Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 56: Thương cảm ly biệt


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 56: Thương cảm ly biệt

Tự chủ của Hạ HoằngHuân bị khiêu khích mạnh mẽ,nếu không phải sự thật rành rành trướcmắt, anh vốnkhông tin mình sẽ khát vọng mộtngười con gái đến như thế. Khi anh khó khăn tự động đặt bàn tay to đầyvết chai lên phần ngực mềm mạicủa MụcKhả, anh thật sự có chút không kìm chế đượcrồi.

Cảm thấy anh thởngắn mà hổnhển, tim MụcKhả đậpthình thịch mà rối loạn, bàn tay mềm mạikhông xương của cô phủ lên sống lưngmạnh mẽcủa anh, dánh vẻ đáp lại rụt rè khiếncô trở nên vô cùng mảnh mai. Mộtđộng tác ỷlại đơngiản lạikhiến cho cổ họng Hạ HoằngHuân rên một tiếng thở trầm thấpmà gấp gáp. Tayanh không tự chủ dùng sức, nặng nềvuốt ve MụcKhả, hôn rấtsâu mút lấy cánh môi mềm mạicủa cô, triền miên lại vội vàng. . . . . .

Nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng tăng cao, bàn tay nóng đến gầnnhư làm cô bị bỏng. Khát cầu rõ ràng mãnh liệt như vậy, là dụcvọng nguyên thủy nhất của loài người.Nhiệt độnóng bỏng khác thường đột nhiên tới khiếnMục Khảtheo bản năng giãy dụa muốnthoát khỏi đụng chạm của anh, lạiđổi lấycái ôm càng chặt hơn. Cô nghe thấyHạ HoằngHuân khàn khàn cảnh cáo: “Đừng lộnxộn!”

Giật mình khi cảm thấydục vọngphái nam của anh đang chạm vào thân thểcô, Mục Khảsợ đếnkhông dám cử động, cả người nhũn ra nhắmchặt mắtmặc ôi lưỡi anh xâm nhập lãnh địa củacô, từ sâu đến cạn, từ gấp đến chậm,dần dầntrở nên dịudàng.

Lý trí còn sót lại được khôi phục,thật vấtvả mớiniêm phong được mãnh thú vào trong cơ thể,Hạ HoằngHuân thu tay đang ôm eo cô lại, vùi mặt vào cầncổ thơmngát của cô, môi dán vào da thịt mịnmàng của cô, vô cùng thất bạinói: “Tiểu quỷ, em muốnhành hạ anh tới khi nào, hả? Anh mà nghẹn hỏngvề sau ngườichịu khổchính là em đấy!”

Trong khoảng thời gian nằmchung viện này khiến tình cảmcủa hai ngườiđột nhiên tăng mạnh. Mục Khả không che giấumuốn ởbên anh, Hạ Hoằng Huân chắc chắn anh mà không phanh kịp thì đã có thể bắt cô dễnhư trởbàn tay. Nhưng tư tưởng của anh rấttruyền thống,anh muốn đợiđến đêm tân hôn mới muốn cô!

Gương mặt bởivì kích tình cùng xấu hổ mà đỏửng lên rấtđáng yêu, Mục Khả hơi nhếch môi không nói, dùng sức đánh vào thân thể rắn chắc củaanh một cái. Để che giấu lúng túng côlàm như giậndữ nói: “Mau dậy đi, nhìn gầymà sao nặng thế hả, đè em sắp không thởnổi nữarồi.”

Hạ Hoằng Huân cườinhẹ, giọngnói khàn khàn: “Làm quen trước, về sau khỏibỡ ngỡ.”Ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thểthiếu nữ,anh không nhịn được xấu xa cắn hai cái trên cái cổ mịn màng của cô, đau đếnMục Khảgiùng giằng kháng nghị.

Ôm cô bình tĩnh mộtlúc lâu, Hạ Hoằng Huân kéo Mục Khả đứngdậy, nhìn đồng hồ, anh nói: “Ở bệnhviện lâu quá, trong nhà chẳng còn cái gì, anh đi kiếm chút đồăn cho em.”


Mục Khả lo lắng,đẩy anh ngồixuống, trèo qua đi lấy gốiđầu: “Không cần, anh có thói quen ngủ trưa, trước nằmmột lát đi. Không phải nói tham mưuHồ muốntới đón anh sao? Đến lúc đó anh cứđi đi, không cần quan tâm đến em đâu, em có thể tự chăm sóc mình.”

Hạ Hoằng Huân là Phó đoàn trưởng mới nhậm chứccủa đoàn 532, trong đoàn đương nhiên biếttin tức anh xuất viện. Ngày hôm qua NinhAn Lỗi đã gọi điện thoại tới,bảo là phái tham mưu Hồlái xe tới đón anh trở về đơn vị.

Mục Khả hiểuchuyện nhưvậy làm HạHoằng Huân cảm động. Cầm lấybàn tay nho nhỏ của cô, anh nghiêng ngườira hôn một cái lên gò má cô: “Bìnhthường cũng không có thời gian chăm sóc em, em cho anh cơ hộibiểu hiệnđi, thuận tiện trinh sát địa hình, xemxem nơi MụcKhả nhà chúng ta ở hệ số an toàn có cao không.”

Tuy rằng anh cố tình dùng giọngtrêu trọc nhưng Mục Khả có thểcảm thấysự quan tâm và lo lắng củaanh. Cô cười nhẹ, khi ôm cổ Hạ HoằngHuân thì nhẹ nhàng hôn một cái lên sườnmặt đườngcong rõ ràng của anh.

Ôm lấy eo nhỏ củacô kéo vào trong ngực, Hạ HoằngHuân lộ ra vẻ mặt cưng chiều:”Lần đầu được chủ độnghôn, có chút được sủng mà sợ.”

Mục Khả xấu hổ cười,nép vào người anh, rất hưởngthụ giờphút ngọt ngào gắn bó ngắn ngủi này.

Hai người ngọt ngào mộtlúc, Hạ HoằngHuân liền dẫn Mục Khả đi siêu thị.

Người đàn ông cao lớn đẹptrai đẩy xe hàng, thỉnh thoảngcầm lên cái gì trao đổi ý kiếncùng cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh.Khi cô lắc đầu thì anh liền cau mày để xuống,cô gật đầuthì anh theo thói quen giơ tay lên cạo cạochóp mũi cô rồi đặt đồ vào xe đẩy hàng, sau đó một tay ôm cô gái tiếp tục chọnmua. Bộ dạngthân mật đó trong mắt ngườingoài nghiễm nhiên là một đôi vợchồng son.

Điện thoại di độngvang lên, Hạ Hoằng Huân nghe điện thoại đồngthời ánh mắtvẫn dõi theo Mục Khả, sủng ái nhìn cô ôm một đống đồ ăn vặtnghịch ngợmcười vớianh. Anh nói ngắn gọn mà rõ ràng địađiểm hẹncho tham mưu Hồ, sau đó đưa tay lật xem đốngđồ trong giỏ, không biến sắc đặtmấy hộpmì ăn liền chua cay cùng chân gà cay Mục Khảgiấu ởphía dưới về chỗ cũ. Đợi khi cô phát hiện, anh rất nghiêm túc phêbình cô: “Trước mặt anh mà còn dám giở trò, vậy làm sao anh yêntâm được? Quên lời dặn của bác sĩ rồiđúng không? Không được ăn cay.”

Mục Khả bịvéo má không dám phản bác, bĩu môi oántrách: “Sao cứ véo má em thế, tay to nhưvậy, đau chết đi được.”


“Em ngoan ngoãn thì anh véo em làm gì?” Hạ HoằngHuân cười lại véo một cái, trêu chọc cô nói: “Non như quả đào mật, không có việcgì cũng muốn cắn hai miếng.”

Mục Khả giậnlườm anh mộtcái: “Nói năng ngọt xớt, không có bộdạng củaPhó Đoàn Trưởng gì hết.”

Hạ Hoằng Huân chau mày, vẻ mặt bất cầnđời: “Đồng chí nhỏ à, Phó Đoàn Trưởng cũng phảiđược cướivợ chứ!”

Mục Khả cong môi cườisau đó kéo cánh tay của anh.

Dường như sợ Mục Khảđói bụng, Hạ Hoằng Huân mua cho cô rất nhiềuđồ ăn, ngay cả mấy đồ dùng hàng ngày lặt vặt như kem đánh răng bàn chải đánh răng cũng mua hết.Nói là tránh cho cô thân con gái phải rangoài một mình, không an toàn.

Lúc tính tiền Mục Khảđộc lậptheo thói quen móc ví tiền ra, nhân dântệ còn chưađưa ra, mu bàn tay đã bị vỗ một cái. Ngướcmắt nhìn thấy ánh mắt bất mãn củaHạ HoằngHuân, lòng cô co rụt lại, do dựmột lát mớicẩn thậnrút ví về. Lúc này ánh mắt đồngchí Giải Phóng Quân mới dịuđi.

Mấy cái túi to đều do HạHoằng Huân xách, Mục Khảmuốn giúp một tay anh cũng không khiến,bất đắccô đành nói: “Người ta muốn nắmtay anh, hai tay anh đều xách đồ thì nắmthế nào được.”

Nhìn thấu tâm tư nho nhỏcủa cô, HạHoằng Huân cười, chuyển tất cả đồ sang tay phải,giơ tay trái ra. Mục Khảhờn dỗivỗ vào lòng bàn tay của anh, sau đó ngoan ngoãn đặt tay vào lòng bàn tay to lớn củaanh.

Trở lại kí túc xá, HạHoằng Huân rất cẩn thận mà phân loạihết đồăn bỏ vào trong tủ lạnh, còn giúp Mục Khảkiểm tra điện nước. Chờ anh xác nhậntất cảdụng cụtrong cái ổ nhỏ của cô không có gì hỏng hóc thì tham mưu Hồ đã đến.

“Trong khoảng thời gian này có thể sẽ hơi bận,có lẽ không thể đi thăm em được. Emngoan ngoãn đi làm, Chủ nhật anh sẽcho người tới đón em đến đơn vị,được không?” Thời gian gấprút khiến Hạ Hoằng Huân nói chuyện cũng có chút vội vàng, cầm túi đựng quân trang từchỗ em gái trên tay, anh dặn dò: “Đừngđể anh lo lắng. Tan việc không có việc gì cũng đừngđi ra ngoài, bộ dáng của em giốngnhư thiếunữ vịthành niên, rất dễ bị lừa. . . . . .


Đừng hơi tý lạinói không ăn cơm muốn giảmcân, em có mập anh cũng không chê em. .. . . . Buổi tối lúc ngủ đắp kín chăn, nếuđể bịcảm anh sẽxử lý em đấy,còn có. . . . . .”

Cảm giác được thươngyêu rất ấmáp rất dễdàng làm cho người ta yếu ớt.Luôn luôn kiên cường như MụcKhả chợtôm lấy eo anh ngăn anh nói tiếp: “Có thểđể mai đi được không?” Cô chợt cảm thấysợ phảitrở vềnhững ngày sống một mình, Mục Khảcó chút muốn khóc.

Hạ Hoằng Huân càng không nỡ hơn cô, nghĩ đến mộtngười cô ởbên ngoài thì anh đã bắt đầu đau lòng. Trong tiếng thở dài khó phát hiện anh ôm lấycô, hôn lên đỉnh đầu cô nói: “Nghe lời!”

Mục Khả cọ cọ trướcngực anh như con mèo nhỏ, ngửa đầuđón nhận nụhôn của anh, ôm chặt!

Từ ngày quyết địnhở bên mộtquân nhân như anh thì Mục Khảđã biết, ly biệt là điều không thể tránh khỏi.Nếu đã lựachọn thì phải chấp nhận. Cho nên, khi Hạ Hoằng Huân xoay người đi, cô kiên cường nén nước mắt.

Buổi tối hôm đó MụcKhả lạinằm mơ.Nhưng ngườixuất hiệntrong giấc mơ lần này không phải là mẹ,mà là người đàn ông luôn thích trêu chọc cô. . . . . . Trong giấc mộngcô gái nhẹ nhàng cười, nụcười vô cùng thỏa mãn.

Nghỉ ngơi hơnnửa tháng, trở lại bộ độiPhó Đoàn Trưởng Hạ bận tối tăm mặtmũi. Thường đến lúc anh rảnh có thời gian gọiđiện thoạicho Mục Khảthì đồng chí nhỏ đã ngủ được mộtgiấc rồi. Nghe được cô lười biếng trách anh phá hoại giấc mơ đẹp của cô, mệtmỏi cảmột ngày trong nháy mắt đã giảmbớt, HạHoằng Huân cười vô cùng dịu dàng.

Tháng mười một là thờigian giải ngũ lão binh của Doanh trạiquân đội thiết giáp. Bỏ lại công tác, HạHoằng Huân đến tham dự buổi liên hoan doanh trinh sát tổ chứccho những chiến sĩ giải ngũ. Anh muốn đích thân hứahẹn với nhữngthuộc cấpcủa mình.

Tối hôm đó rất nhiềuchiến sĩ trẻ tuổi ôm chiến hữukhóc. Tối hôm đó, Hạ HoằngHuân bị kính rất nhiều rượu vẫnrất thanh tỉnh. Anh như người anh lớndặn dò mấythằng nhóc sau khi rời đi phảisống thếnào, không thể làm mất mặtquân nhân, không thể có lỗi với bộquân trang này.

Sáng sớm ngày hômsau, người đàn ông mặc quân trang đứngnghiêm trước cửa doanh trại, nhận lễ của các chiếnsĩ, sau đó đứng im không nhúc nhích dưới bầutrời đầytiết nhưmột tảngđá đưa mắtnhìn những người lính từng chảy máu chảymồ hôi tạisân huấn luyện này rời đi.

Trong hoàn cảnh nàythì không khí dường như cũng nặngnề. Nhưngdù khó chịu hơn đi chăng nữa thì họ không thểbỏ đi, phảiđối mặtđến cùng. Bởi vì bọn họ là quân nhân, nơi này là đơn vị bộ đội.


Kế tiếp là nhữngngày càng thêm bận rộn. Là Phó Đoàn Trưởng mới nhận chức,đã từng lấyhuấn luyệncường độcao huấn luyện binh lính của cả doanh trạitrinh sát – Hạ Hoằng Huân gánh vác trọngtrách huấn luyện. Để nâng cao năng lực tác chiếntổng hợpcủa toàn bộchiến sĩ trong đoàn, ba phần tưthời gian trong ngày của anh cũng bịcông việc chiếm hết. Lời hẹnChủ nhậtgặp nhau tốtđẹp cũng bịđại họcC tạm thờisắp xếplịch họcthêm phá hỏng. Anh dù buồn bựccũng đành chịu đựng mệt nhọc ổn định lạitinh thần bắt tay vào làm dự án,trong lòng âm thầm mong chờ đượcđến Sưbộ đi họp,vậy mớicó thể rút thời gian vào thành phố gặp cô bạngái nhỏ, đểgiải nỗikhổ tươngtư.

Sau khi xuất viện MụcKhả bịhọc tậpcùng học thêm làm cho kiệt sức,đã liên tục hai tuần lễkhông được nghỉ ngơi. Mặc dù nhưthế, cô vẫnnhiệt tình cao độ cùng Hạ Hoằng Huân yêu đương“từ khoảngcách xa”, đồng thời cô cùng Hạ Nhã Ngôncũng càng ngày càng thân.

Hôm nay vừa hết giờlàm, Mục Khả hẹn đến nhà HạNhã Ngôn ăn cơm. Sau khi ăn xong, côtranh rửa bát, sau đó hai cô gái vùimình trên sô pha xem ti vi.

Nghĩ đến sự kiệnđiện thoạidi động lầntrước, MụcKhả bắtđầu phát huy tính tình ‘bà tám’ trời sinh củaphụ nữ,hỏi HạNhã Ngôn: “Em mua điện thoại di độngcho cậu út thật à? Chắc cậu không nhậnđâu?”

“Dĩ nhiên mua.” HạNhã Ngôn nghe vậy đưa ánh mắttừ trên TV qua, tức giận nói: “Người ta không chỉmuốn, còn ngại chất lượng không tốt,nói không tốt như cái chị mua, tức chếtem rồi.”

“Không thểnào?” Mục Khả rất hoài nghi, rất thành thậtnói: “Sao cậu ấy lạibắt em tốntiền chứ?Không giống cậu ấy chút nào.”

Nghĩ đến phản ứngcủa Hách Nghĩa Thành khi không tìm được điệnthoại cùng kiểu, Hạ Nhã Ngôn quả thậtphát hỏa, cô cắn răng nói: “Chị cònkhen anh ta có phong độ, chị có biếtngười ta nói với em thế nào không?”

Cô nhảy từ trên ghếsalon xuống, chân không giẫm trên mặtthảm, bắtchước ánh mắt kia nhìn cô lúc ấy, giọng nói vô cùng khinh thường lạikiêu ngạo nói: “Thôi thì tạm dùng vậy,tôi cũng không muốn làm cô mất mặt.Bác sĩ Hạ à, cô trả tiềnđi, dùng tiền lần trước cô phạt tôi ấy,không đủ thì cô tự bỏ tiền ra thêm vào.”

Trong ánh nhìn đầysát khí của Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thànhbình tĩnh nói:

“Nhìn tôi làm gì? Không phải cô nói đền cho tôi sao.Hối hậnà? Muộn rồi.”Sau đó khóe miệng khẽ cong lên, quay đầu hùng hồn nói với nhân viên: “Tôi lấy cái này, viếthoá đơn đi!”

[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.