Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 20: Bí mật đầu tiên
Nghe được tiếng nói kì quái của Mục Khả, HạHoằng Huân rốt cuộc vẫn không nén đượctức giận,anh vội hỏi:”Mục Khả sao rồi ? Hôm nay làngày gì đặc biệt với cô ấy sao?”
Có chút ngoài ý muốnkhi anh gọi điện thoại lại là vì MụcKhả, MụcNham cau mày, xoay người lại liếcnhìn Mục Khả đang dụ dỗ con trai chơiđùa, cân nhắc xong mới nói: “HoằngHuân, không phải là tôi thừa nướcđục thảcâu không muốn nói cho cậu biết,nhưng việcnày, không nên do tôi nói ra.” Cảmthấy đượcsự nghi ngờcùng sốt ruột của người anh em, anh giải thích nói: “Tôi cho là, đểKhả Khảtự mình nói cho cậu biết thì thích hợp hơn.”
Từ trước đếngiờ MụcNham chưa bao giờ giấu giếm ngườianh em Hạ Hoằng Huân này bất cứ chuyệngì.
Có lẽ là kinh nghiệm phá án nhiềunăm làm anh tương đối nhạycảm, có lẽdo Hạ HoằngHuân chưa bao giờ có ý che giấu tình cảm đốivới MụcKhả, thậtra Mục Nham đã sớm nhìn ra anh có ý với emhọ nhỏnhà mình. Nhưng nghĩ đến sựchú ý của hai nhà Mục, Hách đốivới hôn nhân của Mục Khả, anh có chút lo lắng. Cho nên, Hạ Hoằng Huân không đểý thì anh cũng không tiện nói gì. Chỉ là, nếunhư quan hệcủa bọnhọ đã đếnmức có thểkhiến cho Mục Khả giãi bày bí mật cùng khổsở trong lòng, Mục Nham cũng rất nguyện ý giúp ngườianh em mình một phen, dù sao, anh luônhi vọng em họ nhỏ của mình đượchạnh phúc.
Mục Nham cố ý tránh làm HạHoằng Huân cảm thấy lo lắng. Theo lý thuyết Mục Khả ở tại nhà anh, anh hoàn toàn có thể yên tâm, huốngchi tối mai cô sẽ trở về trụ sở huấnluyện, đáng tiếc Hạ Hoằng Huân vẫnkhông yên lòng. Vì vậy, anh nói:”Bây giờ tôi đến đó đượckhông?”
Vẻ mặt Mụcnham có một giây kinh ngạc, ngay sau đó, khóe môi khẽ cong lên, thoảimái mà nói: “Tùy ý cậu.”
Cúp điện thoại, MụcNham ngồi trong phòng khách xem tạp chí xe hơinhư không có chuyện gì xảy ra, câu có câukhông nói chuyện phiếm cùng MụcKhả.
“Khả Khả, có phảihôm nay em chọc Hách Nghĩa Thành đúngkhông?” Mục Nham biết, ngoạitrừ ngườianh họ là anh đây, Mục Khảcó thói quen không phân biệt lớn nhỏvới cả Hách Nghĩa Thành nữa.
Tâm tình Mục Khả hiểnnhiên không tốt, lực chú ý ởđặt trên người Đồng Đồng bướngbỉnh, cô cũng không ngẩng đầunói: “Em chọc cậu ấylàm gì.”
Nghĩ đến biểu tình Hách Nghĩa Thành lúc đưa MụcKhả tới,Mục Nham có chút buồn bực:”Vậy sao mặt anh ta đen thui, làm nhưanh thiếu tiền anh ta không bằng.”Luận địavị MụcNham thấp hơn Hách Nghĩa Thành một bậc, cho nên khi người nào đó đưa Mục Khả tới, lấygiọng ra lệnhnói: “Chăm sóc con bé, ngày mai tôi tớiđón.” thì trong lòng anh cực kỳ khóchịu, nhưngtrên mặt không biểu hiện ra.
Mục Khả nghẹođầu suy nghĩ một chút, không nghĩ ra nguyên nhân, cô nói: “Không biết ngườinào chọc cậuấy, buổichiều liềnkhó chịu với cảem. Em nói phải về trụ sở huấnluyện, cậucòn mắng em, điện thoại di động cũng không chịu cho em, tịch thu rồi.”
Trong trí nhớ của MụcKhả Hách, Nghĩa Thành dường nhưchưa bao giờ phát giận vớicô, nói muốn gì được đó cũng không quá, nhưnghôm nay thấy anh bày ra khuôn mặt khó chịuxưa nay chưatừng thấy,cũng không giải thích liền công khai tịchthu điện thoại của cô. Trên đường tớinhà Mục Nham, lại càng không thèm để ý đến cô, làm cho MụcKhả khó hiểu.
“Ngày mai không phảiem nên đi kiểm tra sức khoẻsao? Trở vềcái gì. . . . . .” Trụ sở huấnluyện? MụcNham dường như đã hiểu rõ rồi, anh cầm tạpchí che khuất khuôn mặt, trên gươngmặt có nụcười đầyẩn ý.
Nửa giờ sau, chuông cửanhà Mục Nham vang lên.
Nghe được tiếng chuông, ĐồngĐồng cho là mẹ trở lại, ngướckhuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mục Nham, vui mừngđung đưa món đồ chơi trong tay: “Mẹ, mẹ.. . . . .”
“Con trai ngốc!”Mục Nham nhẹ nhàng véo khuôn mặt Đồng Đồng,lấy ánh mắtngăn Mục Khả lại, đứng dậyđi mở cửa.
Namchủ nhân mặcđồ ởnhà, thảnh thơi mà tựa vào khung cửa không đểcho đồng chí Giải Phóng Quân vào cửa, mặt bấtcần đờinói: “Anh là ai hả? Hơn nửađêm dám chạy tới đánh cướp nhà cảnh sát.”
Đã chuẩn bị trướcsẽ bịanh em tốt giễu cợt, Hạ HoằngHuân vuốt vuốt chân mày, khóe miệng hơi nở nụ cười,hỏi: “Cô ấy đã ngủ chưa?”
Khó được thấy bộ dạng không đượctự nhiên củaHạ HoằngHuân, Mục Nham ngăn anh, biết rõ còn hỏi:”Cô nào cơ? Rốt cuộcanh tìm ai? Đừng tưởng rằngmặc quân trang là có thể dọatôi, lấy giấy tờ ra đây.”
Lại lấy cái vẻmặt phá án kia ra dùng rồi. HạHoằng Huân bị chặn ngoài cửa có chút nổigiận, anh làm ra tư thếchuẩn bịtấn công: “Cậu có công mật báo, có rảnh đếnchỗ tôi lãnh thưởng.”
Mục Nham bày ra tư thếphòng ngự, chế nhạo nhìn anh: “Phần thưởngchính là bắt cóc em họ nhỏ của tôi à? Quá lờicho cậu.” Nói xong, giơ tay lên đậpmột quyềntrên bả vai Hạ Hoằng Huân, quay đầu cấtgiọng vềphía phòng khách hô: “Khả Khả!”
Nghe thấy Mục Nham gọicô, Mục Khảđi chân không chạy đến cạnhcửa, đợithấy rõ ngườiđứng bên ngoài là ai thì cô ngẩn cảngười.
Hạ Hoằng Huân vẫnmặc quân trang, trước sau nhưmột không chút cẩu thả, anh khí bức người,ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Tình huống gặp mặtcó chút đông cứng, khiến MụcNham ho khan hai tiếng ra vẻ nhắcnhở, sau đó anh nhíu mày liếc HạHoằng Huân, hỏi Mục Khả: “Em có biết người này không?”
“Anh. . . . . .” MụcKhả luôn nhanh mồm nhanh miệng nay lại ấpúng, vẻ mặtkinh ngạc sau khi chạm đếnánh nhìn chăm chú của Hạ HoằngHuân thì biến thành xấu hổ,cô cắn môi, không biết nên giớithiệu bạntrai mới với anh họ như thế nào.
Dù sao anh em vẫnkhác với chị em, không thể chia sẻ tất cả bí mật,nhất chuyệnkhiến ngườita ngại ngùng như yêu đương.
Nhìn về phía Hạ HoằngHuân đang trừng mắt, Mục Nham làm vẻ mặttrêu tức: “Gấp cái gì? Chờ vợ con tôi vềxác nhận thân phận của anh mới có thểcho đi, ai biết anh có phải phầntử khủngbố hay không.”
Bây giờ thì Hạ HoằngHuân thật sự nổi giận rồi,nhìn cô bạn gái nhỏ gầntrong gang tấc lại không thể đến gần,anh hòa hoãn hạ giọng nói: “Có thể Mục Khả Khảkhông muốn nói cho cậu biết,” dừng một chút, anh vô cùng bình tĩnh nói: “Đứng ởtrước mặtcậu – đồngchí Hạ HoằngHuân bây giờ là bạn trai của cô ấy. Đạiđội trưởng,cậu hiểuchưa?”
Nghe vậy, Mục Nham cốnín cười nói: “Làm người giám hộcủa đầugỗ nhỏ,tôi có quyền lợi yêu cầu cậu báo cáo hình thức tiến hành quá trình yêuđương bằngvăn bản, không được bỏ sót bất cứchi tiết nào.”
Kiên nhẫn của đồngchí Giải Phóng Quân đã bay sạch, anh không khách khí dùng vũ lực vớianh họ tươnglai để vào cửa, trong miệng vẫn không quên nhắcnhở: “Cô ấy đã qua tuổi pháp luật cho phép kếthôn, từ đâu lại chạy ra người giám hộnhư cậuhả?”
Mục Nham cười sang sảng,lúc xoay người thuận tay vò rốitóc cô em họ nhỏ.
Hạ Hoằng Huân hấttay anh ra, kéo Mục Khả tim còn đang đậpmạnh và loạnnhịp vềbên người, cảnh cáo nói: “Không nên độngtay động chân.”
Mục Nham theo thóiquen nhíu mày: “Cậu đến đây với tinh thần chống đối tôi đúng không?”
Không để ý tới MụcNham đang trợn mắt, Hạ Hoằng Huân ôm MụcKhả đi ra ngoài: “Đừng làm loạn,người tôi mượn đi, tối nay trả lại.”
Không kịp hỏi rõ ràng sao HạHoằng Huân lại thân quen với anh họ như vậy. MụcKhả giãy khỏi tay anh, vội vàng nói:”Còn chưa mang giày. . . . ..”
Lúc này, người bạn nhỏMục Đồngbị mọingười vứtbỏ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ trên thảmbò dậy, lảođà lảo đảođi tới, nhìn thấy Hạ Hoằng Huân thì toét miệng nhỏ cười khanh khách, vui mừng chạy qua, vươn hai cánh tay nhỏ béo mập kêu: “Ba!Ba!”
Hạ Hoằng Huân rấtthích Đồng Đồng, thấy thằng bé mặcáo T shirt còn lộ cả da bụngnhỏ đã chạytới, anh cong môi cười. Buông MụcKhả ra, ngồixổm xuốngôm lấy thằngbé, lấy khuôn mặt thô ráp cọ vào gương mặtnon nớt củaĐồng Đồng,dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng nói:”Đồng Đồng, về sau không thể gọiba ba, phải đổi thành chú út.” Vừanói vừa cườinhìn Mục Khả.
Thằng bé cái hiểu cái không nhìn anh, suy nghĩ cái gì, sau đótiếp tụcgọi giòn giã: “Ba ba!”
“Trừ ba ba, conkhông thể gọi cái khác sao?” MụcNham day huyệt thái dương, vỗnhẹ lên đầuMục Đồngcoi như trừngphạt.
Đồng Đồng không thèm đểý tới bấtmãn của cha, thằng bé ném món đồ chơi trong tay, cườihắc hắcchui vào trong lòng Hạ Hoằng Huân, còn hôn một cái vang dội lên mặt ai đó. Nhìn ra được, thằng nhóc rất thích vịba ba giả này
Mục Nham khổ não: “Thằngnhóc này có phải con ruột tôi không vậy.”
Mục Khả không nhịnđược cười:”Cẩn thận chị dâu nghe sẽ cho anh quỳ lên tấm ván giặt quần áo.”
Mục Nham ha ha cười, nhìn đồnghồ, ôm lấyMục Đồngtừ trong tay Hạ Hoằng Huân: “Hai người nên làm gì thì làm đi. Hội triểnlãm gần kếtthúc rồi, tôi phải đi đón bà xã. Contrai à, ba phải bảo vệ mẹ thậttốt, đầunăm nay cái khác không có nhưng sói háosắc rấtnhiều . . . . . . Con xem, cô nhỏ củacon bị sói xám lớn ngậm trong mồm tha đi rồi.. . . . .” Lời còn chưa dứt,người đã cầmchìa khóa xe ra cửa.
Khi chỉ còn lại hai ngườibọn họtrong phòng, Mục Khả có chút căng thẳng. Hạ Hoằng Huân không biết rằng tâm tình của cô bây giờcó chút phức tạp, vừa muốn gặpanh lại sợgặp. Đây là biến hóa tâm lý trong lòng MụcKhả vào thờiđiểm đặcbiệt này, có quan hệ mậtthiết với mẹcô, cùng thân phận của HạHoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân vươntay cầm tay cô, “Không nhận ra? Căng thẳngnhư vậylàm gì?”
“Anh và anh họem. . . . . .” Hạ Hoằng Huân quen MụcNham nằm ngoài dự đoán, nhưng mà nhắc tớivấn đềnày lúc này chỉ bởi vì cô không tìm được đề tài nào tốthơn.
“Chúng tôi đã sớmquen biết.” Hiển nhiên, HạHoằng Huân không có tâm tình giải thích nhữngthứ râu ria này, anh nói: “Ra ngoàiđi dạo.”
Mục Khả theo HạHoằng Huân ra cửa, đi ra khỏi chung cư, ngồilên xe việt dã của anh. Cô không hỏi điđâu, cũng không muốn hỏi, chỉyên tĩnh ngồi đó.
Kỹ thuật lái xe củaHạ HoằngHuân rất tốt,tốc độxe mặc dù nhanh, nhưng rấtổn định.
Hơn mười phút sau, xe dừng lại bên bờ sông, HạHoằng Huân cởi quân trang khoác lên ngườicô, nương theo ánh trăng tỉ mỉnhìn cô, lấy ngón tay mang theo vết chai vuốtve mặt củacô, sau đó không cho Mục Khả kháng cựmà ôm cô vào lòng, động tác nhẹ nhàng chậmchạp lạirất có lực,lúc mở miệnggiọng nói đầy tràn đau lòng: “Sao giọngnói lại khàn như vậy?”
“Anh chê khó nghe à?” Mục Khả vươn cánh tay nhẹnhàng vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắncọ cọvào ngực anh, thành thực nói: “Khóc.”
“Nói cho tôi biếtđã xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện cũ năm xưa.”
“Nói điểmchính.”
“Anh không thể dịu dàng mộtchút sao?”
“Điều này cần dịudàng làm gì?” Hạ Hoằng Huân kháng nghị, sau đó thỏa hiệp: “Đượcđược, tôi dịu dàng một chút là được chứgì, rốt cuộcxảy ra chuyện gì?” Nói là sẽ dịu dàng kếtquả chỉhạ giọngcó chút xíu.
“Nhớ mẹ em. . . . . .” Giọng nói củaMục Khảkhàn khàn mà bình tĩnh, cô im lặng nắm thậtchặt tay nói: “Ngày mai là ngày giỗ củabà.”
Bảy chữ đơngiản, từtrong miệng Mục Khả nói ra, có vẻ tàn khốcmà thê lương.
“Ngày mai sẽ cóngười khác đi thăm bà, hàng năm em đều đi vào hôm nay.” Mục Khảrúc vào trong lòng anh, an ủi ngược lạianh nói: “Không có chuyện gì, đã hơn mườinăm.”
Đối với MụcKhả, HạHoằng Huân biết xa xa là không đủ, anhthật không ngờ, cô bé hoạt bát thích cười nhưvậy, lạimất mẹkhi chưa tròn 16 tuổi. Ngườiphụ nữcười lên dịudàng điềm tĩnh trong ký ức củaanh đã qua đời.
Không có ai sẽ đùa như vậy.Hạ HoằngHuân có chút không thể tin, lại không thểkhông tin.
“Bà ngoại nói,lúc đi mẹ không yên tâm nhất là em. . . . . .” Mặc dù hếtsức khốngchế, MụcKhả vẫnnghẹn ngào, cô sụt sịt một cái, nhỏgiọng nói: “Lúc em còn nhỏ rấtkhông nghe lời, luôn thừa dịplúc mẹ ngủchuồn êm đi chơi, khiến bà lo lắng. . . . . . Sau này, em nghe lời, bà lạikhông còn. . . . . . Mẹ nói, phải thậtvui vẻ sốngqua ngày. . . . . . Không cho em nhớ bà,hàng năm chỉ cho 1 ngày. . . . . .”
Hách Xảo Mai bỏ lỡquá trình trưởng thành của MụcKhả, nhưngbà lại dùng sinh mạng hữuhạn củamình để lạicho con gái rất nhiều điềuquý giá. Bà dạy cô mỉm cườinhư thếnào, dạy cô kiên cường dũng cảm,bà đem tình yêu vô bờ cùng nhớ thươngvới con gái tan vào mộtquyển nhậtký ố vàng, thay thế bà bướcđi cùng con gái yêu từ năm này qua nămkhác. . . . . .
Mục Khả sớm bị ép chấpnhận sựthực mẹqua đời, dầndần lớnlên cô vẫn luôn thử lấythái độ bình thản đối mặt với ngày này hàng năm. Chính bởi vì thế,Hạ HoằngHuân mới không phát hiện ra sựkhác thường của cô trước đó.
Hạ Hoằng Huân biếtMục Khảkhóc, đây thật ra là lần đầutiên cô dỡ bỏ phòng bị ở trướcmặt anh không chút che giấu mà khóc thút thít. Anh không lên tiếng an ủi,cũng không tìm được từ ngữthích hợp để an ủi. Anh cũng khôngngăn cản, chỉ vỗ nhẹ lưngcô, để tùy cô phát tiết.
Mỗi một năm dùng thờigian một ngày nhớ về người thân yêu nhất,có rơi nướcmắt nhiềuhơn nữacũng là việc nên làm.
Hạ Hoằng Huân im lặngôm chặt MụcKhả, muốnmượn vòng tay ấm áp mạnh mẽ an ủitrái tim yếu ớt của cô.
Khi cảm xúc của MụcKhả dầndần bình phục lại, Hạ HoằngHuân thương yêu lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, không tự chủ mà mềm giọngchọc cô cười:”Khóc như con mèo mướp nhỏvậy, nàng dâu xấu như vậy ai muốnlấy đây. Thôi nào, đừng khóc, vềsau có tôi, trời sập xuốngcó tôi đỡ.”
Sinh Tử Vô Thường, không ai có thể thay đổi. Mục Khảhiểu.
Hơi thở nam tính trên người Hạ Hoằng Huân khiếnMục Khảcảm thấyan tâm cùng tin cậy, cô dựa vào trong ngựcanh, giọng nói khàn khàn nói: “Anhnói sẽ đốitốt vớiem, cái gì cũng nhường em, có làm được không?”
Hạ Hoằng Huân vuốtve mái tóc rối bù của cô: “Bảođảm làm được.”
Mục Khả ngửakhuôn mặt nhỏ lên nói: “Vậy chờ lúc em kếthôn anh chuẩn bị đồ cưới cho em.”
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, HạHoằng Huân hứa hẹn:
“Có thể!”
[ ]