Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 73: Ngoại truyện sau khi cưới– Bài tập dã ngoại.
Sau khi kết hôn, Hạ HoằngHuân đau lòng khi thấy Mục Khảcực khổđi sớm vềmuộn, có ý muốn mua một căn nhà gần nơicô làm việc, nhưng mà Mục Khả cho rằngmua nhà quá lãng phí, huống chi công việc củaanh bận rộnnhư vậycũng không thể ngày ngày về nhà, đểcho cô một mình trông coi căn nhà trống không, cô cảmthấy cô đơn,cũng sẽ cảmthấy sợhãi.
Hạ Hoằng Huân vừamặc quân trang vừa nói: “Thật nhát gan, nếu sợthì lấy quân trang của anh treo lên cho em thêm can đảm.”
Mục Khả giúp anh cài lạinút áo, nghiêng đầu nói: “Quân trang uyvũ cũng chỉ là hình thức, có anh ngủbên cạnh em, em mới có cảm giác chân thực.”
Hạ Hoằng Huân rấthưởng thụcảm giác đượcMục Khảdựa vào, cũng không cố chấpnữa, anh đưatay lên vuốt ve gương mặt cô, anh nói: “Khổ thân em, vừakhai giảng thấy em ngày ngày dậy sớm đi làm nhưvậy, trong lòng anh khó chịu.”
Mục Khả vốnthích ngủ nướng như vậy, vì chiềutheo ý anh, từ sau khi kết hôn mỗingày chưa tới sáu giờ đã phải rờigiường đểkịp tuyếnxe đi làm. Buổi chiều rõ ràng năm giờ tan tầm, nhưng thườngbị giày vò đến bảy giờ rưỡimới có thểvề đếnnhà. Công việc của Hạ Hoằng Huân lạiquá bận rộn,không thể ngày ngày đưa đón cô, mỗilần nghĩ đếnsự hy sinh vất vả của cô, HạHoằng Huân không nhịn đượctự trách mình. Trước kia cứng cổ nói vớiHách Nghĩa Thành rằng có thể cho cô mộtmái nhà bình thường, nhưng mái nhà bình thường này thực chất là cô cho anh.
Quả thật là vấtvả, nhấtlà mỗi ngày rời giường, quả thậtquá đau khổ. Nhưng ai bảo cô yêu anh cơ. MụcKhả sửalại quân trang cho anh một chút, nghĩ thếnào nhón chân lên hôn một cái lên mặt anh, làm nũng nói: “Vậy anh đốitốt vớiem một chút chứ sao.”
Hiểu được cô đang xoa dịu lòng anh, Hạ Hoằng Huân ôm lấycô, than thở nói: “Cũng may còn có nghỉ đông và nghỉhè, nếu không anh thật sựkhông thể để em đi lại vẩt vảnhư vậy,thể trạngcủa em căn bản sẽ không chịu nổisự vấtvả nhưthế.”
Mục Khả ôm hông củaanh chặt hơndính vào trong ngực anh, cười nói: “Không nên đánh giá thấp khảnăng chịu đựng của em nha, em ít khisinh bệnh lắm.” Cô đương nhiên hiểu rõ, chăm sóc bản thân cho thật tốt là cách ủnghộ công việccủa anh.
Hôn một cái lên máitóc cô, Hạ Hoằng Huân dặn dò: “Lần này thờigian huấn luyện dã ngoại hơi dài, em tốtnhất ngoan ngoãn ở nhà. Nếu cảm thấybuồn có thểđến thành phố A chơi với Nhã Ngôn, chỉcần gọiđiện thoạinói trước cho anh, anh sẽ sắp xếp ngườiđưa em đi.”
Mục Khả từtrong ngực anh chui ra, quan tâm nói:“Em biết, em cũng không phải đứatrẻ ba tuổi,có thể tựchăm sóc anh, ngược lại anh nha, chú ý thắt lưng một chút, bây giờđã là Đoàn trưởng, không cần thiếtphải tựmình ra sân huấn luyện, đừngcó giành chén cơm của ngườikhác.”
Hạ Hoằng Huân mỉmcười, theo thói quen véo một cái lên gươngmặt non nớtcủa cô.
Bởi vì được nghỉhè, Hạ HoằngHuân lại đi huấn luyện dã ngoại, MụcKhả chỉcó thể ngoan ngoãn ở nhà mộtmình. Một tuần lễ trôi qua cô cảm thấynhàm chán không chịu được liềnđến thành phố A tìm dì nhỏ Hạ Nhã Ngôn. Hai cùng cùng đến sư bộ náo loạnHách Nghĩa Thành hai ngày, sau đó bị Mục Nham gọiđiện thoạibảo tớigiúp chăm sóc Đồng Đồng. Đợiđến khi An Dĩ Nhược từ nước ngoài trởvề, cô mớihết hạntù được phóng thích về nhà.
Sau khi Hạ Hoằng Huân biếtchuyện này đã phê bình Mục Nham: “Cậutưởng bà xã của tôi là bảo mẫu củanhà cậu sao? Cô ấy vất vả lắm mới đượcnghỉ phép còn phải đi làm công cho cậu, thật quá đáng.”
Mục Nham cười sảngkhoái, “Cậu rõ ràng là đang ghen tị, có bảnlãnh thì nhanh chóng sinh một đứa đểKhả Khảtrông đi, như vậy tôi sẽ không có lý do bắt cô ấytới nữa.”
“Tất nhiên là tôi muốn.” Nhắctới đứabé, Hạ HoằngHuân hơi buồn bực. “Cậu không phảikhông biết, cô ấy còn nhỏ, thương lượngvới tôi tạmthời chưamuốn thôi việc, bảo đợi đếnkhi có thể thích ứng hoàn toàn với cuộc sốnghôn nhân, tôi có thể không đồng ý sao?”
“Cậu xem đi, cưới bã xã nhỏhơn mình quá nhiều cũng có cái tệ, đợi cô ấykhông còn nhỏ, cậu cũng đã già rồi.” Mục Nham cườianh: “Hôn lễ của hai người vốn đã quá khiêm tốn, nhiều người còn không biếtKhả Khảđã kết hôn, cậu phải cực kì đềcao cảnh giác, hậu phương cũng không hẳn đã an toàn, mà cậu thì hay phải đi huấn luyệnở bên ngoài, không sợ cô ấybị ngườikhác lừa đi sao?”
Thấy chưa, không có dáng vẻ anh họ gì hết. HạHoằng Huân không biết lớnnhỏ cãi lạianh: “Cậu đúng là nói chuyện không biếtsuy nghĩ, đừng quên là ai lặng lẽkhiến chịdâu mang thai nên phải chạy tớiphòng khách ngủ một tháng, còn không biết xấu hổnhắc nhởtôi.”
Bị vạch trần,Mục Nham giải thích: “Cái này là ngoài ý muốn,hoàn toàn là ngoài ý muốn.”
Hạ Hoằng Huân bậtcười: “Không nói nữa, tôi đây còn phải làm việc nữa, nhớđưa bà xã tôi về nhà an toàn, nếu không cứ chờtôi trở vềsẽ tính sổvới anh.”
Vốn chỉ định ở thành phốA chơi mấyngày rồi trở về, không ngờ lại ở tận một tháng. Sau khi về nhà Mục Khả tiếnhành tổng vệ sinh lần một lần,buổi tốinói chuyện điện thoại với HạHoằng Huân hỏi anh khi nào huấn luyện dã ngoạikết thúc, Hạ Hoằng Huân nói: “Còn mười ngày nữa,mấy ngày trước mưa to, ảnh hưởngđến tiếnđộ.”
“Mười ngày? Lâu như vậysao?” Mục Khả nghe xong có chút nhụtchí.
Nghe ra thất vọng trong lờinói của cô, Hạ Hoằng Huân ngồi trong lềudỗ dành cô: “Nhớ anh sao? Ngoan, mườingày sẽ trôi qua nhanh thôi, được không?”
Mục cũng không muốn kéo chân anh, xốc lại tinh thần nói chuyệnphiếm cùng anh, đau lòng thấy anh bậnsuốt mộtngày, nũng nịu mấy câu sau đó chủ động nói cúp điệnthoại.
Đêm nay cô nằm trêngiường lăn qua lộn lại không ngủ được,sáng hôm sau thu xếp mấy bộquần áo đơngiản, mang theo một chút đồ ăn bình thường HạHoằng Huân thích ăn, một mình đi dã ngoại.
Căn cứ huấn luyệnbên ngoài cách đoàn 532 rất xa, đường lạirất khó đi. Không nói đến đầuóc choáng váng, ngay cả dạ dày cũng đảolộn tùng phèo. Không biết đã phảingồi xóc nảybao lâu, cuối cùng Mục Khảcũng đến nơi.Đến lúc nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đã là xếchiều. Anh mặc trang phục chỉ huy, gươngmặt anh tuấnbị phơinắng có hơiđen lại, khi nhìn thấy cô, anh không có một chút vui mừng nào, cũngchẳng thèm cười mà trực tiếp vén thẳngcửa lềutiến vào.
Mục Khả đoán có lẽanh giận, dù sao anh cũng là người rấtchú ý đến hình tượng, căn bản không hy vọng cô tớinơi làm việctìm anh. Nhưng tới cũng đã tới rồi, MụcKhả không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm mắtđi vào theo.
Tháo mũ chỉ huy némlên trên bàn, Hạ Hoằng Huân bắtđầu phê bình cô: “Tối qua không phảiđã nói với em rồi sao, mười ngày nữa anh sẽtrở về,tại sao không nghe lời mà tớiđây hả? Ảnhhưởng không tốt có biết không? Đúng,anh là đoàn trưởng, người đứngđầu đoàn 532 không ai dám nói gì trước mặtanh, nhưng sau lưng anh mọi người sẽnghĩ gì, có ai mang theo bà xã đi huấnluyện dã ngoại không?”
Mặc dù biết độtngột tớicó thể khiếnanh không vui, nhưng Mục Khảhoàn toàn không ngờ anh sẽ nghiêm khắcgiáo huấn cô như vậy, thậm chí không hỏicô một câu có mệt hay không, hưng phấn trên đườngđi đã trở thành uất ức. Mục Khảđứng bên trong lều, đi cũng không được mà ở cũng không xong, cúi đầu nhỏgiọng nói: “Xin lỗi.”
Một tháng không gặp, tuy HạHoằng Huân rất nhớ cô nhưng tình huốngđặc biệtnhư vậy,thân là đoàn trưởng anh phải nghĩ cho toàn cục, đành nói: “Thời gian vẫn còn sớm,anh sắp xếpngười đưaem về.”
Mệt cho cô còn thường xuyên khoe với Hướng Vi rằngHạ HoằngHuân giống như thượng đế có thểkhoan dung cho sự tùy hứng làm nũng củacô. Bây giờ thì tốt rồi, gả cho anh thì hình như thân phận cũng đã được thăng cấprồi, nhưngsao đãi ngộ lại bị hạ xuốngvậy chứ?Chưa bao giờ bị anh lạnh nhạtrăn đe như vậy, Mục Khả nghe mà nướcmắt lậptức rơixuống, cô tức giận xoay người rờiđi, trong miệng không phục nói: “Không cầnlàm phiền, em tự tới thì cũng có thể tự về được.”
“Quay lại.” Hạ HoằngHuân kêu to, nhưng Mục Khảmặc kệcứ thếra khỏi lềutrại. Chờđến lúc anh đuổi theo, thấy Ninh An Lỗi đang ngăn cô.
“Sao thế?” Ninh An Lỗi hoà giải:“Chị dâu nhỏ tới thăm cậu, sao cậulại chọccô ấy khóc?” Lục Trạm Minh được điềuđi, Hạ HoằngHuân lên chức đoàn trưởng, Chính ủyvẫn là Ninh An Lỗi.
“Không sao, là có hạtcát bay vào mắt. Thay đổi thờitiết nên tôi mang quần áo đếncho anh ấy, xong việc rồitrở về.”Mục Khảcố gắnghít mũi ngăn nước mắt, xoay ngườiđem túi đồ trong tay cho Hạ HoằngHuân: “Quần áo ở bên trong, em về đây.Chính ủy, hẹn gặp lại.”
Mục Khả đượcanh nâng niu trong lòng bàn tay, sau khi kếthôn anh chưa từng chọc cô khóc. Lúc nàynhìn dáng vẻ nhỏ bé tủi thân của cô, không cầnnói cũng biết trong lòng Hạ HoằngHuân cảm thấy khó chịu, nhưng anh không có mặt mũi đâu mà giữ cô lại nên chỉcầm cái túi của cô, đứng yên tại chỗ.Thầm nghĩ đi thì đi đi, cùng lắm là kếtthúc huấn luyện dã ngoại thì quỳ gối trên tấmván giặt nhận tội vớicô là được.
Sao không nhìn ra hai vợchồng này đang giận dỗi chứ. Biếtrõ tính khí của Hạ Hoằng Huân nên sau khisuy nghĩ một lát là Ninh An Lỗi lậptức hiểura. Anh chạy hai bước đuổitheo Mục Khả giữ chặt cổtay cô, kiên quyết lôi người tớibên cạnh HạHoằng Huân: “Hôm nay sắp tốirồi, muốnvề cũng hãy đợi đến ngày mai đi, chị dâu nhỏtrước tiên nghỉ ngơi ở trong lềucủa lão Hạmột chút. Bên kia còn đang cần kiểmtra, chúng tôi qua đó, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Mục Khả cựtuyệt: “Không sao, trời vẫnchưa tốilắm, tôi không muốn làm trễ nải công việccủa các anh. . . . . .”
“Đi nghỉ ngơi mộtlát, chờ anh trở lại.” Hạ HoằngHuân vội vàng theo xuống bậcthang, đem cái túi nhét vào tay cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, xoay người đi theo Ninh An Lỗi.
Mục Khả cũng biếtlần này tùy hứng, nhưng bây giờ Ninh An Lỗicũng đã lên tiếng, Hạ HoằngHuân lại ra lệnh, cô liền xoay người trởvào trong lều của anh. Ngồi khóc một lát, liềnmang đồ ăn cùng mất thứ vật dụngmang đến cấtđi cho anh, sau đó dọn dẹp “phòng” cho anh, đợi đến khi trời tối,Hạ HoằngHuân vẫn chưa trở lại, cô mệtmỏi vô thứcngủ thiếpđi lúc nào không biết.
Mục Khả không quen giườngngủ không say, cho nên khi cảm thấycó người nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình , cô liềntỉnh lại.
Thấy cô trở mình ngồidậy, HạHoằng Huân đè bả vai cô lại, anh nói: “Làanh.” Vừa nói vừa mở đèn pin.
Nghĩ đến lúc trước anh không nểmặt mà răn dạy cô, Mục Khả trẻcon xoay mặt đi không thèm để ý tớianh.
Hạ Hoằng Huân thấythế không những không dỗ dành cô, lại còn nói: “Sao vậy? Giận dỗi rồisao? Biết hôm nay sai thế nào không?” Anh là người rất có nguyên tắc, cho dù là ngườinhà của anh, đang ở nơicông tác Hạ Hoằng Huân cũng không dễdàng nhân nhượng, cho nên định cho cô mộtbài học.
“Chúng ta là vợ chồng, ởnhà thế nào cũng được, cái gì anh cũng có thể theo em, có thểnhường em. Nhưng bây giờ là ở đơn vị chứkhông phải anh đi ra ngoài chơi, nhiềubinh sĩ nhìn như vậy, em nói xem nếuanh mang theo bà xã bên người thì saotriển khai công việc được?Người ta sẽâm thầm nói em không hiểu chuyện,nói anh không biết bảo em, hiểukhông?”
Mục Khả nhỏgiọng giảithích: “Em không làm phiền người khác, em tựđi xe tới đây, chỉ muốn gặp anh mộtlát rồi đi thôi.”
Anh đã cảm thấy kỳ lạlà tại sao lại không gặp tham mưu Hồ,thì ra là tự mình tới đây. Giọngnói Hạ HoằngHuân có chút dịu đi, anh nói: “Chỗ này gậpghềnh nhưvậy, em đi xe tới đây cũng không an toàn, ngộnhỡ xảyra chuyện gì, em bảo anh phảilàm sao, hả?”
Điều này làm sao côkhông hiểu, nhưng cô cũng có nỗi khổ tâm. MụcKhả cúi đầugiải thích: “3 ngày nữa là khai giảngđại họcC, em nhận được thông báo rằng phải tham gia huấnluyện bổtúc cùng hai giáo viên khác trên giáo ủy,trong một tháng không được ra ngoài.” Nói cách khác là nếu nhưhôm nay cô không đến, chờ đếnkhi anh kết thúc tập huấndã ngoại thì cô đã tham gia học bổtúc rồi, tính ra hai người lạiphải xa nhau thêm một thờigian nữa mớicó thể gặpmặt được.
Hoá ra là như vậy, khó trách cô luôn luôn hiểu chuyệnnay lại độtnhiên chạy tới đây. Nghĩ đến giọng điệucủa mình lúc trước, Hạ Hoằng Huân kéo cô vào trong ngực, dịudàng an ủi: “Được rồi, đừng giậnnữa, là anh không đúng, không hiểu rõ tình hình đã mắng em, trách nhầm em rồi.”
Thân thể Mục Khảkhông phản kháng, nhưng trong miệnglại oán trách: “Sao anh lại hung dữnhư thếchứ, còn hung dữ hơn lúc răn đe lính của anh, làm em sợmuốn chết.”Từ lúc yêu nhau cho đến khi kếthôn, anh chưa hề mắng cô lần nào, ởtrong lòng cô cũng hơi khó chấp nhận.
Vỗ nhè nhẹ lên lưngcủa cô, HạHoằng Huân nói: “Xin lỗi, là anh hơinóng nảy. Nhưng em không thông báo đã độtnhiên tới đây, đừng nói anh hù dọa em, emmới hù dọaanh sợ hếthồn.”
Mục Khả ôm cổcủa anh: “Vậy anh có nhớ em không?”
Hạ Hoằng Huân cũng thành thật, di di chóp mũi của cô,anh nói: “Nhớ, cả đêm cả ngày đều nhớ.”
Mục Khả cười,chủ độngtiến tớihôn một cái lên đôi môi anh, đổi lạilà một cái hôn triền miên thậtsâu.
Dỗ dành bà xã xong, đồng chí đoàn trưởngtự mình múc nước rửa mặt cho “thủtrưởng”, dọndẹp thỏađáng xong Hạ Hoằng Huân dẫn Mục Khảđến chỗNinh Anh Lỗi ăn cơm. Vừa vào cửa, MụcKhả đã bịlượng đồăn lớn trên bàn hù dọa.
Nhìn mâm đĩa cùng chén lớnchén nhỏ, Hạ Hoằng Huân cười nói vớiNinh An Lỗi: “Anh đây là mời cơmhay cho heo ăn vậy.”
Ninh An Lỗi kêu Mục Khảngồi, cườiha ha nói: “Điều kiện hơikém, nhưng chị dâu nhỏ đường xa đếnchơi, thếnào cũng phải hoan nghênh một chút chứ,chúng ta đành chấp nhận thôi.”
Tập huấn bên ngoài vô cùng gian khổ, nếunhư không phải do Mục Khả tớithì đoàn trưởng như Hạ Hoằng Huân cũng sẽcầm hộpcơm quân dụngăn thôi, đâu có chuyện bày cả mộtbàn đồ ăn như thế này.
Hiểu tình hình, Mục Khảbiết lầnnày tới đây quả thật có phần lỗmãng. Buổi tối lúc cô ngủ lại lềucủa HạHoằng Huân, cô thành khẩn nhậnlỗi vớianh: “Thật xin lỗi, em sai rồi. Từ nay vềsau em sẽ không bao giờ gây phiềntoái cho anh nữa, anh đừng giậnem.”
Hạ Hoằng Huân cởiquần áo nằmxuống: “Anh không giận. Nhưnglần sau không được làm thế nữa.”
Mục Khả chủ động nằmgọn trong ngực anh, gối lên cánh tay của anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngườianh, dịu dàng nói: “Biết rồi,bảo đảmlần sau không làm thế này nữa.”
Hai người hàn huyên một chút, MụcKhả quan tâm nói: “Anh mệt mỏicả mộtngày rồi, ngủ đi.”
Hạ Hoằng Huân đang nhắmmắt dưỡngthần nghe thấy vậy tinh thần độtnhiên tỉnh táo, nghiêng người ôm cô, cúi xuống bên tai cô mờ ám nói:“Bài tập vềnhà còn chưa làm đã muốn ngủsao? Không phải hỏi anh có nhớ em không à,trả lờibằng hành động thực tế sẽ cósức thuyếtphục hơn.”Vừa dứtlời liềncúi xuống hôn Mục Khả, đồng thờibàn tay xấu xa kéo dây lưng áo ngủcủa cô xuống,nhanh nhẹn cởi áo ngủ ra, châm dầu vào lửavuốt ve thân thể mềm mại củacô. Cảm thấycô không thể kiềm chế được khẽngâm nga, nụ hôn của anh dầndần rờixuống, dừnglại trên bộngực mềmmại củacô, hôn miết, gặm cắn……
Dù sao Hạ Hoằng Huân cũng là người được huấn luyệnquân sự bài bản, nên thể lực anh thậtsự rấttốt, so ra Mục Khả có vẻ quá nhu nhược.Cố tình hiệuquả cách âm ở trong lều lại không tốt,cho dù bị ném lên mây cô cũng không dámphát ra âm thanh, không thể làm gì kháchơn đành cắnlên vai anh, cùng anh đi vào hệ thống tĩnh âm chấnđộng. Bài tập về nhà lần này đượchoàn thành ngọt ngào đến vô cùng.
Triền miên đi qua, Mục Khảnằm trong ngực anh ngủ thật say, HạHoằng Huân tựa vào đầu giường quạtgió đuổi muỗi cho cô. Nhưng dù có anhquạt cho cô hơn nửa đêm nhưng MụcKhả vẫnbị cắnrất thảm,mặt, cánh tay, thậm chí cả ngực và mông cũng không thể may mắnthoát nạn.
Ngày hôm sau lúc trờivừa sáng, Mục Khả không thể chịunổi ngứaphải rờigiường, lay Hạ Hoằng Huân tỉnh dậybôi nước hoa cho cô. Ai ngờ Hạ đại gia dám đem nướchoa của cô vứt sang một bên, xoa nước miếngcho cô, còn cười trêu chọc cô: “Nướcmiếng giảitrừ độchiệu quảtốt hơnso với nướchoa, em xem, anh cắn chỗ nào thì chỗđó không sưng, mấy con muỗi cắn chỗnào cũng để lại một vết sưnglớn.” Nói xong, vỗ lên mông cô một cái “Ănxong điểm tâm anh cho người đưaem về nhà, tiếp tục ở đây, da thịtmềm mạicủa em coi như xong, sau này anh biết gặm cái gì?”
Mục Khả bị lời nói củaanh làm cho đứng hình, cô im lặng nằmtrong chăn, thầm nghĩ tại sao lạigả ộtngười đàn ông thô lỗ như vậy.
[ ]