Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 9: Ý tưởng mang tính xây dựng


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 9: Ý tưởng mang tính xây dựng

Nhìn Mục Khả đượcHách Nghĩa Thành thân mật ôm vào trước ngực,đáy mắt thâm thúy của HạHoằng Huân dâng lên gợn sóng, ngay sau đó bình ổn lạihơi thởnhư không có việc gì, trên mặt không biến sắcgiống nhưviệc từngbị té ngã mất thể diện trướccả doanh trại trinh sát hoàn toàn không hềtồn tại,vẫn duy trì tỉnh táo bình thản ungdung.

Nhưng mà Viên Soái hiểu rõ tính khí củalão đại, biết chuyện này không xong.Nếu không lần đó trở lại địabàn của mình đồng chí Doanh trưởng cũngsẽ không phẫn nộ đến mứcsuýt chút nữa đập vỡ xương cốtcác chiến sĩ. Đừng hiểu lầm, HạHoằng Huân không phải đánh bọnhọ, mà còn trí mạng hơn so với cái này. Anh điều chỉnh phương án huấnluyện cảđêm, làm cho cường độ tăng lên có thểso với bộđội đặcchủng. Cho nên nói, lính của doanh trạitrinh sát cứng rắn như vậy tuyệtđối là bị”Đấm” mà luyện ra được.

Hách Nghĩa Thành có chút ngoài ý muốn với việc HạHoằng Huân phụ trách huấn luyện quân sựđại họcC, anh vốn đang chờ lính Trinh Sát đến cùng anh luận võ phâncao thấp, rửa sạch sỉ nhụcbị bắt,không ngờ lúc đến trụ sở huấnluyện lạinhìn thấy một màn như vậy. Theo bảnnăng ôm chặt Mục Khả, anh mím môi nhìn Hạ HoằngHuân không nói lời nào.

Theo lý thuyết dù làquân hàm hay là chức vụ Hách Nghĩa Thành cũng đều cao hơnHạ HoằngHuân, Hạ Hoằng Huân nên phải cúi chàotrước. Nhưngmà, ôm ấp không rời cùng ánh mắt bất mãn khi nhìn anh, đều làm cho anh cực kỳ khóchịu. Vì vậy,Doanh trưởng Hạ đáp lễ cho Tham Mưu TrưởngHách bằng sự im ắng đầy bạolực.

Hai người đối diệnnhìn nhau, đường như đã quên còn có một cô gái đang choáng váng ngây ngấtchờ cứuviện. Thậmchí ngay cả sĩ quan đang có mặt cũng cảmthấy không khí quỷ dị, nhìn nhau không nóiđược lờinào.

Qua một hồi lâu, ánh mắtHạ HoằngHuân từ trên người Hách Nghĩa Thành chuyểnqua trên mặt Mục Khả, thấy cô nhắmhai mắt nhíu chặt chân mày, rốt cuộc giơtay lên cung kính hành lễ theo quân đội, trầmgiọng nói: “Làm phiền Tham mưutrưởng Hách mang hộ họcviên Mục Khả đến phòng cứu thươngkiểm tra, huấn luyện quân sự buổichiều có thể không cần thamgia.” Sau đó nhìn Viên Soái quát lên: “Tập hợp!”

Lại có thể còn kiêu ngạohơn cảanh. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ HoằngHuân, Hách Nghĩa Thành giận đến nghiếnrăng.

Huấn luyện quân sựcũng không có vì tiết mục nhỏxen giữa này mà bị ảnh hưởng gì, vẫntiến hành như thường lệ, chỉcó điều thân là huấn luyệnviên Hạ HoằngHuân càng nghiêm khắc hơn, dườngnhư đã dùng tiêu chuẩn huấnluyện lính để yêu cầu nhóm chỉ đạoviên.

Tô Điềm m rõ ràng cảm thấytâm tình anh không tốt, cho nên cho dù đứng tưthế quân độiđứng đếnsắp điên mấtcũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Nếunhư là MụcKhả, con nhóc kia nhất địnhsẽ khởinghĩa, còn cô chỉ có thể ngoan ngoãn ởđây chịu huấn luyện.

Mục Khả đườngmáu thấp, quá kích động quá mệtnhọc quá đói cũng sẽ làm cô có cảmgiác chóng mặt. Nhưng lầnnày khó chịu cũng không hoàn toàn là docơ thể,mà là cô có lòng trốn tránh.

Nghĩ đến hình ảnh vừarồi bấtkể là nhào vào trên người HạHoằng Huân, hay là để lại”Chứng cứ” ở trên cổ ngườita, cô hận không tìm được mộtcái lỗ đểchui vào, nào ngờ Hách Nghĩa Thành thuận nướcđẩy thuyềnđột nhiên tập kích đến thăm cô biến thành cọngrơm cứumạng.


Lúc dựa vào trong ngực anh, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay anh, từ từ nhắm hai mắtsuy yếu nói một câu: “Hôn mê!”

Dĩ nhiên, thành phầnchoáng váng đúng là có, chẳng qua hàm lượng cao thấpcòn phải đợinghiên cứu. Chỉ là, Hách Nghĩa Thành quen biếtcô đương nhiên có thể hiểuđược ngay lập tức, mặc dù hiểusai ý cho rằng nha đầu này mệtmỏi không muốn huấn luyện quân sự,nhưng kếtquả cũng như nhau, nhất định thậtbình tĩnh giúp Mục Khả che giấu,hơn nữatrong lúc giằng co với HạHoằng Huân phải duy trì bình thản.

Rời khỏi tầmmắt củaDoanh trưởng Hạ, đồng chí nhỏ MụcKhả liềnsống lại.Mở to đôi mắt long lanh cô nhìn thấyHướng Vi cũng đang ở chỗnày, dí dỏm le lưỡi một cái, nhỏ giọngnói: “Thật sự có chút choáng váng đầunha.” Dáng vẻ rõ ràng là chột dạ.

Thu hồi ánh mắt sùng bái ném tới trên người Hạ HoằngHuân, liếc mắt nhìn Hách Nghĩa Thành ởđối diện,Hướng Vi nén cười nói: “Vậy thì tiếp tụcđi, cô giáo Mục!”

Hách Nghĩa Thành cũng cười,thấy sắcmặt MụcKhả quảthật không tốt, vừa dìu cô đi về phòng cứuthương vừanói: “Lá gan của cháu càng lúc cànglớn, lạidám giở trò lừa bịp ở trướcmắt HạHoằng Huân.”

Cái gì mà giở trò lừa bịp?Mục Khảkháng nghị: “Người ta là ngấtthật mà!” Chỉ là, nguyên nhân choáng váng thậthơi khó mởmiệng.

Hách Nghĩa Thành ừ một tiếng,đến cửaphòng cứu thương mới lại nói: “Còn có hơi sức nguỵ biện,xem ra thuộc loại choáng thông thường.”Nhìn thấy quân y, anh nói: “Ở đây có ngườibị bệnhngất nhưthông thường, làm phiền xem dùm mộtchút.”

Hướng Vi bị hai ngườichọc đếnbuồn cười.

“Bởi vì đường máu thấpmà phải nằmviện, toàn bộ địa cầu tìm không ra người thứ hai.” Ngồi dựa ở đầu giường,Mục Khảnói: “Tham mưu trưởng Hách, cháu chỉ ăn cơm không đúng giờ nên hơimệt mà thôi, thật không cần huy động nhân lực,hao tài tốn của cải là khôngđúng.”

Hách Nghĩa Thành không nói lờinào, ngồi ởbên cạnh giường vẫn một mựcgọt trái cây.

Mục Khả ngắmnhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, có chút chột dạ tự kiểmđiểm nói: “Cháu biết, cháu không thể quá kích động quá mệt quá đói, cháu cũng có mang theo bên người đườngvà chocolate, nhưng buổi sáng cháu ngủquên thôi, cuối cùng không phải cậumuốn cháu bị phạt đứng tưthế quân độichứ?”


Hách Nghĩa Thành không ngẩngđầu, hoàn toàn che giấu cho cô.

Thấy anh gọt xong quảtáo, Mục Khả theo thói quen vươn taynhận lấy,nhưng không ngờ Hách Nghĩa Thành lại đưa tớitrước miệngcô, cô sợ run lên, sau đó giống nhưcá chép quẫy nước* ngồi dậy chém giết,như đang trút hận cắn một phát rồidùng sức nhai nhai, gò má phồng to ậmừ không rõ nói: “Cháu có nghe lời cậutất cảhành động phải nghe chỉ huy, nhưng chỉlà chơi trò chơi, cháu nhất thời kích độngnên đã quên cần chú ý thôi.”
* Câu gốc ‘Lý ngư đảđĩnh’: bình thường là chỉ mộtloại kỹxảo thểdục hoặcđộng tác thân thể, thông thường dùng trongthể thao, biểu diễn võ thuật hoặctrong trận đấu. Tư thế giốngcá chép nhảy ra khỏi mặtnước hoặcvặn vẹothân thể trên mặt đất.

Biết anh vì lo lắng cho sứckhỏe củacô, Mục Khảmềm mỏngthuyết phục,làm nũng xin tha nói: “Xin cậu đấy, đừngcó giận nữa.Cháu cam đoan sau này ăn cơm đúng giờ, không kiêng ăn vẫn không được sao? Thủ trưởngđại nhân có độ lượng mà tha thứ cho tiểunhân này một lần đi.”

Hướng Vi thấy dáng vẻđáng thương đó của Mục Khả, cũng không nhịnđược giúp cô cầu tình: “Tham mưu trưởng Hách, anh cũng đừng trách Khả Khả nữa,con người cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉlà hơi vụngvề ngốcngếch mộtchút.”

Mục Khả nghe xong lờicủa cô, nghiêng đầu trợn mắt liếccô: “Cậu chỉ nói được những lờiđó thôi à?”

Hướng Vi trừng mắtlại, bắtđầu quởtrách cô: “Thật vất vả mới không bịphạt do đếntrễ bị,lại còn dám chế giếu, lên mặt tựmãn tham gia chơi trò chơi, dướimặt trờichói chang chạy đến cả người đầymồ hôi, không té xỉu mớilà lạ. Bảnthân mình cũng chăm sóc không tốt, khôngphải ngốcthì là cái gì?”

Mục Khả phát hiệnHướng Vi càng ngày càng lảm nhảm,cô bịt lỗtai kêu la: “Cậu đừng làm loạnthêm nữa, không muốn vềnhà thì sang bên cạnh nghỉ ngơiđi.”

Thấy Mục Khảăn vạ, HướngVi hận không thể xé nát cô, suy nghĩ lạicô ấy chính là bệnh nhân, không thèm tranh chấpvới ngườibệnh nhưcô, đoạt lấyquả táo trong tay cô cắn mộtcái, nói với Hách Nghĩa Thành: “Thời gian đã trễrồi, anh trở về đi, em ở lạiđây với cậuấy.” Thân là bạn tốtcủa MụcKhả, HướngVi và Hách Nghĩa Thành rất quen thuộc, nếukhông cũng sẽ không thể cùng nhau đếntrụ sởhuấn luyện.

Đối với đềnghị “Ở lại” Hướng Vi đưara, Mục Khảduy trì thái độ phản đối,cô nghẹo đầunhìn Hách Nghĩa Thành, dùng giọng ra lệnh nói: “Mang luôn cậu ấyđi đi, cành nhanh càng tốt.” Thuận tay đoạtlại quảtáo, bất mãn nói: “Cũng không phải là cho cậu.”

Hách Nghĩa Thành nhìn nhìn thờigian, đứng dậy đắp chăn cho Mục Khả,rốt cuộcmở miệng:”Hướng Vi nói sĩ quan huấn luyệnquân sự lớnnhất củabọn cháu chính là người đó?”


“Người nào? À, cậu nói ngườiđó ư.” Mục Khả ngoan ngoãn nằm xuống,cũng không chịu để quả táo trong tay xuống, lơđễnh nói: “Cháu cũng cảm thấythật trùng hợp, khi đó anh ta vẫn cònlà Liên trưởng.”

Hướng Vi tiếp lời:”Nếu như biết huấn luyệnviên là anh ta, mình đã đến sớm hơnrồi, ai, mình phát hiện huấn luyệnviên Hạ thậtrất đẹptrai.”

Không để ý tới sựsùng bái của Hướng Vi, giọng nói HáchNghĩa Thành có chút không được tốt: “Ngườiđó không tệ, rất tài giỏi.” Nghĩ đến sựnghiêm khắc của Hạ Hoằng Huân, anh dùng giọng nói không cho phảnbác, nói: “Không cần tham gia huấn luyệnquân sự nữa,để cậuxử lý.”

“A?” HướngVi phản ứngvô cùng lớn, vẻ mặt tiếc rẻnói: “Vậy thật đáng tiếc.”

Mục Khả ngồiquỳ ở trên giường vươn tay lau một cái dướicằm HướngVi, nhướng mày, làm như thậtmà nói: “Cũng may, nước miếng không chảyxuống.” Sau đó lại nói vớiHách Nghĩa Thành: “Tại sao khôngtham gia hả? Cậu gọt táo cho cháu, cháukhông dám không ăn, cậu bảo hành độngnghe theo chỉ huy cháu cũng không dámgây rối, nhiêu đó vẫn chưađược à?”

Sắc mặt Hách Nghĩa Thành hơi sa sầm: “Lần này chỉmới mấyngày đã té xỉu? Khóa mục huấnluyện kếtiếp sao cháu chịu nổi? Lỡ nhưngất xỉunữa thì làm thế nào?”

“Vậy thì tiếp tụcđứng dậythôi, còn có thể làm sao.”

Nghĩ đến lúc Mục Khảbị anh kéo vào trong ngực trong mắtHạ HoằngHuân dâng lên gợn sóng, Hách Nghĩa Thànhnói: “Đừng ở đây nói lời vô nghĩa với cậu,cậu nói không tham gia chính là khôngtham gia.”

“Làm như cháu muốn lý luậnvới cậulắm à? Cháu nói muốn tham gia thì phải tham gia.” Tính khí bướngbỉnh củaMục Khảđã nổi lên rồi, hờn mát như trẻcon quẳng quả táo đã gặm hơn mộtnửa xuốngđất.

Nhìn thấy hai người không ai nhườngai, Hướng Vi chứa chút lòng riêng nho nhỏvội vàng bướclên hoà giải : “Anh nhìn dáng vẻ yếuđuối củacậu ấynày, rèn luyện nhiều thêm mộtchút cũng tốt. . . . . .”

“Rèn luyện cáiquái gì.” Không đợi hướng Vi nói hếtHách Nghĩa Thành đã vội rống lên trảlời, thấybộ dạngMục Khảtỏ ra không chút yếu thế,cơn giậncủa anh ngay lập tức bộc phát, ném xuốngmột câu: “Cậu xem hắn ta làm thế nào đểdạy cháu!” Rồi quay đi.

Nhìn Hách Nghĩa Thành rờiđi, Hướng Vi sững sờ đứng ởtrước giườnggãi gãi đầu, lẩm nhẩm tự nói: “Lầnđầu tiên nhìn thấy thần tượng củamình bạo phát.” Ở trong ấntượng củacô, thân là quân nhân nhưng Hách NghĩaThành từ trước đến giờ luôn dịudàng với MụcKhả, chưabao giờ nổigiận, hôm nay hung dữ như vậy chính là lầnđầu tiên.


“Rất tuấn tú chứ?”Mục Khảkéo chăn nằm xuống: “Vậy cậu phảicảm tạmình đã làm cho cậu ấy xù lông.” Nghĩ đến tính khí củaHách Nghĩa Thành, cô chớp đôi mắt to long lanh như người vô tội nói: “Anh ấy có thể giận đếnmức giữchân ga mà tưởng đạp thắnghay không hả?” =))

Hướng Vi vừa nghe xong liềnsốt ruột,nhảy dựnglên ầm ĩ vớiMục Khả:”Mục Khả Khả, nếu nhưthần tượngmình có chuyện không hay xảy ra mình không tha cho cậu đâu.”

“Nhìn cậu thế này, không biếtcòn tưởng rằng cậu ấy là bạntrai cậu đấy.”Mục Khảbất đắcdĩ thở dài, thật lòng an ủi nói:”Yên tâm đi, chỉ cần mình không xuấthiện trướctầm mắtcậu ấy,cậu ấylập tứcliền tỉnhtáo, tốc độấy tuyệtđối chỉnhư gió thu cuốn hết lá vàng.”

Nhìn thấy bộ dáng chắcchắn củaMục Khả,Hướng Vi cũng không còn lo lắng, ngượclại nghĩ đếnvẻ mặtvô cùng tàn khốc của HạHoằng Huân, cô vỗ trán một cái: “Mìnhphải gọiđiện thoạicho ba, mình quyết định sẽ ở lạiche chở cho cậu.”

“Che chở chomình?” Nhìn ánh mắt thương xót củaHướng Vi, Mục Khả lầm bầm:”Không chừng cậu chưachết, ngượclại mình đã chết trước rồi.”

Mục Khả muốnngủ mộtlát, nên đuổi Hướng Vi đi ra ngoài gọi điện thoại.Trong phòng yên tĩnh trở lại, cô nhắmnghiền hai mắt, không tự giác nhớ tớichuyện buổichiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏlên như phát sốt. Kéo tấm chăn che đầu, cô bắtđầu đếmcừu: “Một con, hai con, ba bốnnăm con. . . . . .”

Trong lúc mơ màngnghe được tiếng gõ cửa, Mục Khảmiễn cưỡngló đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm cánh cửakhông có tiếng động. Ngay lúc cô cho rằngngười bên ngoài đã đi rồi, thì cửalại đượcnhẹ nhàng đẩy ra. Cô vội vàng từ từ nhắm hai mắt,nghe tiếng bước chân đến gần, trong lòng không hiểu sao bắt đầu khẩntrương. Dựavào trực giác mạnh mẽ của phụnữ, cô đoán người đến là —— Hạ HoằngHuân!

Hạ Hoằng Huân không đi căn-tin ăn cơm, kếtthúc một ngày huấn luyện anh ngồi ởphòng làm việc thật lâu, cho đến khi HáchNghĩa Thành lên xe rời đi, anh mới xuốnglầu. Trảiqua đấu tranh tư tưởng kịch liệt,anh quyết định tới thăm cô một chút. Ánh mắtdừng lạiở trên khuôn mặt nhỏ nhắn củaMục Khảđang nhắm chặt hai mắt, anh đứng bên cạnhgiường hồilâu không lên tiếng.

Chẳng lẽ bây giờđang lưu hành im lặng là vàng? MụcKhả lẩmbẩm trong lòng.

Vào lúc cô sắp khônggiả bộđược nữa,Hạ HoằngHuân bỗng nhiên khom người xuống,nhẹ nhàng kéo chăn cho cô, hiếm khi thấyanh dịu dàng nói: “Em thật làm cho ngườita yêu thích, nếu như em không ghét tôi, chúng ta thử bắt đầu đi, có đượckhông?”

Nghe vậy, Mục Khảđang giả vờngủ trong nháy mắt cứng đờ, hàng lông mi thật dài không tự giác runrun.

Sắc mặt HạHoằng Huân thật bình tĩnh, anh giơ tayvuốt ve mái tóc rối loạn của Mục Khả đang ngủ,nhẹ nhàng êm ái như đang vỗvề ngườiyêu, nhìn chằm chằm gương mặt ửngđỏ củacô, anh không nhanh không chậm nói:”Không cần căng thẳng, anh chỉnêu ra ý tưởng mang tính xây dựng đểem suy nghĩ một chút.”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.