa tiếp, “Em bỏ mặc anh thật à? Có vô tình quá không?”
Tùng Dung tỉnh táo phân tích: “Em lo cho anh mà.
Lúc trước anh chẳng bảo để cô dâu đỡ rượu là mất mặt đúng không? Giờ để một người phụ nữ nuôi, anh sẽ càng mất mặt hơn còn gì?”
Ôn Thiều Khanh ngẫm nghĩ, “Nói có lý lắm.
Thôi ký hợp đồng đi.” Nói xong cúi đầu đọc hợp đồng trên tay.
Tùng Dung trộm nhìn tay anh, lòng thầm tính để lát nữa sẽ hỏi Chung Trinh xem rốt cuộc có nghiêm trọng không.
Ôn Thiếu Khanh đọc lướt qua rồi hỏi: “Sao chỗ chi phí lại để trống?”
Tùng Dung ngại không muốn nói là không lấy tiền nên cố ý lạnh mặt nhìn anh, “Em định để anh ký xong rồi điền vào sau.
Nếu sau này anh làm gì có lỗi với em, em sẽ điền cho anh phá sản.”
Ôn Thiếu Khanh bật cười, “Thế thì càng không phải đọc.
Nếu em định lừa anh chuyện gì thì anh cũng chẳng phát hiện ra được.”
Tùng Dung hết nói nổi, đưa bút cho anh, “Vậy điền thông tin rồi ký đi.”
“Khoan đã.” Ôn Thiếu Khanh vừa định đặt bút, Tùng Dung chợt lên tiếng, lật đến một trang đưa cho anh xem, “Anh đọc kỹ trang này đi, kiện tụng luôn có rủi ro, trước khi tòa tuyên án, không ai dám chắc thắng thua thế nào.”
Tùng Dung nói xong, vẻ mặt của Ôn Thiếu Khanh chợt trở nên kỳ quặc.
Cô bèn hỏi dò: “Sao thế?”
Ôn Thiếu Khanh nghiêm giọng: “Những lời thế này anh vẫn thường nói với người nhà bệnh nhân.
Phẫu thuật luôn có rủi ro, không thể cam đoan ca mổ sẽ thành công 100%.
Giờ đổi thành em nói với anh, anh khó mà tiếp nhận.”
Tùng Dung không muốn để ý đến anh, lạnh nhạt lên tiếng: “Ký tên đi.”
Vừa viết được mấy chữ, Ôn Thiếu Khanh chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tùng Dung bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.
Tùng Dung liền ghé sang nhìn, “Sao vậy? Điền sai hả? Không sao, em in lại bản khác.”
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Không, bình thường anh viết bệnh án toàn dùng bút mực xanh đen, giờ tự nhiên dùng mầu mực khác, anh không quen.”
Tùng Dung thở dài, cúi đầu lục trong ngăn kéo một lúc đành buông xuôi, “Không có.”
Ôn Thiếu Khanh nở nụ cười hợp tác, “Vậy anh cố dùng vậy.”
Tùng Dung liếc xéo anh, “Anh có thể không cần chịu đựng.”
Ôn Thiếu Khanh dừng bút, “Vậy viết kiểu gì?”
Tùng Dung hất cằm ra hiệu, “Cắn ngón tay viết bằng máu.”
Ôn Thiếu Khanh thoải mái bật cười, “Luật sư Tùng thật biết đùa.
Nhưng nói thật là có người quen làm luật sư tiện thật.”
Tùng Dung đang cúi đầu điền thông tin của mình lên một bản họp đồng khác, nghe đến đỏ, nét bút bỗng khựng lại, thì thào đáp một câu: “Nếu có thể, em thật sự hy vọng cả đời này anh không cần nhờ đến em.”
Nghe thấy câu này, Ôn Thiếu Khanh ngước lên nhìn cô, cười mà không nói tiếp.
Nụ cười của anh như xa xăm như nhạt nhòa.
Hai người điền xong, Ôn Thiếu Khanh nhìn chỗ ký tên của bên A và bên B cùng hàng nhau, bỗng dưng lên tiếng: “Anh đã từng nghĩ thông tin cá nhân của chúng mình sẽ cùng xuất hiện trên một trang giấy, nhưng không ngờ lại xuất hiện theo cách này.”
Tùng Dung hỏi: “Anh nghĩ sẽ theo cách nào?”
Ôn Thiếu Khanh nhìn cô sâu thẳm.
Đó chỉ là một cái liếc mắt nhưng trong ánh nhìn ấy đong đầy ẩn ý, khiến trái tim Tùng Dung xôn xao.
Cô ngẫm nghĩ, thông tin cá nhân của hai người nam nữ xuất hiện trên một trang giấy mà không phải theo cách này, thì có lẽ chỉ còn…!Cô giật mình, cố áp chế ý nghĩ này xuống, không dám suy đoán sâu thêm.
Trong hoang mang hốt hoảng, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh, chẳng ngờ anh đang cười với vẻ thấu suốt, cảm xúc trong đôi mắt kia rõ ràng là bông đùa.
Mặt Tùng Dung nóng lên, chắc chắn anh đã đoán ra suy nghĩ của cô rồi.
Sau khi ngượng ngập, Tùng Dung lại thấy bất bình.
Suy nghĩ của cô có gì sai chứ? Thông tin cá nhân của hai người nam nữ xuất hiện trên một trang giấy mà không phải theo cách này, cô chỉ có thể nghĩ tới giấy chứng nhận kết hôn mà thôi.
Tùng Dung hắng giọng, vờ bình tĩnh đẩy hộp mực đóng dấu tới trước mặt anh, “Đóng dấu tay.”
Ôn Thiếu Khanh đưa ngón cái ấn vào mực đóng dấu, nhưng không in tay lên hợp đồng mà lại giơ ra trước mặt, nhìn một lát mới mở miệng: “Không đóng có được không, anh muốn giữ lần đầu tiên cho…”
Nói được nửa câu, anh ngừng lại, cho người khác đủ thời gian nghĩ ngợi xa xôi mãi mới nói tiếp: “Dù sao chúng ta thân nhau như thế, lại không có vấn đề về chi phí luật sư.”
Tùng Dung không mảy may suy nghĩ, nắm lấy tay anh cưỡng ép ấn xuổng, sau đó vứt cho anh một tờ giấy.
Ôn Thiếu Khanh vừa thong thả lau tay vừa nói: “Anh không tự nguyện, em ép anh.”
Tùng Dung cười, lẳng lặng nhìn anh, “Anh làm sao chứng minh được anh không tự nguyện? Làm sao chứng minh là em ép anh? Anh có chứng cứ không? Anh không biết luật sư chỉ thừa nhận chứng cứ mà không thừa nhận người sao?”
Ôn Thiếu Khanh cảm thấy mới lạ, “Sao em lại gian xảo thế chứ?”
Tùng Dung liếc anh, bình thản trả lời: “Học anh.”
“…”
Ôn Thiếu Khanh nghẹn lời, “Anh không thu học phí đâu.”
Tùng Dung mặc cho anh nói nhảm, lấy lại hợp đồng rồi đứng dậy, nhìn lướt qua tay anh, biết anh bị thương không thể lái xe, liền chủ động hỏi: “Anh muốn đi đâu, em đưa anh đi?”
Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, “Không cần, anh đang bị tạm đình chỉ chức vụ, không cần đi làm, cũng không vội, đi tàu điện ngầm là được.”
Tùng Dung cầm chìa khóa xe, “Dù sao em cũng muốn đi cắt tóc, tiện thể đưa anh đi một đoạn.”
Ôn Thiếu Khanh nhíu mày, “Sao lại cắt tóc?”
Lý do ư, là vì bị anh trêu chọc đến mức tâm tư rối bời nên trút giận lên tóc.
Nhưng đương nhiên Tùng Dung không trả lời như vậy.
Cô nghiêm mặt nói dối: “Dài quá, nóng.”
Khóe miệng Ôn Thiếu Khanh giật nhẹ, “Giờ đang là mùa đông.”
Tùng Dung cứng đầu, “Mùa đông cũng nóng.”
Ôn Thiếu Khanh nhìn thoáng qua tóc cô, “Định cắt đến đâu?”
Tùng Dung đưa tay sờ bừa lên vai, “Đến xương quai xanh.”
Khi đi làm, phần lớn thời gian cô đều mặc áo khoác.
Cách phối giữa áo sáng màu và quần tối màu phóng khoáng và đơn giản.
Trong phòng nhiệt độ cao, lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Ôn Thiếu Khanh nhìn vào xương quai xanh của Tùng Dung, ánh mắt lại rơi xuống phần hông cô, cúi đâu ngẫm nghĩ, “Thời gian cũng kha khá rồi, cắt đi thôi.”
Tùng Dung không hề hỏi ý kiến anh, nhưng cô cũng chẳng để bụng, thậm chí còn bị câu nói của anh thu hút sự chú ý, “Thời gian gì kha khá?”
Ôn Thiếu Khanh đung đưa hợp đồng trong tay, tươi tỉnh trả lời: “Thời gian này đây.”
Tùng Dung vừa định phản đòn thì có người gõ cửa, sau đó Đàm Tư Trạch ló đầu vào, “Nghe nói luật sư Tùng đưa bạn trai đi làm, anh đến xem chút.”
Tùng Dung đang cáu sẵn, “Đi ra!”
“Xấu quá à?” Đàm Tư Trạch ngang nhiên khiêu khích, sau đó nhìn mặt Ôn Thiếu Khanh, “Đẹp trai lắm mà, sao lại sợ người khác nhìn thấy?”
Tùng Dung liếc vội về phía Ôn Thiếu Khanh, sợ Đàm Tư Trạch lại nói ra điều gì, lập tức giải thích: “Không phải bạn trai, đừng nói lung tung.”
“Không phải bạn trai thì quan hệ cũng không bình thường nếu không sao em có thể dành cả buổi sáng để đợi anh ta ” Chẳng ngờ Đàm Tư Trạch không hề ngại người lạ, “Người anh em, anh thấy đúng không?”
Ôn Thiếu Khanh cười không nói, khiến Tùng Dung càng xấu hổ.
Đàm Tư Trạch chợt nắm lấy tay áo Ôn Thiếu Khanh, cao giọng, “Tay sao thế? Luật sư Tùng sử dụng bạo lực gia đình với anh à?”
Nói xong, anh nhìn Tùng Dung với ánh mắt phức tap, tiếp tục lải nhải với Ôn Thiếu Khanh: “Người anh em, đừng sợ.
Cô ấy bạo hành anh, anh cứ nói với tôi.
Cô ấy là luật sư, tôi cũng vậy.
Luật sư mà cố tình phạm tội thì chính là tình tiết tăng nặng tôi sẽ giúp anh giành được một khoản tiền khám chữa bệnh và phí tổn thất tình thần hết sức khả quan.”
Tùng Dung không muốn nghe anh ta nói nhảm, kéo ôn Thiếu Khanh ra ngoài, “Anh Đàm, anh đi làm việc đi, em có chuyện cần ra ngoài.”
Đàm Tư Trạch cười tủm tỉm, thoải mái vẫy tay chào, “Đi đi, đi đi.
Hẹn hò vui vẻ!”
Tùng Dung mặc kệ Đàm Tư Trạch nói linh tinh, kéo Ôn Thiếu Khanh tới cửa thang máy mới thả tay anh, thở phào một hơi.
Cửa thang máy mở, Thượng Quan Dịch bước ra, nhìn Tùng Dung rồi nhìn Ôn Thiếu Khanh, hỏi: “Bạn trai à?”
Tim Tùng Dung lại nhảy lên, “Không, là đương sự.”
“Thật hả? Gần đây em vì vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh mà từ chối bao nhiêu vụ khác, giờ lại nhận rồi à?” Thượng Quan Dịch lẩm bẩm xong liền nhìn sang Ôn Thiếu Khanh, “Người anh em, anh có chuyện gì vậy?” .
Ôn Thiếu Khanh tự chỉ vào mình, “Tôi chính là đương sự vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh đó.”
Thượng Quan Dịch tỉ mỉ quan sát Ôn Thiếu Khanh, “Anh có biết xưa nay Tùng Dung không nhận các vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh không? Đây là lần đầu tiên của cô ấy, anh cố mà trân trọng.”
Tùng Dung càng nghe Thượng Quan Dịch nói càng thấy bất an, bèn nhìn về phía sau anh ta cao giọng gọi: “Hùng Kinh Kinh, anh Thượng Quan của em ở đây này.”
Quả nhiên Thượng Quan Dịch lập tức cứng người, không quay đầu đã vội bỏ chạy.
Trước khi để Thượng Quan Dịch phát hiện mình nói dối, Tùng Dung kéo Ôn Thiếu Khanh vào trong, nhìn cửa thang máy đóng lại mới thở phào một hơi thật dài, ngẩng đầu lên lại thấy anh đang điềm nhiên nhìn mình, miệng nở nụ cười đầy ý tứ.
Cô chột dạ, “Gì đấy?”
Ôn Thiếu Khanh bước lại gần nửa bước, “Sao trước giờ luật sư Tùng lại không nhận các vụ tranh chấp trong khám chữa bệnh?”
Tùng Dung liếc anh rồi nhìn chằm chằm con số trên thang máy, “Mỗi luật sư đều có lĩnh vực mà mình am hiểu cũng như không am hiểu.
Giống như người vừa rồi ấy, thế mạnh của anh ấy là các vụ kiện tụng ly hôn, bảo anh ấy nhận án hình sự thì khác nào làm khó người ta? Tranh chấp trong khám chữa bệnh không phải thế mạnh của em, vậy nên em không nhận.”
“Nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng…” Ôn Thiếu Khanh cố ý ngừng một chút để xem phản ứng của Tùng Dung.
Tùng Dung đã chứng kiến trò dụ địch vào bẫy này nhiều lần, tất nhiên sẽ không dễ dàng mắc lừa nữa.
Cô vẫn tỏ vẻ bình thản nhìn con số trên thang máy, nhưng lòng lại bắt đầu căng thẳng.
Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng lên tiếng, không nén nổi ý cười trong giọng nói: “Nhưng có phải luật sư Tùng quên ấn số tầng rồi không?”
Đến lúc này Tùng Dung mới phát hiện con số mà mình nhìn chằm chằm nãy giờ chẳng hề thay đổi.
Cố thầm kêu gào trong lòng, hắng giọng gượng gạo, đưa tay ấn nút xuống tầng hầm để xe..