Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 40: Đối kháng tàn khốc
Để che dấu tiểuđội đánh tập,sau khi Hạ Hoằng Huân ra lệnh một tiếngbộ chỉhuy chiến đấu phát động tấn công luân phiên với Lam quân.
Làm quân tiên phong trong cuộcchiến hỏalực, pháo doanh trở thành nòng cốtcủa trậnđối kháng lần này. Trên mặt đất hỏapháo cùng pháo cao xạ liên thủ hợptác, đất rung núi chuyển, lấyưu thếhỏa lựcmạnh mẽcùng tầm bắnxa tạm thờingăn chặn Lam quân tập kích mãnh liệt,cổ vũ sĩ khí Hồng quân.
Nhìn thấy vài chiếc máy bay trựcthăng của Lam Quân bị bắn hạ, các sĩ quan trong khu chỉ huy thoáng thởphào nhẹ nhõm, ngay cả trên mặtHách Nghĩa Thành cũng hiện ra mấy phầnvui mừng, chỉ có vẻ mặt nặngnề củaHạ HoằngHuân là không giãn ra chút nào. Ánh mắtsắc bén nhưchim ưng chăm chú nhìn vào màn hình điện tử,đường cong gương mặt lạnh lùng vô cùng căng thẳng.
Hạ Hoằng Huân lo lắnglà cần thiết,vì bảo tồnthực lựcnếu lộra năng lực chiến đấu nòng cốt quá sớmsẽ rấtbất lợicho Hồng Quân. Dù cho có thể khiếnLam Quân bị thương nặng, nhưng cũng có thểnói là mất nhiều hơn được, huốngchi chỉ là bị thương nho nhỏ. Cho nên, khi vừa áp chế hỏa lựccủa đốiphương thì anh lập tức hạ lệnh:”Dừng tiến công, gia cố trận địa,phòng thủ tại chỗ!”
Lúc này, chợt truyền đếntiếng nổmạnh decibel cực cao, sĩ quan đoàn 532 qua trăm trận chiến theo tiết tấubiến đổimà đoán được đó là do lực công kích củavũ khí sát thương lợi hạinhất củabọn họ.
Tiếng súng nhỏ phía xa bịtiếng pháo vang dội thay thế, khói dầy đặccuồn cuộnlàm diễn tậpchiến tranh càng thêm tàn khốc.
Trong không khí căng thẳngthông tín viên báo cáo: “Đồng chíchỉ huy, xe cấp dưỡng dã chiến phe ta bịquân địch tập kích hàng không, toàn bộđã nổ. Lam Quân đang tiến vềphía căn cứ trên mặt đất.”
Trên chiến trường bịđối thủtập kích căn bản không phải chuyện lớngì, nhưng nếu như vẫn không tìm đượctung tích kẻ địch thì quả thật vô cùng đáng sợ.
Đây là một trận đốikháng quỷ dị đến mức làm cho ngườita giận sôi máu. Từ lúc khai chiếnđến giờ,Hồng Quân cùng Lam Quân chưa từngthực sựgiáp mặt giao chiến, hai quân giống như là mộtcái đánh một cái. Hồng Quân phá tiểuđội tậpkích bắt đầuchiến cuộctrước, sau Lam Quân ngoài mặt tỏra bị trúng hỏa pháo mặt đất mai phụcbị đảkích nặng, ngay sau đó lại lấytốc độsét đánh không kịp bưng tai đánh lén trận địa phía sau Hồng Quân, không chút khách khí chặt đứtđiểm hậucần tiếptế hai nơi.
Đối thủ mạnhcó thể kích thích tiềm năng củacon người. Hạ Hoằng Huân không vì vậy mà rốiloạn, ngượclại ngoài dự liệu của mọingười anh cười cười, lấy giọngtán thưởng nói: “Đây là cho chúngta mở mang tầm mắt, công – thủ vĩnh viễnđều không thể tuyệt đối.” Sau lạilấy giọngthoải mái nói: “‘ Hy sinh ’ đồng chí xe cấpdưỡng dã chiến, chôn nồi nấu cơm.”
Nghe vậy, tất cảsĩ quan trong sở chỉ huy đềusợ run. Suy đi nghĩ lại cũng không thấycó gì không ổn, “Còn sống” phảitiếp tụcchiến đấu,tử trậncũng phải cho người ta ăn cơm chứ. Nghĩ đếnđây, bọn họnhìn nhau, sau ăn ý lắc đầu cườikhổ.
Không hổ là bộ đội đặc chủnghuấn luyệnnghiêm chỉnh, sau khi nhanh chóng phá hủy đườngtiếp tếhậu hậucần củaHồng Quân, chú ý đến hỏapháo mặt đấtcủa HồngQuân, Lam Quân cũng không ham chiến, máybay trực thăng nhanh chóng ẩn vào trong rừngrậm, lầnnữa mấthút, tuyệt đối bảo toàn thực lực.
Chớp mắt, phía sơncốc 036 tiểuđội độtkích gặp phải mai phục của đốithủ ngay trên trận địa then chốt. Vì vậy,sau khi Lam Quân chấm dứt tậpkích trên tầng trời thấp thì hai quân bắt đầu”sức người chiến” trên mặt đất.
Viên Soái đưa tay ý bảo thủhạ tảnra ẩn nấp.Lúc này mới lưu loát sờ tới bờngoài sơn cốc, động tác rất nhẹ,không kinh động đến cả cái nhánh cây. Xác định không có quân địch, anh quay ra sau lưnglàm động tác, những sĩ quan khác trong tiểuđội tậpkích mới chậm rãi chui vào trong rừngrậm.
Khi bọn họ cách mụctiêu 500m, không hiểu sao Viên Soái cảm thấynguy hiểm đang tới gần. Anh chợt dừnglại, nhưcó điều suy nghĩ ngửa đầuliếc nhìn bầu trời âm u, trong đầu thoáng qua mộtý nghĩ. . . . . hai chữ “Nằm xuống”chưa kịpra khỏi miệng,một điểmsáng nho nhỏ thoáng qua, dường nhưnghe rõ được tiếng viên đạn bắn ra khỏisúng, ngực trái Viên Soái bốc lên khói trắng.
Đồng chí Trung đội trưởngtử trậnnhất thờigiận, anh nhụt chí thuận thế ngồixuống, vứtmũ xuống đất,anh tức giậnquát: “Sao phải bắn vào ngực?Khoe ngươi bắn chuẩn à?”
Nhìn về phía tổ viên không biếtlà áp dụng động tác chiến thuật nằmxuống hay bị té ngã tại chỗ, Viên Soái cúi gằm đầu, buồn bựcnói: “Tôi chết rồi, các cậutiếp tục.”
“Chiến Nghị dẫn đội!” Mệnhlệnh quảquyết đếntừ HạHoằng Huân ở bộ chỉ huy.
Cùng là Trung Úy nhưViên Soái – đồng chí Chiến Nghịcầm súng, không chậm trễchút nào đáp lại: “Rõ!” Ngaysau đó vỗ vỗ bả vai Viên Soái, vẫy tay ra hiệudẫn các chiến sĩ chui vào rừng cây.
Đội bắn tỉaLam Quân giống như đi theo tiểu đội tậpkích, chưa tới 500m, đã có sáu chiếnsĩ Hồng Quân ‘vinh quang’ rồi. Nói cách khác, chia đều chưađến 100m mấtmột người.
Chiến Nghị có chút tứcgiận, anh nóng nảy mà gọi bộ chỉhuy qua micro: “Doanh trưởng, mẹ kiếpLam Quân trêu chọc chúng ta chơi!”
Đấu pháp quả thậtcó điểm thấtđức! Đoàn trưởng Lục Trạm Minh cùng Hách Nghĩa Thành liếc mắtnhìn nhau, ông nhíu mày, sắc mặt Ninh An Lỗicũng trở nên ngưng trọng.
Hạ Hoằng Huân day day mi tâm, tay phải theo bảnnăng nắm thành quyền, anh nhắmmắt suy tưước chừngmười giây, lúc mở ra trầm giọng nhắcnhở: “Bắn tỉa hy vọng nhấtlà có thể hạ gục mục tiêu, nhữngngười khác nằm sấp xuống bấtđộng.”
Rốt cuộc là thủhạ “Ái tướng” của Hạ HoằngHuân, trong nháy mắt Chiến Nghịlĩnh ngộ ra ý của lão đại, sau khi một chiếnhữu nữabị bắnlén, anh lưu loát mà lắp đạnvào băng, sau đứng bật dậy,miệng quát: “Theo tôi lên!”Các chiến sĩ lập tức nhảy tớivị trí độibắn tỉamai phục.
Cùng lúc đó, giọngnói lãnh lẽo cực điểm của HạHoằng Huân vang lên, tiểu độiđột kích nghe được: “Hỏa lực che chở!”, sau khi ra lệnh trừ năm ngườitheo Chiến Nghị xông ra, những người khác nắmchặt súng tự động.
Trong khoảnh khắc, trong rừngrậm đạnnotron bay tứ tung, lá cây khô vàng bị ngọnlửa súng máy phun ra đốt cháy, rơilả tả.
Quả nhiên là tinh anhcủa doanh Trinh sát. Đám người ChiếnNghị hành động như thỏ chạy,dựa vào địavật địahình ẩn nấp,trong quá trình tiến lên khéo léo tránhđược súng bắn tỉa. Loại hành độngđiên cuồng nhìn như thiếubình tĩnh này cuối cùng cũng khiến cho độibắn tỉakhông có cơ hội nổ súng. Khi điểm sáng mộtlần nữathoáng qua thì Chiến Nghị không chút nào do dự, quyết đoán bóp cò.
Bắn tỉa Lam Quân ngụytrang tốt đã bị lật tẩy, anh bạibởi biệnpháp đối phó với súng bắn tỉahữu hiệunhất ——xông lên tập thể.
Chiến Nghị thở hổn hển,không nhịn được báo tin mừng cho Hạ HoằngHuân: “Doanh trưởng. . . . ..”
Lại bị đốiphương cắtđứt, giọngnói thuần hậu của Hạ HoằngHuân âm thông qua sóng điện truyền tới,anh nói: “Thấy rồi, không tệ!”
Trên khuôn mặt khỏe khoắnngăm đen hiện lên nụ cườingây thơ, Chiến Nghị rất thoảmãn với kiểukhích lệ nhàn nhạt này của Doanh trưởng, phấnchấn ẩnvào rừng cây. Phá tan tầng trởngại bắntỉa này, tiểu đội đột kích thươngvong hơn nửacuối cùng cũng đến nơi, tập hợpcùng xe tăng.
Trên chiến trường không có bình tĩnh đáng nói. Sau giữa trưaLam Quân liên tục khởi xướngtiến công. Áp dụng phương thức chiếnđấu giáp công hai mặt bao vây quân địch, một mặt cướpquyền phát ngôn ở trên mặt đất, lợidụng địalôi nổ 40% xe bộ chiến Hồng Quân; mặtkhác phát động máy bay trực thăng oanh tạctrận địaphòng thủ của Hồng Quân, hỏa lựcmạnh mẽlàm cho người ta có ảo giác hỏatiễn đang gào thét bên tai.
Bộ chỉ huy Lam Quân trở thành trọng điểm cuộcchiến, tên lửa phòng không không ngừngbắn ra, dầndần cũng không cản nỗi tấn công càng lúc càng mạnh của đối phương.Cùng lúc đó, thiết bị thông tấnbị quấynhiễu, trong nháy mắt radio rốiloạn.
“Điểm phục kích sốba gặp tậpkích, toàn bộ chiến sĩ tử trận. . . . . .”
“Điểm tiếp tế hậu cầnsố năm bịtấn công, gần như tê liệt. . . . . .”
“Lại có năm chiếc máy bay trựcthăng bay tới phía quân ta, yêu cầu hỏalực trợgiúp. . . . . .”
Vẻ mặt HạHoằng Huân càng ngày càng ra trầm trọng,cầm micro, anh chỉ huy nói: “Tất cả chiếnsĩ đội phụckích số hai đẩu mạnh tiến về sơn cốc036, pháo cao xạ chú ý, bằng tốcđộ cơđộng lớnnhất áp sát sơn ưng. . . . . .” Lời còn chưadứt, radio hoàn toàn mất tín hiệu.
Nhìn màn hình điện tử đen kịt,ánh mắt HạHoằng Huân lạnh lùng âm trầm đủ để bắn thủngngười, đè nén nhu cầu sử dụng vũ lựcđi đập phá cái gì đó ở trong lòng.
Yên lặng chừng nửaphút, Hạ Hoằng Huân chợt bạo phát, xoay ngườihung ác cho ra một quyền, nệnmạnh lên sa bàn.
Ninh An Lỗi muốn tiếnlên, bị LụcTrạm Minh ngăn lại. Hách Nghĩa Thành hít sâu mộthơi, nâng một tay vỗ mạnh vào bảvai Hạ HoằngHuân.
Tự mình trải qua ba lầnba đoàn khác nhau đối kháng vớiLam Quân, Hách Nghĩa Thành phải thừa nhận,mặc dù giờHồng Quân rơi vào cảnh bị bao vây, nhưngnăng lực chỉ huy xuất sắc củaHạ HoằngHuân thì quả thật không phải bàn, mức chiếntổn thấpnhất trướcmắt chính là minh chứng rõ nhất.Chỉ là, thếcục bây giờhiển nhiên Hạ Hoằng Huân không thể chấpnhận. Đốikháng còn gần mười giờ nữa mớikết thúc, bọn họ đã bị đốithủ dồnvào đường cùng? Kết quả như thế,không chỉ đoàn 532, mà mỗi mộtquân nhân tham chiến, đều là sỉnhục.
Phát tiết xong, Hạ HoằngHuân cưỡng chế bản thân phải nhanh chóng tỉnhtáo lại. Anh liên tục hít sâu mấyhơi, lúc xoay người đối mặt với nhữngsĩ quan khác thì cảm xúc nóng nảy đã mấthết, khôi phục chững chạc uy nghiêm thườngcó.
“Lấy số lượngđể chiếnthắng có chút không đẹp, nhưngvũ khí của bọn họ hơn chúng ta mộtbậc, chúng ta cũng không chiếm đượcưu thế.”Đại não nhanh chóng hoạt động,Hạ HoằngHuân đứng ởvị trí chỉhuy suy xét vấn đề: “Theo như kế hoạchban đầu đánh phong tỏa, dù thếnào cũng phải ‘ăn’ được bộchỉ huy Lam Quân.”
Hách Nghĩa Thành hỏira nghi ngờ của mọi người: “Căn bảnkhông tìm được bộ chỉ huy của bọnhọ, ăn thếnào?”
“So sánh với những điểmphục kích khác, bộ chỉ huy của chúng ta hỏalực mạnhnhất, vì sao Lam Quân cố tình cắnkhông nhả? Sau khi gặp tiểuđội độtkích, tại sao không lùi ra bên ngoài sơn cốc036 hỏa lựcyếu nhất?”Hạ HoằngHuân hỏi liên tiếp hai phát, sau đó cho ra đáp án cân nhắc đã lâu: “Tôi đoán bộchỉ huy Lam Quân đang ở sơn cốc 036. Cho nên, bọn họ vẫn cốtránh bãi đất trống kia, lấy phương thứcchủ độngtiến công dời lực chú ý của quân ta.” Có lẽ, bọn họ đã trúng mai phục của Lam Quân mà khôngbiết.
Thần sắc Hách Nghĩa Thành ngưng trọng nhìn sa bàn:”Anh tính phản kích thế nào?”
Hạ Hoằng Huân muốnđem binh lực hai điểm phụckích của An Cơ cùng Dịch Lý Minh hợp thành một,anh dẫn ngườiđến sơncốc 036 trựctiếp chỉhuy, tập trung hỏa lực tấn công hang ổđối thủ.
Các sĩ quan ở đây, dùchức lớnhay nhỏ, cùng nhìn về phía HạHoằng Huân, lấy ánh mắt phản đốimãnh liệt anh tự thân tới chiến trận.Phải biết,nếu nhưTổng TưLệnh bịbắt, chẳngkhác gì bộ chỉ huy bị diệt, cuộcchiến này thật sự thua quá khó nhìn.
“Tôi biết rất rõ nếunhư tôi tửtrận hoặcbị bắtsẽ nhưthế nào.” Hạ Hoằng Huân lấy ánh mắtvô cùng kiên định lần lượtlướt qua mọingười: “Theo như tình hình bây giờ chúng ta quá bị động, cảradio cũng bị Lam Quân phá hỏng, bộchỉ huy cùng tôi không khác gì vật trang trí. Xin hỏi, nếu như tôi không thể kịpthời liên lạc với binh sĩ trên chiến trường,nếu nhưtất cảbọn họthành liệt sĩ, tôi chỉ huy thếnào? Tôi chỉ huy ai?”
Chất vấn củaHạ HoằngHuân vô cùng có lực, các sĩ quan hiểu rõ tình hình chiến đấu không còn chỗ nào đểcãi lại.
Khi tiếng súng, tiếng nổlần nữavang lên thì Hạ Hoằng Huân đã mang theo một trung đội doanh Trinh sát,phát huy ưu thế tác chiến ban đêm, dưới sựche chở củahỏa pháo, mang theo gấp năm lầnhỏa lựctiến vềphía sơn cốc036.
.
“Lên giọng”quá mức đã khiến Lam Quân chú ý, khiến đối thủcho rằng chủ lực Hồng Quân tới,bọn họrốt cuộcbị buộcphải hành động, trong thời gian cực ngắnnhanh chóng rút phần lớn máy bay trựcthăng, bao vây chặn đánh doanh trinhsát.
Đã có can đảm mang một trung độitạo ra thanh thế lớn như vậy để độtkích, Hạ Hoằng Huân đương nhiên đã cóchuẩn bị. Anh tới tất cả điểm phụckích Lam Quân, ăn miếng trả miếngchuẩn bịđịa lôi, hỏapháo làm lễ ra mắt với bọnhọ, khiếnLam Quân mặt xám mày tro, liên tiếp bịthương không nói, khi “Liệt sĩ” tửtrận hiểurõ binh lực thật sự của HồngQuân, hận không thể cầmsúng nã xuống trận địa tiêu diệt đồngchí Trung tá.
Không hề có thương vong mà đẩyđược Lam Quân đến sơn cốc 036. Khi họdẫn đượcLam quân đến sơn cốc đã là đêm khuya.Phát hiện các chiến sĩ đã mệt mỏi, HạHoằng Huân hạ lệnh nghỉ ngơitại chỗ.Xác định đã duy trì khoảng cách an toàn cùng đối thủ xong, anh dẫn mộtsĩ quan cấp uý lặng lẽ lẻn vào vòng phụckích Hồng Quân.
Khi pháo doanh trưởngAn Cơ mấtliên lạc với bộchỉ huy, cùng Dịch Lý Minh, Trần Vệ Đông đứngtại chỗchờ lệnhcả ngày, thấy chỉ huy cả ngườibụi đấtđứng ởtrước mặthọ, thì thầnkinh căng thẳng mới giãn ra.
Giao máy vi tính quân dụngmình mang tới cho Chiến Nghị,yêu cầu anh dốc hết toàn lực tốiđại hóa khôi phục lưới vô tuyến điệnchỉ huy, đểTrần VệĐông dẫn dắtmột tiểuđội lẻnvào bãi đất 412, vận dụngcác loại kĩ năng trinh sát, lấy đượckế hoạchcủa Lam Quân, đồng thời ra lệnh: “Xe tăng tiến vào trạng thái chuẩn bịchiến đấucấp một,chờ lệnh.”
Sơn cốc 036 trởthành chỗ chỉ huy tạm thời, HạHoằng Huân an bài mạch lạcrõ ràng kế hoạch chuẩn bị chiếnđấu mới,sĩ quan đoàn 532 tham chiến lần này giốngnhư hổsói bị nhốtlâu ngày được trả về vớithiên nhiên, khí thế sắc bén không thểcản nổi.
Dưới bóng đêm, rừng núi thầnbí mà tràn đầy nguy hiểm. Giằngco kéo dài đến ba giờ sáng, Lam Quân không kiềm chếđược, rốtcuộc phát động tiến công, máy bay trực thăng ầmầm lấyđội hình chỉnh tề đánh về phía sơncốc 036.
Đúng lúc này HồngQuân khôi phục tín hiệu truyềntin hoàn thành công tác tập trung hỏa lực,trừ bộchỉ huy mặtđất hỏapháo giữ vữngtrạng thái phòng thủ tại chỗ,binh lực tấtcả điểmphục kích đối kháng đã lặng lẽ tiếnvề sơncốc 036 từlúc Hạ HoằngHuân tới.
Phát huy ưu thế số lượng cùng hỏalực, trướclúc kết thúc cuộc đối kháng, đoàn 532 võtrang đầy đủ cùng bộ đội đặcchủng tiếnhành trận giao tranh kịch liệtnhất, trậnđối kháng siêu cao cấp này đã đượcđẩy đếncao trào.
. . . . . .
Đạn tín hiệu màu đỏbáo kết thúc đối kháng phóng lên trong sươngsớm, khi tổngbộ quyếtđịnh tuyên bố kết quả, bộchỉ huy ngoài ý muốn nhậnđược điệnthoại từsư bộgọi tới,Hách Nghĩa Thành được biết MụcKhả nằmviện. Mà lúc này Hạ HoằngHuân, vẫn còn ở sơn cốc 036 chưakịp trởvề. Đám ngườiLục TrạmMinh cũng không biết, chỉ huy vì bảođảm chiếnthuật phong tỏa thành công, mà tự bản thân cũng — bịthương.