Hạnh Phúc Của Nàng Tiểu Thư Sát Thủ

Chương 11


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Của Nàng Tiểu Thư Sát Thủ: Chương 11


Trương…Trương Minh Quân!
Hải Yến kêu lên rồi ngất đi. Hải Phong đỡ lấy bà còn Hải Băng thì cười lớn:
– Đểu giả!
Nhìn thấy người phụ nữ đang đứng cạnh ông, Hải Băng rít lên:
– Cút!
Minh Quân đỡ lấy vợ:
– Hải Yến! Em ơi…
Hải Băng đẩy ông ra.
– Đừng chạm vào mẹ tôi! Ông biến đi!
– Chátt..
Hải Phong tát vào mặt Hải Băng.

– Chị! Sao chị lại nói thế hả? – Anh hét lên.
Người mà anh luôn kính trọng, ngưỡng mộ lại cư xử như thế. Minh Quân ngã phịch xuống đất, ôm lấy Hải Yến:
– Hải Yến..Yến ơi.. Tỉnh lại đi em!
Ông thốt lên rồi cũng khuỵu xuống. Hải Băng cũng đã ngất lịm đi.
– Ba…! Hải Băng!!
***Một tuần sau tang lễ của bà Hải Yến..
– Quản gia! Sắp xếp cho tôi về New York!
– Vâng thưa đại tiểu thư!
Hải Băng nhếch mép cười nhìn bức di ảnh người mẹ.
– Mẹ! Con gái sẽ đưa mẹ về quê hương, mẹ nhé!
Hải Phong từ phòng bước xuống.

– Chị! Chị định đi đâu ư?
– New York!
– Sao ạ?
Hải Băng khoát tay, ra hiệu cho quản gia đưa cô đi. Hải Phong nhìn theo bóng chị gái. Anh thở dài..
– Ba!
Phong quay lại, nhìn thấy Minh Quân. Ông vỗ vai con trai.
– Chị con hận ta cũng đúng thôi!
– Tại sao…?
Trương Minh Quân trầm ngâm. Sự thật là có uẩn khúc ở đây. Ông cũng không muốn nói cho Hải Phong nghe vì dù sao cậu cũng chỉ mới 13 tuổi.
– Rồi có lúc con sẽ tự khắc biết.
Ông quay đi với vẻ mặt buồn trầm ngâm.
Sau đó Hải Phong cũng sang Luân Đôn.
Không gian u ám bao trùm cả căn nhà.
Không khí của gia đình hạnh phúc đã tan nát..
Những người giúp việc của căn nhà thì cảm thấy buồn và thiếu bóng vị phu nhân tài sắc và đại tiểu thư dễ thương. Ông quản gia buồn hơn khi chứng kiến ông chủ tịch đau khổ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.