Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 61 . Lão Hạ thẳng thắn thành khẩn
Hạ Hoằng Huân đã bí mậtnúp ở ghếsau một lát rồi, nắm chắc thờigian “ẩn núp”, anh yên lặng tậptrung chờ cô bạn gái nhỏ chui đầu vào vòng mai phục.
Nhìn thấy Mục Khảcong khóe miệng bước nhanh tới, anh suýtchút nữa thiếu kiên nhẫn mở cửaxe nhảy xuống,nhưng muốnxem phản ứngcủa cô nên cuối cùng Hạ Hoằng Huân cũng kiềmchế lạiđược. Khi Mục Khả đối diệnvới cửakính của anh nhăn mặt thì biểucảm nghịchngợm đáng yêu đó làm khóe môi Hạ HoằngHuân bất giác cong lên.
Đồng chí Giải Phóng Quân độtkích bất ngờ toàn thắng. Mục Khảbị chấnđộng kinh ngạc trợn tròn mắt, ngẩnngơ nhìn HạHoằng Huân mặc thường phục đeo caravat, mặc dù anh chỉ mặc áo khoác bình thương nhưng vẫn toát lên vẻkhí khái anh hùng đến bức người,chỉ có điềunụ cườicủa thân sĩ kia, nếu nhìn kỹdường nhưcó chút bất cần đời.
Nhìn mái tóc xoăn đen nhánh, đếnáo khoác ngoài vừa vặn màu trắnggạo, rồiđến đôi boots nhỏ nhắn màu đen, nụ cườibên môi Hạ Hoằng Huân lớn dần, thân mậtkéo cao cổ áo cho cô, anh chậm rãi hỏi:“Nếu hôm nay anh không xuất hiện,em định làm gì?”
Nhìn thấy sự trêu chọctrong ánh mắt anh, Mục Khảlúng túng cũng khôi phục lại mộtít nguyên khí, cô gỡ tay anh ra rồi lúi vềphía sau một bước kéo dài khoảng cách với anh: “Hôm nay anh có xuất hiệnhay không cũng chỉ có một kếtquả, chính là, chính là…..”
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, hứng thú nhìn biểu cảm củacô, bình tĩnh khích lệ nói: “Tiếp tục!”
“Chính là. . . . . .” Cho dù Hạ HoằngHuân đứng chỗ nào thì khí thế cũng rất mạnhmẽ, MụcKhả nhấtthời bịbí từ, hơnnửa ngày mớithốt lên mộtcâu: “Chính là bị chặn ngoài cửa.”
Thấy cô xoay người muốnđi, Hạ HoằngHuân giữ chặt cánh tay cô lại, cười hỏi:”Vậy à? Quà cũng không cần sao?”
Từ ngày yêu nhau đến giờ,đồ vậtHạ HoằngHuân đưa cho cô không phải đồăn vặt thì là nhân dân tệ. MụcKhả nghe thấy từ quà tặng từmiệng anh, trong lòng tràn ngập tò mò, đấutranh tư tưởngmột hồi,cô cực kỳ không chịu khuấtphục nói: “Anh như vậy thì biết tặngquà gì?” Thân thể vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lặnglẽ ngắmnhìn anh.
Véo một cái lên mặt cô, HạHoằng Huân nói: “Em tự mang lên, anh chỉ phụ trách mua.” Nói xongnhét cái chìa khóa vào trong tay cô, nghênh ngang bước lên tầng, bộ dạngngựa quen đường cũ cứ như thểanh là nam chủ nhân của nơinày vậy.
Mấy phút sau, Mục Khảtức giậnôm một bó hoa hồng to lên tầng, một tay giơcái túi to lên chất vấn: “Nếunhư em đoán không nhầm, cái này mớichính là do anh mua.”
Băng ghế sau của xe việtdã có một bó hoa, bên cạnh có mộttúi rau hãy còn mới, hai thứ đồkhác nhau lại được đặt cạnh nhau nhìn rấtbuồn cười.Mục Khảkhông tin đồng chí Giải Phóng Quân lạicó thể lãng mạn tình cảm như thế,vậy nên suy đoán ý tưởng tặnghoa là của người khác.
Hạ Hoằng Huân bịvạch trầnvẻ mặthơi lạnhnhạt, anh nhận lấy túi đồ trong tay đưaánh mắt ý bảo cô mở cửa, bình tĩnh nói: “Xem ra ý tưởng lấyem làm vợ vô cùng chính xác, sao có thể thông minh nhưvậy chứ,em thật là hiểu anh đấy Mục Khảà.”
Vừa dứt lời,Mục Khảđã nhanh tay mở cửa, đồng thời nhanh chóng đi vào, đúng lúc Hạ HoằngHuân chuẩn bị nhấc chân bước theo, cửađã bịch mộttiếng đóng lại.
Rốt cuộc vẫnbị chặnở ngoài cửa.Hạ HoằngHuân vẻ mặtkinh ngạc cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nghĩ thầmđồng chí nhỏ trong lúc nóng giận tốc độ cơ độngkhá nhanh, ngay cả Lính Trinh Sát như anh mà cũng bịvượt qua, quả nhiên con hổ nhỏ muốnra oai rồi.
Xác định trên cầu thang không có ai qua lại, HạHoằng Huân gõ cửa: “Đừng dỗi nữa,bắt chồngtương lai của em đứng ngoài cửa thì còn ra thểthống gì nữa?Bị ngườingoài nhìn thấy thì anh biết để mặt mũi ởđâu? Mục Khả!”
Mục Khả cởiáo khoác ngoài ném lên ghế salon, nhìnanh qua cửa kính, cười đắcý.
“Anh thấy ViênSoái là sợ thiên hạ không loạn,còn nói tặng hoa sẽ làm em cười,thấy chưa,biến khéo thành vụng rồi………” Nửa ngày không thấyMục Khảđáp lại mộtcâu, Hạ HoằngHuân thấp giọng nói: “Cái thứ này dễ hỏng,chỉ có mấybông hoa mà đã hơn một trăm đồng,không bằng dẫn em đi ăn mấy món ngonngon. Em không thích thì cũng chịu khó cắm hai ngày đi, không thì lãng phí quá.”
Ôi trời, người đàn ông này cả đời cũng đừng hy vọnganh có một chút lãng mạn.
Nhìn thấy anh caumày, dáng vẻ tiếc nuối, Mục Khảdở khóc dởcười.
“Em nói gì đi chứ, đừng đểanh nói một mình với không khí nhưvậy, MụcKhả?” Không nghe thấy chút tiếngđộng nào trong phòng, biết có thểMục Khảđứng bên cạnhcửa, HạHoằng Huân hỏi: “Tối hôm qua sao anh lại bị lộ? Sao em có thểnhận ra đó là anh?”
“Không biết xấu hổmà còn hỏi.” Mục Khả rốt cuộccũng mở miệng.“Thứ nhất,chuyện em ra nước ngoài Điềm m cũngkhông biết, cái này là Hướng Vi nói vớiem, chẳng qua lúc anh bắt đầuem không kịp phản ứng thôi; thứ hai Viên Soái nói chuyện phiếmvới em chưabao giờ gọianh là Phó Đoàn Trưởng, anh ta quen gọi anh là lão đạihoặc Doanh trưởng; thứ ba, hai bọn em là mộtphe, anh ta sẽ phối hợp với em đảkích anh, chắc chắn không che giấu giúpanh.”
Anh không thèm để ý đến chuyệnbị vạchtrần, HạHoằng Huân phản bác: “Che giấu cái gì?Anh rõ ràng là đang giải thích mà! Mở cửara đi cho dễ nói chuyện.” Nghe dướilầu có tiếngbước chân truyền đến, mặc quân trang nên trong người anh quảthật có chút nóng nảy, anh nhanh chóng chịu thua: “Mục Khả, cho anh chút mặt mũi đi, để người ta thấyanh ôm thứ đồ này bị chặn ngoài cửa,thực trởthành chiến sĩ ngốc mất.”
“Không phải anh nóitính ưu việtlớn nhấtcủa ngườilàm lính các anh không sợ bị bà xã ngăn cấmsao? Không làm cơm có thể đếnphòng ăn ăn, buổi tối cấmcửa thì có thể đến phòng làm việc ngủ.Sợ mấtthể diệnthì về đơnvị đi.” MụcKhả đảkích anh cười đến phát nghẹn, cũng khôngchú ý mình đang bê nguyên xi lời anhvào.”
Coi như đã hoàn toànhiểu thếnào là tự bê đá đập vào chân mình. Hạ Hoằng Huân nhớtới mấyngày Mục Khả tới đơn vị,anh đưa cô tới phòng ăn để ăn cơm. Đồngchí nhỏ vừaăn vừa nói: “Cuộc sống của đám ngườicác anh thật là an nhàn, cơm canh có sẵn,thức ăn cũng không tệ.”
Lúc đó anh rất hả hê nói: “Có một lần chủ nhiệmcùng chị dâu gây gổ bị ‘đuổi ’ ra khỏi nhà, anh ta xây dựng cơ sở tạm thờiở văn phòng gần một tháng, cuối cùng chịdâu giơ cờđầu hàng, chủ nhiệm hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang về nhà. Cho nên mớinói, tính ưu việt lớn nhất củađám người chúng tôi là không sợ bà xã ngăn cấm.”Lúc gắp thứcăn cho cô còn nhắc nhở cô: “Sau khi kếthôn tốt nhấtđừng anh chặn ở ngoài cửa, đóng cửalại rồiem muốn xửlý thế nào cũng được.”
Tiếng bước chân dướilần ngày càng gần, Hạ Hoằng Huân lấyra một cuốnsổ màu hồngtừ bên trong chiếc áo khoác ngoài, anh lặngyên mấy giây rồi mới nói: “Ra nước ngoài họctập cũng là một cơ hội, anh đã nghĩ qua, em cảm thấythích thì đi đi. Có điều, đừng mảichơi quá, trở về sớm mộtchút.” Đặt cuốn sổ tiết kiệmvào trong bó hoa, anh nói: “Mật mã làsáu số một.”
Biết rõ anh sĩ diện, MụcKhả đang địnhmở cửacho anh, không ngờ Hạ HoằngHuân lại nghĩ rằng chuyện ra nước ngoài là thật,còn đưa tiềncho cô. Nhìn thấy anh chậm chạpvịn eo đặtbó hoa cùng túi đồ xuống đất,Mục Khảkinh ngạc, đồng thời kéo cửa, bắtlấy cánh tay anh khẩn trươnghỏi: “Thắtlưng làm sao thế? Lại đau sao? Không phải đã bảoanh huấn luyện đừng quá……. ”
Hạ Hoằng Huân đang cúi người liền nắm lấybó hoa cùng túi đồ ăn tiến vào trong nhà, trong nháy mắt cánh cửađược đóng lại, anh xấu xa cười nói: “Không đau, chỉ là tự nhiên cảm thấyngứa ngứamột chút.”
Dám lừa cô! Mục Khảvung tay lên đánh anh: “Hạ Hoằng Huân anh là tên lừa gạt, lừa gạtsự quan tâm của em, đồ đểu!”
“Nếu không như vậyem có thể cho anh vào nhà sao? Cái này gọi là Binh BấtYếm Trá*, đồng chí nhỏ à.” Thuận tay đặttúi đồ xuốngđất, còn cảbó hoa hồng kiều diễm kia nữa. Độngtác tự nhiên không hề giốngnhư đang đau lòng bởi thứhơn trăm tệkia. Hạ HoằngHuâm nhẹ nhàng ôm Mục Khảvào lòng, nụ cười dần thu lại, anh nhìn vào mắt cô, chân thành nhận lỗi: “Xin lỗi,nhiều ngày như vậy mới tớiđây nhận lỗi,chủ yếulà quá bận rộn, thật sự không thểphân thân ra được. Em cũng biết, có việclà anh không thể đi được, hi vọngem thông cảm, đừng tức giận, đượckhông?”
* Binh Bất Yếm Trá : chiếntranh không ngại dối lừa;việc quân cơ không nề dối trá; nhà quân sự luôn phải lừa địch
Mục Khả giãy giụarõ ràng nhẹ đi, Hạ Hoằng Huân tiếp tụcđộng viên, thẳng thắn nói: “Anhkhông phủ nhận ngày đó là do ham muốnchiếm hữuđột nhiên bộc phát, nhưng em yên tâm,tuyệt đốikhông phải là trong lòng biến thái. Trên thếgiới này, đàn ông có ba thứ tuyệtđối phảibảo vệ,quốc gia, tôn nghiêm, cùng người phụnữ củamình. Anh sẽ không cảm thấynở mày nởmặt vì em được yêu thích. Hạ Hoằng Huân anh muốnkết hôn vớivợ mình chứkhông phải những thứ hư vinh vô hình kia. Đối với những kẻham muốn người phụ nữ củaanh, xin lỗi, anh thật sựkhông thể có sắc mặt tốt được.”
Mục Khả ngừnggiãy giụa, thuận thế dựa vào trong ngựcanh, cô bĩu môi nói: “Đừng có nóinhư thểem là nhân dân tệ ai gặp cũng thích thế?”Thật ra cô đã sớm tiêu tan hết tức giận,chặn anh ngoài cửa thật ra chỉ muốnhạ bậcthang cho anh thôi. Hơn nữa cô vốnhay mềm lòng, bây giờ lạinghe thấy lời tỏ tình thẳng thắnnhư thế,muốn không tha thứ thật sự là quá khó khăn.
Con hổ nhỏ cuốicùng cũng chịu ngoan ngoãn, Hạ HoằngHuân siết chặt tay ôm cô thật chặt vào trong lòng, cảm thán nói: “Em cũng không biếtbản thân mình được nhiều người thích nhưthế nào đâu, hại anh mỗi ngày đều lo lắngđề phòng.” Cắn nhẹ lên vành tai tinh tế củacô, anh lấy giọng thương lượng nói: “Con đườngsau này còn dài, anh không thể bảo đảmvĩnh viễn sẽ không cãi vã, chỉ có điều nếugiận anh thì mắng anh hay đánh anh đều được, nhưngmà không được tùy hứng ngắtmáy, nếu không tìm được em, anh sẽrất lo lắng.”Nghề nghiệpcủa anh rấtđặc biệt,không giống như nghề nghiệp củanhững ngườiđàn ông khác có nhiều thời gian đểdỗ dành cô, Hạ Hoằng Huân không muốn vì vậymà hai người sinh ra hiểu lầm.
Mục Khả ừ một tiếng,đưa cánh tay ôm lấy eo anh, tội nghiệp nói: “Mấyngày nay em hay nằm mơ, không phảimơ thấyanh cùng cậu cãi nhau sau đó anh phủi tay rờiđi, mà là nằm mơ thấy anh và Thích Tử Di cùng nhau bỏđi………..”
“Sẽ khôngđâu!” Hạ Hoằng Huân cắt ngang cô, hônmột cái lên đỉnh đầu cô nói: “Anhbảo đảmđây là lần cuối cùng, về sau nếu nhưHách Nghĩa Thành đánh anh, anh sẽ chịu đựngkhông đi. Về phần Thích Tử Di, Mục Khả,anh rất xin lỗi vì đoạn tình cảm trong quá khứvới cô ấyđã khiến em bất an. Nhưng xin em hãytin tưởng anh, người anh thích chỉ có em,người anh muốn cưới cũng chỉ có em, anh sẽkhông quay đầu lại, thật đấy.” Bàn tay xoa nhẹ lên gò má mịn màng của MụcKhả, dườngnhư là an ủinhưng lạicàng giống yêu thương.
Trên người Hạ HoằngHuân mang theo hơi lạnh củamùa đông giá rét, nhưng trong lồng ngựcanh lại ấmáp dễ chịuvô cùng, Mục Khả có chút mềm yếu, càng ôm anh chặt hơn, cô lẩm bẩm:“Em cũng rất thích anh!”
Hạ Hoằng Huân kiên địnhnói: “Anh biết, anh sẽ đối xử vớiem thật tốt.”
“Vậy anh có thể đếnxin lỗi cậuđược không? Mặc dù hai người cùng tuổi, nhưngđấy là cậucủa em, xét về địa vị anh nhấtđịnh phảihạ mình.” Mục Khả ngẩng đầulên, nghiêm túc trịnh trọng nói: “Trướcđây có nhiều chuyện em không hiểu, kể từkhi em và anh pử bên nhau em mới phát hiệncậu ấyvì chăm sóc em mà khiến bản thân bịtrễ nải.”Cô trừng mắtnhìn Hạ HoằngHuân, giọng nói có chút hờn ghen phê bình: “Anh cùng bác sĩ Thích cũngđã có một khoảng thời gian bên nhau đấy thôi, mà cậucòn chưa có nổi mối tình đầu, so đi sánh lại,anh không xấu hổ sao!”
Hạ Hoằng Huân lạibị chẹnhọng, nhớtới MụcNham cũng đã khuyên anh nên có lời cảm tạHách Nghĩa Thành, anh cười khổ mà nói: “Biết rồi, anh sẽ xin lỗianh ấy.” Yêu Mục Khả,đời này HạHoằng Huân anh coi như hết rồi. Có đốithủ nhưHách Nghĩa Thành làm sao có ngày ngẩng đầu chứ?Đồng chí Tham Mưu Trưởng quả thậtcó thể nói là anh vĩnh viễn không đánh bại”Tình địch”.
Anh nghe lời như thếlàm Mục Khảrất hài lòng, cô khẽ cười,kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên một bên mácủa anh.
Hạ Hoằng Huân cong môi, ánh mắt rơiđúng vào đôi môi khẽ mím lại củacô, anh nói nhỏ: “Lần này dùng lựcđấy!” Nói xong, hôn cô rất sâu. . . . . .
Chung đụng thì ít màxa cách thì nhiều, cảm xúc từlồng ngựclan ra khắp thân thể. MụcKhả hơingẩng đầu,hô hấp nhè nhẹ lướt qua mặt HạHoằng Huân, mặc cho anh chiếm lấy cái miệngnhỏ xinh ngọt ngào, bàn tay nhỏ békhông tự chủ dò vào bên trong quân trang củaanh, cách một lớp áo sơ mi trắng, nhẹnhàng vuốt ve nơi eo gầy mà mạnh mẽcủa anh. HạHoằng Huân động tình, cởi áo khoácngoài bao lấy cô đặt lên trên cửa,hôn sâu hơn………….
Hiểu nhầm rốtcuộc cũng được hóa giải, Mục Khảcùng Hạ HoằngHuân hòa hảo như lúc ban đầu. Tình cảm liên tụcđược hâm nóng làm con đường cầuhôn của đồngchí Phó Đoàn Trưởng trở nên thuậnlợi hơnnhiều. Nhưngtính tình nghịch ngợm củaMục Khảvẫn không thay đổi. Hành động tạm coi nhưlà màn cầu hôn “thâm tình” của anh lạicô làm loạn lên trong nháy mắt! Mặtkhác, ngày hôm sau vợ chồng son đếnbệnh việnlại ngoài ý muốn phá vỡ chuyện tốtcủa Tham Mưutrưởng Hách. Rất đúng lúc nhìn thấy anhđang cầm tay Hạ Nhã Ngôn…..
A%�”���x!�sao! Hạ HoằngHuân giận đến mức lời muốnnói cũng lười nói luôn, nhấc chân đi. Đi tớicửa phòng bệnh rồi còn không nghe đượctiếng MụcKhả gọianh hoặc là tiếng đứng dậy. Anh quay đầulại, thấyvị đồngchí nhỏ vẫnhăng hái cầm dao gọt trái cây chiếnđấu vớiquả táo, vẻmặt chuyên tâm.
Rất muốn gọiMục Khảđi cùng anh, dù sao đã hơn nửa tháng không gặp,hơn nữavừa rồicòn ầm ĩ với nhau, lại lo mấy ý nghĩ kì quái của Hách Nghĩa Thành tự nhiên phát tác, để tránhlàm khó cô, Hạ Hoằng Huân yên lặng khoảng năm giây, cuốicùng không mở miệng.
Gặp ông anh nhà mìnhmặt hầmhầm từtrong phòng bệnh đi ra, Hạ Nhã Ngôn bướcnhanh về phía trước ngăn anh lại,”Sao đi nhanh thế? Chị dâu đâu? Còn chưa tới đây sao?”
Bực mình ở cái chỗcậu đấy,Hạ HoằngHuân không có tâm tình trả lời em gái, đang muốn đi tiếp, chợt thấytrong tay cô đang cầm bình nước, trong nháy mắt cơn tức bộcphát, nhìn chằm chằm HạNhã Ngôn, anh giận chó đánh mèo gầm nhẹ:”Ai cho em đưa cơm cho anh ta? Anh ta là ai? Đói bụng à, tinh thầnngười ta vẫntốt lắmđấy!” Sau đó đưa tay mà lấybình nước đi mất.