Đọc truyện Hàn Viễn – Chương 104
Đêm hôm đó bọn họ không làm, bởi vì cơ thể Lạc Lâm Viễn không chịu nổi, địa điểm cũng không thích hợp.
Lạc Lâm Viễn trả lời câu hỏi của Du Hàn, nếu anh đã biết cậu đổi họ, vậy thì tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Cậu nói rất thoải mái, “Anh cũng biết, từ hồi cấp ba tình cảm của hai người ấy đã không tốt, lúc em học đại học thì bố mẹ em ly hôn, em theo họ mẹ.”
Du Hàn im lặng rồi hỏi: “Vì sao em theo mẹ?”
Lạc Lâm Viễn nằm trên đùi Du Hàn, kéo ngón tay anh ngắm nghía, “Khi ấy em còn nhỏ, không thể xa mẹ được, chẳng phải trẻ con đều đi theo mẹ sao, điều này rất bình thường.”
Du Hàn: “Anh tưởng quan hệ giữa em và bố tốt hơn.”
Lạc Lâm Viễn cười, “Bình thường người ta hay nói tình mẫu tử gắn kết, vào những lúc quan trọng mẹ vẫn đứng về phía em.”
Du Hàn: “Vì sao em muốn giấu anh?”
Lạc Lâm Viễn ra vẻ vô tội, đan mười ngón tay với Du Hàn rồi đưa lên môi thơm một cái, “Em không giấu anh, có phải anh hiểu nhầm gì không?”
Quả thật cũng không có chứng cứ, lúc Tiểu Hùng chuẩn bị nói bị gián đoạn có lẽ là ngoài ý muốn, cú đá Hàn Truy dưới gầm bàn cũng có thể là nguyên nhân khác.
Anh nhìn chăm chú vào hai mắt Lạc Lâm Viễn, không biết đâu mới là thật, đâu mới là giả.
Du Hàn: “Cho dù hai người họ ly hôn, bố em cũng không tới mức bỏ mặc em chứ?”
Đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Lạc, không thừa kế gia nghiệp mà lại làm việc ở cơ sở toàn là trẻ con?
Lạc Lâm Viễn ngồi dậy xoa tóc, “Em theo mẹ, còn là đồng tính luyến ái…” Nói tới đây, cậu lại cảm thấy không đúng lúc, bèn liếc trộm Du Hàn, “Ầy, dù sao chuyện cũng đã vậy rồi, bố em giận em quá chừng, cho nên cũng mặc kệ em luôn.”
Lạc Lâm Viễn: “Thực ra như vậy cũng tốt, nếu còn ở nhà họ Lạc, có khi em đã bị sắp đặt cho một cuộc hôn nhân chính trị rồi, chẳng phải như bây giờ cũng rất tốt sao?”
Cậu ngồi không yên, đứng dậy giẫm lên dép đi tìm đồ uống, trong văn phòng vườn trưởng có một tủ lạnh nhỏ, các giáo viên rất thích cất đồ uống hoa quả mùa hè vào trong này để trữ lạnh.
“Anh muốn uống gì?”
Du Hàn: “Anh không uống, em cũng đừng uống nhiều đồ lạnh quá.”
Lạc Lâm Viễn bất đắc dĩ đóng cửa tủ lạnh lại, Du Hàn nói: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Xe Du Hàn đã được tài xế thuê lái về, nói là đưa về nhưng cũng chỉ là anh gọi một chiếc taxi rồi lên xe cùng về với cậu.
Trên taxi, bọn họ ngồi mỗi người một bên, giữ một khoảng cách ở giữa.
Có tài xế ở đây nên cũng không tiện trò chuyện.
Lạc Lâm Viễn lên nhóm chat hỏi các cô giáo đã về đến nhà chưa, rồi lên nhóm phụ huynh chúc mừng sự thành công của ngày hôm nay, còn phát lì xì trong nhóm nữa.
Qua một hồi bận rộn, cậu liền nhìn sang bên cạnh.
Ánh đèn đường vàng vọt hắt vào rơi xuống băng ghế, Du Hàn như vô tình đặt tay lên, lòng bàn tay anh ngửa lên, năm ngón tay xòe ra thả lỏng.
Lạc Lâm Viễn đột nhiên nhanh trí, vội vàng chìa tay sang, nắm chặt lấy tay anh.
Luồng khí nóng lan từ vành tai lên gò má cậu, rõ ràng hai người đã trưởng thành rồi nhưng vẫn thật giống học sinh cấp ba lén lút yêu đương năm đó, chỉ dám lặng lẽ nắm tay nhau trong khoang xe taxi tối om, không ai biết được bọn họ yêu nhau.
Con đường dài bình thường hay đi trôi qua chỉ trong chớp mắt, thậm chí nhịp tim còn chưa kịp khôi phục trở lại thì đã tới nơi rồi.
Lạc Lâm Viễn muốn buông tay nhưng không rút được về, bị Du Hàn kéo tay lại, đành phải trúc trắc xuống xe.
Mãi đến khi đứng ở lề đường, xe đi xa rồi, cậu mới hỏi: “Anh không về nhà sao?”
Du Hàn nắm tay cậu, “Đến nhà em.”
Giọng điệu thản nhiên và ung dung của anh khiến Lạc Lâm Viễn nhớ ra bây giờ nhà mình đang bừa bộn tới mức nào, hình như là một bãi chiến trường không thể nào tiếp đón khách tới được.
Đêm nay Du Hàn phải ngủ thế nào đây, cái giường nhỏ của cậu có thể chứa được hai người đàn ông trưởng thành chứ?
Căn hộ Lạc Lâm Viễn thuê nằm ở vị trí đường vành đai hai, trong khu phố cổ, không có thang máy, giá thuê còn đắt đỏ.
Thế nhưng hết cách rồi, cậu không thể ở quá xa Ngư Duyên.
Lạc Lâm Viễn vẫn không thể nào quen được với việc leo sáu tầng cầu thang, cậu quay đầu lại thở hồng hộc nhìn Du Hàn, “Em ở hơi cao, có phải rất mệt không?”
Du Hàn vỗ lưng cậu, “Anh vẫn ổn, em đừng thở gấp như thế, thở bằng mũi đi.”
Lạc Lâm Viễn rề rà mãi mới đi mở cửa bật đèn, cậu ở một mình trong căn hộ một phòng(*), có giường, tủ quần áo, bàn làm việc, nhìn lướt qua một lượt là thấy hết, bên cạnh là gian bếp nhỏ và phòng tắm, có một cánh cửa ngăn cách.
(*) Kiểu căn hộ chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh.
Nơi này quá chật hẹp, cũng chỉ tầm hơn ba mươi mét vuông.
Lạc Lâm Viễn bảo Du Hàn thay dép của mình, còn cậu thì vào bếp rót nước.
Vừa bưng cốc ra ngoài đã thấy Du Hàn đứng bên cạnh giá sách, rút ra tập tranh của cậu.
Hành động của anh dọa tim Lạc Lâm Viễn suýt ngừng đập, cậu xồng xộc đi tới, suýt chút nữa làm đổ cả nước, “Đừng xem!”
Du Hàn dừng động tác lại, không mở ra nữa, Lạc Lâm Viễn đi thẳng tới gần anh nhưng không dám cướp, chỉ nhìn anh với vẻ tội nghiệp, “Cái này xấu lắm, quá mất mặt, anh đừng xem.”
Thấy dáng vẻ cầu xin không chịu để anh xem của cậu, có thể thấy đây là một bí mật nhỏ.
Đến cùng người này có bao nhiêu bí mật đây?
Du Hàn đặt tập tranh về, xin lỗi vì hành vi tự tiện của mình, anh nói mình không cố ý, cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến lúc nên về nhà.
Du Hàn biết bản thân không hề rộng lượng như vậy, chỉ là người trưởng thành nào cũng đều có bí mật, cho dù ở bên nhau thì cũng có giới hạn, dù có là bạn trai cũng không thể tùy tiện dò xét.
Huống chi mối quan hệ của bọn họ còn đặc biệt như thế, sau bao nhiêu năm mới tái hợp lại thành đôi.
Bất kỳ một mối quan hệ nào đang trên bờ vực thì đều khiến người ta lảo đảo chùn bước, sao phải không thức thời như vậy, cứ khăng khăng đi tìm hiểu thực hư.
Du Hàn nhét tập tranh về chỗ cũ thì bị một bàn tay cản lại.
Bàn tay Lạc Lâm Viễn mịn màng, rất ít nếp nhăn, không giống tay phải làm nhiều việc nặng, như tay của cậu ấm vậy, kể cả bây giờ thì nó vẫn đẹp như trước.
Cậu nhét tập tranh vào trong tay Du Hàn, gò má ửng hồng, “Tại sao phải nói xin lỗi, chỉ là em cảm thấy…”
Rốt cuộc cảm thấy gì thì cậu vẫn chưa nói, chỉ là thấy Du Hàn cầm nhưng không lật ra xem, cậu lại cuống lên.
Cậu không chịu nổi sắc mặt lạnh nhạt vừa rồi của Du Hàn, cử chỉ lịch sự, rõ ràng chân thành nói xin lỗi nhưng lại khiến cậu vô cùng đau lòng.
Sao phải khách sáo với cậu như thế, xin lỗi có gì tốt, giống như khiến mối quan hệ vừa mới hòa hoãn và thân mật trở lại chợt bị kéo ra xa tít tắp.
Du Hàn hỏi cậu: “Anh có thể lật ra xem à?”
Lạc Lâm Viễn sắp thẹn quá hóa giận, chủ động lật thay anh luôn, mất mặt cũng kệ, dù sao số lần cậu mất thể diện trước mặt Du Hàn còn ít chắc?
Bên trong tập tranh đều vẽ hình người, có góc nghiêng, bóng lưng, bàn tay, phía dưới còn đề ngày tháng, đều là vẽ từ mấy năm trước.
Du Hàn từ từ lật xem, thỉnh thoảng khen Lạc Lâm Viễn vẽ không tệ, rất đẹp, cũng rất chi tiết.
Sau đó anh trở nên im lặng, chắc hẳn đã nhận ra người trong tranh đều là mình.
Anh đột nhiên lật ngược về phần đầu, xem lại một lần các bộ phận được đặc tả, “Những tranh này…!đều là anh sao?”
Nhìn xuống thời gian vẽ, sau khi chia tay.
Lạc Lâm Viễn ngồi trên giường uống nước, không đáp lại.
Du Hàn lật xem hết cả tập tranh, xác định lại thời gian, là năm thứ hai sau khi chia tay, Lạc Lâm Viễn đã vẽ trọn vẹn cả một tập tranh về anh.
Khoảng cách đứt quãng, đôi lúc là một tháng không vẽ, đôi lúc lại vẽ anh cả ngày.
Du Hàn không thể nói rõ tâm trạng của mình thế nào, kinh ngạc, rung động, khó mà tin nổi, không thể nào hiểu được, tất cả các cảm xúc đang ra sức chen chúc nhau trong đầu anh, huyết quản nảy lên khiến anh đau đầu.
Tập tranh trong tay bị Lạc Lâm Viễn rút ra, biểu cảm của cậu rất nghiêm túc, cậu nhăn mày, nhỏ giọng xin tha, “Em đã nói không đẹp rồi, bảo anh đừng xem anh còn không nghe, xem cái này làm gì, ngắm em đây này.”
Cậu hôn lên mắt Du Hàn một cái, ý đồ làm nũng để lươn lẹo qua ải.
Môi Lạc Lâm Viễn còn dính nước, xúc cảm lành lạnh phủ lên mí mắt anh.
Du Hàn khàn giọng nói: “Lạc Lâm Viễn.”
Lạc Lâm Viễn dịu dàng đáp lại một tiếng.
Du Hàn: “Rốt cuộc tại sao em chia tay với anh?”
Vấn đề này khiến bầu không khí mập mờ giữa hai người họ tản đi triệt để, Lạc Lâm Viễn cau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Nhất định phải nói chuyện này sao?”
Du Hàn không lên tiếng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cậu, tựa như muốn nắm bắt tất cả những sơ hở trên gương mặt cậu.
Lạc Lâm Viễn thả lỏng người ra, ngồi lên giường, khẩy ngón tay, “Khi đó anh cũng biết…!với cách nhà trường xử lý chuyện đó, em không thể tiếp tục đi học được nữa.”
Lạc Lâm Viễn: “Hơn nữa gia đình bảo em ra nước ngoài, em đã đồng ý.”
Cậu ngước mắt lên, nở nụ cười bất đắc dĩ với Du Hàn, “Đất khách xa như vậy, em không muốn, cho nên…”
Du Hàn: “Cho nên em chỉ dùng một dòng tin nhắn ngắn ngủi để chia tay với anh, ngay cả gặp mặt trực tiếp cũng không muốn?”
Quá khứ là những chuyện đã qua, không nên nhắc đến, không nên đụng vào, bởi vì đụng vào sẽ chảy máu, tình cảm sẽ chịu tổn thương.
Lạc Lâm Viễn có ngàn vạn lời muốn nói nhưng không thể nói, cuối cùng chúng đều tắc nơi cổ họng, hóa thành một câu xin lỗi bất lực.
Du Hàn im lặng đứng nguyên tại chỗ, khí thế quanh mình rất đáng sợ.
Lạc Lâm Viễn không dám chạm vào anh, chỉ ngồi trên giường ngước mắt lên, không biết có phải bị ánh đèn rọi vào không mà mặt mũi cậu trắng bệch.
Giọng nói của cậu không thể mềm mỏng hơn được nữa, tư thế rũ người rất thấp, cậu lặp lại câu nói: “Em xin lỗi, anh đừng tức giận.”
Trong sự lặng thinh nặng nề, Du Hàn đột nhiên mỉm cười, anh che mặt lắc đầu, chỉ lộ ra đôi mắt chất chứa sự thống khổ, nói: “Không sao, chỉ là anh nghĩ nhiều rồi.”
Luôn cảm thấy có một nguyên nhân nào đó, luôn cho rằng Lạc Lâm Viễn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thực tế thì bọn họ đã gặp phải trắc trở rất khó để vượt qua trong cuộc sống, mối tình bị công khai, trong đó một bên không thể chịu được áp lực nên đành rời đi.
Không có lý do nào đặc biệt, chỉ là anh nghĩ quá nhiều thôi.
Cười là vì cảm thấy buồn cười, cười chính bản thân mình, cười Du Hàn của quá khứ.
Lạc Lâm Viễn nắm tay anh, chạm vào bàn tay lạnh lẽo, Du Hàn không né tránh tay cậu nhưng cũng không nắm lại, chỉ nói: “Không cần nói xin lỗi.”
Quả thật không có gì phải xin lỗi, năm xưa người phải chịu ác ý là Lạc Lâm Viễn, không phải anh, thực ra anh muốn người đó là mình hơn, có lẽ kết cục của cả hai sẽ khác.
Du Hàn muốn đi, Lạc Lâm Viễn tiễn anh xuống tầng dưới, ngập ngừng đi theo anh, cứ như đang cẩn thận từng li từng tí với một quả bom hẹn giờ.
Du Hàn quay đầu nhìn cậu, “Em sợ cái gì?”
Lạc Lâm Viễn: “Sợ anh nổi giận với em.”
Du Hàn: “Anh không giận.”
Lạc Lâm Viễn không tin, tiến lên ôm lấy eo anh, vùi mặt vào cổ anh, “Ngày mai anh có lên lớp không?”
Du Hàn: “Chưa chắc, anh rất bận.”
Lạc Lâm Viễn ồ một tiếng, buông tay ra, cậu đứng cách vài bước nhìn Du Hàn cúi đầu gọi xe, đi theo phía sau tiễn anh đến cổng, nhìn anh lên xe rời đi.
Cậu nhìn tay mình, “Còn nói không giận, có chịu nắm tay em đâu.”
Ngày hôm sau Du Hàn đi làm, thư ký xếp lịch làm việc hết vào ban ngày nên lịch trình dày đặc, bởi vì anh đã ra lệnh cho đối phương, bằng mọi cách phải để lịch buổi tối trống hết cho mình, có việc gì thì đi tìm cộng sự khác.
Thư ký hỏi anh: “Buổi tối anh đi đâu vậy? Sao lại chạy việc gấp gáp thế?”
Du Hàn ký văn kiện, không ngẩng đầu lên, “Tìm vợ con.”
Thư ký: “…”
Tuy tối hôm qua Du Hàn là người bơ người ta trước, nhưng đến hôm nay anh lại là người mặt mày cau có, bởi vì hôm nay đến vườn hội họa lại phát hiện ra hòa thượng đã chạy, chỉ còn lại ngôi miếu Ngư Duyên này.
Hỏi Tiểu Hùng thay quyền vườn trưởng thì cô kinh ngạc đáp: “Vườn trưởng lên vùng núi dạy rồi, anh không biết sao?”
Một câu anh không biết hệt như ngày đông băng giá, ngày hè lửa cháy, thiêu đốt người ta vừa thương tâm lại vừa bực bội, hận không thể bắt người lại đánh một trận.
Du Hàn lấy điện thoại ra xem WeChat, cuộc gọi, tin nhắn, từng cái từng cái một, đúng là Lạc Lâm Viễn không nói tiếng nào đã bỏ chạy, nửa dòng tin nhắn cũng không thèm để lại cho anh.
Lúc này, Lạc Lâm Viễn ở vùng núi cách xa mấy trăm cây số vừa ngủ một giấc dậy, đối mặt với hàng loạt thông báo tin nhắn gửi đi thất bại trên điện thoại thì choáng váng.
Chuyện đi dạy tình nguyện là quyết định bất ngờ phát sinh, nửa đêm hôm qua, Trần Khinh gọi điện cho cậu, nói con nhỏ sốt cao, bệnh viêm phổi đột phát nên cô không đi được.
Chuyến đi dạy tình nguyện ở vùng núi lần này đã được lên kế hoạch, không thể cứ như vậy bị hủy bỏ được.
Công việc đi dạy tình nguyện vốn dĩ vừa gian khổ vừa mệt mỏi, còn bị sút cân.
Trần Khinh có kinh nghiệm ở mặt này, năm ngoái từng dẫn Lạc Lâm Viễn theo một lần, cho nên bây giờ chỉ còn mỗi mình cậu là có kinh nghiệm có thể đi dạy thay, đến vùng núi dạy tình nguyện một tuần lễ.
Vì thế nửa đêm cậu đặt vé xe khách, thu dọn hành lý rồi đến nhà cô giáo Trần lấy văn phòng phẩm và họa cụ đã mua xong.
Vốn dĩ hôm nay cậu phải tính toán việc bán hàng từ thiện của ngày hôm qua để trang trải chi phí cho văn phòng phẩm, hôm nay chỉ đành giao việc này lại cho Tiểu Hùng.
Lúc bắt kịp chuyến xe khách thì mới sáu giờ, Lạc Lâm Viễn chưa ngủ đủ, cậu cúi đầu ngủ gật, giữa chừng xe có dừng ở trạm nghỉ trong chốc lát, cậu gắng gượng tỉnh lại, cáu kỉnh gửi tin nhắn WeChat cho người yêu, sau đó lại lăn ra ngủ tiếp.
Nào ngờ đích đến được bao quanh bởi những ngọn núi nên tín hiệu cực kém.
Lạc Lâm Viễn chuyển sang đi xe buýt nhỏ rồi lại đi xe máy, cuối cùng cũng lên tới vùng núi.
Đám trẻ con còn nhớ rõ cậu, rất nhiệt tình, Lạc Lâm Viễn bảo một bé lớn đi phát văn phòng phẩm và họa cụ, sau đó bản thân cầm điện thoại đi khắp nơi bắt tín hiệu.
Tìm gần nửa tiếng, cuối cùng đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Nơi này là chốn rừng sâu núi thẳm, đừng nói tín hiệu, cho dù muốn tiếp viện cũng phải lái xe máy ba tiếng xuống thị trấn nhỏ dưới núi mua bán.
Bình thường trong thôn chỉ có mấy chiếc xe máy, khi nào thật cần thiết thì mới lấy ra dùng.
Trong thôn không có thanh niên, họ đều đã ra ngoài làm việc, chỉ có người già và trẻ em ở lại.
Một ông chú trung niên lái xe máy rất bận rộn, mặc dù ông rất biết ơn Lạc Lâm Viễn đã tình nguyện đến dạy, cũng rất niềm nở với cậu nhưng cậu cũng không thể ỷ vào đó yêu cầu người ta đưa mình xuống thị trấn, chỉ vì muốn kết nối cuộc gọi cho người thân.
Buổi tối trên miền núi rất yên tĩnh, bầu trời đêm lốm đốm đầy ánh sao, Lạc Lâm Viễn dùng di động chụp một pô, vừa mới lấy xuống xem thì nhận ra không chụp được bầu trời sao, chỉ có vài chấm nhỏ màu trắng, Iphone vô dụng, còn không tốt bằng Huawei(*).
(*) Thương hiệu điện thoại của Trung Quốc.
Cậu nhớ Du Hàn, nhớ Ngư Duyên, nhớ những đứa trẻ trong lớp.
Một cô bé miền sơn cước mặc bộ quần áo đẹp đẽ để ăn Tết, tóc thắt bím hai bên, loắt choắt đi tới đưa cho cậu một củ khoai lang vừa được nướng kỹ, ngọt ngào nói Thầy ăn đi.
Lạc Lâm Viễn không nhớ nhung gì nữa, chỉ cảm thấy đứa bé trước mặt quá đáng yêu, trẻ con ở đây đều rất ngoan.
Điều kiện nơi đây không tốt, thời tiết buổi tối ở miền núi rất lạnh.
Lạc Lâm Viễn chỉ có thể dùng nước thấm ướt khăn lông rồi lau qua toàn thân, sau một tuần thì người ngợm bẩn vô cùng, cả người đều ngứa ngáy, thật sự không chịu nổi nữa thì xông tới tắm nước lạnh, gội cả đầu.
Kết cục của việc làm đỏm chính là, còn một hôm nữa trước khi kết thúc thời gian dạy tình nguyện thì cậu thành công bị ốm, ngạt mũi, ho liên tục.
Trạng thái của cậu không tốt, trưởng thôn nói muốn đưa cậu xuống núi khám bệnh, Lạc Lâm Viễn chỉ uống thuốc, nói không cần, thời gian dạy học vốn chỉ còn một ngày, sao có thể lãng phí thời gian ở đó được.
Cậu tưởng cơ thể mình đã khỏe mạnh lên rất nhiều, dù sao sau khi ngủ cùng Du Hàn cũng không ốm, vậy mà tắm bằng nước lạnh lại lăn đùng ra bệnh.
Lạc Lâm Viễn cầm giấy ăn, suýt chút nữa xì tụt cả mũi ra, cậu vừa ho khù khụ vừa dán hoa đỏ cho đứa trẻ, đeo khẩu trang và găng tay, nước mắt vẫn trào ra không ngừng.
Đến trưa, cậu thật sự không chịu nổi nữa, ở yên trong phòng học, dựa lên nền tường màu vàng đất rồi ngửa đầu nghỉ ngơi.
Loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi cậu, còn kéo khẩu trang của cậu xuống.
Lạc Lâm Viễn gian nan mở mắt, nhìn lên Du Hàn trước mặt, ngẩn ra một lúc rồi khàn giọng hỏi: “Sao em lại mơ thấy anh nhỉ?”
Du Hàn trước mặt hỏi cậu, “Ốm rồi à?”
Lạc Lâm Viễn hơi chớp mắt, nước mắt lăn xuống dưới má.
Đó chỉ là nước mắt sinh lý chảy ra do cậu quá khó chịu, nhưng cậu lại không biết dáng vẻ yếu đuối này khiến vị người nhà nào đó đang hùng hổ khí thế chợt luống cuống chân tay, mềm lòng hẳn đi.
Lạc Lâm Viễn: “Ò, ốm rồi, khó chịu lắm.”
Du Hàn: “Đi thôi.”
Lạc Lâm Viễn: “Đi đâu cơ?”
Du Hàn: “Anh đến đón em về nhà.”
Lạc Lâm Viễn ỷ mình đang mơ nên rầm rì nói: “Không nhúc nhích đâu, phải ôm phải hôn mới chịu cơ.”
Du Hàn buồn cười nói: “Em ấu trĩ hay không ấu trĩ đây?”
Lạc Lâm Viễn: “Trước mặt người mình thích, ấu trĩ là tình thú.”
Du Hàn: “Muốn ôm hôn thế nào đây?”
Đầu óc Lạc Lâm Viễn hỗn loạn, “Hôn môi nè, dù sao cũng đang nằm mơ, không lây bệnh đâu.”
Du Hàn tới gần cậu, hung hăng cắn lên môi cậu một phát, đánh thức Lạc Lâm Viễn tỉnh luôn.
Lúc này có một cô bé tới gọi: “Chú ơi, thầy ơi, trưởng thôn bảo con tới đưa cơm cho hai người.”
Lạc Lâm Viễn ngồi phắt dậy, dụi dụi đôi mắt cay xè, chạm vào Du Hàn, “Có nhiệt độ! Người sống! Là thật!”
Cậu thốt ra liên tiếp ba từ cảm thán, đứa nhỏ nghiêm chỉnh bê thức ăn tới, Du Hàn cười nói cảm ơn khiến cho cô bé xấu hổ bỏ chạy.
Cuối cùng Lạc Lâm Viễn mới phản ứng được Du Hàn trước mặt là người sống sờ sờ, cậu đột nhiên gào lên một tiếng, phá cho cổ họng căng ra đau đớn.
Cậu giơ hai tay che mặt mình, suy sụp nói: “Anh đừng nhìn!”
Du Hàn tách hai tay cậu ra, “Có làm gì em đâu!”
Lạc Lâm Viễn: “Bây giờ em xấu hổ chết mất, còn bẩn nữa.”
Du Hàn dỗ cậu, “Không bẩn, mau ăn cơm đi.”
Lạc Lâm Viễn đã tỉnh ngủ, nghi ngờ hạ tay xuống, nhân lúc Du Hàn lấy cơm cho mình thì mở camera trên điện thoại soi gương bản thân.
Lạc Lâm Viễn: “…” Cái đầu heo vừa sưng vừa xấu xí vừa tiều tụy này là ai vậy?
Còn làm khó bắt Du Hàn hôn mình, đúng là tình yêu chân thành.
Cơm nước trên núi đơn sơ, Lạc Lâm Viễn đánh chén gần hết mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Nơi này giao thông bất tiện, đi lại rất vất vả.
Du Hàn nghiêm túc nói: “Đến chăm sóc nhi đồng miền núi.”
Anh nhìn Lạc Lâm Viễn, “Và cả giáo viên.”
Du Hàn nói: “Ban đầu anh định ở lại một hôm rồi đi, nhưng em bị bệnh, tối nay đi thôi.”
Lạc Lâm Viễn không phản bác, ngoan ngoãn đồng ý.
Du Hàn hỏi: “Đến đây sao không liên lạc với anh?”
Lạc Lâm Viễn: “Bên này tín hiệu không tốt, không phải em cố ý.”
Cậu lấy điện thoại di động ra, đưa cho Du Hàn xem, hàng tín hiệu ngay cả chữ E cũng không hiển thị nổi.
Du Hàn nhìn điện thoại, không truy cứu nữa.
Lạc Lâm Viễn lại nói: “Nhưng mà em có nhớ anh.”
“Lúc ngắm sao nhớ, lúc ngửi hương hoa cũng nhớ, lúc nhận được viên kẹo đầu tiên mà bọn trẻ tặng cũng nhớ.”
“Du Hàn, bình minh nơi đây rất đẹp, lúc ngắm mặt trời mọc, em cũng rất nhớ anh.”