Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 25 : Bậc thang hạnhphúc.


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 25 : Bậc thang hạnhphúc.

Ngày trước có thể nói HạHoằng Huân và Mục Khả là hai người xa lạ,nhưng Thích Tử Di thật sự hiểurõ anh sao? Điều này Mục Khảkhông biết.

Nói đây là lần đầu tiên MụcKhả yêu đươngquả thậtkhông sai, nhưng nếu nhưnghe không ra ý tại ngôn ngoại củaThích Tử Di, cô sẽ hoài nghi giới tính của mình mất.Nhưng cô không muốn đường đột “Ra tay” vớitình địch trong tình huống không rõ ràng mà phải tỉnh táo sử dụngchính sách tôi không động cô, cô cũngkhông nên động tôi. Dù sao có mặt HạHoằng Huân ở đây, không phải anh nóitrời sậpxuống anh cũng gánh vác đó sao, cô thật sựmuốn nhìn thấy phong độ đầu độitrời chân đạp đất của Doanh trưởngHạ nhưthế nào. Cho nên nói, vào lúc này, côgái xinh đẹp nào đó, vẫn đang hếtsức bình thản.

“Con người vẫn luôn thay đổi.”Vẻ mặtHạ HoằngHuân cực kỳ bình tĩnh, anh nói:”Chính vì đã từng trải qua, cho nên mới biết cái gì, việc gì không đúng, không tốt. Vậynên, cần phải thay đổi.”

Ánh mắt Thích Tử Di có chút thăm dò, dần dần, gương mặtgóc cạnh rõ ràng trước mắtở dướiánh mặt trờitrở nên mờảo, thậtlâu sau cô mới tìm được giọngnói của mình: “Nếu như có thể phát hiệnsớm chỗkhông đúng không tốt kia, có phải cũng sẽkhông. . . . . .”

“Cuộc sống không giốngnhư biểudiễn, không thể diễn tập.” HạHoằng Huân ngắt lời cô, cho cô một nụ cười khoan dung chậm rãi nói: “Tôi còn có việc,đi trước.”
Anh có thể vì một ngườiphụ nữkhác trở nên cẩn thận, cũng như ngày trướcsẽ không vì cô mà dừng. Có lẽnên nói, bọn họ cũng chưa từng vì nhau mà dừngbước. Cô không hề trách anh, là cô đã quyếtđịnh lựachọn buông tay anh.

Thích Tử Di miễn cưỡngcười cười,lấy giọngquan tâm dặn dò: “Anh ngày ngày huấn luyện,vết thươngở thắtlưng rấtdễ dàng tái phát, phải chú ý nhiều.”

Hạ Hoằng Huân chân thành nói: “Cám ơn.” Anh xoay người,lại nghe thấy Thích Tử Di gọi tên mình: “HoằngHuân!”

Nếu như nói TảMinh Hoàng gọi “Khả Khả”khiến HạHoằng Huân nghe rất không thoải mái, như vậy“Hoằng Huân” Thích Tử Di gọilại làm cho Mục Khả cảm thấycó phần chói tai. Cô theo bước chân anh dừnglại, nghiêng đầu nhìn gò má hoàn mỹ của anh, trong lòng dâng lên một vịchát đắng khó tả.
Giật mình khi nghe thấy giọngnói nghẹn ngào đó, Mục Khảtheo bản năng quay đầu lại.Thế nhưngThích Tử Di chỉ để lại cô mộtbóng lưng nhỏ xíu.

Từ đầu đếncuối HạHoằng Huân vẫn không quay đầu lại, nắmchặt tay MụcKhả, anh nói: “Không sao”. Trong giọng nói vừanghiêm túc vừa thoải mái, có lẽlà sự khoan dung lớn nhấtmà một ngườiđàn ông có thể dành ột ngườiphụ nữ.

Lời xin lỗi thậtmuộn màng, nhưng muộn màng hay không đối vớiHạ HoằngHuân mà nói căn bản không còn quan trọng nữa.Mỗi ngườiđều có lựachọn củariêng mình, anh chưa từng yêu cầucô đi theo anh, giống như ban đầuanh chưa từngnghĩ sẽ can thiệp vào mục tiêu phía trước củaThích Tử Di. Suy cho cùng rốt cuộcbọn họcũng không phải là người cùng đường.

Đi đã được một đoạndài, Hạ HoằngHuân nắm tay Mục Khả sải bướcrời đi. Đây không phải lầnđầu tiên bọnhọ bướcngược nhau, nhưng Thích Tử Di biết, hôm nay cô đã thật sự mất anh. Trên chiếcmặt nạđang mỉm cườikia có một chút nứt nẻ, bước chân nặngnề trởvề phòng làm việc, cô đứng phía trước cửasổ nhìn bầutrời xanh thẳm, đôi mắt ươn ướt.

Bên trong bãi đỗ xe,Mục Khảdùng lực hấtbàn tay của Hạ Hoằng Huân, nhấc chân hung hăng đá lên đùi anh một cái, rồixoay người như muốn rời đi.

Hạ Hoằng Huân phát hiệnMục Khảcó thói quen sử dụng võ lực khi tức giận.Chỉ là, cô đã quên mấy độngtác khoa chân múa tay của cô trước mặtmột quân nhân chuyên nghiệp đềukhông có tác dụng. Một thờigian dài sau này Hạ Hoằng Huân đã cốgắng sửatật xấunày cho cô, cũng không phải sợ bị côbạn gái nhỏcông kích, chủ yếu là sợ cô kích động quá sẽtự làm mình bị thương, chỉ là thậtđáng tiếc, kế hoạch cải tạocủa anh cuốicùng đành tuyên bố thất bại.Suy đi nghĩ lại, chỉ cần để trong lòng cô cảm thấy thoải mái, hình thứcphát giận như thế nào cũng không quantrọng, HạHoằng Huân cũng đành tùy theo cô. Ai bảo anh không có cốt khí, ngược lại còn rấtbiết hưởngthụ dáng vẻ“làm nũng” biến tướng của cô.


“Mục Khả!” HạHoằng Huân sải hai bước dài đuổi theo, đôi tay xoay bả vai của cô nói: “Có chuyện nói chuyện,em chạy cái gì?”

“Có chuyện gì để mà nói? Anh đi theo em kiểm tra sứckhoẻ sao? Anh rõ ràng là muốn đếngặp ngườitình cũ.” Căn bản không cần hỏinhiều, cô có thể khẳng định được,Thích Tử Di tuyệt đối cùng Hạ HoằngHuân từng có một thời gian bên nhau, Mục Khảcảm giác như chính mình đang bị lừa dối,trong lòng cảm thấy uất ức vô cùng.

Hạ Hoằng Huân yêu thích hòa bình không sai, nhưng không có nghĩa là giữa bọnhọ chưatừng có cãi vả. Anh bị oan uổng cũng cảmthấy bựcmình, không tự chủ được cao giọng: “Cái gì gọilà đến gặpngười tình cũ! Không phải là vì cùng em đến kiểm tra sức khoẻsao, chính tôi mới không muốn tớinơi quỷquái này.” Lúc thắt lưng bịthương buộcphải nằmở trên giường,anh thật sựsợ phảiở trong bệnhviện.

Mục Khả gạtbàn tay anh ra, càng lớn tiếng hơnanh hét lại: “Dĩ nhiên không muốn tới,sợ thấycảnh nhớtình chứ sao.” Vào thời điểm này, phụnữ thườngkhông còn lý trí, nói chuyện ít nhiều có phầndỗi.

“Em có thể táchhai chuyện này ra được hay không, phân tích từng vấnđề cụthể đượckhông? Không cần phải xuyên tạcý của tôi.”

“Bị nói trúngsuy nghĩ còn đổ thừa cho em, em thấyanh chính là điển hình của nam binh hóa sắc lang.”

“Tôi còn có nữ binhhóa khủng long đấy. Đúng vậy, cô ấy là bạngái cũ của tôi, vậy thì sao? Lúc em gặp tôitôi đã 28 tuổi, quá khứ sao có thểnhư tờgiấy trắngđược. Trên lý lịch của tôi còn viết chưakết hôn đã là không tệ rồi.”

Những lời anh nói đềulà thật, nhưng hiển nhiên là sai thời cơ.Mục Khảbộc phát tứcgiận, cảmxúc có chút mất khống chế,nói mà không nghĩ: “Anh còn lý sự? Nóinghe như em nhặt được món đồ vô cùng quý vậy.Em nói cho anh biết, cho dù anh có là đại doanh trưởngHạ ưutú, nếu nhưdính dáng không rõ ràng với người phụnữ khác thì đừng hòng tới trêu chọc em, em không thèm.”

“Tôi lúc nào dính dáng không rõ ràng với ngườiphụ nữkhác? Cô ấy là bạn học của Nhã Ngôn, bây giờ là đồng nghiệp. Tôi và cô ấyđúng là đã từng bên nhau, nhưng sau đó cảmthấy không thích hợp thì chia tay. Bốn năm trước lúc huấn luyệnquân sự em quen tôi, tôi độc thân, cho tớibây giờ vẫnvậy. Tôi thể hiện chưa đủrõ ràng sao? Có cần tôi phiên dịch sang tiếngAnh không?

Còn dám lớn tiếng vớicô! Mục Khảkhông chút yếu thế hét lên: “Không rõ ràng!”

Nhỏ bé như cô lấyđâu ra nhiều hơi để hét lớn nhưvậy? HạHoằng Huân cảm thấy lỗ tai ong ong, nhìn cô vì tức giậnmà ửng đỏcả mặt,anh như phát khẩu lệnh ngắn nhưngmạnh mẽhạ mệnhlệnh: “Không cho la hét! Cho em thời gian mườigiây tự điềuchỉnh mình, bây giờ bắt đầu đếmngược, mười,chín, tám. . . . . .”

Hạ Hoằng Huân là người“thiết huyết”,nghề quân nhân “Mau, chính xác, hung ác”vô hình trung được sử dụngtriệt đểtrong cuộc sống hằng ngày. Lúc này anhcoi cô bạn gái nhỏ trước mắt trởthành lính dưới quyền mà hạlệnh. Điềumà Lính Trinh Sát cần đó là bất kểđang trong hoàn cảnh nào, đều phảicố gắnggiữ tỉnhtáo cùng trấn định, tuyệt đối khốngchế cảmxúc của mình.

Còn dám ra lệnh chocô! Mục Khảquát: “Anh có khái niệm thời gian không vậy?Cần mườigiây để điềuchỉnh, lâu vậy sao?”

Nghe cô hờn dỗi phảnbác, nhìn cô bướng bỉnh gân cổtrừng mắt,Hạ HoằngHuân không nhịn được cười, anh quay đầu đi xoa huyệtThái dương, lúc quay sang tiện tay kéo cô vào lòng, giọng nửatrách móc nửa bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi nói em, em thật có thể đổi tên thành MụcHữu Lý đượcrồi đó.”

Mục Khả vẫnkhông an phận giãy giụa: “Không cầntùy tiện đặtbiệt hiệucho người ta, em cũng là người giảngđạo lý.”


Hạ Hoằng Huân cười:“Có ai giảng đạo lý như em sao? Còn thiếu cầmsúng máy suy sát tôi nữa thôi.”

Mục Khả giãy mộthồi không có kết quả, dần dầntrở nên ngoan ngoãn, lúc sau nghẹn ngào nói: “Anh bắt nạt em. . . . . .”

“Tôi bắt nạt em khi nào hả?”Nghe ra trong giọng nói của cô có gì đó không giống, Hạ Hoằng Huân có chút đau lòng, hạ giọngmềm mỏngdịu dàng, anh nói: “Tôi thích em, khônghề bắtnạt em. Mọichuyện đã qua nhiều năm rồi, cả hai cũngkhông còn liên lạc, tôi cảm thấykhông cần thiết mới không nói cho em,thật sựkhông phải cố tình giấu giếm, em phảitin tưởng tôi.”

“Bị người ta phát hiệnanh mới nói như vậy. . . . . .” Mục Khảuất ứclầm bầm,cuối cùng vẫn không quên chỉ tríchanh: “Đồ lừagạt!”

Vỗ nhẹ lưngcủa cô, HạHoằng Huân cau mày: “Tại sao lạigán cho tôi cái danh như vậy?”

Mục khịt khịtmũi, đẩy tớiđẩy lui trong ngực của anh : “Còn nói sẽ nghe theo em, thế lớn tiếng nhưvậy làm gì? Tên lường gạt, không tin anh nữa. . . . . .”

Rõ ràng là càng hét càng lớn.Hạ HoằngHuân kề sát mặt, thu lại nụ cười:“Tôi không lừa em, tôi thật sự rất thích em. Từlúc biết em, tôi đã định em phảiở bên tôi hiện tại và cả tươnglai. Mà tôi bởi vì đã từng bên cạnhcô ấy, mớihiểu đượcnhiều chuyệnthực sựsai lầm, cho nên bây giờ càng trân trọngem, hiểu không?” Nói xong dùng bàn taymang theo vết chai nhẹ nhàng vuốtve khuôn mặt cô, động tác dịudàng, ánh mắt kiên định.

Người ưu tú nhưanh, sao có thể không có quá khứ? Nhưngcuối cùng vẫn cảm thấy có chút giậnhờn, MụcKhả đưara yêu cầu: “Vậy anh thề đi!”

Hạ Hoằng Huân cựtuyệt dứtkhoát: “Thề cái gì mà thề! Tôi đúng là không nên nói ra những lờibuồn nôn vừarồi.” ThấyMục Khảbĩu môi không để ý tới mình, suy nghĩ một chút hôm nay quả thật có chỗkhông đúng, ít nhất cũng không nên dâyvào khi cô còn đang còn tức giận, lúc này mớihòa nhau chưa được mấy ngày đấy. Anh chỉcó thể mềmmỏng lựachọn thỏahiệp: “Đượcrồi, đượcrồi, tôi thề cho em xem, thề độc có đượckhông? Tôi – Hạ Hoằng Huân nếusau này không đối xử tốt với em, tôi sẽkhông được chết tử tế, thếnày em đã hài lòng chưa?”

Mục Khả vừanghe thấy anh thề độc tràn mùi thuốc súng, rốtcuộc cũng đã thành công, cô cười đếnmức thắtlưng cũng không đứng thẳng lên được, vừacười vừađấm vào lồngngực củaanh.

Khóe miệng Hạ HoằngHuân cũng cong lên cười, thuận thếôm cô vào trong ngực. Mục Khảcũng không kháng cự nữa, mặtcô dán chặt trên bộ ngựccường tráng của anh, nghe tiếng tim anhđập mạnhmẽ, vòng tay ôm lấy thân hình gầy nhưng rắnchắc bên hông, cô nhẹ nhàng trách móc: “Chỉ bảo anh thề, nói chếtlàm gì.” Khẽ ôm chặt lấyanh, cô cúi đầu nói nhỏ: “ Em chỉmuốn anh không lừa em, chứ không phải muốnanh . .” Chữ “chết” kịp thời bịnuốt trởvào trong, chữ kia không chỉ có MụcKhả, mà cho dù là ai cũng đều e ngại.

“Biết rồi, sẽkhông bao giờ nói nữa.”

“Vậy sao hai người lạichia tay? Cô ấy đã làm gì mà nói xin lỗi?”


Hạ Hoằng Huân cườitự chếgiễu bảnthân mình, nhàn nhạt nói: “Đạo BấtĐồng BấtTương Vi Mưu.”*
* Câu này có xuất xứ trong LuậnNgữ, chươngVệ Linh Công: Nôm na không cùng chí hướng thì không hiểu nhau, không thể đichung đường

Mục Khả vẫnkhông hài lòng: “Không được qua loa.”

“Tôi không đạt tới yêu cầucủa cô ấy,cô ấy muốnlựa chọnThượng tá có tiền đồ hơn.” Lúc chia tay anh còn chưa đạt đến Thiếutá.

Mục Khả lặngyên không lên tiếng.

“Ai có chí nấy. Tôicó suy nghĩ của tôi, cô ấy có mụctiêu của cô ấy, không có chuyện gì,cũng không phụ lòng nhau, cũng không cần xin lỗi.Chỉ là nếutôi không chấp nhận lời xin lỗi củacô ấy, đoán chừng cả đời cô ấysẽ cảmthấy thiếunợ tôi.”

Mục Khả vẫnkhông lên tiếng phản ứng,Hạ HoằngHuân cố ý trêu cô: “Đừng nói em cũng sẽ không vừa mắt Trung Tá nhưanh đấy chứ?”

Rúc đầu trong ngực anh, MụcKhả nhỏgiọng nói: “Cô ấy Phá Quân hàm liên quan gì tớiem, bản thân em lại tình nguyện anh cái gìcũng đều. . . . . .”

“Đồ ngốc!” HạHoằng Huân thở dài, vuốt vuốt mái tóc củacô: “Không nên suy nghĩ lung tung, mặcdù tôi không biết nói những lờingon ngọt, càng không thể đem chuyệnyêu hay không yêu thành khẩu hiệu đeo trên miệng,nhưng trong lòng tôi biết rằngtôi thích em, hiện tại chúng ta xác định quan hệ yêu đương, em chính là trách nhiệm củatôi. Yên tâm đi, tôi sẽ đối xử với em thậttốt.”

“Còn tức giận phảikhông?” Biết Mục Khả nghe lọt đượclời anh nói, Hạ Hoằng Huân mới yên tâm, anh hỏi: “Đói bụng không, tìm một chỗđi ăn, em muốn ăn cái gì?” Yêu nhau được mộtthời gian rồi, nhưng bọn họ vẫn chưacùng nhau ngồi chung một chỗăn cơm.

Mục Khả ỷ lại trong ngựcanh không chịu động, cánh tay nhỏ gầy ôm chặthông của anh, nói: “Tùy anh.” Thật ra thì cô rấtmuốn hỏinhiều nữamột chút vềchuyện trướckia của anh, nhưng suy nghĩ một chút lại cảmthấy không cần thiết nữa.

Hạ Hoằng Huân cườinói: ” Đồng chí Giải Phóng Quân mặcdù là giai cấp vô sản, nhưngvẫn thừasức nuôi sốngvợ con, ít nhất cũng có thể khiến vợcon ăn no mặc ấm. Em nói đi, muốn ăn cáigì, cũng không thể để bảo bối củatôi đói bụng.”

Trừ mẹ ra, anh là ngườiduy nhất gọicô là bảo bối. Mục Khả dính vào lồngngực anh cười,nụ cườimềm mạimà ngọt ngào.

Nghĩ đến dường nhưcả đêm qua Hạ Hoằng Huân không ngủ, MụcKhả đềnghị đếnmột tiệmăn gần trường,sau đó trở về trụ sở huấnluyện đểcho anh nghỉ ngơi.

Chỉ cần cô vui vẻ,Hạ HoằngHuân đương nhiên không có ý kiến. Trên đườngnhìn thấy có người bán cua đồng, Mục Khảcàng muốn mua. Xe vừa mớidừng hẳn,cô không kịp chờ liền nhảy xuống,đứng ởven đường chọn.

Nhìn cô chọn nhiều nhưvậy, bà chủtốt bụngnhắc nhở:“Cô gái này, món này phải ăn ngay mới ngon, đểlâu mùi vị sẽ không ngon nữa, đổ đi rấtđáng tiếc.”

Mục Khả cảmkích cười: “Yên tâm đi, dì à, con rất tham ăn, sẽkhông lãng phí đâu.”

Hạ Hoằng Huân đứngở bên cạnh,sủng ái nhìn Mục Khả giống nhưmột đứatrẻ, anh không lên tiếng chỉmỉm cười.


Bởi vì lần đầutiên ăn cua đồng nhỏ như vậy, HạHoằng Huân có chút không quen miệng, anh rấtkhiêm tốn hỏi Mục Khả: “Ăn thếnào?”

Mục Khả xách mộtcua đồng nhỏ đưa tới trướcmặt anh cườinói: “Cả xác cũng mang thịt, ăn hếttoàn bộ!”

Hạ Hoằng Huân vẫncho rằng cô lại đang làm loạn, nửa tin nửangờ nói: “Xác cứng như vậy cũng phảiăn hết?”

Mục Khả cườikhanh khách, cô đưa tay đem con cua nhỏ tớibên khóe miệng: “Để em biểudiễn cho anh xem.” Kết quảchính là cô giáo Mục rất kinh nghiệmlàm mẫu cho Doanh trưởng Hạnhìn, đem chú cua đồng nhỏ “giết”không chừa một mảnh giáp.

Sau đó, Mục Khả dứtkhoát không chịu lau tay, cô giơ móng vuốtnhỏ trơnnhư dầuâm mưu xuốngtay với bộquân trang của Hạ Hoằng Huân, nói rằng muốntrừng phạtanh dám một mình có bạn gái trướccô, kết quảhai ba lần bị Doanh trưởng Hạ hóa giảichiêu thức, còn bị người khác kéo vào vòngvây, để cho cô lần nữa lĩnh giáo nụ hôn mạnhmẽ củaanh.

Cô chỉ trích anh dùngsức quá mứcliền bịHạ HoằngHuân lấy lòng, ngón tay sờ sờvào cái miệng nhỏ bị hôn đến hồnghồng nói: “Giống nhưgà con mổ thóc sao? Làm như vậykhông đã ghiền.” Chọc cho MụcKhả buồncười đếnkhông chịu được.

Tình yêu luôn luôn có thểấm lên còn nhanh hơn cảthời tiết.Một ánh mắt,một nụcười thoáng qua, dường nhưcũng có thể làm cho người khác yêu nhau trong khoảnh khắc.Mà những cãi vã va chạm kia, cũng là những bậc thang hạnh phúc, chỉcần từngbước từngbước đi lên, không ai không lên được mây xanh. Hạnhphúc và cơ hội thành công giống nhau,ông trời nhất định sẽ trao cho chúng ta, có thể nắmchặt đượchay không, tất cả đều do chính mình cố gắng.

Hai người cơm nướcxong, trở lại trụ sở huấnluyện đã là xế chiều. Nghĩ huấn luyệnquân sự sắpphải kếtthúc, sau này bọn họ muốngặp mặtcũng không dễ dàng, Hạ HoằngHuân luyến tiếc đưa Mục Khảtrở vềtúc xá, đưa cô tới phòng làm việc giúpanh.

Mục Khả mới đầu vẫncòn rất an phận, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnhxem tạp chí, nhưng không lâu sau đó, cô không chịungồi yên, chạy đến trước mặtanh, cô nằm bên cạnh bàn làm nũng nói: “Nhàm chán muốnchết.”

Hạ Hoằng Huân chốngđỡ không được“khôn khéo” của cô, vì vậy, rấtdịu dàng hỏi:“Bọn họở bãi bắnbia, em muốn đi không?”

Mục Khả lắc đầu.

Bấm nhẹ mộtcái lên mặt cô, Hạ Hoằng Huân nhẹ giọnghỏi: “Vậyem muốn làm gì?”

Ý tưởng muốn trởvề túc xá ngủ còn chưa kịp mởmiệng, liềnnghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó cóngười hô to: “Báo cáo!” .

Ý thức được lúc này mà bịchiến sĩ kia thấy cô xuất hiện tạiphòng làm việc của anh sẽ không tốt, MụcKhả lậptức đứngthẳng lên. Kết quả quần áo phía dướibị góc bàn kéo lại, khiến cô đứng không vữngngã ngồi trên đùi Hạ HoằngHuân.

Lúc này, cửa phònglàm việc bịViên Soái từ bên ngoài đẩy ra.

Tay Hạ Hoằng Huân còn đỡở trên eo cô, phóng ánh mắt tóe lửadường nhưcó thể đốtcháy Viên Soái, Mục Khả nghe thấytiếng anh lạnh lùng chất vấn: “Tôi cho phép cậu vào rồi sao?”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.