Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 10: Bốn năm đánh lâu dài


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 10: Bốn năm đánh lâu dài

Lại được thổlộ? MụcKhả kinh ngạc nhìn mặc cho anh vuốt tóc củacô, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đượcchỗ nào khiến anh thích. Ở trong trínhớ củacô, giữa bọnhọ cho tớibây giờ chưatừng hòa hợp.

Thời gian lơ đãng bịkéo về bốnnăm trước, Mục Khả cho rằng mớigặp gỡ.

Ngày tân sinh báo danh, khi đó Mục Khải Minh còn chưa đi bộđội, trướctiên ông an bài muốn tự mình lái xe đưaMục Khảđi đại họcC. Nhưng bịcon gái từ chối.

Mục Khả xách theo hành lý đơn giản đứng ởtrong phòng khách, tóc ngắn gọn gàng hoạtbát, nhưng trên mặt cũng rất cô đơn, cô nhẹnói: “Không muốn phiền đếnba, con tự bắt xe đi.”

Mục Khải Minh ngồitrên ghế sofa nhìn cô, cảm thấycon gái càng ngày càng xa lạ. Ông là một quân nhân, đốivới gia đình, đối với vợ, đốivới con gái, ông mắc nợnhiều lắm.Ông không biết làm cách nào để cảithiện quan hệ giữa hai cha con.

Giống như cảm ứng đượclòng của chồng, bà Mục do dự mộtchút, rốt cuộc nói: “Khả Khả, hãy đểcho ba con đưa con đi đi, xem xem có gìcần an bài, tránh cho. . . . . .”

“Thật sự không cần.”Mục Khảnhẹ giọngcắt đứtlời bà, trong mắt bình tĩnh như nước hiệnlên sự kiên định không thể phản bác: “Chuyện trong trường học con có thểxử lý tốt,con sẽ gọiđiện thoạivề đúng hạn.. . . . .”

Mục Khải Minh yên lặngnghe Mục Khả nói, cuối cùng cô vẫn chưanói sẽ thườngvề thăm nhà. Cho đến khi MụcThần mườimột tuổikéo tay Mục Khả nói: “Chị, chủ nhậtem đến trườnghọc đón chị,chị vềdạy thêm tiếng Anh cho em, có đượckhông?” Khi ông nhìn thấy Mục Khảvuốt vuốtmái tóc ngắn ngủn của em trai, cam đoan:”Vậy chúng ta gọi điệnthoại trước,chị có thờigian mới trở về bổ túc cho em, đượckhông?”

“Được.” Mục Thầnkéo tay Mục Khả cười, tiến tớibên tai cô nhỏ giọng nói: “Chị, đừng quên mua đồăn ngon cho em.”

“Sớm muộn gì cũng ăn thành béo ú.” Mục Khảcũng cười, xách lỗ tai Mục Thần : “Quá béo, sẽ không tìm được bạn gái đâu.”

Rốt cuộc vẫnchỉ là mộtđứa bé, nhắctới bạngái Mục Thầnđỏ mặt,vung cánh tay gầy còm xách túi hành lý của chị,thúc giục: “Nên đi thôi, tới trễsẽ bịphạt đứng.”Ở trong tâm lý non trẻ của cậu, phạtđứng là cách trừng phạt tới trễtốt nhất.

Bà Mục cũng tiến lên giúp đỡmang đồ, lấygiọng thươnglượng nói: “Nếu không đểNghĩa Thành đưa con đi.”


Mục Khả lặnglẽ nhậnlấy túi, không nói gì.

Đứng ở trướccửa sổ,nhìn xe hách nghĩa thành chở Mục Khảrời đi, ánh mắt Mục Khải Minh chợtđỏ lên, nhưnói mê: “Xảo Mai à, anh thật xin lỗicon gái.” Sau đó xoay người vào thư phòng.

Ở nhà bốn người,Mục Khảchỉ thân với MụcThần, vềphần MụcKhải Minh và bà Mục, bọn họ chỉlà cha mẹ, trưởng bối trên danh nghĩa của cô. Trong lòng cô, mình đã là người ngoài. Cho nên, sau khi vào đại họccô rất ít về nhà, thời gian sau khi học xong hầunhư cũng dùng để dạy kèm tại nhà.

Vậy mà, cô gái trẻ tuổikhông bởi vì cuộc sống sinh hoạt đặcbiệt trong gia đình mà trở nên yếuđuối, cô thích cười, lạc quan kiên cường, cô thích hưởngthụ nhưmọi người,muốn tựan bài cuộc sống của mình. Tóm lại, mượnlời HướngVi mà nói, so sánh với những ưuđiểm rấtđộng lòng người, khuyết điểm không biếtnhã nhặn củaMục Khảcăn bản không đáng nhắc tới.

Nghe khích lệ như vậy,Mục Khảnhe răng vui vẻ, ôm Hướng Vi nói vô cùng buồn nôn: “Bạn học HướngVi yêu dấu, bạn thật là người tốt,nhất địnhcó thể gảcho Đại tá.”

Hướng Vi đẩy cô ra, nhìn dấumóng tay nho nhỏ trên vai áo sơ mi trắngcủa mình, thưởng cho Mục Khả mộtcái run rẩy kịch liệt.

Huấn luyện quân sựtân sinh bắt đầu vào ngày thứ hai saukhi báo danh.

Sáng sớm hôm đó, đámsương còn chưa hoàn toàn tản đi, giọt sươngtrong suốt làm dịu đi màu xanh của hoa cỏ, trong không khí tràn ngập mộtmùi hương thoang thoảng nhưcó như không, từ từ nhắm hai mắthít vào thật sâu, làm người ta cảmgiác cả ngườirất thoảimái.

Vóc người cao lớn, mặtmũi tuấn tú, sĩ quan trẻ tuổi- Hạ HoằngHuân từ trong luồng sương mù đi tới, vẻmặt nghiêm nghị, tư thế lỗi lạc. MụcKhả nhớrõ anh là sĩ quan duy nhất trong mười huấnluyện viên huấn luyện quân sự lầnnày đạt cấpThượng úy, sau lại từ trong miệng HướngVi yêu quân nhân cuồng nhiệt biếtđược anh là Liên trưởng độitrinh sát.

Sau khi đứng lại, HạHoằng Huân làm động tác quân lễ tiêu chuẩn, lúc mởmiệng giọngnói vang vang: “Xin chào mọi người, tựgiới thiệumột chút, tôi tên là Hạ HoằngHuân . . . . . .”

Lúc này, giọng nữ trong veo cắtđứt lờianh, đứng ởtrong đội ngũ Mục Khả theo bản năng phun ra một câu tiếng Anh, anh nghethấy cô nói: “Could you stopit?”

Các bạn học cũng ngẩncả người,tất cảánh mắt đềutập trung nhìn sang. Hướng Vi biếtđại sựkhông ổn, cô lặng lẽ kéo tay áo Mục Khảmột cái.

Sắc mặt HạHoằng Huân hơi trầm xuống, ánh mắtrơi trên khuôn mặt Mục Khả, anh trầmgiọng hỏi:”Cô vừa mới nói cái gì? Nhắc lại mộtlần!”


Ngước mắt nhìn HạHoằng Huân, Mục Khả vẫn đứngở trong độingũ, không nhúc nhích.

Nhìn khuôn mặt tráixoan ngây thơ của cô, Hạ Hoằng Huân lên giọng,lấy giọngđiệu ra lệnhkhông cho phép cãi lời nói: “Bảo cô nhắclại mộtlần!”

Trong mắt lộ ra quậtcường, MụcKhả cao giọngtrả lời:”Could you stop it?”

Anh phát huy sựnghiêm khắc vô cùng nhuần nhuyễn,Hạ HoằngHuân lạnh lùng nói: “Cô, bước ra khỏihàng! Đứng qua một bên!”

Mục Khả yên lặngbước ra khỏihàng, đứng ở bên cạnh sân huấn luyện,vừa đứnglà đứng liềnba giờ.

Sau đó Hạ Hoằng Huân từmiệng HướngVi mới biếtđược câu “Could you stop it?”cô nói không phải nói với anh, mà bởivì Mục Khảkhông chịu nổi Hướng Vi hận không thểđem toàn bộ những từ ngữ tốt đẹp nhấttrên thế giới đến ca ngợi quân nhân, thậmchí sau khi tập hợp vẫn liến thoắngkhông ngừng nhỏ giọng ca ngợi huấnluyện viên đẹp trai, thì cô mới đột nhiên bộcphát.

Nhưng chính sự hiểulầm lầnnày, khiến một tháng huấn luyện quân sựtràn đầy mùi thuốc súng.

Lúc Hạ Hoằng Huân kiểmtra phòng thì chăn của cô chưa gấpcòn bừa bộnở trên giường,anh đen mặt ra lệnh: “Cho cô năm phút đồnghồ sửasang lại.”

Nghe vậy, Mục Khảtừ từđến bên giường,kéo chăn qua, dùng sức giũ giũ hai pháttrước mặtanh, sau đó lại chậm rãi trảibằng, độngtác chậm chạp, đợi đến khi sửasang xong, đã qua 25 phút.

Sắc mặt HạHoằng Huân trầm xuống, anh chỉ vào chăn củacô lạnh lùng nói: “Tám năm khángchiến cũng kết thúc mà cô chỉ gấp đượcthành như vậy! Gặp qua nội vụkhông đạt tiêu chuẩn, chưatừng thấyqua chất lượngkém như thếnày!”

Từ nhỏ chưatừng bịai mắng, cơntức củaMục Khảlập tứcdâng lên tận đỉnh đầu, cô tức giậnném chăn xuống đất, lông mày dựng lên cãilại: “Nội vụ tốt thì rấtgiỏi sao?” Hung hăng đạp lên chăn hai phát, cô nói: “Có bản lãnh anh dùng miếng đậu phụ đánh gụckẻ địchđi, coi như anh lợi hại.”

Hít một hơi thậtsâu, Hạ HoằngHuân cưỡng chế mình tỉnh táo, đối mặtvới cô gái cố ý đối nghịchcùng anh, anh không thể luống cuống.


“Quân đội trước nay vẫncoi trọng quản lý nội vụ, cũng giốngnhư rèn luyện quân nhân phục tùng kỷ luậtvà đoàn kết. Đừng tưởng rằng đây là chuyệnnhỏ không đáng kể. Ở trên chiến trường,bất kỳ mộtchi tiết nhỏ nào cũng có thể quyết địnhsinh mệnh các chiến sĩ có thuộc về bảnthân hay không!”

“Đồng chí sĩquan.” Mục Khả không chút nào yếu thế, cô nói năng hùng hồn: “Xã hộitiến bộ,thời đạiđang phát triển, xin anh thay đổi mộtchút mấy cái quan niệm cũ kỹđó đi, đừng đem miếng đậuphụ đó làm tiêu chuẩn bình xét nộivụ. Ởtrên chiến trường, sẽ không có aikhiêng chăn đánh giặc.”

“Trên chiến trường, chúng ta coi trọng chiến thuật; trong bộđội, chúng ta tuân theo điều lệnhnội vụ.Thân là học viên, cô phải theo nhưyêu cầu củatôi mà làm, phục tùng quản lý.”

Nhìn thẳng đôi mắt sáng ngờicủa anh, MụcKhả phảnbác: “Anh cũng biết tôi là học viên không phảilính! Tại sao lấy tiêu chuẩn bộ độiyêu cầu tôi? Anh thích nội vụ sạch sẽlà chuyện của anh, tôi mạn phép thíchbừa bộnhóa phòng ốc!”

“Học viên ở Trụ sở huấnluyện cũng giống với lính bộ đội.Đây là kỷ luật thép, không để bất cứai thay đổi.”

Uy nghiêm bị khiêukhích, sự trầm ổn của HạHoằng Huân cuối cùng cũng dùng hết, anhlạnh lùng nói: “Nhặt chăn lên, tập!”

Bị sự cứngnhắc củaanh chọc giận, Mục Khả dướiánh mắt kinh ngạc của các bạn họcnhảy đếntrên chăn đạp vô số phát, nhìn thẳngvào mắt HạHoằng Huân năm giây, sau đó cô đột nhiên hô: “Tôi muốn đổichăn với anh!”

Bạn học ởđây cũng sửng sốt, thậm chí ngay cả Hạ Hoằng Huân cũng không theo được kịplối suy nghĩ của cô, thật lâu không nóira được gì.

Sau này anh hiểu được, chăn củamình đã bị gấp thành nếp, so với chăn củacác cô quả thực dễ gấp hơnnhiều. Hôm bình xét nội vụtrước ngày chấm dứt huấn luyệnquân sự, lúc nhìn thấy chăn đượcgấp rốitinh rối mù anh lại hiểu, cô căn bản chưatừng mởchăn này ra, mà để nó ở đó cho anh kiểmtra.

Cho nên, đối vớinội vụcủa cô, anh tuyệt vọng. Nếu không ngày chia tay đó sẽ không cảmkhái mà nói với Mục Khả: “Nội vụhùng mạnh của quân tôi, coi như hoàntoàn hủy trên tay cô.”

Hồi tưởng lạinhững ngày “Tuổi trẻkhinh cuồng” kia, Mục Khảthật đúng là không hiểu HạHoằng Huân nói “Khiến ngườita yêu thích” đến tột cùng là nghĩa tốt hay nghĩa xấu. Hơn nữabuổi chiềucô mới “Ngất” ở trong ngực ngườiđàn ông khác, làm sao anh lại dám khẳng địnhcô không có bạn trai? Tuy nói bộ dáng củacô giống như thiếu nữ vịthành niên, nhưng giá cả thịtrường củacô không đến nỗi không tiêu thụ được chứ?Hơn nữalấy thói quen cô luôn đối nghịchvới anh, anh dựa vào cáigì mà cho rằng cô không ghét anh? Cô thậm chí hoài nghi anh cố ý chỉnh cô, mục đích là ởtrả thù cô gieo “Cây nông nghiệp” trên cổanh. Nếu không thì là huấn luyệnđến điên rồi,coi “Quân địch” như cô thành đồngđội.

Suy nghĩ bay thật xalúc Mục Khảhồi hồnthì mới phát hiện Hạ Hoằng Huân còn chưađi, cô cảm thấy đôi bàn tay kia vuốt veđỉnh đầu,động tác vô cùng mềm nhẹ,giống nhưđang an ủi đứa bé bị thương, hoàn toàn không phù hợp với sựlạnh lùng nghiêm túc bình thường.

Cảm thấy không khí càng ngày càng kỳ quái, ngay cả hiệntượng choáng váng vừa đỡnay hình như lại có triệu chứng nghiêm trọngtrở lại,Mục Khảbị đè nén đến không được. Cô trở mình bò dậy,hất tay củaanh ra, chất vấn: “Anh sờ đủ chưa?”

Thu tay lại nhìn gương mặtđỏ hồngcủa cô, đáy mắt thoáng qua tia sáng, HạHoằng Huân hỏi cô: “Em ghét tôi sao?”


Hỏi sắc bén thếnày, muốn cô trả lời thế nào đây. Gãi gãi mái tóc rối bời,cô hơi khó hiểu nói: “Doanh trưởngHạ, anh nhìn cho rõ, tôi là Mục Khả.”

Hạ Hoằng Huân cau mày: “Không cần hoài nghi thịlực củatôi.”

Tôi đang hoài nghi trí lựccủa anh! MụcKhả ởtrong lòng bổ sung thêm một câu, còn nói: “Anh là huấn luyệnviên, tôi là học viên, thân phận củachúng ta đối lập, không thích hợp.”

Hạ Hoằng Huân cong khóe môi: “Em là chỉ đạoviên, cùng học viên bình thường có bảnchất khác biệt.” Sau đó lại sửa lại:”Không phải quan hệ đối lập, có thểmiễn cưỡngcoi như là quan hệ đồng chí.”

Suy nghĩ một chút, Mục Khảquyết nhấtđịnh lấyra lý do hết sức thuyết phục, cô nói: “Cái đó, tôi có. . . . ..”

Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt đứt lời cô: “Cái này không thể trởthành lý do cự tuyệt.”

“Tôi còn chưanói.”

“Tôi biết.”

“Anh biết cáigì?”

“Biết em cho rằng tôi không biết.”

“Cái gì mà tôi cho rằnganh không biết.”

“Em dám nói em không biếttôi đang nói cái gì?”

“. . . . . .”

Yên lặng mấy phút, ngay khi đồng chí Hạ Hoằng Huân chuẩnbị tổngkết cuộcnói chuyện không được thân thiệnlắm này, MụcKhả cau mày có chút buồn rầunói: “Hậu quả hơi nghiêm trọng, tôi không chịu trách nhiệm được.”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.