Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 39: Đối kháng gay cấn


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 39: Đối kháng gay cấn

Tả Minh Hoàng tới rấtnhanh.

Tiếng thắng xe kéo dài còn chưa dừng lại anh đã nhảyngay xuống, nhanh chóng đến trướcmặt HạNhã Ngôn, còn không kịp hỏi nhiều,liền đỡMục Khảđứng không vững từ trong tay Hạ Nhã Ngôn, phát hiện ra cô đang cực kỳ yếu, anh liềnôm ngang người bế lên.

Trên mặt Tả Minh Hoàng mấtđi vẻ mặtôn hòa nho nhã mọi khi, lộ ra sựsốt ruột.Hạ Nhã Ngôn không còn tâm trí đâu để lo nghĩ nhữngchuyện khác, cô đi theo chui vào chỗ ngồiphía sau, ôm Mục Khả nhỏbé vào trước ngực, vừa giúp cô lau mồ hôi bên trán vừavô cùng chuyên nghiệp mà nói tóm tắt triệuchứng mộtlần.

Căn cứ vào những thông tin mà Hạ Nhã Ngôn cung cấp, kết hợpvới triệuchứng nôn mửa của Mục Khả,bản thân là bác sĩ nội khoa TảMinh Hoàng đã có thể xác định bệnhtình của MụcKhả. Anh nhanh chóng đạp chân ga, đeo ốngnghe lên gọi điện thoại, tốc độnói nhanh ngang với tốc độxe: “Chuẩn bị phòng phẫu thuật, mườiphút sau tôi cùng với bệnh nhân đến,thủng dạdày cấp tính, đúng, cứ như vậy.”
***
Đến bệnh việnquân y, tay chân của Mục Khảlạnh ngắtđến mứcsắp ngấtđi. Trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật,cô dồn hếttất cảhơi sứccòn lại trên người bắt lấy cổtay Hạ Nhã Ngôn, yếu ớtnói: “Đừng nói cho anh ấy, chờdiễn tậpxong đã. . . . . .” Bị đau đớn liên tụchành hạ, nhưng Mục Khả cũng liên tụctự trách mình, hối hận không nên tham ăncay. Thầm nghĩ chính mình chịu chút đau đớnđó cũng đáng đời, ai bảo không quảnđược miệngcủa mình, nhưng nếu vì vậy mà ảnhhưởng đếnHạ HoằngHuân, cô cảm thấy như mình đã gây ra lỗi lớn.

Cầm ngược bàn tay lạnhlẽo củaMục Khả,Hạ Nhã Ngôn cắt lời cô, bảo đảmnói: “Em hiểu rồi. Em sẽkhông nói cho anh ấy.”

Mục Khả cắnrăng chịu đựng đau đớn lần nữakiên trì nói: “Nhất định đừngnói cho anh ấy, nhất địnhkhông thể thua được . . . . . .” Viên Soái nói Hạ Hoằng Huân đang thiết lậpQuân Lệnh Trạng*, Mục Khả biếtrõ tầm quan trọng của đợt diễntập lầnnày, cho nên nửa tháng nay không dám chủ độnggọi điệnthoại cho anh, chỉ sợ ảnh hưởngđến công việc của anh.
*giấy bảo đảmthực hiệnquân lệnh

Thủng dạ dày cấptính có thể nguy hiểm đếntính mạng. Nói thật, Mục Khả có thểkiên trì đến giờ phút này làm Hạ Nhã Ngônrất cảmđộng. Cô dùng sức cầm bàn tay Mục Khả,cố gắngkiềm chếnói bằng giọng kiên định: “Em bảo đảmsẽ không nói cho anh ấy! Đợichị tốtlên, sau đó chúng ta mới nói cho anh ấy.”

Làm như đang an ủi sựlo lắng củaHạ Nhã Ngôn, cũng như đang an ủisự lo lắngcủa chính mình, Mục Khả cau mày nói:”Anh ấy liệu có mắng chị không?”

Hạ nhã Ngôn vuốt mái tóc thấmướt mồhôi của MụcKhả, sau đó nói: “Anh ấy sẽkhông dám đâu!”

Khi Mục Khả đượcđưa vào, TảMinh Hoàng cũng đã thay xong đồng phục phẫuthuật đi tới,Hạ Nhã Ngôn thành khẩn nói: “Xin nhờ anh!”


Ai cũng biết, chỉ cầnlà giải phẫuchắc chắcsẽ có nguy hiểm. Cho dù là bác sỹ đã thấy nhiềusinh ly tử biệt, nhưng đổi lạilà người bạnthân thiết của mình, vẫn cảm thấysợ hãi. Trong lòng Hạ Nhã Ngôn nóng như lửa đốt, chỉsợ MụcKhả ngộnhỡ có bấtkì sơ xuấtnào.

Tả Minh Hoàng đã khử trùng hai tay xong, trịnh trọnggật đầumột cái: “Yên tâm!”

Đèn trong phòng phẫuthuật đượcbật lên, HạNhã Ngôn ngây người đứng ởbên ngoài ước chừng mười phút. Sau khi tự trấnan bản thân cô liền đi làm các thủ tục nhậpviện và nộptiền, sau đó nhanh chóng trở lại đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Cô muốn gọiđiện thoạicho Hạ HoằngHuân, nhưng vừa móc điện thoại di độngra, trong nháy mắt chợt thấygương mặttrắng nhợthơn cảga giường của Mục Khả, cô cắnrăng cất điện thoại di động vào trong túi.

Là em gái của Hạ HoằngHuân nên Hạ Nhã Ngôn cũng không bao giờ hỏithêm về chuyện công tác của anh, chonên cũng không biết gần đây anh trai vì chuyện diễn tập bậnrộn đếnmức chân không chạm đất, nhưng MụcKhả lạibiết rõ ràng. Điều này chứng tỏ điềugì, làm sao cô có thể không hiểu. Mặcdù đang dã ngoại nhưng hôm sau HạHoằng Huân vẫn gọi điện thoạitới đúng hẹn.Có thể thấyđược mứcđộ tình cảmcủa anh đốivới cô vợtương lai này. Hạ Nhã Ngôn cân nhắc mãi,thật sựlúc này không dám nói cho anh biết chuyện mình mờichị dâu tươnglai ăn một bữa cơm mà khiến cô ấyphải vào phòng phẫu thuật. Chỉ dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, anh ởtrên chiến trường mà biết được, chắcchắn sẽrất tứcgiận, rấtsốt ruột.

Không gian trống trải cựckỳ yên tĩnh, thời gian trôi qua, Hạ Nhã Ngôn có chút đứng ngồi không yên. Dùng sức lấytay gạt nướcmắt, cô tựmắng mình: “Nhã Ngôn, sau này còn đưa ngườikhác đi ăn lung tung, tao nhất định sẽđánh mày.”

Đèn phòng giải phẫu đã tắt,Hạ Nhã Ngôn chợt xông tới, tốc độnhanh khiến cô đụng vào một y tá, thật may là TảMinh Hoàng tay mắt nhanh nhẹn đỡcô mới tránh khỏi hai người cùng ngã.

Cánh tay của Tả Minh Hoàng rấtcó lực, đỡlấy sứcnặng củathân thể HạNhã Ngôn, anh gỡ khẩu trang xuốngrồi nói: “Cẩn thận một chút. Giảiphẫu rấtthuận lợi,vì thuốc mê nên cô ấy ngủthiếp đi rồi.”

Hạ nhã Ngôn nghe nóivậy liềnthở phào nhẹ nhõm, cô tránh bàn tay củaanh, đi theo Mục Khả vào phòng bệnh.

Tả Minh Hoàng thayxong bộ phẫuthuật kia ra, lúc quay lại chỉthấy mộtmình Hạ Nhã Ngôn, anh không hiểu hỏi:”Thông báo cho anh trai cô chưa?Lúc nào thì cậu ta đến?” Lầntrước lúc gặp ở phòng ăn, anh đã biết bạntrai của MụcKhả chính là anh trai của HạNhã Ngôn. Lúc đó anh còn tự giễu trái đấtquả nhiên đúng là rất tròn.

Ánh mắt dừng lạitrên gương mặt tinh xảo như búp bê củaMục Khả,Hạ Nhã Ngôn sửa lại mái tóc mềm mạicủa cô mộtchút, vẻ mặtmệt mỏinói: “Anh tôi không có ở thành phố A, nhanh nhấtcũng phải hai ngày nữa mớicó thể trởlại được.”

Cũng không biết HáchNghĩa Thành cũng đang ở bên ngoài sân huấn luyệndiễn tậpcách hai trăm dặm, Tả Minh Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc này thông báo cho Nghĩa Thành trước.”

Quan hệ của MụcKhả cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ HoằngHuân đã nói cho Hạ Nhã Ngôn biết. Cho dù biếtrõ Hách Nghĩa Thành phản đối MụcKhả cùng anh trai mình bên nhau, nhưng dù sao cũng là người nhà danh chính ngôn thuậncủa cô, HạNhã Ngôn không thể nào phản đối.


Điện thoại củaHách Nghĩa Thành dĩ nhiên không gọi được, trên sân huấnluyện anh và Hạ Hoằng Huân giống nhau, tấtcả các thiếtbị truyềntin cá nhân đều buộc phảitắt máy.

“Không gọi được.” TảMinh Hoàng cất điện thoại di động, nghiêng ngườingắm nhìn gương mặt tái nhợt củaMục Khả,anh nói: “Cô có biết chỗ ở của KhảKhả không? Cũng cần lấy chút đồ để côấy có thểtắm rửa.”

Từ lời anh nói có thểnhìn ra quan hệ thân thiết củabọn họ,Hạ Nhã Ngôn thật bình tĩnh nói: “Anh nói cho tôi biết địa chỉ đi, chìa khóa ởtrong túi xách của cô ấy.” Anh là đàn ông độc thân nên cũng cảm thấy vào ký túc xá của MụcKhả thì không được tốt cho lắm, tốthơn hếtvẫn là đểcô đi.

Hạ Nhã Ngôn mang xe của anh đi lấyđồ, lúc quay lại thấy Tả Minh Hoàng vẫnchưa đi. Vừađẩy cửabước vào, trong nháy máy vừa vặnnhìn thấy anh đang cầm tay củaMục Khả,trên gương mặt hiện lên rõ ràng vẻ dịudàng trìu mến. Giống như đang che giấu tình cảmđối vớiMục Khả,ngay cả sau khi cô đi vào Tả Minh Hoàng cũng không có ý định buông tay, ngược lại còn săn sóc cẩn thậncho người trên giường bệnh.

Có thể thấy HạNhã Ngôn bị anh chọc giận,cô hận không thể chất vấn đượcTả Minh Hoàng: “Đó là chị dâu tôi, anh không cần phải tỏ ra ân cầnnhư thế!”Lời nói vừađến khóe miệng kiềm chế đượcnuốt trởvào trong, cô cứng rắn nói giọngnhư đuổingười: “Anh quay về đi, đểtôi chăm sóc cô ấy.” Ngay sau đó đi tới bên cạnhanh, không chút do dự khách khí rút tayMục Khảra khỏi tay anh đặt trong chăn, đắp kín.

Tả Minh Hoàng lúngtúng đưa tay về, đắn đo lựa lờinói: “Nhã Ngôn . . . . .”

Ngồi xuống bên kia giườngbệnh, vẻmặt HạNhã Ngôn vô cùng ảm đạm, cô nói: “Xin gọi tôi là Bác sỹ Hạ.”

Tả Minh Hoàng nghiêngđầu nhìn ra ngoài cửa sổ,không nói gì nữa.

“Anh đừng hiểu lầm,chúng ta cũng không có quan hệ.” Hạ nhã Ngôn nói đứngdậy tắtđèn trong phòng bệnh, chờ đếnlúc trong căn phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt mờ mờ,cô từ từmở miệng:”Anh thích cô ấy là chuyện củaanh, cô ấy là bạn gái của anh trai tôichính là chuyện của Hạ gia chúng tôi. Tôiphải thừanhận, anh rất tốt, cũng có mắt nhìn người,chỉ là rấtđáng tiếc, anh đã thua rồi.”

Mấy năm quên biết trướcđây trong giờ phút này lại giốngnhư mớiquen nhau, lời nói của HạNhã Ngôn sắc bén làm Tả Minh Hoàng cảmthấy xa lạ.Anh lặng yên chớp mắt một cái, sau đó hỏi:“Khẳng địnhnhư vậy?”

Hạ nhã Ngôn cười nhạt,nhờ ánh trăng Tả Minh Hoàng phát hiện nụ cườicủa cô thậtnhẹ nhõm, anh nghe thấy cô nói: “Lấy lòng được người nhà cô ấykhông bằng lấy được lòng của cô ấy,anh đã thua ở trên vạch xuấtphát rồi.” Giống nhưkhẳng địnhlời củacô là đúng, Mục Khả trong lúc mê sảngyếu ớtgọi nhỏ:“Hạ, Hoằng,Huân…..”


Đêm tối yên tĩnh như thế,âm thanh yếu ớt của Mục Khảcực kỳ rõ ràng.

Tả Minh Hoàng tự cườimình, cảm giác trong lòng có chỗ đau đớn,vẻ mặtcó chút xót xa buồn bã.

Cả đêm yên lặng, cảđêm im lặng. Hạ Nhã Ngôn ngồi đối mặtvới TảMinh Hoàng, cùng nhau trông Mục Khả cho tớitận bình minh.

Chuyện cũ đã qua, trải qua mộtđêm lắng đọng,dường nhưkhông còn ai muốn nhắc tới.

. . . . . .

Phía chân trời hiện lên ánh sáng nhạt, đoàn quân 532 đâu vào đấychuẩn bịhành động. Sau khi bố trí xong vịtrí chiến đấu Hạ Hoằng Huân mặctrang phục chỉ huy, đi thật nhanh về phía bãi đỗxe tới chỗchỉ huy bí mật, bôi lên mặt thuốc màu đểngười ta không thấy rõ nét mặt, duy chỉ có quân hàm trên vai bị ánh nắngchiếu vào phản lên thứ ánh sáng lóe mắt.

Trong bộ chỉ huy mườimấy sĩ quan điều khiển các thiết bịđiện tử,âm thanh sàn sạt của dòng điệnchuẩn bịcho trận chiến phía trước. Khi toànquân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiếnđấu, LụcTrạm Minh cũng Ninh An Lỗi cũng nín thở,Hạ HoằngHuân cùng Hách Nghĩa Thành sóng vai đứngtrước màn hình điện tử, mắt không ngừngchăm chú nhìn vào chiến trường gió thổicỏ lay. Lúc này, thời gian dựtính khai chiến còn khoảng mộtphút.

Hạ Hoằng Huân hạtầm mắt,thanh âm trầm thấp hùng hậu xuyên qua lànsóng điện khuếch tán vào trong không khí, anh hướngvề phía bộđàm hệ thốngkêu lên: “Tất cả chú ý, theo nhưkế hoạchban đầu, nhìn tín hiệu màu xanh lá cây hành động.” Vừadứt lời,đúng sáu giờ Bắc kinh, tín hiệu đạn màu xanh lá cây thứ nhất tượng trưngcho khai chiến giữa rừng rậm ầm ầm dựnglên, trượt thẳng về phía chân trời.

Sự yên tĩnh trongnháy mắt bịphá tan, cánh rừng khi nãy còn vắng vẻchợt vang lên tiếng động cơ ầm ầm, mộtphút đồng hồ trước thoạt nhìn còn trông giống lùm cây, lúc này chiếcxe nhanh chóng chiếm đoạt lốiđi tiến vềphía cánh rừng, mà trên xem toàn bộ súng trong nháy mắt đã nhắm ngay trên khoảng đấttrống ngoài kia. Tình cảnh này giốngnhư thiên quân vạn mã đang vận sức chờphát động. Tuy nhiên, chờ đợi một lát, mặttrận lam quân trước sau vẫn im lặng nhưthế, làm cho người ta hoàn toàn không ngửithấy mùi thuốc súng, dường như bọn họ căn bảnkhông tồn tại.

Sâu trong đáy mắt hiện lên mộttia sắc lạnh,trên người Hạ Hoằng Huân tản ra mộtloại nghiêm túc đến lạnh người, anh suy đoán có khả năng nào đó nhưng ngaysau đó chính anh lại bác bỏ. Hách Nghĩa Thành rời mắt khỏi màn hình, nghiêng đầu nhìn sĩ quan chỉ huybên cạnh. Trong trận chiếnnày, thân là thủ trưởng nhưnganh không có quyền lên tiếng, cho dù thuộcsư bộhàng không, cũng chỉ có quyền đềnghị, HạHoằng Huân mới là Tổng Tư Lệnhnắm trong tay toàn quyền chỉhuy.

Thời gian từng giây từngphút trôi qua, một phút, năm phút, mười phút, Lam Quân vẫn không hề hành động.

Lục Trạm Minh cảđời là quân nhân nhưng chưatừng gặpqua đối thủnào như thếnày, anh có chút thiếu kiên nhẫn: “Lam Quân khá am hiểu đặc điểm công thành củatrung đoàn 532, bọn họ đang chờchúng ta hành động trước.”

Hạ Hoằng Huân trầmtư lắcđầu bác bỏ:“Không phải là chiến thuậtđịch không động, ta không động, bọn họđang tìm bộ chỉ huy của chúng ta, khôngmuốn lãng phí đạn dược.”

Hách Nghĩa Thành nhíu mày: “Không thể nào kiêu ngạothế kia, khinh địch không phải là tácphong của bọn họ.”


Hạ Hoằng Huân từngchữ từngcâu sửa lại:”Không phải kiêu ngạo, là tựtin!” Không đợi Hách Nghĩa Thành phản bác, anh cầmmicro lên, giọng nói lạnh lùng: ” Tổ đột kích chuẩn bị,kế hoạchban đầu thay đổi, lập tức hướngbãi đất 412, tiến!” Phía bên trong ánh mắtmọi ngườitoát lên một tia kinh ngạc, lạinghe thấy Hạ Hoằng Huân nói: “Toàn bộ lực lượng xe tăng chú ý, tại chỗ chờ lệnh!”

Từng hợp tác ăn ý vớiHạ HoằngHuân nên Dịch Lý Minh không cảm thấyngạc nhiên, anh tuyệt đốiphục tùng mệnh lệnh của sĩ quan chỉhuy, sảng khoái trả lời :“Đã rõ!”. So với sảng khoái, Viên Soái cảm thấy vô cùng hưng phấn.Không nghĩ tới tổ đột kích khai chiến, anh kích độnghướng vềphía bộ đàm bên trong xe nói: “Dạ!”

Ngay sau đó lá cờ của Doanh kỳ oai phong lẫm liệt được giươnglên, 20 cỗ xe chiến từ trong rừng cây lao ra, tốc độ 50km/giờ tiếnđến bãi đất412. Cùng lúc đó, phía trên xe máy bắnsúng hướng tới phía trước nổ súng, tiếnlên dọn sách tất cả chướng ngạivật sau đó bắt đầu tấn công.

Lúc này Lam Quân rốtcuộc cũng bắt đầu hành động, trên mặtbãi đất 412 giữa rừng rậm, vài máy bay trực thăng đang là là mặt đất bắtđầu tiếnra ngoài, đánh về phía tổ độtkích.

Thấy Lam Quân xuất hiện,Hạ HoằngHuân liền hạ lệnh: “Hỏa Lựcche chắn cho tổ đột kích!”

Bỗng nhiên, trong những dãy núi liên lục vang lên tiếng đại bác giòn giã.

Mặc dù có hỏa lựcche chắn, nhưng xe chiến của tổ đột kích vẫnkhó thoát khỏi trúng tên lửa xe tăng củađịch tậpkích. Nhưng mà từng trải qua một lầnnên Viên Soái tiến bộ rấtnhanh, anh bình tĩnh nhanh chóng hạ mệnh lệnhbiến đổiđội hình, khiến hai chiếc xe vốn đang song song cách nhau 20 mét đồng thờitách ra hai hướng, không cùng vị trí, không cùng góc độ, liên tục tiến vềLam Quân khai hỏa.

Mùi thuốc súng nồng nặclàm máu Viên Soái sôi trào, anh cố gắng kiềmchế cảmxúc hưng phấn, lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía trước đang tròngtrành trong tầm mắt, anh dõng dạc chỉ huy: “Pháo thủchuẩn bị,mười xe cùng bắn.”

Chứng kiến toàn bộquá trình chiến xe biến đổiđội hình, toàn bộ pháo đồng cùng nhau chỉ hướngmáy bay trực thăng của Lam Quân, trong chớp mắt đã vang lên tiếng mởpháo. Trên môi Hạ Hoằng Huân nởmột nụcười hài lòng, nhưng nụ cười còn chưakịp tràn đếnmắt đã thấytrong khoảng không kia đoàn máy bay trực thăng linh hoạtẩn vào sâu trong rừng rậm,cứ thếhai hiệp liên tiếp mười chiến xe không thểnào bắn trúng mục tiêu, thay vào đó cùng vớitiếng pháo nổ, trong rừng cũng truyền đếnvài tiếng nổ vang, chiến xe của tổ đột kích đồngthời cảmứng đượctia laser, ngay lập tức chỉthấy khói trắng lượn lờ phía trên.
Bị khói trăng bao phủ có nghĩa là tửtrận. Viên Soái chửi thềmột tiếng,đang muốn hạ lệnh nổ súng lầnnữa, trong bộ đàm truyền đến âm thanh lạnhlùng của HạHoằng Huân: “Toàn bộ xuốngxe, chia thành tốp nhỏ, triểnkhai ưu thếcá nhân.” Nhiệm vụ của tổ tậpkích không phải là tấn công, chẳngqua do địch không hành động nên mớitạm thờithay đổi kếhoạch dẫnLam Quân ra ngoài. Hiện tại trậnchiến đã bắtđầu, tựnhiên không cần đá chọi vớiđá, mà lúc này bảo toàn lực lượngmới là mấuchốt.
Toàn bộ chiến xe trong mộtlúc đồng thời dừng lại, trừnăm chiến xe vừa bị Lam Quân đánh khôngnhúc nhích, các chiến sĩ từ trong nhữngchiếc chiếnxe khác cầm vũ khí chui ra. Nhưng đáng tiếc,khi gót chân bọn họ còn chưachạm đấtthì mấy ngườitrên đầu đã thấy xuất hiện khói trắng,bọn họtử trận.

Chứng kiến nhóm bộđội đầutiên tử trậntrên chiến trường, Hạ Hoằng Huân chợtnảy ra mộtsuy nghĩ: bình thường nói “lên xe mãnhliệt, xuốngxe mau” trong tình huống này coi như vứtđi, quay đầu lại chẳng khác nào thay bọn họ dọn dẹp.Cầm chắcbộ đàm, anh hít một hơi thật sâu bình tĩnh chỉ huy: “Hỏa lực chú ý, mặtđất hỏapháo chuẩn bị…”

Mệnh lệnh nhanh chóng thông qua làn sóng điện truyềnra ngoài, vài phút sau vang lên tiếngpháo ầm ầm.
Cùng với ban chỉ huy trên chiếntrường triểnkhai giao chiến, trận chiếnđối kháng bước vào giai đoạn gay cấn.

Lúc này Hạ Hoằng Huân đang dồnhết tâm trí vào trận chiếnnày, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới cô bạngái nhỏ sau khi phẫu thuậtlại liên tụcsốt cao không có dấu hiệuthuyên giảm, người trong hai nhà Mục Háchđang vội vã chạy tới bệnh viện.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.