Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 21: Thao tác theo trình tự


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 21: Thao tác theo trình tự


Lúc Mục Nham đón AnDĩ Nhược vềnhà, Đồng Đồng đã nhào ngay vào trong lồngngực ấmáp của mẹmà ngủ, không để ý đến tư thế,cái miệng nhỏ nhắn chu lên vô cùnglanh lợi.
Nhẹ chân nhẹ tay cho con trai nằm ổn định, An Dĩ Nhượchỏi: “Không phải nói KhảKhả đã tớisao, đâu rồi?” Không có anh chị em nên An Dĩ Nhược rất thích Mục Khả,cảm thấycô vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn.

“Bị người ta lừađi rồi.” Mục Nham ôm lấy cái eo nhỏ nhắncủa An Dĩ Nhược hôn trộm một cái mớigiải thích nói: “Cùng đại doanh trưởngHạ đi nói chuyện yêu đương rồi.”

An Dĩ Nhược có chút bất ngờ,cô xoay người né tránh cái hôn của MụcNham, không khỏi có chút nghi ngờ: “HạHoằng Huân? Anh nói Khả Khả,cùng anh ta nói chuyện yêu đương?”
Mục Nham bất mãn nhíu mày, nhanh nhẹn ôm ngang ngườiAn Dĩ Nhược quay trở vềphòng ngủ, đè cô xuống giườnglớn, vừađưa tay cởiáo khoác, vừa cố ý hôn vào chỗ cổ sợ nhột củavợ.
Tránh không khỏi cáihôn của MụcNham, An Dĩ Nhược cười khanh khách đưa tay đánh anh: “Đượcrồi đượcrồi, đừnglàm rộn nữa,đã muộn thếnày Khả Khảcòn chưa trở về, anh không lo lắng sao? Anh trai gì mà, không xứng đáng gì cả.”Khuôn mặt Mục Khả trông vẫn giốngnhư trẻvị thành niên, An Dĩ Nhược vẫncoi cô là đứa bé, giờ này còn ra ngoài chơi khiến cô không yênlòng.
Bàn tay to vô phép tắcluồn vào trong áo cô, vuốt ve da thịtmềm mạibên eo, Mục Nham cười gian nói: “Năm đó em bị anh bắtcóc đêm không về nhà ngủ cũng đâu có thấycha mẹ vợlo lắng.”

Sau khi cấu véo trênlưng chồngmột phen, An Dĩ Nhược nói: “Đồđáng ghét!”
Sau khi kết thúc một nụhôn dài triền miên, nghe tiếng nướcào ào từ trong phòng tắm truyềnđến, MụcNham nghiêng đầu tựa vào thành giườngnghĩ ngợi, sau đó gọi điệncho Hạ HoằngHuân.
Điện thoại chỉvang lên một tiếng đã có người bắt mắt,giọng nói Hạ Hoằng Huân vẫn bình tĩnh nhưtrước, anh thấp giọng nói: “Cóchuyện gì sao?”
“Làm sao lại thần thầnbí bí, gây án hả?” Mục Nham làm ra vẻhuynh trưởng lên mặt bảo:”Đưa người đi đâu, khi nào trả?”


Gây án? Chẳng khácnào nằm mơ.Ngay cả suy nghĩ cùng lười, HạHoằng Huân nói ngắn gọn: “Ngàymai.”
Mục Nham phản đối:”Không được.”
Hạ Hoằng Huân cười:”Không được thì cậu làm gì đượctôi nào?”
“Tôi có thể làmđược thì sao nào?” Mục Nham không hài lòng cãi lại mộtcâu, trong lòng thực rất hiếukỳ, sử dụngphương thứcthăm dò hỏi: “Ở chỗnào? Cậu không phải trở về đơn vị sao?” Quảthật không phải là anh lo lắng cho Mục Khả,ở cùng HạHoằng Huân, còn có gì phải lo lắng.Cái mà anh quan tâm thật chính là tiến triểncủa hai người.Cho nên nói, đàn ông cũng buôn chuyện.
“Đã xin phép rồi,không phải về.” Cúi đầu nhìn Mục Khảđang dựa vào trong lồng ngựcanh ngủ say, Hạ Hoằng Huân nói: “Đại độitrưởng Mục,phiền anh thu hồi bệnh nghề nghiệpmột chút, bớt suy nghĩ chút đi.” Dườngnhư hiểurõ suy nghĩ của Mục Nham, chính xác hơn làhiểu rõ suy nghĩ của đàn ông, anh trực tiếp cắt chủđề, giọngkiên quyết nói: “Yên tâm, tôi sẽ không bắtnạt cô ấy.Tôi sẽ thao tác theo đúng trình tự.”
Thao tác theo đúng trình tự?Mục Nham quả thực bội phụcsát đất ngườianh em này. Cái tật gọn gàng dứtkhoát này của cậu ta rốt cuộc là ưuđiểm hay khuyết điểm. Mục Nham bỗngnhiên hơi lo lắng cho Mục Khả. Mộtngười đàn ông tâm huyết nhưvậy, em gái nhỏ “Nhu nhược” kia có chịu đượcnổi hay không đây.
An Dĩ Nhược từ phòng tắmđi ra, thấy Mục Nham nằm ngửa trên giườngmỉm cười,cô nhảy lên trên người mà chà đạpgương mặtđẹp trai củachồng: “Cười ngây ngô như vậy làm gì? KhảKhả có trởvề không?” Dù đã làm mẹ nhưngở trướcmặt ngườiyêu, cô vẫn sẽ bộc lộ ra tính cách trẻ con của mình, hoàn toàntương phảnhình tượng nhà thiết kếtài hoa trước mặt người ngoài.
“Không về.”Nghĩ đến câu nói của HạHoằng Huân “Thao tác theo đúngtrình tự ” Mục Nham không nhịn nổi, cườiha hả ôm chầm lấy vợ hôn nhẹmột cái, vừahôn vừa mậpmờ nói: “Cô ấy bị Hạ HằngHuân xử lý rồi.”
Nghe mà xem, sao không thấybộ dạngcủa mộtông anh trai tốt đâu cả? NếuMục Khảbiết, chắcchắn sẽphải dùng ánh mắt phẫn nộ ‘vì việcnước mà quên tình nhà.’
An Dĩ Nhược không kịp hiểu“xử lý” này có ý nghĩa gì, bởi vì ý thứclúc này đã bị nụ hôn nóng bỏng của MụcNham thả trôi tự do.
Hạ Hoằng Huân là mộtquân nhân rất nguyên tắc. Vậymà đêm nay, anh làm chuyện trái với lệthường vượtra ngoài dự tính của ngườikhác.
Khi mèo nhỏ ham ngủ khóc đếnmệt rồibất giác dựavào trong lồng ngực của anh mà ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô.
Cẩn thận kéo áo khoác Mục Khả, Hạ HoằngHuân theo bản năng ôm cô càng chặt hơn.

Mục Khả ngủ mơ nhẹnhàng cọ vào trong ngực anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹnhàng áp vào xương đòn, tìm tư thếthoải mái, tiếp tục ngủ say trong hơithở nam tính của anh.
Khi ngủ bộ dạngMục Khảthực đáng yêu, vẻ nghịch ngợm lúc tỉnhđã biến mất,thay vào đó là vẻ mặt vừathanh nhã vừa ngọt ngào, lại dịu dàng mà HạHoằng Huân chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Mục Khả là cô gái xinh đẹp, da thịt mịn màng trắngnõn như tuyết, đôi mắt rạng rỡ,đôi môi khẽ nhếch lên, khi mỉm cười thì tràn đầyvẻ mềmmại quyếnrũ, là vẻ xinh đẹp động lòng người không thểche dấu.
Ngồi ở trong xe, HạHoằng Huân lấy tay nhẹ nhàng mơn trớnkhuôn mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô… Mắt củaanh, nhu tình như nước, tim củaanh, khó có thể khống chếrung động.
Anh chậm rãi cúi người, thân mậtdùng chóp mũi đi cọ cọ lên gươngmặt củacô, mềm nhẹnhư nước.Nhịn không được cầm lấy đôi tay bé nhỏcủa cô, anh từ từ nhắm hai mắtmãn nguyện mỉm cười.
Hạ Hoằng Huân thừanhận, MụcKhả tinh khiết như bông hoa sen, đối vớianh mà nói thật sự có lực sát thương rấtmạnh.
Bên ngoài nổi gió, chẳng biếttừ lúc nào đã kéo theo mưa phùn rảrích, khung cảnh như đượclặng lẽphủ thên lớpáo khoác thần bí quyến rũ, khiếncho người ta không nỡ quấyrầy bọnhọ.
Cả đêm này, Hạ HoằngHuân không hề hôn Mục Khả.Anh chỉ lẳnglặng, ôm chặt lấy cô, cảm giác bình yên như đang ôm lấy hạnh phúc nửađời sau củamình vậy.
Một đêm này, Mục Khảlại mơthấy mẹ.Bờ biểnxanh thẳm, mẹ đón gió mở ra hai tay ômlấy cô, gió biển mát mẻ thổi làm mái tóc đen dài của bà tung bay, nhẹ nhàng phất qua đôi gò mángây thơ củacô.
Đêm đen như mực, quá nhiềuấm áp ngọtngào cùng một chút bình thản biếnthành hạnh phúc, như gió lốcào ào cuốn tới.
Sáng sớm khi tỉnh lại,thân thể con gái nhỏ xinh nằmtrong lòng Hạ Hoằng Huân, nghịch ngợm vươntay chạm nhẹ vào lông mi của anh, Mục Khảmột lầnnữa giấumặt thậtsâu vào cổ của anh, mím chặt môi ngượng ngùng cười.
Nắng đầu thu sáng rỡấm áp chiếuvào gương mặt đẹp đẽ của Hạ HoằngHuân, anh “Ngủ” khẽ cong khóe môi.
Hôm nay là ngày giỗHách Xảo Mai. Hai nhà Mục, Hách không hẹnmà cùng đến nghĩa trang, mười sáu năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa.Mà Hách Nghĩa Thành cùng Mục Khả là hai ngườiduy nhất có thể được phép vắng mặt.

Theo thường lệ Hách Nghĩa Thành dẫn Mục Khả đến bệnh việnlục quân kiểm tra toàn diện thân thể, đây là thói quen. Hàng năm cô thường cốý không đến viếng mẹ cùng mọi người,sau đó để Hách Nghĩa Thành đưa đi kiểmtra sức khoẻ. Bởi vì Hách Xảo Mai đã dặncô trong nhật ký: “Khả Khả,thân thể không khỏe mạnh thì tương lai cũng sẽkhông hạnh phúc, nghe lời mẹ,hàng năm đúng hạn đi kiểm tra sứckhoẻ, đượckhông?”
Hách Nghĩa Thành bỏ hết công việctới đón MụcKhả, lúc thấy Hạ Hoằng Huân bướcchân anh hơi ngừng lại, trong ánh mắt nhìn MụcNham có sự phẫn nộ khi bị lừa gạt. Sau đó anh hít thở sâu một cái, vẻ mặtkinh ngạc nhanh chóng được khôi phụclại bình thường, ánh mắt bình tĩnh như không.
Cố ý không để mắt đến sự tồn tạicủa HạHoằng Huân, Hách Nghĩa Thành lập tứcđi đến trướcmặt MụcKhả, theo thói quen đưa tay vò mái tóc rối của cô: “Có thể đi đượcchưa? Chưaăn sáng phải không? Chịu khó mộtchút, trước khi kiểm tra không thểăn …” Giọng điệu vẫn quan tâm và dịu dàng nhưtrước.
“Không, ngay cảnước cũng chưa dám uống một ngụm…Gọi điệncho cậu sao cậu không nhận?” Mục Khảnghiêng đầu liếc anh một cái, lại quay đầunhìn về phía Hạ Hoằng Huân, hiếm khi cô ngượngngùng thế này, nói: “Ừm, kỳ thậthai người đã gặp qua, anh ấy…”
Vào cửa đã thấy Hạ Hoằng Huân, trong lòng anh đã để ý, MụcKhả muốnnói gì Hách Nghĩa Thành đã sớm biết rõ, trong đáy mắt bình tĩnh xuất hiện mộttia địch ý, anh trầm giọngngắt lờicô: “Được rồi, cậu biết.”
Tâm tình anh trong phút chốcnhư chìm xuống hầm băng, lạnh lẽokhiến ngườikhác phải rùng mình.
“Cậu biết sao?” Cô còn chưa nói gì sao cậu lại biết.Mục Khảhậm hực,giận dỗiim lặng.
Cuộc điện thoạikhông vui vẻ ngày hôm qua đã làm “bại lộ”quan hệ không đơn giản của MụcKhả và HạHoằng Huân. Hạ Hoằng Huân thực ra không bấtngờ vớiphản ứnglúc này của Hách Nghĩa Thành. Dù sao cónhững lờikhông cần phải nói rõ, người thôngminh tự nhiên sẽ hiểu.
Anh lặng yên, bìnhtĩnh đóng khuy áo, thản nhiên đứng lên: “Không còn sớm, đi thôi, sớmkiểm tra xong sẽ đưa em đi ăn.” Nóivới Hách Nghĩa Thành, ánh mắtlại dừngtrên khuôn mặt Mục Khả.
Hách Nghĩa Thành bấtmãn nhìn Hạ Hoằng Huân hỏi: “Doanhtrưởng Hạkhông cần huấn luyện sao?”
Giọng nói của HạHoằng Huân không có chút tức giận,vẻ mặttrầm ổnbình tĩnh nói: “Vừa đúng lúc có thời gian.”
“Có vẻ như quá phô trương!”Ý tứ rấtrõ ràng, không muốn Hạ HoằngHuân đi cùng.
Hạ Hoằng Huân không thỏa hiệp: “Sức khỏetốt chính là điều kiện cơ bản để có thểsinh tồn, vậy nên không thể xem thường.” Lờiphía sau của anh ai cũng có thể hiểuđược, anh chú trọng sức khỏe củaMục Khả,vì vậy mớithúc đẩy cô tăng cường luyệntập, không tiếc vì cô mà “Dĩ hạ phạm thượng”với cấp trên, có thể nói là chăm chỉhết sức.
Mục Nham chịu không nổiloại không khí sóng ngầm mãnh liệtnày, anh vỗ vỗ bả vai người anh em, nửatrấn an, nửanhắc nhở,sau đó nói với Hách Nghĩa Thành: “Để HoằngHuân đi cùng hai người, Khả Khảkiểm tra sứckhoẻ, cậuta là bạn trai cũng không thể không quan tâm.”
Một câu nói vô cùng đơn giản,đã nói rõ thân phận của HạHoằng Huân, đồng thời giúp Mục Khảhóa giải xấuhổ.
Mục Nham cùng Mục Khảđồng vai phải lứa, nhưng lạilớn hơnHách Nghĩa Thành mấy tuổi, lờicủa anh ít nhiều cũng có trọng lượng.

Ánh mắt Hách NghĩaThành dịu đi, biết nổi giận sẽkhiến “vãn bối” đại đội trưởngMục mấtmặt, sau khi liếc mắt nhìn Hạ HoằngHuân, anh yên lặng đi trước ra cửa.
Đối với MụcKhả mà nói, Hách Nghĩa Thành không nói lời nào đã là quá lắm rồi, hơn nữacòn xuất hiện thêm một người anh luôn không vừa lòng như Hạ HoằngHuân, cô có chút không thoải mái. Cô gãigãi tóc, ánh mắt nhìn về phía MụcNham xin giúp đỡ, hỏi lạimột câu: “Thật sự muốn đểhai người họ đi cùng nhau sao? Anh có chắckhông?”
Dù sao cũng có quan hệhuyết thống,Mục Nham hiểu rõ nghi ngờ của cô, dươngdương đắcý hất cằmbảo cô đuổitheo Hách Nghĩa Thành. Dù nói thế nào người ta cũng là cậucủa cô, dù gì cũng nên giữ thểdiện.
Mục Khả liếcnhìn Hạ HoằngHuân một cái, lại nhận được ánh mắtcó ý giống như vậy.
“Cậu nên chuẩn bịtâm lý, qua cửa ‘phụ huynh’ này không dễ đâu.” Chờ Mục Khảbiến mấtdần trong tầm mắt, Mục Nham lo lắngnói: “Hơn nữa vị Tham mưu trưởngHách này rất quan tâm Khả Khả,địa vịcủa cháu gái tuyệt đối cao hơn vớibạn gái. So với cậu, cậu ta càng giốngnhư ngườiyêu của KhảKhả.”
Từ địch ý trong mắtHách Nghĩa Thành đối với mình, anh đã sớm đoán ra được sẽ có khá nhiềutrở ngạitình yêu, Hạ Hoằng Huân vừa đi ra bênngoài vừa nói: “Biết rõ nộitình. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Nội tình chínhlà…” dừng một chút, Mục Nham giương mắtnhìn nhìn vào quân trang của Hạ HoằngHuân: “Nội tình chính là, chú Haitôi không thích Khả Khả lấychồng quân nhân.”
Cái logic gì thế này?Chẳng lẽđều là quân nhân, Hách Nghĩa Thành sẽ không cướivợ sao?
Hạ Hoằng Huân dừngbước lại,xoay người nhìn Mục Nham: “Hoàn toàn không thểtrở thành lý do ngăn cản tôi!”
Mục Nham thấm thía dặndò: “Đừng nhìn bình thường KhảKhả cùng hắnkhông phân biệt trên dưới, lúc mấuchốt cô ấyvẫn rấtnghe lời Hách Nghĩa Thành. Tình cảm tườimấy hai mươinăm không phải là giả, cậutuyệt đốikhông nên xung đột trực tiếpvới cậu ta, khó tránh khỏi tiềnmất tậtmang.”
“Xem ra con đườngphía trước trở ngại trùng điệp.” HạHoằng Huân nhíu mày, vừa suy nghĩ vừacười nói: “Nếu không thể tấn công chính diện,có thể áp dụng chiến thuật quanh co.”
Chướng ngại trướcmặt, anh liên tục phát huy tinh thần cáchmạng chủnghĩa lạc quan.
Chiến thuật quanh co? Nhìn thấy bóng lưng cao lớn củaanh, Mục Nham nở nụ cười.
Anh suýt chút nữa đãquên, Hạ Hoằng Huân không chỉ xứng danh vua bộbinh, lại càng là một quan quân có nhiều mưu lược quân sự,ngoài năng lực đối kháng số một, lạicàng quen dùng chiến thuật “binh đếntướng ngăn, nước lên đắp đất”.
Chỉ là, tình trường chung quy khác với chiến trường, HạHoằng Huân cho dù có am hiểu chiếnthuật nhưngcũng không thể phát huy hết tác dụngnhư mong muốn, đúng là có nhiều việc không thểbiết trướcđược.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.