Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 60 . Gậy ông đập lưng ông
Những thứ như kỹ thuậttấn công, mưu lược, chiến thuậtlinh tinh gì đó Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên chỉ cần tiện tay thôi là làm được hết. Vậy mà, trong việcyêu đương, đã có kiếp sốngmười năm quân lữ như anh cũng hơi chậmchạp. Chiếntranh lạnh anh lại càng không hiểu. Cả LụcTrạm Minh còn biết người nào đó cưng chiềucô bạn gái nhỏ như hòn ngọc quý trên tay, thử nghĩ xem, đồng chí Hạ HoằngHuân sao chịu được nhiệt độ thấpkéo dài? Nhưng mỗi khi anh chuẩn bị chủ động xuấthiện đi bắtngười thì không phải đi họpcũng phải đi sát hạch, bịcông việc quấn chặt vào người anh quảthật còn thiếu chưa phân thân thôi.
Chiến tranh lạnh kéo dài, sắcmặt HạHoằng Huân càng ngày càng lạnh lẽo,mà khi điện thoại của Mục Khảbáo tín hiệu tắt máy thì anh chỉ biết vỗtrán than thở. Phân nhân viên truyền tin đi nạpthẻ điệnthoại cho đồng chí nhỏ xong lại gọilại, nhưngvẫn tắtmáy, tin nhắn gửi đi cũng như đá chìm xuống biển.
Nghĩ lại, trong đợt anh vềđơn vịhuấn luyệnquên mở máy thì Mục Khả nói anh là người cổđại, lãng phí thiết bị truyền thông hiệnđại thì hùng hồn thế nào. Nhìn bây giờ xem, rõ ràng cô nhẫn nại hơn anh nhiều,một tuầnliền không mở máy. Ngồi trong phònglàm việc, Hạ Hoằng Huân tức giận,có ảo giác như bị chèn ép, anh nhận ra rằngnếu còn chiến tranh lạnh tiếp thì không khéo anh sẽ bị tinh thần phân liệtmất. Anh nhận được điện thoạicủa HạNhã Ngôn, cô nói là trong lúc vô tình nghe đượcMục Khảvà Hách Nghĩa Thành nói đến chuyện tháng Giêng ra nước ngoài học, hỏi anh có biếtkhông thì Hạ Hoằng Huân cuối cùng cũng nổi giậnrồi rồi.
Thân là Phó Đoàn Trưởnganh lại tựmình đến sân huấn luyện, bắt tay với mấychiến sĩ đang luyện tập mà khiến họsuýt chút nữa là kêu cha gọi mẹ rồi. Lạinhìn người ta, vác nặng chạyviệt dã 5km mà tim không đập mạnh,hơi thởkhông hổn hển, sức chiến đấudũng mãnh làm mọi người á khẩu,chỉ còn nướcngoan ngoãn nghe giáo huấn.
“Là lính, thì chỉmột chữ:tập luyện!Cái gì gọi là ‘nuôi quân một ngày dùng binh chỉ một giờ’? Đó là luyệntập mà ra, không phải khoác lác ra!” Tư thế đứng nghiêm trang ở chính giữa sân huấn luyện,Hạ HoằngHuân để mũ huấn luyện ở trên đầuvai cất cao giọng nói: “Đừng để tôi phảinhắc lạilần nữa,lính tốt vũ khí mới có tác dụng, chúng taphải tậpluyện nghiêm túc!”
Các chiến sĩ trẻ tuổinghe giáo huấn không dám thả lỏngđứng nghiêm ngay ngắn, sốnglưng thẳngtắp, hắnggiọng kêu: “Rõ!”
Lời đáp chỉnh tềlại vang vọngkhiến HạHoằng Huân cực kỳ hài lòng, quân nhân nên nhưvậy, bấtcứ lúc nào chỗ nào, đều phải giữvững khí thế như núi, khí thế đủ để nhìn ra sứcchiến đấucủa cảđoàn.
Ninh An Lỗi nghe thấy tiếnghô cao ngất của mấy chiến sĩ, nhìn bọnhọ sau khi bị Hạ Hoằng Huân ra lệnhmột tiếngdùng hết sứcmà chạy từđằng xa, không coi ông và Lục TrạmMinh bên cạnh ra gì cứ thếxông qua. Ông bị sức mạnhtrên người họ phát ra làm chokinh hãi.
Khi dư âm mãnh liệt dầndần tảnđi, Ninh An Lỗi hỏi Lục Trạm Minh: “HạHoằng Huân sao đấy? Mấy cậu lính này có chịu được sự huấnluyện củacậu ta không? Đây cũng không phải là trạitrinh sát.”
Hiểu ý của Ninh Anh Lỗi,nghi hoặc trong mắt Lục Trạm Minh nhanh chóng mất đi, anh rất nghiêm túcnói: “Nhưng họ là lính.”
Ninh An Lỗi nhìn anh.
Chuyển mắt nhìn mấychiến sĩ chạy xa ngoài kia, Lục Trạm Minh trầmgiọng nói: “Một doanh trạitrinh sát không thể chống đỡnổi cảđoàn 532 đâu, chúng ta phải khiến cho từngcá nhân mạnh lên.”
“Lính đột kíchthì sao?” Lục Trạm Minh đi vềphía đại viện của đoàn bộ, hỏinhư tán gẫu:”Viên Lãng làm cách nào mà công tác tưtưởng thành công thế?”
Ninh An Lỗi nhớ lạitình huống lúc trước, ông đột nhiên hiểu ra.
Viên Lãng từng nói,lão thủ trưởngkia huấn luyện lính như thể không muốnhọ sốngnữa, chỉvì hi vọng bọn họ ở trên chiếntrường chếtít hơn.
Làm sao có thể chết ít ngườiđược? Dĩ nhiên là phải nâng cao năng lực chiến đấu củabản thân! Vậy biện pháp hữu hiệunhất, dĩ nhiên chính là —— huấn luyện.
Hạ Hoằng Huân ởtrong sân huấn luyện hếtmột ngày, khi về cái ổ của mình anh nằmtrên ghế sa lon nhắm mắtnghi ngơi.
Khi anh đang mơ mơ màng màng ngủ,ngoài cửa có tiếng của thông tin viên Tiều Vương:”Báo cáo!”
Nhíu mày, anh mở mắt ngồidậy: “Vào đi!”
Tiểu Vương đứngở cửa,trong tay xách theo hộp cơm: “Phó Đoàn Trưởng, anh chưa ăn cơm tối,em mang tới cho anh.”
Mặc dù không muốn ăn, HạHoằng Huân vẫn nói: “Để đấy đi.” ChờTiểu Vươngđể hộpcơm xuống,anh nói: “Không có việc gì nữa, cậuđi nghỉ đi.”
Tâm trạng cấp trên rõ ràng không tốt, Tiểu Vương không có gan hỏi. Lập tức nói “Dạ!”rồi đi ra.
Vọt vào tắm, HạHoằng Huân miệng ăn cơm nguội, không liên lạcđược vớiMục Khả,anh nóng nảy suýt chút nữa không giữđược bình tĩnh nữa mà ném điện thoại đi.
Vòng quanh phòng khách hai vòng, mở hình Mục Khả trong điệnthoại, là hình anh lén chụp hôm 11 lúc cô tới gặp Viên Soái rồi ra ao cá chơi.Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve màn hình, Hạ Hoằng Huân cười khổ:”Em chính là người đến lấymạng anh đấy!”
Từ biểu hiệncủa đồngchí Hạ HoằngHuân, tình yêu này tuyệt đối có thểkhiến chiếnsĩ sắt thép cũng điên lên.
Chợt nghĩ đến gì đấy,Hạ HoằngHuân gọi điện cho Viên Soái, điện thoại vừathông anh trực tiếp ra lệnh: “Mang máyvi tính của cậu đến đây, bây giờ, ngay lậptức!”
Bị huấn luyệnlăn qua lăn lại chỉ còn nửacái mạng Viên Soái sợ hết hồn, tưởnglão đại phát hiện anh trộm đồ ăn nên địnhtrừng trịanh. Anh gãi đầu trong phòng tầm mộtphút, mới bất đắc dĩ, thấp thỏmđi.
“Có thấy Mục Khảtrên QQ không.” Rốt cuộc HạHoằng Huân cũng nghĩ đến chuyệnngoài điện thoại là công cụ liên lạc duy nhấtanh hơi hốihận sao mình không tạo mộtcái QQ, như thế còn có thời gian nóichuyện bằngvideo với cô bạn gái nhỏ, anh đỡ phảiban ngày huấn luyện mệt sống mệtchết, cảđêm còn phải nghĩ về cô.
Thì ra là nhằm vào côgiáo Mục. Viên Soái thở phào nhẹnhõm, nhanh chóng lên QQ, gõ cửa Mục Khả,theo thói quen đánh mấy chữ: “Gọiđồng chí Doanh trưởng, tôi là đại soái. Nhắc nhở,lặn xuốngnước có ích cho sức khỏe!” Kể từkhi yêu Hạ Hoằng Huân, nick QQ của Mục Khảtừ “Cô nương ngón cái” đổithành “Doanh trưởng”.
Lúc ấn xuống phím Enter Viên Soái rất quẫn,nghĩ thầm xưng hô nói chuyện như thếcó chọc giậncấp trên không. Anh lặng lẽgiương mắtnhìn Hạ HoằngHuân, quả nhiên vẻ mặt hơi lạnh.Anh không thể không run lên, cầu nguyệnngày mai không bị CAO cho thê thảm, trong lòng còn thầm oán Mục Khả làm liên lụytới anh. Chỉ là, lo lắng của anh là dưthừa, mặcdù Hạ HoằngHuân nghiêm mặt, nhưng trong lòng anh vui mừng, thấynickname Mục Khả dùng trong lòng anh cựckỳ ấm áp. Được bạn gái nhớ nhưthế, ai cũng sẽ thấy hạnh phúc.
Mục Khả không ngủ,cô đang dùng MSN tán gẫu với HướngVi, thấy đầuchim cánh cụt không ngừng lắcmạnh, cô kích đúp chuột mởra, khóe môi khẽ nhếch, gõ bàn phím: “Trễ rồikhông ngủ, anh ngứa da à?”
Quả nhiên ở đây! HạHoằng Huân cau mày, ý bảo Viên Soái đứngsang bên đợi lệnh, mặt dày chiếm lấycon chuột trong tay trung đội trưởng,anh hỏi: “Điện thoại di động sao tắtmáy?”
Mục Khả không nghĩ nhiều,hỏi ngượclại: “Anh tìm tôi à? Có chuyện gì?”
Theo bản năng Hạ HoằngHuân hỏi ra nghi ngờ trong lòng, anh gõ nhanh: “Em định ra nướcngoài à?”
Mục Khả ngồitrước máy tính nhíu mày: “Sao anhbiết?”
Hạ Hoằng Huân im lặngmột giây, phản ứng cực nhanh nghiêng đầu hỏi Viên Soái:”Khi cậu và cô ấy nói chuyện,cậu xưnghô thế nào với Tô Điềm m?”
Gọi bạn gái thân thiếtkhông vi phạm kỷ luật chứ? Viên Soái cườingây ngô, hơi đỏ mặt nói: “mm.”
Hai đầu lông mày Hạ HoằngHuân hơi căng, anh đưa mắtvề phía màn hình máy tính: “Nghe mm nói.”
Trong lòng biết rõViên Soái rất khó giữ miệng,nói với anh ta chẳng khác gì gián tiếp nóicho Hạ HoằngHuân, Mục Khả lập lờ nướcđôi, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Miệngcô ấy nhanh thật!”
Biết quanh co rồi! HạHoằng Huân theo sát không nghỉ: “Thậtsự muốnra nước ngoài à?”
Mục Khả làm mặtquỷ, cô kiên quyết không nói: “Quảnnhiều thếlàm gì? Giữ m m nhà anh đi, cẩn thậnbị ngườikhác cướp mất đấy.”
Hạ Hoằng Huân hiếmkhi thất bạinhư hôm nay, sau khi suy tính, anh nói:”Nghe Phó Đoàn Trưởng đề cập tới mộtlần, anh ấydường nhưkhông đồng ý để cô ra nước ngoài, thế nào, anh ấykhông phản đối à?”
Mục Khả ngạcnhiên: “Anh ấy nói chuyện này vớicậu?” Ngay sau đấy tứcgiận, ai oán nói: “Bây giờ anh ấykhông quản được tôi, có đi hay không tựtôi quyết định!”
Ba ngày không đánh, leo tườngdỡ ngói, muốn tạo phản rồi!Hạ HoằngHuân day day thái dương, thấy cô lạigửi mộtdòng chữ nhỏ tới: “Anh ấy ghen rồikhông tin tôi, anh ấy và bạn gái trướcdây dưa không rõ làm tôi rõ bực. Anh ấybất kính vớibề trên còn bỏ tôi lại một mình. Tổngkết lại,anh nói xem, hẹn hò với bạntrai như thế để làm gì?” Ba cáiicon mặt giận đỏ bừng gửitới cùng lúc, Mục Khả nói: “Tôi quyết địnhnghỉ anh ấy!”
Nhìn nội dung trênmàn hình, bả vai Viên Soái thẳng lên, nén cườiđến đỏmặt.
Hạ Hoằng Huân tứcđến mứcnắm chặtquả đấm,nổi cảgân xanh trên mu bàn tay.
Thở ra một hơithật dài, anh cẩn thận giải thích: “Anh ấy ghen là quan tâm đếncô, không phải là không tin. Tôi biết anh ấyvà bạn gái trước chia tay cũng mấy nămrồi, khẳngđịnh không còn dây dưa gì vớinhau đây, cô cũng phải có lòng tin với anh ấychứ, đừngcó suy nghĩ lung tung. Cô còn nói bấtkính với bềtrên rồi bỏcô lại, sao thế được? Tuyệt đốisẽ không có chuyện đó! Anh ấy không phải là ngườinhư vậy!”Rõ ràng là Hách Nghĩa Thành khiâeu khích anh, anh còn “co được dãn được”sau khi xuống tầng còn nhắn tin cho cô, gọi cô xuống,là cô không phản ứng, sao lại thành anh bỏ cô? Oan uổngquá.
Nhìn anh thao thao bấttuyệt, MụcKhả chu mỏ:”Mấy ngày không gặp, anh nói chuyệncàng ngày càng mạch lạc đấy,càng lúc càng giống người nào đó rồi.”Gửi cái mặtcười to, cô nói: “Anh trúng độc quá mạnh,ngày mai tôi bảo m m mua cho anh mấy viên thuốccon nhộng trừ độc, anh nhớ uốnghai viên đấy.”
Lộn xộn gì đấy!Đối mặtvới công phu gây sự củacô bạn gái nhỏ, Hạ Hoằng Huân không nhịn được nghĩ nếu có mộtngày đánh giặc không cần đạn,trực tiếpđể cô lẻnvào trại củađịch đánh phá, bảo đảm người ngã ngựađổ, không đánh mà thua. Vò vò tóc, anh cắn răng kiên quyếthỏi: “Rốt cuộc có đi không?”
“Không nói cho anh biết!”Mục Khảgửi tớimột icon giơ nắm đấm, tiệnkèm theo một hàng chữ: “HạHoằng Huân, khổ anh một mình còn đóng haivai, rõ ràng là lừa đảo! Nói cho anh biết, giận nữa thì em đi luôn, không cần anh nữađâu đấy.” Không đợi HạHoằng Huân nói chuyện, avatar “Doanh trưởng” thành màu xám, Mục Khảlogout rồi.
Không ngờ đồng chí nhỏnhà mình bình thường hay mơ mơmàng màng thế mà lại tinh ranh nhưvậy! HạHoằng Huân nghẹn, vẻ mặt có chút quẫn.Anh thấy nên đánh giá lại cô vợtương lạilần nữa,rõ ràng anh chưa biết đượcthực lựccủa cô ấy,như vậythật bấtlợi.
Câu ‘không cần anh’mà cô cũng dám nói, càng ngày càng không ra gì! HạHoằng Huân tức giận đóng máy vi tính,lực lớnlàm Viên Soái nhíu mày, đau lòng nhìn bảobối dướitay cấp trên, không dám nói gì.
Đêm tối trôi qua rất nhanh, phía chân trời hiện lên ánh sáng nhạt, MụcKhả đã rờigiường từsớm, chọnbộ quầnáo thích nhất thay ra, hào hứng xuốngtầng đi làm.
Tô Điềm m phát hiện cảngày khóe miệng Mục Khả đều cong lên, lúc tan việc còn không nhịn được cườicô: “Ô, sau cơn mưa trờilại sáng rồihả? Vui cảngày, được Hạ lão đại cầu hôn rồià?” Sau khi quyết định quan hệyêu đương với Viên Soái, Tô Điềm m liền theo bạntrai đổi cách xưng hô với Hạ HoằngHuân thành Hạ lão đại rồi.
“Cầu cái đầu cậu ấy.” MụcKhả thưởngcho cô một cái cốc mạnh, “Nhanh đimua thuốc con nhộn trừ độc dưỡngnhan cho đại soái nhà cậu đi.”
“Gì, thuốc connhộng trừđộc dưỡngnhan?” Tô Điềm m không hiểu, “Đùa gì đấy? Anh ấy muốn ăn à?”
. . . . . .
Mục Khả gọiđiện cho Hách Nghĩa Thành, chắc chắncó người bắtanh cơm xong mới vội tới kí túc xá. Xuốngtầng dưới,quả nhiên là thấy một chiếc xe việtdã quân sự dừng ở đấy. Cô dè dặt,chân không khống chế đượcmà chạy chậmlại, nhìn rõ biển số xe thì nặng nềthở ra.
Đi một vòng quanh xe,chắc chắnkhông phải Hạ Hoằng Huân lái xe, cô lầm bầmlầu bầu:”Quả nhiên là hoa mắt, kiểudáng không giống nhau.” Với cái kiểugây sự hôm qua, Mục Khả đoán hôm nay Hạ HoằngHuân sẽ xuấthiện, còn cố ý ăn diện, kết quả.. . . . .
Cảm giác thất vọngthoáng chốc ập vào lòng, Mục Khả nhấcchân, dùng sức đá bánh xe trước mấycái, sau đó nghịch ngợm làm mặtquỷ vớikính xe màu đen, miệng nói đâu đâu:”Không đến, bỏ anh, bỏanh. . . . . .” Nhìn kính xe sửa lại cổáo ngoài một chút, cô bĩu môi nói:”Hạ Hoằng Huân, nếu hôm nay anhkhông xuất hiện, em sẽ. . . . . .”
Còn chưa nói xong, cửa kính ởchỗ ngồisau đột nhiên bị kéo xuống, gương mặttuấn tú đang cười sát lại gần cô, cườinhư không cười nói: “Tiểu quỷ, soi xong chưa?Anh ngủ đượcmột giấcrồi đấy!”
[ ]