Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 26: Một đêm khác biệt


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 26: Một đêm khác biệt


Viên Soái lộ ra vẻ mặtkinh ngạc, căn bản không thể tin sẽ có phụnữ xuấthiện trong phòng làm việc củaDoanh trưởng. Thật ra thì không thể tincũng rất bình thường, dù sao ở trong ấn tượngcủa anh, HạHoằng Huân tựa như hòa thượng không gầnnữ sắc,cả Chính trị viên đều nói Doanh trưởng khó mà kếthôn được. Chỉ là trong lòng anh vẫnluôn không hiểu, Doanh trưởng rõ ràng là người đàn ông rất có sức hút.

Anh đứng, không nói lời nào, biểutình khiếp sợ bởi thấy cô giáo Mụcchuyển thành không thể tin cùng kinh ngạc. Chợt nhớ tớicái đêm bị phạt, Hạ Hoằng Huân mang theo Mục Khả chạy vòng trong sân huấn luyện, anh rốt cuộchiểu ra. Lo lắng không may phá vỡ bí mật độngtrời này, lão đại có thể ăn tươi nuốtsống anh, nhất là khi thấy một màn mậpmờ nhưvậy. Viên Soái bắt đầu hoài nghi, đến tộtcùng là cuộc sống quá tốt đẹp cho anh cơhội thỏamãn lòng hiếu kỳ, hay là ông trời nhìn anh quá không vừa mắt, chỉnh chếtanh.

“Doanh, Doanh trưởng.. . . . .” Ánh mắt Hạ HoằngHuân không mang theo độ ấm lườmđến nỗikhiến anh hoảng hốt, Viên Soái dùng sức nuốtmột ngụmnước bọt:”À à, nếu không, tôi lặp lại.. . . . .” Nói qua cơ thể theo bảnnăng dịch dịch ra bên ngoài, thầmnghĩ bây giờ thoát khỏi hiệntrường rồinói sau. Chuyện lớn động trời không quý bằngcái mạng nhỏ, anh cũng không muốn tự dưnglại phảichịu trừngphạt chạy5km.

“Lặp lại?” Đồngchí Doanh trưởng đã qua trăm trận thếnên vẻ mặtvô cùng trấn định, duy chỉ có ánh mắt là càng ngày càng lạnh, dường như có thểgiết người,cánh tay anh hơi dùng sức đỡ Mục Khảđang xấu hổđến nỗikhông dám ngẩng đầu từ trên đùi lên, hôn mêkiện cũng không còn theo như, tích mộtcái trực tiếp khép bản bút ký lại, lạnhlùng nói: “Tôi thấy cậu sốngquá thoải mái, đã quên quy củ!” Chữcuối anh gằnrất mạnh,Viên Soái bị anh dọa có chút hốthoảng, anh giương mắt len lén nhìn Mục Khảnúp sau lưng, dường như đang cầu xin giúp.

Mục Khả đang bậnxấu hổ,căn bản không nhận được tín hiệu ánh mắtcủa anh. Nhưng dù sao hai người cũnglà đồng minh, tình hữu nghịsâu đậm trong lúc huấn luyệnkhông phải giả, Mục Khả Khảkhông có ý định khoanh tay đứng nhìn. Tuy nói Hạ Hoằng Huân dạy bảolính dưới trướng cô không nên cũng không thểnhúng tay, nhưng nghĩ Viên Soái cũng rất vô tội,nếu không phải bởi vì cô ở đây, chắcchắn sẽkhông chọc cho lão đại tứcgiận nhưthế. Nghĩ đến đây, Mục Khả lặnglẽ kéo kéo quân trang người ta giốngnhư ăn trộm,cố gắnglấy độngtác tứ chi hóa giải cơn giận củaanh, giải vây cho Viên Soái.

Hạ Hoằng Huân đè nén tức giận, trầm giọngra lệnh: “Ra cửa đứngtư thếquân đội ba giờ, hít đất năm tổ, làm không xong không cho ăn cơm.”

Vẫn bị phạt!Viên Soái cau mày quay đầu lại: “Doanh trưởng. . . . . .”

Hạ Hoằng Huân lậptức đánh gãy lời anh: “Nói lời vô dụng làm gì!”

Viên Soái mang vẻ mặt đau khổđi ra ngoài, mặc dù bên ngoài không cóai, vẫn bài bản đứng nghiêm túc, khôngchút lười biếng. Cho nên nói, quân nhân đốivới mệnhlệnh củacấp trên dù dưới tình huống nào đều chỉcó hai chữ: Phục tùng.

“Một tổ hít đấtlà mấy cái?”

“Hai trăm.”

“Hai, hai trăm?” Gươngmặt MụcKhả vẫncòn đỏ, nửalà nhắc nhởnửa là trách cứ nói: “Không phảianh muốn dùng quyền trả thù riêng đấy chứ.”1000 cái hít đất, bắn chếtcô cũng không làm được.

Hạ Hoằng Huân mởmáy vi tính ra ấn nút khởi động,kiên cường muốn tiếp tục công việc:”Không phải bởi vì cậuta nhìn thấy tôi và em. . . . . .”Cúi xuống, anh giải thích nói: ” Báo cáo trướckhi vào cửa là quy định, tôi còn chưanói cậu ta đã xông vào, chính là khôngtuân theo kỷ luật. Tôi phạt cậu ta là vì vậy,em đừng xen vào.” Tùy tiện túm mộtngười trong doanh trại Trinh sát bắthít đất 1000 cái đều không thành vấnđề, đốivới Trung đội trưởng như Viên Soái mà nói lại càng giống như trò trẻcon, Hạ HoằngHuân cảm thấy phạt vậy còn nhẹ.

Mục Khả không tán thành cách nói của anh, thầmnghĩ đến con số thiên văn kia, cô hừ một tiếng,”Chịu phạt dưới tình huống này ai sẽcho rằng đó là vì không tuân theo kỷ luật,anh cẩn thậnkhiến mọingười phẫnnộ, sẽđắc tộivới nhiều người; bảoanh ấy đừngđứng nữa.”

“Nếu nói như vậytôi đã đắc tội với rất nhiềungười rồi.”Ánh mắt hình thẳng màn hình máy vi tính, HạHoằng Huân nói: “Đi xem tạp chí, nếuthấy buồnthì ra bên ngoài đi dạo một chút.”


“Vậy em đi bảo anh ta không đứng nữa.” Mục Khảkhông chịu nghe lời anh.

“Em ngoan ngoãn cho tôi!” Hạ Hoằng Huân kéo cánh taycô, ngăn cản nói: “Không cho náo loạn.” Mệnhlệnh đã ra, nói bỏ liền bỏ đượcsao?

Miệng Mục Khảcong lên, biến đổi phương thức lý luậncùng anh: “Người ta là huấn luyệnviên, học viên còn đang chờ, lúc này phạtđứng làm gì, về điểm này anh thật đáng ghét, chẳnglinh hoạt chút nào.”

“Mệnh lệnh đã ra rồi.”Hạ HoằngHuân không dễ bị uy hiếp. Anh cũng khôngphải ngườicó ham mê phạt người khác, chỉ là línhkhông luyện không nên thân, phải cho Viên Soái một bài học, nếu không sẽcó ngày cậu ta cứ như vậy không nặngkhông nhẹ vọt tới văn phòng Đoàn trưởng mất,vậy thì sẽkhông phải là phạt đứng tư thếquân đội cùng hít đất đơngiản nhưvậy.

“Vậy thì ra lần nữachứ sao.” Mục Khả lắc lắc cánh tay anh: “Đừng phạtanh ấy, nếuquả thựckhông được thì để buổi tối đứngtiếp, em đứnggiúp anh ấy nửa giờ, có được không?”

Chưa nghe nói qualính chịu phạt còn có thể để cho ngườikhác chia sẻ đỡ. Chân mày Hạ Hoằng Huân nhíu chặthơn, có chút không hiểu nổiMục Khả.Đang suy nghĩ đối sách, cô bạn gái nhỏvừa đượclên chức chị dâu đã đẩy cửa phòng làm việcanh ra, cô thò cái đầu nhỏ ra, nhỏgiọng nói: “Doanh trưởng các anh nói không cần đứngnữa.”

Dám giả truyền “Thánh chỉ”, Hạ Hoằng Huân hơigiận.

Viên Soái nhìn dáng vẻcô dáo dác ngó đầu, buồn cườilại không dám, quay mặt đi tiếptục đứngbất động.

Mục Khả quay đầulại nhìn vềphía Hạ HoằngHuân, lo lắng mình nói chưa đủ:”Là anh ấy nói thật mà. . . . . .”

Viên Soái không thểkhông nhìn về phía cô, lấy khẩuhình nói: “Không thể nào.”Tính khí Doanh trưởng thế nào anh hiểurõ.

Còn không cảm kích! Mục Khảmuốn ném điện thoại đi qua đó đập vào mặtanh ta, lại sợ Hạ Hoằng Huân nghe thấy,cô hung tợn hạ thấp giọng nói: “Sao anh lại ngốcnhư vậy,không phạt thì anh khó chịu à? Tôi nói anh ấy nói thì chính là anh ấynói.”

Còn rất hùng hồn hợptình hợp lý nữa, nếu còn tiếp tụctranh luận không khéo sẽ xảyra xung đột mất. Hạ Hoằng Huân vuốtvuốt mi tâm, không đi không được, ra cửanhìn Viên Soái đang đứng như cây tùng nói: “Đi huấn luyệntrước, xong việc lại tới đây.”

Thật ra thì Hạ HoằngHuân rất thưởng thức Viên Soái. Anh tốt nghiệpưu tú trườngquân đội, kỹ năng vững vàng, đầu óc linh hoạt,vì muốn bồidưỡng Viên Soái thành nhân tài chỉ huy quân sự,Hạ HoằngHuân luôn không ngừng mài dũa anh. Theocách nói của anh, Viên Soái chính là thiếu rèn luyện.

“Dạ, Doanh trưởng!” Viên Soái đáp một tiếngvang dội, lúc gần đi còn không quên cho MụcKhả mộtcái ánh mắt, giống như đang nói: “Bị tôi phát hiệnrồi?” Đồng chí Trung đội trưởng đắcý có chút hí hửng, dường nhưđã quên là ai “Cứu” anh một lần.

“Em cũng đi huấnluyện, Doanh trưởng.” Mục Khả cũng không muốntiếp tụcở lại,cô bất chấpngượng ngùng, muốn đi theo Viên Soái, lạibị HạHoằng Huân vượt lên trước một bướckéo tay, anh nhỏ giọng nói: “Buổi tối cùng ăn cơm.”


Mục Khả gật đầu, rút tay vềchậm chạprời đi. Đễnchỗ rẽcầu thang cô quay đầu lại,nhìn thấy anh còn đứng ở cửa, cô giơtay lên vẫy vẫy với anh.

Rời khỏi tầmmắt HạHoằng Huân, hai vị đồng chí bởi vì trộmđồ ăn mà kếtlàm đồng minh bắt đầu tán gẫu.

Rất sợ tạothành ảnh hưởng không tốt cho Hạ HoằngHuân, Mục Khả uy hiếp nói: “Khôngcho nói lung tung, phải giữ bí mật.”

Lần đầu chịuphạt mà không cảm thấy buồn bực,Viên Soái nhún nhún vai, cười đến có chút gian trá: “Ám Độ TrầnThương* đúng không? Rất có tiềmlực nha, cùng Doanh trưởng ởchung một chỗ, cô cũng biết dùng binhpháp rồi, không chừng ngày nào đó sẽ thành nữtướng quân.”
*Ám độ Trần Thương(暗渡陳倉): Chọn con đường, cách thứctấn công mà không ai nghĩ tới

Mục Khả quảthật muốnđấm anh ta, cô cắn răng nói: “Tướngquân cái quỷ ý… anh cho rằng ‘Nguyên’ Soái là chỉ tôi chắc.”
**Chữ Nguyên (元) phátâm là ‘yuán’ đồng âm vớichữ Viên (袁) – họ của anh Viên Soái

Nghe vậy, Viên Soái cười ha ha: “Quả nhiên không phải người mộtnhà không vào cửa một nhà. Chỉcần tôi phạmsai lầm, Doanh trưởng lại lấy tên đểchê tôi, sao cô cũng học được chiêu này rồihả ?”

“Ai đặt cho anhcái tên phong cách thế hả.” MụcKhả thu hồibiểu tình “Hung ác”, tò mò hỏi anh: “Ai, ai đặt tên cho anh vậy? Báctrai bác gái muốn cho anh làm Tướng quân (Soái) thật à?”

Nhắc tới cái này Viên Soái liền buồn bực: “Cha tôi, chính vì cái tên này khôngbiết tôi đã bị ** biết bao nhiêu lần rồi.. . . . . Cô không biết đâu, từ lúc lên tiểuhọc tôi đã bị người ta cười, nhấtlà lúc đạt giải nhất cuộc thi. . . . . .”

“Thi thứ nhất còn bịngười ta cười?”Mục Khảchợt phảnứng kịp:”Là nhất từ dưới lên à?”

Bị Mục Khảtrêu đùa, Viên Soái gõ nhẹ một cái lên trên trán cô: “Không cho cười, cô nghiêm túc một chút xem nào!”

Vì vậy, bọn họ lạc đề rồi.
Lúc ăn cơm tối Doanh trưởngHạ không đợiđược MụcKhả đến,cô núp ở túc xá làm con rùa đen. Đến hơntám giờ còn không chịu lộdiện, lo lắngcô đói bụng sẽ không tốt cho dạ dày, HạHoằng Huân gởi tin nhắn ra lệnh: “Mườiphút sau, căn tin đợi lệnh.”

Bỏ hết dịudàng trên mặt, Hạ Hoằng Huân đơn giảnlại nghiêm nghị khiển trách Viên Soái mới vừavào cửa, cuối cùng sắc mặt anh dịuxuống, nói: “Buổi chiềucó chuyện gì, vội vàng hấp tấp, không nghe khẩu lệnh đã xông vào.”

Viên Soái biết lão đại sẽkhông phạt anh nữa, anh cười hì hì nói:”Vốn muốn báo cáo với anh, chị dâu xuất hiện tạitrụ sởhuấn luyện,sau lại thấyngười đã ởtrong phòng làm việc của anh rồi,thế nên không còn chuyện gì nữa.”Thì ra là một sĩ quan khác nhìn thấy MụcKhả, nhanh mồm nhanh miệng nói choViên Soái học viên của anh trốnhuấn luyện.Viên Soái nghe miêu tả của anh ta đoán đượclà Mục Khảxin nghỉ đã trở lại rồi, lúc này mớichạy tớinói cho Hạ Hoằng Huân, vốn tưởng có thểlập đượccông nhỏ, ai ngờ không được như mong muốnrồi.


Cái tiếng này”Chị dâu” làm cho Doanh trưởng Hạrất hưởngthụ, trên mặt không tự chủ hiệnlên nụ cười,sau anh lại cố làm ra vẻ nghiêm túc liếc Viên Soái mộtcái, hỏi: “Còn có việc gì không?”

Viên Soái lập tức thu nụcười lại:”Không thưa Doanh trưởng.”

“Ngày mai bắt đầu huấnluyện dã ngoại, nhớ để ý họcviên, , đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,tất cảhành động nghe chỉ huy.” Bàn giao toàn bộ,Hạ HoằngHuân phất tay một cái, Viên Soái làm quân lễtiêu chuẩn đi ra ngoài, sau anh rất không sợchết nói mộtcâu: “Chúc mừng anh, Doanh trưởng.” Nhậnđược ánh mắtHạ HoằngHuân ném qua, anh cười đóng cửa lại.

Mục Khả ở túcxá lề mềmấy phút mớixuống lầu,lúc đến căn tin, Hạ HoằngHuân như ảothuật mang ra một chén mì thêm trứng gà:”Chấp nhận ăn đi, căn tin nấu cơm đềuvừa đủ,không có thừa.”

Mục Khả nếmthử mộtmiếng, mùi vị cũng không tệ lắm, cô ngướckhuôn mặt nhỏ lên hỏi: “Anh nấu à?”

Hạ Hoằng Huân ngồixuống đốidiện cô: “Chẳng lẽ giờ này tôi có thểgọi cấpdưỡng tới?”Xem thấu ý nghĩ của Mục Khả, anh nói: “Chút chuyện cỏncon này sao làm khó được tôi, lúc dã ngoại sinh tồnkhông phải đều tự mình làm mà ănà.”

“Em phát hiện. .. . . .” Mục Khả cố ýlàm tăng sự hứng thú của anh, vùi đầu ăn nửabát, mới chờ ánh mắt mong chờ của Hạ HoằngHuân không nhanh không chậm nói: “Doanh trưởng Hạ ngoại trừ khuôn mặtgây họa ra thì vẫn rất ưu tú.” Nói xong, cười khanh khách gắp một miếng đưatới bên miệnganh, nghịch ngợm nói: “Thưởng choanh, không thể từ chối.”

Giờ khắc này lòng anh mềm mại vô cùng, trong mắt HạHoằng Huân hiện lên nụ cười dịudàng. Anh ngày càng dần dần phát hiện,Mục Khảđặc biệtthích bón cho anh ăn, cũng chính bởi vìđặc điểmnày, để cho anh có cơ hội nếm rấtđồ ăn vặtnhiều ngày trước không ăn miếng nào.

Ở dưới sựgiám sát của Hạ Hoằng Huân Mục Khảăn hết mộtbát mì to, thấy cô no đến mứckhông muốn cử động, anh rất thỏamãn. Hai người tình cảm tăng cao, nắmtay tản bộtrong sân huấn luyện ngậpánh trăng, bàn tay nhỏ bé mềm mạicủa Mụckhả bịHạ HoằngHuân cầm trong lòng bàn tay, cô cảm thấyđêm nay rốt cuộc không hề lạnh lẽocùng bất lựcgiống nhưnăm trước.

“Ba ngày huấnluyện dã ngoại kế tiếp tôi sẽkhông đi cùng, chính em phải cẩn thậnmột chút, đừng làm cho tôi không yên lòng.” Đưa cô đến cửa kí túc xá, HạHoằng Huân dặn dò: “Không được rời khỏiđội ngũ tựmình hành động, có chuyện phảitìm Viên Soái.”

Anh không nhắc tới thì thôi, anh vừa nói thế Mục Khảai oán nói: “Nói anh muốn huấn luyệnbọn em thành lính đặc công thì anh không vui, xem khóa mục huấnluyện anh an bài đi, sắp chỉnhchết em rồi.”

“Không đáng sợnhư em tưởngđâu.” Hạ Hoằng Huân cho cô một viênthuốc an thần: “Tôi cam đoan nhấtđịnh em sẽthích khóa mục này.”

Mục Khả không tin: “Gạt người.”

Giơ tay cạo nhẹlên chóp mũi cô, cúi người dán vào vànhtai cô nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ lừa gạtquỷ nhỏ!”Lời còn chưadứt, hôn mộtcái nhẹ mà dịu dàng vào bên má cô.

Thấy cô đỏ mặt lần nữa,Hạ HoằngHuân làm vẻ mặt bất cần đờinói: “Lúc này đủ nhẹ sao? Sẽkhông lại nói sức lực của tôi quá mạnh.”

Mục Khả hoàn toàn phụcHạ HoằngHuân rồi, cảm thấy dường như anh nhớtừng câu từnglời cô đã nói, chỉ chờ thời cơ để phảnbác hoặc nghiệm chứng. Bọn họđang không ngừng đối kháng cùng thỏahiệp mà sốngchung, cũng có lúc phát sinh sự kiện võ lực.Chỉ là, nhữngthứ này hoàn toàn không ảnh hưởngtời hạnhphúc bọn họtích lũy được, ngược lại đúng lúc trở thành chấtxúc tác cho tình cảm.

Mục Khả rón rén trởlại túc xá, chưa kịp bò lên giường, Tô Điềmm giả ngủtách một tiếng bật đèn lên.


Hiển nhiên bị dọagiật mình, Mục Khả vuốt ngựcnói: “Cậu không ngủ à? Làm mình sợmuốn chết.”

“Thẳng thắng đượckhoan hồng, kháng cự bịnghiêm trị.” Tô Điềm m mặcđồ ngủvọt tớibên giường Mục Khả: “Thành thực khai báo, đi hẹn hò cùng ai?”

Mục Khả phát huy đặcđiểm chiếmlĩnh địa hình nhanh chóng, chiếm lạigiường củamình, cô nghiêng đầu nói: “Bộ dáng củacậu sao giốngnhư đi bắtkẻ thông dâm vậy? Chẳng lẽ thầmyêu mình à?”

Tô Điềm m xùy một tiếng,bày ra vẻ mặt say mê, nửa thật nửagiả nói: “Muốn thầm yêu mình cũng thầm yêu đồngchí Trung tá cơ.”

Mục Khả đá nhẹcô một cái: “Không có tiền đồ,muốn yêu thì yêu thẳng đi .”

Tô Điềm m bị cô chọccười, hai người hi hi ha ha náo loạn một lát, liềnđi ngủ. MụcKhả đoán Tô Điềm m biết chuyện cô và HạHoằng Huân, nhưng cô ấy không hỏi, cũng sẽkhông nhiều lời.

Ánh mặt trời bao trùm trụsở huấnluyện, mang theo trật tự bận rộncùng sức sống.

Mục Khả mặc đồ rằnri theo đại đội lên xe, xuất phát đitham gia dã ngoại ba ngày cuối cùng củađợt huấnluyện.

Hạ Hoằng Huân nói không sai, cô quả thậtthích cái khóa mục huấn luyệnnày. Nói là huấn luyện sinh tồndã ngoại, thật ra thì càng giống đóngquân dã ngoại.

Xe chạy khoảng mộtgiờ, dừngdưới chân núi, các học viên thấycác sĩ quan đang ghim lều, bọn họcũng kích động.

Tô Điềm m kéo tay áoMục Khảlớn tiếngcảm thán cảnhsắc xinh đẹp,rước lấymột cái nhìn xem thường củaViên Soái, bộ dáng kia giống nhưđang phê bình đầu cô dài mà kiến thứcngắn, sau Khang Bác lại hỏi:”Huấn luyện viên, có thể đốt lửanướng đồđược không?”

“Cậu đừng nói nhiều!Trừ ăn ra cậu không còn sở thích khácsao?” Viên Soái nhớ kĩ cậu họcviên này, cảm thấy học viên này quả thậtchính là ‘mười vạn câu hỏi vì sao’, anh rất hoài nghi sao Khang Bác có thể thi lên đạihọc, chỉsố thông minh này cũng quá bình thường rồi.

Khang Bác bị anh nói thế, kéo theo nam sinh được phân công từ trước đi hỗtrợ dựnglều.

“Hình như có tiếng nước.”Thính giác Mục Khả rất nhạy cảm,cô hưng phấntiến tớitrước mặtViên Soái, hỏi anh: “Có thể câu cá không?”

Viên Soái quan sát dáng ngườigầy yếunhỏ bé củacô: “Cô có chắc câu được không?”

Mục Khả làm biểutình ‘tôi câu cho anh xem’, đứng bật dậyđi tìm nguồn nước.

Viên Soái lo lắng côlạc đường,cất giọngnhắc nhở:”Không được đi xa, phạm vi tựdo hoạt độnggiới hạntrong đường kính mười mét.”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.