Đọc truyện Hạnh Phúc Muộn Màng – Cưng Sủng Bà Xã Của Tổng Tài! – Chương 14
Buổi trưa mát mẻ làm lòng người thoải mái, Tiêu Khả đi vòng vòng xem thử có tìm được công việc nào không? Thực tế thì tìm việc thật khó, càng khó là với công việc bản thân thích. Cứ vòng qua khu này rồi tới khu nọ.
Nhìn dòng chữ “Tuyển nhân viên phục vụ tại Kim Bảo, giá sẽ thương lượng + tiền hoa hồng” Tiêu Khả khẽ nhếch đôi mỏng lên.
Kim Bảo là nơi sang trọng, hội tụ đám nhà giàu, chính trị, thương nhân. Tiêu Khả đành đánh thử vận may. Tiêu Khả phải tìm việc để còn chu cấp cho sinh họat lẫn tiền học chứ đâu thể nhận tiền của bọn hai mặt kia. Tiêu Khả hít vào một luồn khí, vững vàng tâm lý, đạp gót bước đi.
“Cô ấy nhìn tớ giấy gì?” Win đặt nghi vấn.
Ken mở miệng nói “Cô ấy đứng nhìn tớ giấy kia khá lâu.”
Nói xong, Ken mở cửa đi tới xem tớ giấy đó viết gì?.. Tuyển nhân viên phục vụ? Không lẽ cô ấy định? Win mở cửa chạy tới đứng bên Ken.
“Tuyển nhân viên phục vụ?” Win sững sờ.
Ken rút điện thoại, nhấn gọi. Điện thọai được kết nối. Ken thông báo việc vừa rồi thì giọng nói lạnh lùng đó thốt ra “Cái gì” xem ra đã biến sắc rồi. Giọng nói đó không ai khác là của Hàn Thiên.
“Tiêu Khả tiểu thư định làm phục vụ tại Kim Bảo. Thuộc hạ nghĩ vậy.” Ken nói qua điện thoại với giọng cung kính.
Suy nghĩ hồi lâu, giọng nói đó cất lên,xem ra có chút thú vị “Cậu tự sắp xếp đi. Đừng để cô ấy nghi ngờ.”
“Dạ.” Ken vâng lời.
Vừa cúp điện thoại thì lại gọi cho một số khác. Không kịp đợi bên kia “Alo” Ken đã nói xông vào miệng.
“Tôn tiên sinh có thể nhận một cô gái làm phục vụ không? ” Ken nói.
Bên kia giờ mới có phản ứng với giọng nói trầm “Cậu là?”
“Cố Hòang.” Ken nói.
(Cố Hòang là tên thật của Ken).
“À thuộc hạ của Hàn Thiên nhờ tôi việc này là có việc gì?” Tôn Hạo lắc ly rượu.
“Ngài có thể không?” Ken không trả lời mà hỏi lại. Ken nhìn đồng hồ, thời gian từ đây đến Kim Bảo khỏng 15-20″. Phải xong nhanh nhất có thể.
“Người ứng nhân viên đông vậy, tôi biết ai là người của Thiên mà nhận.” Tôn Hạo cười nói.
“Người đó tên là Tiêu Khả.” Ken nói mạch lạc tên cô.
“Tiêu Khả,… Được.” Tôn Hạo ấn nút gọi cho bộ phận nhân sự “Nhận 1 cô gái tên Tiêu Khả, chú ý đừng quá lộ liễu” Cúp máy. Tay để điện thọai áp sát tai, nói “Đã được chưa?”
“Cảm ơn ngài.” Ken nói.
“Cô ấy là ai?” Tôn Hạo hỏi. Thì nghe thấy âm thanh “tút tút” của ngắt kết nối. Qủa không hổ danh là thuộc hạ của Hàn Thiên, ngay cả phong cách bất lịch sự này cũng giống. Thật hết nói nổi! Tôn Hạo tiếp tục thưởng thức chai rượu Pháp năm 1985.
Cô ấy là ai? Tiêu Khả!
Phụ nữ của Thiên?
Ken lại tiếp tục gọi thêm cuộc điện thoại cho ông chủ.
“Đã xong.”
“Tốt.”
“Có theo dõi tiếp không boss?”
Tút tút tút…..
Đầu Ken hiện lên vẻ mặt thống khổ, không có chỉ thị có nghĩa là tiếp tục.
Ken kéo tay Win lên xe tiếp tục bám đuôi Tiêu Khả.
Hàn Thiên nghe xong, khuôn mặt vui vẻ, mỉm một nụ cười mà anh chưa từng có.
“Ông trời không phụ lòng thì chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.” Anh thì thầm.
Lâm Phong nhìn thấy nụ cười đó lại láng máng nghe được câu anh nói.
Cái gì vậy?