Đọc truyện Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi! – Chương 127: Lật Mặt
Ngày thứ mười rồi cũng đến, Hàn Hứa Phong hẳn đã có sự chuẩn bị, quyết định mang trái tim ra đánh cược với cô một phen quyết định.
Hàn Thẩm Quân nấu ăn trong bếp, hắn cũng xắn tay áo lên vào phụ giúp một tay.
Hôm nay cậu đặc biệt làm rất nhiều món, toàn là mấy món hải sản mà Thanh Trà thích ăn, vừa hay làm cho kế hoạch của Hàn Hứa Phong thêm thuận lợi.
“Tôi sắp phải đi nên cậu định làm tiệc chúc mừng” đó à?” “Ừ, nếu anh đi rồi thì Thanh Trà lại có thể vui vẻ như trước.”
Hắn cười như không, đột nhiên hắn thấy thật chán ghét bản thân mình, giống như là một kẻ dư thừa đến phá vỡ hạnh phúc của người khác vậy.
Hàn Hứa Phong gọi Thanh Trà xuống cùng làm thức ăn, cô rất hào hứng bởi được nấu nướng trong bếp cũng là một sở thích của cô.
Hàn Thẩm Quân liền phản đối, song nghĩ đến việc cô cứ ngồi ủ rủ trong phòng mãi đành chấp nhận.
Thanh Trà cùng Hàn Hứa Phong làm mấy việc lặt vặt, nhẹ nhàng như nhặt rau, pha nước sốt…!
Hắn lấy chai sốt cay cho thật nhiều vào món nướng để ướp, Thanh Trà thấy thế liền giành lấy.
“Bỏ một ít thôi là được.” “Anh muốn ăn cay, vì thế bỏ nhiều một chút.” “Nhưng tôi không ăn được thức ăn cay, anh bỏ nhiều như thế làm gì? Lãng phim
Thanh Trà cất chai lên kệ tủ rồi xoay đi chỗ khác để rửa rau.
Cả hai vì mục đích riêng của mình đều vừa nói dối, một người thấy khó hiểu, người kia lại thấy đắc ý.
Nấu nướng xong xuôi, mùi đồ nướng thơm phức tỏa ngào ngạt khắp gian phòng khách.
Mọi người ngồi xuống, chuẩn bị thưởng thức buổi trưa ngon lành.
Hàn Hứa Phong gắp lên một con tôm loay hoay bóc vỏ mãi.
Cô thấy không nữ, đành miễn cưỡng bóc giúp hắn một con.
“Trà, cảm ơn em.” “Tôi chỉ là không muốn thấy con tôm chết rồi vẫn bị anh hành hạ thê thảm như vậy.”
Hắn gật gù, tán thưởng lời cô nói, Hàn Hứa Phong nhúng con tôm vào bát nước sốt của mình, cắn một miếng ăn thật ngon lành.
“Um, rất ngon nhưng có vẻ hơi nhạt.
Hắn xúc thêm một thìa đầy ớt bột rồi cho vào bát mình rồi chấm chấm thêm vài lần nữa, cho vào miệng ăn liên tiếp.
Một miếng, hai miếng rồi ba miếng..
“Đừng ăn nữa, anh bị điên à.
Thanh Trà khó chịu, cô lấy bát nước sốt của hãn để ra chỗ khác.
Đối với cô, hắn giống như là đang trêu đùa với tử thần vậy.
Hàn Thẩm Quân ngồi phía đối diện, cậu ta hiểu được ý đổ của hắn nhưng vờ như không biết gì, chỉ âm thẩm tiếp tục quan sát.
“Rất ngon, anh-thích -ăn.” Hắn khẳng định một lần nữa đẩy chắc nịch, bàn tay giơ ra lấy lại bát nước sốt.
Cô như mất kiểm soát, hất mạnh cái bát ra đất.
Rồi bỗng nhiên cô thấy có chút kì lạ trước ánh mắt dò xét của hắn, nhất thời hơi lúng túng.
“Ăn cay không tốt, tôi là là không muốn anh bị làm sao, nếu không sợ là “Em sợ cái gì chứ?” Hàn Hứa Phong nắm lấy hai cổ tay cô.
Cả người hắn toát lên sự nghiêm chỉnh, có chút với và như người cảnh sát đang muốn bức cung tên tội phạm nguy hiểm.
Đối diện với ánh mắt lúc này của hắn, Thanh Trà hơi sợ.
Cố che giấu đi ve bề ngoài, hung hăng hất mạnh tay han ra.
“Không gì cả.
Anh muốn làm gì thì làm đi.”
Thanh Trà đứng dậy định bỏ về phòng liền bị hắn giữ lai.
“Em thừa biết là dạ dày tôi yếu nên không ăn được cay mà.
Rõ ràng là em không bị mất trí nhớ, tại sao lại bày ra mọi chuyện để lừa tôi chứ
Cô chết lặng mấy giây, đôi chân bắt đầu run run.
Rõ ràng là cô tốn công diễn kịch như vậy, lại bị hắn một lời vạch trần tất cả.
“Anh nghĩ nhiều rồi, Thanh Trà chỉ là nhạy cảm quá thôi.
Cho dù là người thích ăn cay thì cùng lúc ăn nhiều ớt như vậy cũng không tốt mà.
“Cậu đừng giúp cô ấy lừa gạt tôi nữa có được không?” Hàn Hứa Phong gắt lên, cắt ngang lời Hàn Thẩm Quân.
“Anh muốn thế nào nữa? Tôi gạt anh mất trí nhớ để làm gì? Anh là cái thá gì mà tôi phải làm như vậy chứ, cút đi, cút khỏi đây đi “Chắc không?”
Chắc”
Đợi cô vừa dứt lời, hắn kéo cô vào trong phòng ngủ, Hàn Thẩm Quân cũng vội chạy theo vào trong đó.
Hai người họ đứng ở một góc nhìn Hàn Hứa Phong điên cuồng chui vào gầm giường.
Hắn kéo hai cái thùng giấy ra, dứt khoát xé toạc.
Hàn Hứa Phong đổ hết đống để trong thùng xuống sàn, đa phần là giấy nằm vương vãi khắp chân hắn.
Còn sợ bọn họ nhìn không rõ, hắn lao tới kéo mạnh tấm rèm trắng, mở toang cửa sổ ra.
Những tia nắng gắt của buổi trưa hè hung hăng chiếu rọi lên mặt sàn như để tôi thêm vẻ đẹp tuấn mĩ của người đàn ông trên những tờ giấy trắng.
Toàn căn phòng tỏa ra không khí vô cùng nặng nề, nó yên ắng đến mức có thể được âm thanh của tiếng tim đập hòa lẫn với nhịp thở của cả ba người họ.
“Mười ngày trước, em còn nói em không biết tôi là ai.
Vậy đây là cái gì?”
Hàn Hửa Phong cảm những bức tranh cổ vẽ hẳn lên, điên cuồng chất vấn cô gái nhỏ.
Trong đám lộn xộn kia chính là những thứ mà Thanh Trà muốn che giấu nhất – hồ sơ bệnh án của cô, và cả những vật hắn tặng cho cô lúc trước, còn cả thứ hẳn đang cầm- những bức tranh mà cô vô thức vẽ trong mỗi đêm tối, khi mà trái tim da diết nhớ về người đàn ông máu lạnh, phụ bạc.
“Anh biết cả rồi thì cút khỏi đây đi.
Hàn Hứa Phong, không phải anh nói hết mười ngày tôi vẫn không đổi ý thì anh sẽ đi sao? Anh tốt nhất là cút luôn đi, đừng nói mười ngày, dù là mười tháng hay mười năm, tôi mãi mãi sẽ không thay đổi ý định đâu.
.