Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 57: Tập trung tại bệnh viện
Nhắc tới sựkiện điệnthoại di động,đương nhiên Hạ Nhã Ngôn không thuật lại cho MụcKhả toàn bộnội dung. Thật đúng là ông có lý lẽ của ông, bà có lý lẽ của bà. Cô đem quà tặng quý báu củaTham mưu trưởng Hách vào trong chảo dầu, “tháp tùng” anh đi mua, chẳng lẽkhông cho người ta phát tiết mộttẹo à? Tóm lại là, trong sự kiện này, thái độcủa hai ngườinày quả thậtkhông ra gì.
Chẳng qua Hách NghĩaThành bất đắc dĩ bị bắt cóc lạirất nghiêm tức. Trong lòng biết rõ Hạ Nhã Ngôn cốý tạo cơhội cho anh trai cô, tránh để anh phá hỏngkhoảng thờigian riêng anh trai cô cùng Mục Khả, dám vừalôi vừa kéo anh đi. Nói thật, mặcdù đã chấp nhận mối quan hệ của Hạ HoằngHuân cùng Mục Khả, nhưng từ đầu đến cuốianh vẫn không quen nhìn hai người ở cạnh nhau, dù sao cô cũng là cháu gái mà anhyêu thương nhất, so với người tình còn quan trọng hơn gấp trăm lần,bây giờ bỗngnhiên không thuộc về mình, nhấtthời trong lòng rất khó chấp nhận sựthật này. Mặc dù nhiều lúc anh muốn cố gắng thảlỏng tâm tư,nhưng sựquan tâm chăm sóc hai mươi năm, đâu thể ngày mộtngày hai có thể điều chỉnhngay được? Cho nên hành động củaHạ Nhã Ngôn khiến Hách Nghĩa Thành cảm thấy cựckỳ không thoải mái, vô cùng khó chịu. Vì vậyanh mang theo ý định trả thù rấtkhông quan minh chính mà chọn một cái điệnthoại xa xỉđắt tiền,khiến bác sĩ Hạ xuất huyết mộtlần. Nhìn Hạ Nhã Ngôn tức giận nhưmuốn xẻothịt anh, còn nghiến răng nghiếnlợi quẹtthẻ trảtiền, trong lòng Hách Nghĩa Thành bỗng nhiên cảmthấy tốtlên không ít.
Đến bãi đậu xe, Hách Nghĩa Thành cúi đầu nhìn đồnghồ trên cổtay, thờ ơnói: “Đoán chừng thời gian này anh trai cô đã về rồi,nhiệm vụcủa cô cũng đã hoàn thành xuất sắc,có thể thảtù binh này về được chưa?”
Tù binh? Rõ ràng là trộmcướp thì có! Chẳng trách anh ta không khách khí ra đòn với cô như vậy, thì ra là thấyrõ bất mãn trong lòng cô. Hạ Nhã Ngôn cũng không khách khí hung hăng đá một cái vào xe quân dụng của anh, vênh mặt tự đắc yêu cầu:“Nhưng nhiệmvụ củaanh còn chưa hoàn thành, đưa tôi về!”Sau đó đứng khoanh tay như nữ vương nhìn thẳngvào mắt Hách Nghĩa Thành, giống nhưđang nói: “Có bản lĩnh không phong độ đểtôi ở lạiđây xem! Anh dám không, anh dám không?”
Hách Nghĩa Thành hít mộthơi thậtsâu, ở trong lòng tự nhủ:”Cô ta chỉ là một ngườiphụ nữ,không chấp nhặt với cô ta.” Cố gắngkiềm chếhỏa khí bốclên đầu, anh lên xe, dùng sức đóng sầmcửa lại,thấy HạNhã Ngôn đứng yên tại chỗnhìn anh khiêu khích, anh cắn răngnghiêng người mở cánh cửa bên ghế phụ,hung hăng quát: “Lên xe!”
Im lặng suốt cảquãng đường, đến nơi, Hạ Nhã Ngôn nói mộtcâu: “Tham mưu trưởng Hách, ngườibiết điềukhông nên làm kỳ đà cản mũi, anh, hiểu không?” Để lại một nụ cười ngây thơvô tội, cô thản nhiên xuống xe, dưới cái nhìn chằmchằm củaHách Nghĩa Thành cô thẳng lưng đi vềphía chung cư.
Nhìn chằm chằm bóng lưngcô càng ngày càng xa, Hách Nghĩa Thành tứcgiận nói thầm một câu: “Tôi,không hiểu!” Khởi độngxe, xoay vô lăng, hất bụi mà đi.
Không có hai bệnhnhân Hạ HoằngHuân cùng Mục Khả ở giữa, hai ngườiHách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn cũng mất đi cơhội gặpmặt, ai vềnhà nấy trởlại quỹđạo cuộcsống thườngngày. Ngày cứ lặng lẽ trôi qua như nướcchảy.
Đối với quan hệcủa hai ngườibọn họMục Khảcũng không suy nghĩ gì nhiều. Trong lòngcô, Hách Nghĩa Thành và Hạ Hoằng Huân dù bằngtuổi nhưngthân phận của cậu cũng luôn là trưởng bối,quan niệm “cố chấp không đổi” khiếncô ngốc nghếch không phát hiện raHách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn khôngngừng phát sinh mập mờ. Thậm chí cô còn quan tâm đến chuyệnlớn cảđời củacậu, kếtquả là bịHạ HoằngHuân phê bình, anh nói: “Em còn nhỏ thìbiết cái gì, lo tốt chuyện của chính mình là được rồi. Hách Nghĩa Thànhbản lĩnh lớn,có khi còn cưới bà xã trước cảanh.”
Mục Khả cầmđiện thoạidi động oán trách: “Anh không biết lớnnhỏ, dám gọithẳng tên cậu.”
“Cùi chỏ khôngcho rẽ ra ngoài.” Thủ trưởngchưa phê chuẩn mà Hạ Hoằng Huân đã tựđộng coi mình cùng Mục Khảlà người mộtnhà, anh nhắc nhở cô trong điện thoại: “Em phảicó lập trườngkiên định rõ ràng, nếu em thỏahiệp Hách Nghĩa Thành thể nào cũng hảhê bắt anh gọi anh ta bằng cậu à xem.”
Mục Khả cườihì hì: “Vậy anh cứ gọiđi.”
“Cũng không phảilà không thể gọi.” Hạ Hoằng Huân cân nhắcmột chút sau đó cười xấu xa nói: “Em gả cho anh anh liềngọi, em thấythế nào?”
“Còn cò kè mặc cả, không đểý tới anh nữa.” Mục Khả giậnanh.
“Anh nói thật.”Thu lại giọngđiệu đùa giỡn, Hạ Hoằng Huân nghiêm túc nói: “Tết Nguyên Đán cùng anh về nhà đi, ông nộianh muốn gặpcháu dâu một lần.”
Mỗi lần nói chuyệnđiện thoạiđều không tránh được chủ đề kếthôn, Mục Khả cảm thấy thậtsự căng thẳng,không phải là cô không muốn ởcùng Hạ HoằngHuân, nhưng cảm thấy quá nhanh, sợ chưađủ hiểurõ lẫn nhau. Ngộ nhỡ sau này không thể tiếptục cùng nhau mà phải chia tay, nhưvậy sẽkhiến đốiphương bịtổn thương,cô thật sựkhông chịu nổi.
Hạ Hoằng Huân giốngnhư là con giun trong bụng MụcKhả, trong khi cô còn đang yên lặng suy nghĩ, anh nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, mỗi loạitình cảm đềucó vấn đềriêng của nó, cũng có đáp án riêng. Tìnhcảm củahai người có được hay không, thật rakhông liên quan đến chuyện thờigian nhiều hay ít. Em xem, chúng takhông phải rất tốt hay sao, anh thíchem, em cũng thích anh, như vậy là đủtiêu chuẩn để kết hôn rồi.”
Mục Khả nhỏgiọng lầmbầm: “Ai thích anh chứ.”
“Dám nói em không thích anh à?”
“Em. . . . . .”
“Lập tức thu về!”Hạ HoằngHuân tức giận: “Nếu em còn dámnói bậy xem anh có chỉnh em không! Nghĩ kỹ rồi trả lời!”
Dám uy hiếp cô. Mục Khảgiận: “Chỉnh đốn thế nào, em có hưđâu.”
Đột nhiên thấy cô cao giọng,Hạ HoằngHuân sủng ái nói: “Chờ anh đánh vào mông em, để xem em còn dám nói!”
Tưởng sợ anh chắc.Mục Khảnghịch ngợmcười: “Vậy em sẽ cù anh, xem anhcòn sức đểđánh em hay không.”
Hạ Hoằng Huân cong môi, nhẹ nhàng trách: “Tiểuquỷ!”
Anh cưng chiều làm MụcKhả thoảimái hơn, cô thẳng thắn nói: “Em sợ, ngộnhỡ ngườinhà anh không thích em thì làm thế nào?”
Hạ Hoằng Huân trấnan cô: “Tiêu chuẩn của anh cao nhưvậy, anh còn thích, bọn họlàm sao có thể không thích!”
“Em là nói ngộnhỡ, bọnhọ nếuthật không thích em thì làm thế nào ấy?”
“Không thích sao?” nghĩ tới bộ dạng cau mày đáng yêu của cô, Hạ Hoằng Huân cốý trêu chọc cô: “Vậy thì trảlại hàng, xách về nhà.”
Mục Khả dựngthẳng lông mày: “Anh đi một mình đi!”
Cho dù có cãi nhau nhưngtình cảm càng lúc càng được hâm nóng, trong cuộc sống bận rộnhai người lại xa cách chỉ có thể chủ yếu dựavào điện thoại, vì vậy đã cống hiếncho sự nghiệp điện tín của Trung Quốckhông ít. Giống như Hạ Hoằng Huân lúc này, một người cá tính mạnh mẽcũng có thể học nấu cháo điện thoại,đủ thấysức mạnhcủa tình yêu lớn đến thế nào.
Đầu tháng mười hai, kếhoạch họcbổ túc vào cuối tuần cũng đã hoànthành. Mục Khả được giải phóng, có thểnghỉ ngơivào cuối tuần, cô từ chối lờimời dạophố củacô bạn thân Hướng Vi, cự tuyệt lờixin xỏ củaMục Thầnmuốn vào chơi ký túc xá, đội lên đầu cái danh ‘TrọngSắc Khinh Bạn’, tính toán làm cách nào đểlặng lẽđột nhậpvào đoàn 532 cho Hạ Hoằng Huân mộtbất ngờ.Vậy mà đúng lúc cô vừa thu xếpđồ đạcchuẩn bịlên đường. Chân Hách Nghĩa Thành lại lầnnữa xảyra chuyện. Anh, nhập việnrồi.
Đừng tưởng rằngHách Nghĩa Thành là Tham Mưu Trưởng củaSư bộthì không cần phải huấn luyện. Anh và HạHoằng Huân đích thực thuộccùng một loại người, là một tấmgương sáng ngời tiếp cho người ta còn nhiềuđộng lựchơn cái đốngcương lĩnh trên giấy tờ kia.Cho nên anh liền huấn luyệncho doanh trinh sát thiết giáp một tháng liền.Cường độhuấn luyệncao liên tục trong nhiều ngày khiếnbắp chân anh không chịu nổi,phát sinh rạn gãy xương.
Thân là bác sỹ xuất sắccủa khoa xươngcốt, dĩ nhiên Trưởng khoa Hạ Nhã Ngônkhông thể không nhận vị bệnh nhân này chỉkhông ngờ bệnh nhân lại là Hách NghĩaThành. Cô vội vàng đi tới phòng cấpcứu, cẩnthận kiểmtra vị trí gãy xương đã được quân y cố địnhtừ trước,lại chụpX-quang một lần xác định độ nghiêm trọng,rồi lậptức tiếnhành phẫu thuật trị liệu.
Liếc nhìn Hách NghĩaThành nằm trên giường bệnh, Hạ Nhã Ngôn tứcgiận nói: “Bệnh viện có phải nơitốt đẹpgì đâu? Sao mấy người cứthích chạy tới đây nằm vậy hả?”
Hách Nghĩa Thành bịthương nhưngcũng không yếu thế, anh nói: “Cô nghĩ là tôi thích ở đây nhìn thấy cô chắc?”
Hạ Nhã Ngôn trừng mắtlườm anh: “Không thích sao anh còntới! Tôi mờianh đến à?”
Thuốc mê phát huy tácdụng, chân bị thương đã không còn cảm giác, Hách Nghĩa Thành mệt mỏinhắm nghiềnhai mắt, không phản bác nữa.
Sau khi phẫu thuật, Hách Nghĩa Thành được đưa vào phòng bệnh. Khi đi qua Hạ Nhã Ngôn cố tình vỗ mạnhvào bên chân khỏe của anh, lấygiọng bác sỹ chuyên nghiệp phê bình đồng chí Tham mưutrưởng Hách: “Lần trước chỉ gãy xươngrất nhỏ,sau khi cố định vị trí cũ, thoa thuốc nốixương ngoài da, sau đó tình dưỡng là có thểtự độngkhép lại. Bây giờ thì tốt rồi, bịanh đưa lên mức độ nghiêm trọng rồi,tối thiểucũng phải nằm viện tám tuần. Nói cách khác trong tám tuần này, anh phảihoàn toàn nghe lời tôi. À, đúng rồi, đừngnói là tôi chưa hề nhắc nhở anh, trướckhi hoàn toàn chữa trị xong chỗgãy xương không thể tiếnhành huấn luyện, nếu không rất có thểgây hoại tửxương, hậuquả nghiêm trọng như thế nào chắckhông cần tôi phải nói anh cũng hiểu!” Ýlà mặc dù bọn họ có “thâm thù”, nhưng anh cũng phảibiết điềumà phối hợpđiều trị,đây là nghĩa vụ của bệnh nhân, quyền lựccủa bác sĩ.
Đối với mộtngười lính mà nói, bị thươngvốn là mộtvấn đềkhông thể bình thường hơn, nhưng bắthọ phảinằm việnđiều trịmà dừng huấnluyện đích thị là một kiểu hành hạ.Tâm trạng Hách Nghĩa Thành có phần ảonão nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Làm phiền bác sỹHạ rồi,hy vọng tôi không phải nhậnmấy kiểungược đãi không đáng có.”
Lời nói vẫn đáng ăn đòn như cũ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng yếuớt củaanh ta, Hạ Nhã Ngôn cũng rất rộnglượng không đánh lại anh, hòa hoãn nói: “Con người tôi mặcdù không biết thế nào là dịu dàng, nhưng tác phong nghề nghiệp tuyệt đốicó thể nhậnđược chứngnhận. Yên tâm đi, chờ xươngbị gãy khỏirồi anh thựchiện thêm một số bài tập phụchồi chứcnăng, rất nhanh có thể hồiphục chứcnăng tay chân, không để lại di chứng,điều kiệnchỉ là……”
“Tôi không muốntrở thành tàn phế!” Hách Nghĩa Thành cắtngang lời cô, ý nói anh sẽ phốihợp.
Theo nghề bác sỹ mấynăm, đối vớitâm tình bệnh nhân Hạ Nhã Ngôn đươngnhiên hiểu rõ, không dịu dàng cho lắmdịch góc chăn cho Hách Nghĩa Thành, cônói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, cần phảigiữ sứckhỏe, lát nữa hết thuốc mê sẽhơi đau đấy.”
Hách Nghĩa Thành nói mộttiếng “Cám ơn!”. Sau đó nghe lờinhắm nghiềnhai mất, chợt nghĩ đến điều gì đó, anh gọiHạ Nhã Ngôn vừa chuẩn bị rờiđi, được voi đòi tiên nói: “ Bác sỹ Hạ cóthể vừavất vảđiều trịvừa thuậntiện giảiquyết chuyệnăn uống củatôi được không?” Tài nấu nướngcủa cô quảthật không tệ, anh bắt đầu cảmthấy nhớrồi.
Choáng váng trước damặt dày củaanh, Hạ Nhã Ngôn quay đầu nói: “Anh thậtkhông biết khách khí gì cả. Dựavào cái gì chứ?”
Hách Nghĩa Thành khẽcong môi, khuôn mặt anh tuấn cựcăn nhập vớinụ cườixấu xa, khiến cho sắc mặt anh không còn vẻ tái nhợt, anh không cònhơi sứcnói: “Cô xem tôi hiện tại thê thảmnhư vậy,không đồng tình được sao.”
Dám giả bộ đáng thươngvới cô? HạNhã Ngôn trừng mắt liếc anh một cái, tứcgiận quay đi.
Nhận được điệnthoại củaHạ Nhã Ngôn, Mục Khả nhanh chóng chạy tới.Nhìn thấy cậu không được khỏe nằmtrên giường bệnh, cô suýt chút nữa khócnấc lên, sờsờ nắmlấy bàn tay Hách Nghĩa Thành, cô nhẹ nhàng gọi:“Cậu!”
Rõ ràng đang là mùa đông, nhiệtđộ xuốngrất thấp,cô chạy đếnmồ hôi đầytrán, Hách Nghĩa Thành thấy vậy không khỏicó chút đau lòng, cầm lấy bàn tay bé nhỏcủa cô, anh nói: “Không có việc gì, đúng lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơimột thờigian.” Ánh mắt nhìn thấy lông mày cô đang nhíu chặt, anh nửađùa nửa thậtnói: “Cháu xem, thằng nhóc Hạ HoằngHuân kia bị thương khiến cháu đau lòngquá mức. Đểchứng minh địa vị của cậu,cũng phải sử dụng đến khổnhục kếnày rồi.”
Cho tới nay, Mục Khảkhông hề phát hiện, kể từ lúc cô yêu HạHoằng Huân, cũng có phần bỏquên Hách Nghĩa Thành, mặc dù trong lòngcô không ai có thể thay thế đượcvị trí quan trọng của cậu, nhưngtrong lòng xuất hiện thêm mộtngười, tình cảm ắt cũng bị san sẻ,mà sự san sẻ này sẽ khiến ngườiđàn ông cùng cô “nương tựa lẫnnhau” từ lúc năm tuổi cũng cảmthấy có phầnmất mát. Nhận ra điều này một chút, MụcKhả tựtrách bản than, cô cúi gằm đầunói: “Thật xin lỗi.”
Hách Nghĩa Thành rút tay ra gõ xuống trán cô một cái, cười mắng:”Nha đầu ngốc, nói cái gì mà thật xinlỗi.” Thở dài, anh từ từ nói: “Sớmmuộn gì cũng có ngày đó, không phải anh ta cũng sẽlà người khác. Được rồi, anh ta tốt hơnnhiều ngườikhác, bất kể là phương diện nào. Cậuyên tâm.”
Giọng của Hách Nghĩa Thành lộ ra một chút thương cảm,thay vì một người cậu, lại giốngnhư mộtngười thấttình hơn. Không thể không nói, quá trình đối đầugay gắt vớiHạ Nhã Ngôn khiến cho suy nghĩ của anhthoáng hơn rất nhiều, ví dụ như tồn tạithành kiến đối với thân phận quân nhân củaHạ HoằngHuân, ví dụ như đối với cháu gái quá mức quan trọng khiến cho tình thân có chút sai lệch. Anh hiểuđược rằng,cho dù có yêu Mục Khả đếnđâu, cũng chỉ là tình yêu thương củamột ngườitrưởng bối,khác với tình cảm nam nữ. Anh che chở cho cháu gái, nhưng cháu gái anh cũng cầnmột ngườiđàn ông quan tâm chăm sóc.
Thấy Mục Khảthật lâu không nói gì, Hách Nghĩa Thànhnói sang chuyện khác: “Thằng nhóc kia có bắt nạt cháu không? Nếu có bứcxúc phải nói cho cậu, Phó Đoàn trưởngthì là cái gì chứ, cậu vẫnthừa sứcxử cậuta.”
Mục Khả ngồibên cạnh dùng khăn giấy lau mồhôi trên trán anh, bởi vì chịu đựngđau đớn mà toát mồ hôi, cô nói: “Anh ấykhông dám đâu, có cậu làm chỗ dựa,đều là con bắt nạt anh ấy.” Kềsát vào tai Hách Nghĩa Thành, cô thì thầmnói: “Nói cho cậu biết nha, anh ấytrời không sợ đất không sợ, nhưnglại sợnhột.”
Thì ra là còn có này nhượcđiểm, rấttốt! Sờsờ mái tóc của Mục Khả, Hách Nghĩa Thành cho cô thêm một chiêu nữa:”Về sau nếu cậu ta dám không thànhthật vớicháu, cháu cứ cù cho cậu ta đếnkhi phục mớithôi.”
Mục Khả gật đầu nhưthật, sau đó liếc mắt nhìn thấy HạNhã Ngôn cũng gõ cửa bước vào, cảba cùng cười vui vẻ.
Tin tức Hách NghĩaThành nằm viện rất nhanh truyền đếntai Hạ HoằngHuân. Không tính đến khả năng anh ta có thể trở thành cậu vợ tương lai, còn có quan hệ đồng chí bạn bè, anh tấtnhiên cũng muốn đến thăm. Nhưng điều mà ngườita không ngờ tới chính là, không khí vui vẻhòa thuận đến thăm bệnh thoáng chốc thay đổi,không chỉ khiến anh uống giấm trởvề, còn đắctội vớicô bạn gái nhỏ, tình yêu bồi dưỡng bấylâu nay lần đầu tiên xuất hiện chiếntranh lạnh.
[ ]