Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 74: Ngoại truyện – Cả đời làm nũng trong lòng anh
Kết thúc một tháng bịnhốt họcbổ túc, MụcKhả vô cùng hớn hở chạy vềnhà, mới đi đến trước cửa việnđã thấy Viên Soái như tên trộmvẫy tay vớicô.
Mục Khả chạytới, Viên Soái lấy ánh mắt đề phòng quét mắtkhắp nơimột vòng, nhỏ giọng nói: “Lão đại hôm nay đi họptrên sư bộ,lúc về nổigiận đậpluôn mặt bàn thủy tinh trong phòng làm việc,nghe nói trong đại hội đoàn vừarồi còn điểmdanh dạy dỗcả Pháo Doanh trưởng, cô về đừng có chọcgiận anh ấy.”
Mục Khả cũng biếtsư bộhọp theo chu kỳ, thời gian cốđịnh là ngày này hàng tháng, nghĩ cũngbiết mỗikhi Hạ HoằngHuân đen mặt trở về nhất địnhlà bị giáo huấn rồi, đầu sỏ gây nên không phải Sư trưởng Lý thì cũng là cậu út Hách Nghĩa Thành.
Vì vậy, cô thấy quen không sợnói: “Là thói quen đấy, anh ấy mỗitháng luôn có vài ngày như vậy.”
Viên Soái nghe vậyvui vẻ cườihì hì một tiếng, xa xa nhìn thấy PháoDoanh trưởng An Cơ mặt đỏ bừnggân xanh nổi hết cả lên đi tới, anh nói: “Xem ra là bị giáo huấnkinh lắm, hãy chờ xem, trở về nhấtđịnh lạichuốc lên Liên trưởng cho xem, không chừngnửa đêm còn lôi dậy bắt đi tập thểdục.”
Mục Khả cau mày: “Không nghiêm trọng nhưvậy chứ?Dạy dỗngười ta cũng cần ‘phát dương quang đại’* sao?”
*Phát dương quang đại: phát huy; nêu cao; làm rạng rỡtruyền thống
“Dĩ nhiên là nghiêm trọngrồi. Trướckia Liên trưởng chúng tôi bị Doanh trưởngdạy dỗquay đầu lạiliền chuốclên đầu nhữngTrung đội trưởng như chúng tôi, sau đótôi lại tiếptục chuốcxuống đầucác tiểu độitrưởng. Tiểuđội trưởngcàng tuyệt hơn, nửa đêm bắt đám lính dậythao luyện.”
Mục Khả cườiha ha, nghịch ngợm nói: “Chúa vạnnăng ơi, người hãy cứu lấy đám nhỏđáng thương này đi.”
Chuẩn bị xong cơmtối, MụcKhả chờmòn chờ mỏicũng không thấy Hạ Hoằng Huân về, gọiđiện thoạidi động anh tắt máy, điện thoại phòng làm việccũng không có người nhận. Cô nghĩ mộtchút, chạy đến phòng tác chiến tìm người.
Hạ Hoằng Huân không biết Mục Khả hôm nay về,đang vẽ bảnđồ anh nghe được tiếng cửa, mí mắtcũng không thèm nhúc nhích, cúi đầu nói:”Không có việc gì, chị dâu cậukhông ở nhà, tối nay tôi ở lại đây.” Nghiễm nhiên coi cô như lính cần vụđi giục anh nghỉ ngơi.
Mục Khả đóng cửalại, rón rén tiến tới nằm bên cạnhbàn, không khỏi làm nũng nói: “Emkhông ở nhà thì anh định làm phảnà?”
Hạ Hoằng Huân ngẩngđầu, ánh mắtnhìn cô tỏa ra tia sáng dịu dàng, cánh tay dài duỗi ra mộtcái ôm cô vào ngực, “Về lúc nào? Không phải nói mai mới xong việc sao? Anh còn định sắp xếp công việcđi đón em để thể hiện một phen đấy.”
Thuận thế ngồitrên đùi anh, Mục Khả đưara cánh tay quấn lên cổ anh: “Nhớanh quá, còn chưa giải tán thì em đã rút trước rồi.”
Hạ Hoằng Huân cười,hôn dịu dàng lên môi cô, nhẹ trách: “Vô tổ chức vô kỷ luật.”
Mục Khả cong mắtcười, sau đó kéo tay phải anh lên sờcẩn thận,ngước khuôn mặt nhỏ hỏi: “Chuyệngì mà phát hỏa lớn thế, không sợ đứttay à?”
Hạ Hoằng Huân bấtđắc dĩ cười,ánh mắt rơitrên tấm bảnđồ tác chiếntrên bàn, anh nói: “Chuyện diễn tập,Pháo Doanh trưởng nhận vịtrí tiên phong chết, sư trưởngphát cáu.”
Biết rõ bọn họnghiêm khắc tuân theo điều lệnhgiữ bí mật,Mục Khảhiểu chuyệnkhông hỏi nữa, chỉ nói dịu dàng nhỏnhẹ xoa dịulòng anh: “Thắng bại là chuyệnthường củanhà binh, chẳng ai có thể làm tướngquân toàn thắng cả.”
Hạ Hoằng Huân vô cùng thân mật dùng chóp mũi cọ cọ cô, đổiđề tài: “Hôm nay gặp Hách Nghĩa Thành, nghe ý anh ấy thì cuốinăm muốn kếthôn với Nhã Ngôn.”
Mục Khả rấtthuận miệnghùa theo: “Họ quả thậtnên kết hôn, yêu đương còn lâu hơnchúng ta nhiều.”
Hạ Hoằng Huân cườinhư không cười nhìn cô: “Nhã Ngôn cũng không còn nhỏ nữa,chờ họkết hôn xong nhất định muốn có con luôn. Không biết đếnlúc ấy sắpxếp địavị thếnào nữa?”
Mục Khả vùi mặtở cầncổ anh, ăn vạ: “Sắp xếp kiểugì chả loạn,cứ tùy tiệnđi.”
Hạ Hoằng Huân cườithần thầnbí bí, tiến tới bên tai cô xấu xa nói:”Hôm nay anh bàn với Hách NghĩaThành, nhất trí quyết địnhem với Nhã Ngôn ai sinh trước thì sẽtheo địa vịngười đó.”
Mặc kệ anh có phảilà Đoàn trưởng hay không, Mục Khảgiơ tay lên thưởng anh một đấm: “Đàn ông các anh xấu nhất,tự mình nghĩ rồi lại đưa nhiệmvụ cho chúng tôi, không làm!”
Hạ Hoằng Huân cườivang, ôm chặt cô không đứng đắnnói: “Đời này anh có bị thiệtcũng chịu hết, nhưng không thể đểcon anh nối gót, cứ quyếtđịnh nhưvậy, phảnđối vô hiệu.”
Mục Khả tứcquá, buổi tối định chặn anh ởphòng khách rồi. Ai ngờ ngườita nửa đêm cứ tự nhiên thần không biếtquỷ không hay lẻn vào phòng ngủ, ôm lấy cô đang mơmơ màng màng, lưu manh nói: “Vợ, nhớ anh muốnchết rồiđúng không.” Vì vậy, Mục Khảlần nữalại bịăn sạch cảvỏ lẫnthịt.
Kích tình lui đi, đồngchí Hạ HoằngHuân được hời lỗ mãng ôm cô vợ nhỏ mới cướithở dài nói: “Chuyện dỗ vợ vui vẻnhư motor hao phí nhiên liệu này, còn mệthơn anh đi huấn luyện.”
Mục Khả giậnra sức đưatay cù anh. Chạy không thoát được nanh vuốtnhỏ củacô, Hạ HoằngHuân suýt nữa thì cười lạcgiọng, hai người lăn qua lăn lại như vậytrên giường, hơn nửa đêm huyên náo khôngthể rờira.
Rất nhanh đã đến Trung thu, vì trùng luôn với dịpquốc khánh, mấy người thân từ nơikhác thừa dịp ngày nghỉ chạy tớiđơn vịđoàn tụ vớichồng. HạHoằng Huân bảo Ninh An Lỗi chuẩn bị sớm chút, sắpxếp tấtcả cho xong.
Đêm mười lăm thángtám, ánh trăng sáng tỏ mà dịu dàng, hộiliên hoan mừng quốc khánh với trung thu của đoàn 532 bịmột khúc “Trúc đuôi phụng dướiánh trăng”(1) hát mà như khóc đẩy vềphía □.
Nhớ lại cảnhhai vợ chồngLiên trưởng Lục thâm tình thổi Hồ Lô Ti (2), HạHoằng Huân thương cảm nói: “Trongđoàn chúng ta người thân ở xa nhấtchính là vợ Liên trưởng Lục,người Vân Nam tấm lòng rộng lớn, nếunhư không ngồi máy bay, mà đi xe lửathì cũng mất một tuần, một năm cũng chỉcó một dịpnày thôi, thật sự là quá xa rồi. Một đờivợ chồngba năm rưỡi.” Nước mắtMục Khảkhông ngừng rơi vào ngực anh. Vào giờ phút này cô mớinhận ra, có thể thanh thản ở gầnbên Hạ HoằngHuân như bây giờ là hạnh phúc nhất.
Rúc vào đầu vai Hạ HoằngHuân, cô nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh du dương của Hồ Lô Ti, MụcKhả nhẹnhàng lẩm nhẩm: “Mười lăm trăngsáng, chiếu sáng quê hương, chiếusáng biên quan. . . . . . Ban đêm yên tĩnh, anh cũng nhớ nhung, em cũng nhớnhung. . . . . .”
Đêm hôm đó, Mục Khả đắmchìm trong cái ôm ấm áp trong ngực HạHoằng Huấn,cô đưa cổtay trắng muốt ra ôm cổ anh, dịu dàng nói: “Hoằng Huân, em chuẩn bị tốt rồi, chúng mình sinh con thôi.”
Hạ Hoằng Huân cảmđộng, ôm chặt thân thể mềm mạikhông xương của cô, lưu lại trên da thịttrắng ngà nổi lên đỏ ửng củacô một vếtđỏ sậm,dường nhưmuốn mượncái hôn mạnh mẽ ấy khiến cảhai khắc ghi đêm này sâu vào tận xươngtủy —— da thịt thân thiết.
Sau một thời gian, HạHoằng Huân tự động cai thuốc kiêng rượu,chịu khó phong sơn dục lâm (trồng cây cấmphá rừng).
Hai tháng sau, Mục Khả đượcchẩn đoán mang thai.
Thăng cấp lên làm ba,Hạ HoằngHuân vui như vớ được vàng, một đườngđạp lút cầnga. Đến bệnhviện lụcquân anh cũng bất chấp mấthình tượng, cười khúc khích ôm lấy Mục Khảliên tiếp hôn cô, bị râu anh đâm vào khiến cô kêu không ngừng.
Biết Mục Khảmang thai, Hách Nghĩa Thành uất ức, mộtmặt hốihận không nên nhất thời xúc động đánh cượcvới HạHoằng Huân, thua con là mất đi giá trịcon người cả đời, một mặtnghĩ cách áp tải Hạ Nhã Ngôn đi cụcdân chính lấy giấy đăng ký.
Cảm xúc vui sướng khi mang thai bị hiện tượng nôn nghén nghiêng trời lệchđất đánh cho nát bét. Thấy HạHoằng Huân bưng canh tới, Mục Khảnhư phảnxạ có điềukiện chạyvào phòng vệ sinh, nôn mù mịt trờiđất, dáng vẻ rất đáng thương.
Phản ứng trong thờigian mang thai mãnh liệt quá làm Hạ HoằngHuân lo lắng cả đêm ngủ không yên được. Đểgiúp Mục Khả cân bằng dinh dưỡng, anh cam tâm tình nguyện làm ông chồngnấu cơm,giơ cái muôi lên tự mình xuốngbếp làm cho cô vợ nhỏ bát canh, còn bảo HạNhã Ngôn tìm ít sách mang tới, lúc khôngcó chuyện gì làm thì an vị trong phòng khách nghiên cứu làm thếnào với triệu chứng xuất hiệntrong kỳ đầu của phụ nữ mang thai và những điều cấm kỵtrong sinh hoạt hằng ngày.
Chạng vạng hôm nay, lúc Mục Khả đi tản bộtò mò hỏi anh: “Sao sách Nhã Ngônmang tới không có sách dưỡng thai?”
Vuốt vuốt mái tóc mềmmại củacô, Hạ HoằngHuân cố ý đùa cô: “Dưỡng thai cầngì dạy, em không có việc gì thì xem đạicương huấnluyện nhiềuvào, bảo đảmsinh ra bé con nghe chỉ huy.”
Mục Khả cườihí hửng, suýt nữa thì trượt chân, dọa ngườiđàn ông không sợ trời không sợđất bên cạnhcả ngườichảy mồhôi lạnh.
. . . . . .
Lúc Mục Khả mang thai năm tháng, Hạ HoằngHuân bớt chút thời gian theo cô đi bệnh viện làm kiểmtra định kỳ. Trong phòng siêu âm, anhkhông chớp mắt nhìn chăm chú vào màn hình, nhìn bé con hết sứcchăm chú mút ngón tay, đôi mắt tự nhiên ướt.
Buổi tối, MụcKhả nằmtrong ngực anh, nhẹ giọnghỏi: “Không phải nói đểông nội đặttên cho bé con sao, đặt xong chưa?”
Bàn tay to nhẹ nhàngvuốt ve cái bụng lớn của cô, HạHoằng Huân chậm rãi nhắm hai mắt nói: “Mẹnói đã cả nhà tổng động viên rồi, đưa ra rấtnhiều ý kiếnnhưng ông gạt hết, hôm nay còn gọi điệntrao đổi ý kiến bàn bạc với ba đấy.”
Đã làm mẹ rồi mà vẫnkhông đổi được cái tính quấy rối nhưcũ, cô gái nhỏ như đứa bé lanh lợi cườihì hì nói: “Ông nội bọn họquá để ý rồi,tên chính là danh hiệu thôi, làm gì màphải hao tâm tổn trí như thế, em thấyđặt là HạKhả Hỉ*,có họ Hạcó Mục Khả,Hạ KhảHỉ, vừavui lại còn có tên của chúng mình, thật hoàn mỹ.”
*Họ Hạ nghĩa là chúc mừng, Khả Hỉ nghĩa là vui mừng.Tên Hạ KhảHỉ là chúc mừng đáng mừng =)) quả nhiên là thậtđáng mừng
“Chủ ý hoàn mỹ cùi bắp!”Hạ HoằngHuân bật cười,giảm lựcvỗ nhẹlên cái bụng trơn mịn của cô nhưtrừng phạt.
Mặc dù trong lúc cô vợ nhỏmang thai anh đã cố gắng chăm sóc, nhưngngày Mục Khả sinh Hạ Hoằng Huân vẫnkhông thể ởbên cạnh cô, tiếng đứa bé khóc, anh chỉ đượcnghe qua điện thoại. Lúc ấy, anh đang manglính hành quân cấp tốc đếnkhu vực gặpnạn, thựchiện trách nhiệm của một quân nhân.
Kết thúc nhiệm vụchạy vềnhà, thấy cô vợ nhỏ khom người đắpchăn cho hai đứa nhóc. Hạ HoằngHuân cong môi cười, vậy mà, trong mắtlại ẩnchứa đau lòng và nước mắtcảm động.
Hờn giận và tủithân trong lòng được nước mắtáy náy của anh hóa giải, vuốtve gương mặtanh tuấn tiều tụy của chồng,Mục Khảdịu dàng nói: “Hoằng Huân, anh là anh hùng trong lòng em, làm vợ anh, em mạnhmẽ hơnngười khác.”
Ôm cô vào trong ngực,ôm chặt. HạHoằng Huân nghẹn ngào nói: “Có ngườivợ nhưthế này, còn cầu gì nữa!”
Đêm nay trước khi ngủ MụcKhả ôm cổanh hỏi: “Hoằng Huân, bụng em có vết rạn,anh có thấy xấu không?”
Hôn xuống vành taixinh xắn củacô, Hạ HoằngHuân dịu dàng nói: “Nói linh tinh,mẹ củacon anh vĩnh viễn là bảo bốixinh đẹp nhất.”
Mục Khả cong môi, ngay sau đó lại trẻcon oán trách: “Nhưng bây giờ anh có hai đứacon làm bảo bối rồi, chắc chắnsẽ không thương em như trước nữa,chỉ cầnnghĩ sau này không thể tùy ý làm nũng,em thấy mấtmát quá.”
Ánh mắt anh sáng rực xuyên qua bóng tối nhìn cô, Hạ Hoằng Huân lấygiọng dịudàng mà kiên định nói cho cô biết: “Từngày cưới em, anh đã quyết địnhđể em làm nũng trong lòng anh cả đời.”
Thấy bên môi cô nở nụ cười ngọtngào, Hạ Hoằng Huân cũng cười, sau đósán lấy cô, khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắnhơi mởra của cô. . . . . .
Suýt chút nữa quênkhông nói, hai bảo bối củaMục Khảvà Hạ HoằngHuân là một đôi Long Phượng, gươngmặt bé trai gióng hệt ba củachúng, cô con gái trắng trẻo mịnmàng thừa kế nét đẹp và linh khí của MụcKhả, là mộtcặp anh em vô cùng đáng yêu .