Đọc truyện Hàn Viễn – Chương 103
Chín giờ tối, hoạt động hoàn toàn kết thúc, Lạc Lâm Viễn ở lại dọn dẹp.
Vu Viên đã buồn ngủ từ sớm, nhóc đu trên người dì Lương, gương mặt tròn phúng phính bị nén méo xệch, giày cũng rớt một chiếc.
Du Hàn đi lại giày cho Vu Viên, đưa dì Lương và nhóc con về xe, gọi tài xế thuê tới chở bọn họ về.
Bình thường giờ này Vu Viên đã ngủ lâu rồi, đồng hồ sinh học tới là nhóc giống như bị ngắt điện, ngủ say sưa, sét đánh cũng không tỉnh.
Du Hàn dặn đi dặn lại tài xế không được lái quá nhanh, ban đêm phải đi thật an toàn, sau khi nhìn hai người rời đi, anh mới xoay người đi giúp Lạc Lâm Viễn đang bận rộn.
Khâu kết thúc đơn giản hơn so với lúc bố trí, chỉ có điều vấn đề vệ sinh địa điểm phải hộc mặt ra mà dọn.
Cũng không thể để lại bãi chiến trường, chờ lao công đường phố tới dọn cho được.
Như thế rất thất đức.
Nhiều người nên rác rưởi cũng nhiều, có những loại rác quét không xi nhê, chỉ có thể thò tay mà nhặt.
Du Hàn rời đi một lát, vừa quay lại đã thấy Lạc Lâm Viễn khom lưng nhặt một chai nước lên, lưu loát ném vào trong thùng rác.
Rõ ràng là một động tác hết sức bình thường, một cảnh tượng cũng rất bình thường, nhưng lại khiến trái tim anh thắt lại.
Những việc này vốn dĩ không nên để Lạc Lâm Viễn làm.
Năm xưa người con trai này ngây thơ kiêu ngạo, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, còn hay nổi quạu với anh, khi thích anh luôn làm những chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, anh cũng không biết mình đã đón nhận nó như thế nào, chỉ biết những hành động ấy của Lạc Lâm Viễn ngập tràn sự tử tế và lương thiện.
Du Hàn đã từng rất đau đầu với con người hồn nhiên và quen được nuông chiều này, cũng từng nghĩ cậu sẽ làm gì trong tương lai.
Cho tới hôm nay, đến khi được tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Lạc Lâm Viễn, anh lại cảm thấy tốt hơn hết đừng để cậu lớn lên nữa.
Đây không phải việc Lạc Lâm Viễn nên làm, không hợp một chút nào hết.
Lạc Lâm Viễn còn chưa biết hành động của mình khiến Du Hàn ở gần đấy nhói lòng, cậu đặc biệt đeo cả khẩu trang, đi một đôi găng tay, thay bộ quần áo 10 tệ mua được trên Taobao, chính là cái loại mặc một lần rồi vứt đi được ấy.
Lúc này cây chổi cậu đang cầm bị người khác giành mất, Lạc Lâm Viễn giật mình sửng sốt, quay đầu nhìn sang, sắc mặt Du Hàn trầm lặng như nước, anh đoạt mất dụng cụ của cậu, còn bảo cậu sang một bên đợi.
Lạc Lâm Viễn lúng túng chống nạnh, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, các giáo viên khác đều đang quét, em là vườn trưởng phải…”
Giọng ngày càng nhỏ dần, Du Hàn quắc ánh mắt nghiêm khắc sang, cậu chỉ đành ngoan ngoãn đứng một bên, vẫn còn vùng vẫy đấu tranh, “Không cho em quét rác, vậy em bê đồ được không?”
Du Hàn mím môi không để ý tới cậu, động tác nhanh chóng gọn ghẽ, vài ba phút đã dọn dẹp sạch sẽ cả một khoảng đất lớn.
Lạc Lâm Viễn không còn cách nào khác, chỉ có thể đi sang bên cạnh chuyển ít đồ, sắp xếp lại tập tranh.
May mà trước khi phụ huynh ra về, họ đã tự dọn dẹp rác rưởi còn lại ở gian hàng của mình, đây là một phần trong kế hoạch hoạt động.
Mục đích là để những bạn nhỏ hiểu được, rác do mình thải ra thì mình phải biết tự dọn dẹp chúng.
Đáng tiếc cậu bé khổng lồ Du Hàn lại không hiểu đạo lý này, còn không muốn cho cậu làm việc.
Phải biết rằng cậu là người khởi xướng hoạt động, nên lấy mình làm gương, phải tiên phong dọn dẹp chứ!
Nhưng mà một mình Du Hàn phải bằng năm Lạc Lâm Viễn, trong lúc cậu rối rắm, Du Hàn đã bắt đầu giúp đỡ sang khu vực của người khác.
Lạc Lâm Viễn mua nước, gọi xe cho các cô giáo, còn gửi lì xì trên WeChat, đồng thời bảo các cô gửi biển số xe vào nhóm chat, có vấn đề gì thì thông báo, phải đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện mua xe, nếu cậu có xe, tình huống này có thể đưa từng cô giáo về rồi.
Du Hàn bê chổi và thùng giấy lên xe van mà Ngư Duyên thuê, áo trên người gần như đã sờn.
Lạc Lâm Viễn cầm khăn và nước đi tới, đưa cho Du Hàn rửa tay và mặt, còn tiếc của cho chiếc áo của anh, “Cũng không bảo anh phải làm mà, cái này bẩn không mặc được nữa rồi.”
Du Hàn hơi khom lưng, để Lạc Lâm Viễn lau mặt cho anh, “Không sao.”
Lạc Lâm Viễn nhận ra được thương hiệu chiếc áo, “Đắt lắm đó.”
Thấy Du Hàn nhìn lướt chiếc áo cậu đang mặc trên người, Lạc Lâm Viễn vội mỉm cười, còn đắc ý nói: “Cái em đang mặc mua hôm 11 tháng 11(*), bẩn cũng không sợ, rẻ lắm luôn.”
(*) Ngày lễ hội mua sắm lớn nhất trong năm tại Trung Quốc, tương tự như ngày hội mua sắm Black Firday tại Mỹ.
Vốn dĩ cậu muốn thể hiện mình thông minh thế nào cho Du Hàn xem, không ngờ sau khi nghe xong, trông sắc mặt anh càng nặng nề hơn, không nói một lời.
Bọn họ lái xe van về Ngư Duyên, trên đường về, tâm trạng của Du Hàn không tốt, Lạc Lâm Viễn ngồi ghế phó lái bên cạnh, cũng không hiểu sao anh lại như vậy, rõ ràng đang yên đang lành, sao tự dưng tâm trạng anh lại sa sút?
Im lặng cả quãng đường, giữa chừng Lạc Lâm Viễn đã cố gợi chuyện mấy lần, nhưng Du Hàn đều không có ý muốn nói.
Mãi đến khi về đến vườn hội họa, Lạc Lâm Viễn xuống xe, chần chừ quay đầu lại, “Anh có muốn tắm rửa không?”
Cậu đã chuẩn bị sẵn quần áo ở Ngư Duyên, ban đầu định tắm ở đây xong rồi ngồi xe về.
Bây giờ có thêm Du Hàn thì kế hoạch vẫn không cần thay đổi.
Du Hàn đành đi cùng cậu, Lạc Lâm Viễn ngồi xổm trước ngăn kéo lấy quần áo trong văn phòng vườn trưởng, do ngại tay mình bẩn nên cậu dùng nước rửa tay vệ sinh cẩn thận rồi mới lấy quần áo ra, đưa đến trước mặt anh.
Cậu chun mũi, “Không có qυầи ɭóŧ, anh mặc tạm nhé, về nhà đừng di chuyển nhiều quá, quần thể thao rộng lắm, lỡ bị người ta nhìn thấy thì toi.”
Vốn dĩ Du Hàn vẫn đang trong trạng thái không vui, vậy mà lại bị câu này của Lạc Lâm Viễn chọc cho bật cười, “Em đang nói gì đấy?”
Lạc Lâm Viễn: “Em đang nói gì mà anh cũng không hiểu sao?”
Tầm mắt của cậu dừng trên đũng quần Du Hàn, Lạc Lâm Viễn hít một hơi khí lạnh giống như bị đau răng, “Đêm hôm khuya khoắt, anh tơ hơ như thế bị người ta phát hiện sẽ không hay.”
Du Hàn: “Em cũng nói là ban đêm mà, sao có khả năng bị phát hiện.”
Lạc Lâm Viễn: “Em mặc kệ, em không thể để cho người ta lợi dụng được.”
Lạc Lâm Viễn cầm khăn tắm và quần áo đi vào phòng tắm, đang tắm dở, đôi mắt nhòe nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nghe thấy động tĩnh này, trái tim cậu đập nhanh thêm vài phần, làm công tác tư tưởng mãi mới thò đầu ra từ sau cánh cửa, mặt mày u dột, nói: “Em còn đau mà…!Thật sự không làm được đâu.”
Du Hàn ở bên ngoài dở khóc dở cười, trong tay cầm điện thoại còn đang reo, “Em có điện thoại.”
Nói xong, ánh mắt anh nhìn lướt xuống dưới cổ Lạc Lâm Viễn, “Anh không cầm thú như thế.”
Lạc Lâm Viễn biết mình hiểu lầm, gương mặt đỏ bừng lên, giơ bàn tay ướt nhẹp ra định nhận thì tiếng chuông lại ngừng.
Du Hàn nhìn điện thoại, hỏi: “Cần gọi lại không?”
Cậu vừa mới gật đầu thì anh lại nói: “Không được, tắm xong tính tiếp, bị cảm bây giờ.”
Thế còn hỏi cậu làm gì, cứ nói thẳng không được là được rồi.
Lạc Lâm Viễn bĩu môi, Du Hàn nhìn thấy bèn đặt điện thoại sang bên cạnh, đẩy cửa ra định chen người vào.
Lạc Lâm Viễn ra sức siết chặt then cửa, “Chẳng phải anh nói mình không cầm thú sao?”
Du cầm thú nghiêm túc nói: “Tắm chung tiết kiệm nước.”
Cậu chưa nghèo tới mức ngay cả tiền nước cũng phải tiết kiệm! Nhưng mà kháng nghị vô dụng, không lâu sau vẫn bị Du Hàn chen vào, chiếm mất một vị trí trong phòng tắm.
Hơi nước trắng xóa ngập tràn trong không gian, chẳng mấy chốc cơ thể ma sát lên cửa phòng tắm, in những con dấu lên da thịt trắng như tuyết.
Trong lúc chập trùng lên xuống, người được ôm lấy, hai tay bị vặn lại, đè lên trên cửa.
Những giọt nước không ngừng trượt xuống mặt kính, sữa tắm sền sệt dính nhớp trên bề mặt cửa, cánh cửa vang lên tiếng cót két, không chịu nổi sức nặng, quả thực bị tra tấn sắp không còn hình cái cửa nữa.
Nửa tiếng sau, Lạc Lâm Viễn toàn thân mềm nhũn được Du Hàn bế ra khỏi phòng tắm.
Cả người cậu bị hun đỏ ửng như con tôm luộc, được quấn trong khăn tắm to, chỉ lộ ra đầu gối và ngón chân hồng hồng.
Đôi mắt cậu khép chặt, mệt mỏi không mở nổi ra.
Mãi đến khi Du Hàn bế cậu về văn phòng, cậu mới gắng gượng mở mắt, nhìn Du Hàn mặc quần áo cho mình.
Du Hàn quá cao lớn, áo phông của cậu mặc trên người anh cứ như áo bó, trông rất buồn cười.
Lạc Lâm Viễn giơ tay thò vào trong áo mơn trớn, hài lòng tặc lưỡi, “Eo ngon quá.”
Cơ thể nóng hầm hập của Du Hàn bị cậu mò vào run lên, anh khàn tiếng nói: “Đừng nghịch.”
Lạc Lâm Viễn thu tay về, hồn nhiên chớp mắt.
Vừa rồi trong phòng tắm, đúng là Du Hàn không đụng vào cậu, thậm chí còn phục vụ cho cậu không ít.
Du Hàn thấy cậu trốn trong khăn tắm lớn, lộ ra gương mặt quá đáng yêu, bèn cúi người xuống muốn hôn, không ngờ lại bị Lạc Lâm Viễn rụt cổ né tránh.
Nhóc vô lương tâm Lạc Lâm Viễn thì thầm: “Không cho, anh vừa mới nuốt thứ đó, còn chưa đánh răng…”
Du Hàn vừa bực vừa buồn cười, “Của mình mà em cũng ghét bỏ?”
Lạc Lâm Viễn không hề bị dao động, “Đi đánh răng.”
Du Hàn đánh răng xong quay lại, Lạc Lâm Viễn đã mặc áo ngắn tay, không mặc quần, hai chân duỗi thẳng, một chân xỏ bừa dép vắt vẻo trên thành sô pha sẫm màu lắc qua lắc lại, một chân thì gác trên ghế, ngón chân ấn vào sô pha rất sâu.
Lạc Lâm Viễn đang trả lời điện thoại, thờ ơ ngước mắt lên thì nhìn thấy Du Hàn quay lại, cậu liền chu môi ra ngóng trông, muốn hoàn thành chiếc hôn nhẹ ban nãy.
Lúc này vẫn còn biết làm nũng cơ, Du Hàn đi tới, khom lưng xuống, bỏ qua đôi môi đang chờ mong kia, hôn lên vành tai cậu.
Hôn tới mức khiến Lạc Lâm Viễn run lên, không hài lòng chỉ vào miệng mình lần nữa.
Du Hàn không để ý tới cậu, ngồi vào bên cạnh, dùng khăn lông lau tóc.
Lạc Lâm Viễn vẫn chưa kết thúc cuộc gọi ngay được, bèn dùng chân giẫm lên đùi anh, thò chân vào bên trong quần thể thao, ngả ngớn cạ chân lên chòng ghẹo.
Kết cục của sự không biết điều này chính là chân bị người ta túm lấy giơ cao lên, đã vậy anh còn vờ như muốn cắn.
Lạc Lâm Viễn bị dọa phát sợ, cảm thấy Du Hàn quá biếи ŧɦái, vội vàng rụt chân lại rồi khoanh chân vào, tránh để Du Hàn bị kích hoạt thuộc tính kỳ lạ nào đó, cuối cùng cậu vẫn là người rước họa.
Vất vả lắm mới kết thúc cuộc gọi, Lạc Lâm Viễn hệt như chú mèo, bò tới chỗ ghế sô pha Du Hàn đang ngồi, chui vào lồng ngực anh, “Ôm một cái nào.”
Du Hàn cười cậu, “Em là trẻ con à mà còn đòi ôm?”
Lạc Lâm Viễn: “Chẳng lẽ em không phải sao?”
Cậu mở to đôi mắt trong veo rưng rưng nhìn Du Hàn, ánh mắt sạch sẽ dịu dàng, lại mong manh đến thế, cứ như chỉ cần anh nói một câu hung dữ là có thể làm tổn thương cậu.
Nhưng cậu không quan tâm, cậu muốn phơi bày sự yếu đuối của mình cho Du Hàn thấy, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể thấy, bởi vì anh yêu cậu, cho nên sẽ không thể làm tổn thương cậu được.
Lạc Lâm Viễn chất chứa đầy hi vọng trong ánh mắt, bọn họ đều hiểu sự chờ mong này là gì, cũng hiểu rốt cuộc cậu đang đòi hỏi điều gì.
Du Hàn nắm cằm cậu, men lên vành tai rồi giữ cổ cậu.
Đây là một động tác có tính uy hiếp, Lạc Lâm Viễn lại không đề phòng bất cứ thứ gì, chỉ nhìn Du Hàn chăm chú, dường như tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng việc đắm đuối nhìn anh.
Du Hàn nặng nề thở hắt ra một hơi, nghĩ thầm, thế này sao gọi là mèo, phải là hồ ly.
Một con hồ ly xảo quyệt, lừa người nhưng không cần đền mạng, khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Anh nói: “Em là…!bé cưng.”
Du Hàn khuất phục cúi đầu, trao cho Lạc Lâm Viễn một nụ hôn.
Lạc Lâm Viễn thỏa mãn, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, giơ tay ôm lấy cổ Du Hàn, ngón tay quấn lấy những sợi tóc mềm mại đen nhánh của anh.
Trong khi hôn, cậu dùng giọng điệu nóng bỏng ướŧ áŧ van nài, “Lại một lần nữa đi, thầy Du.”
Nghênh đón cậu là một nụ hôn gần như muốn nuốt chửng cậu, kèm theo một tiếng gọi vừa trầm khàn vừa hoài niệm, ngập tràn yêu thương không thể nào che giấu.
“Bé cưng à.”