Đọc truyện Hàn Môn Trạng Nguyên – Chương 16: Nam nữ thụ thụ bất thân
– Mới bây lớn thôi mà đã mưu ma chước quỷ đầy mình… Thứ này quả thật không tệ…
Đứng ngoài quan sát Thẩm Khê thao tác, đôi mắt Lưu quản gia tỏa sáng ngời ngợi, mỉm cười khích lệ vài câu, rồi chợt sực nhớ tới cái gì, bèn hỏi: – Vật này nên lắp đặt thế nào đây? Đâu thể để ở miệng bếp được, thế thì làm sao thêm củi?
Thẩm Khê hồi đáp: – Chỉ cần sửa chữa bếp lại là được, ở bên cạnh mở thông một chỗ để đặt ống bễ, sau đó lắp kín xung quanh lại, như vậy chẳng phải dùng được rồi sao?
Ban đầu Lưu quản gia còn tỏ ra lơ đễnh, nhưng sau khi nghe Thẩm Khê phân tích toàn bộ, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đôi mày nhíu chặt, không biết đang băn khoăn điều gì.
Chu thị còn tưởng Lưu quản gia tức giận vì Thẩm Khê lắm mồm, rối rít chen vào giải thích: – Lưu quản gia, con nít không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với nó.
Lúc này Lưu quản gia tựa hồ đã nghĩ thông suốt, tủm tỉm cười, gật đầu nói với Chu thị: – Ta ngược lại cảm thấy lời nói của nhóc con này rất có đạo lý. Đối với đám hạ nhân chúng ta, chán ngán nhất là phải xuống bếp thổi lửa nấu cơm, nếu như món đồ này dùng được… Gọi là gì nhỉ, ồ đúng rồi, là cái bễ, cứ như vậy kéo đẩy vài cái là lửa liền cháy rừng rực, thế thì đỡ hao bao nhiêu sức lực chứ?
Thẩm Minh Quân chẳng hiểu cái gì là dùng ít sức hay không dùng ít sức, y ở trong phủ là đứa ở, chủ yếu làm công việc lao động như bốc vác, xây dựng, sửa chữa… rất ít khi bị phân xuống phòng bếp, cứ coi như bị phái đi nhóm lửa thì một đại lão gia như y há để tâm đến chuyện bị lửa hun khói.
Lưu quản gia nói: – Thế này đi, Minh Quân, ngươi dắt theo con trai ngươi, đem thứ này đưa đến hậu viện trong phủ, ta sẽ gọi đám người thợ mộc Tôn tới để con trai ngươi giải thích một lượt, nhân tiện xem coi có chỗ nào có thể cải tiến, đem cái ống bể này lắp đặt ở phòng bếp thử xem. Đệ muội cứ yên tâm, nếu thứ này dùng tốt, ta sẽ phái người lắp cho bên viện đệ muội một cái.
Chu thị nghe mà hồ đồ.
Nàng chỉ biết con trai mình mới làm ra một vật gọi là ống bễ gì gì đó, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt xuất chúng, ai ngờ Lưu quản gia, thượng cấp của trượng phu mình lại rất lấy làm thưởng thức, còn để con mình đi chỉ đạo những người thợ mộc lành nghề… Ai mà chịu nghe ý kiến của một đứa oắt con chứ?
Thẩm Minh Quân lại vô cùng hứng khởi, nói cho cùng Lưu quản gia giữ địa vị rất cao trong phủ, ngoài chủ tử ra thì lời nói của vị Lưu quản gia này cực kỳ có trọng lượng, thậm chí mấy vị tiểu thiếu gia ở hậu viện cũng không dám đắc tội Lưu quản gia.
Thẩm Minh Quân kích động đến nỗi bê cái ống bễ khiêng lên vai, rồi dắt tay con trai đi thẳng về phía hậu viện của gia chủ.
Lâm Đại vốn muốn cáo trạng với Chu thị, muốn ngăn Thẩm Khê quấy rối, nhưng khi tận mắt chứng kiến người lớn ai nấy đều tán thưởng món đồ mà Thẩm Khê làm ra, Lâm Đại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô bé tò mò cũng muốn chạy theo xem đến cùng nhưng lại bị Chu thị kéo lại, dạy dỗ: – Con gái con đứa, chớ ham náo nhiệt. Con đói bụng thì đi ăn tạm chút gì đó lót bụng đi.
Thật ra Chu thị cũng rất muốn cùng đi xem, nhưng nàng biết phận đàn bà không có tư cách tham gia vào chuyện của cánh đàn ông, chỉ đành an tĩnh chờ tin tức.
Lúc này Thẩm Khê lại cảm thấy rất bức bối, tuy bề ngoài của hắn là của một đứa bé, nhưng hắn rất bất mãn khi bị người ta coi thành một thằng nhãi ranh bướng bỉnh, ngây ngô. Thẩm Minh Quân cứ khư khư nắm lấy tay hắn, như thể sợ hắn đi theo thôi cũng có thể lạc mất vậy.
Vương gia không hổ là một trong những số ít đại địa chủ của Ninh Hóa, nhà cửa lớn hơn rất nhiều so với lão trạch của Thẩm gia ở thôn Đào Hoa, ra khỏi hoa viên là bước vào những dãy hành lang gấp khúc, ngoằn ngoèo uốn lượn theo những ban công, những sân viện nối tiếp nhau, vòng vèo vòng vèo, vô số những lối rẽ ngoặt làm cho Thẩm Khê muốn hoa cả mắt.
Vất vả một hồi mới đến hậu viện, Lưu quản gia lên tiếng nói với những người đang thu dọn mái ngói vỡ vụn trên mặt đất: – Các ngươi đi gọi thợ mộc Tôn đến đây cho ta, gọi đám lão Hà nữa, ta có chuyện muốn nói.
Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mặt tròn tròn chừng bốn mươi tuổi mang theo một thiếu niên mười mấy tuổi đi tới. Thẩm Khê phỏng đoán người đàn ông trước mắt mình hẳn là thợ mộc Tôn trong miệng Lưu quản gia, còn thiếu niên chắc là đồ đệ của ông. Sau đó lại có một tốp người đến, tất cả đều là đứa ở trong phủ, cùng một thân phận, địa vị với Thẩm Minh Quân.
Lưu quản gia bảo mấy người tới gần cái ống bễ, rồi tự mình mô phạm một phen, ngay cả thợ mộc Tôn, một người sống cả đời làm mộc, tự cho là tay nghề cao siêu cũng phải nghẹn họng mà nhìn trân trối.
Thợ mộc Tôn tò mò hỏi: – Lưu quản gia, ngài muốn làm cái gì vậy?
Lưu quản gia đanh mặt, liếc thợ mộc Tôn một cái: – Đám các người già đầu rồi mà sao làm việc còn không bằng một thằng nhóc con? Ta đã cố tình mang thứ này đến, miêu tả cho các người xem cách vận hành của nó thì tất nhiên là vì ta muốn các người y theo mẫu này mà chế tạo rồi. Các ngươi có chỗ nào không hiểu thì hãy thỉnh giáo vị… tiểu lang Thẩm gia này đi, để cậu ta giải thích cho các người nghe.
Thợ mộc Tôn vốn tưởng rằng cái ống bễ này có lai lịch không tầm thường, chờ khi Lưu quản gia nói nghe theo sự hướng dẫn của Thẩm Khê thì không khỏi sửng sốt hỏi han: – Cái hòm gỗ này là do ranh con này tạo nên sao?
Lưu quản gia nói: – Tài năng không phụ thuộc vào tuổi tác, ông không nên coi thường người ta.
Dưới sự giám sát của Lưu quản gia, mọi người xung quanh bắt đầu mày mò cái ống bễ. Có sự tham gia của các thợ khéo, lần này cái bễ không còn dùng một chiếc rương thủng lỗ chỗ và mấy thứ vật liệu mục nát miễn cưỡng chắp vá lại, mà là dùng gỗ tốt, vật liệu tốt với sự gia công khéo léo chế thành. Thẩm Khê tuy tuổi còn nhỏ, nhưng được sự mớm lời của Lưu quản gia, hắn đã trở thành lão sư của các vị thợ lành nghề này.
Một cái bễ nhanh chóng được chế tạo, vì được bịt kín kẽ nên hiệu quả so với trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Lưu quản gia đích thân nghiệm chứng, cười gật đầu: – Tốt lắm, đi, trước tiên chúng ta hãy đục mở lò bếp, lão Hà là thợ xây, chuyện lò bếp liền giao cho ngươi.
Lão Hà là một người đàn ông cao gầy, tuổi quá ba mươi, đang chăm chú đứng bên quan sát, bỗng nhiên nghe tên mình bị chỉ đích danh, bèn cười rộ lên và đáp: – Được, vậy phiền Lưu quản gia và tiểu lang Thẩm gia xem giùm nhé.
Lão Hà phấn chấn đi đục nhà bếp, sau đó mấy người khác bê cái bễ lên, rồi lại đắp lại lò bếp.
Sau khi lắp ráp xong đâu đấy, mọi người đều đã mệt nhoài.
Lưu quản gia phát giác mấy đứa nha hoàn sai vặt và đám gia đinh ở hậu viện đều đã chạy tới xem náo nhiệt, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, cứng rắn khiển trách, quát mắng: – Còn trơ như phỗng ở đó làm gì? Không mau chóng đi nhóm lửa đi, xem thử có dùng tốt không chứ?
Lưu quản gia dù sao cũng là quản sự một phủ, lời của ông ta chính là mệnh lệnh, lập tức có người châm lửa nhóm củi thổi cơm. Chờ bắt lửa rồi, bắt đầu kéo cái bễ, cùng với cử động kéo đẩy ống bễ, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, người đứng vây xem trợn to hai mắt, ngay tức thì trên mặt ai nấy đều tươi cười vui vẻ.
Lưu quản gia mừng rỡ: – Trước giờ các ngươi luôn viện đủ cớ để không phải đến phòng bếp làm việc, chờ ta lắp đặt ống bễ cho tất cả các phòng bếp rồi, để coi các ngươi còn ai dám kiếm cớ rảnh rỗi.
Xung quanh lập tức có người lên tiếng tâng bốc: – Đúng là chỉ có Lưu quản gia thương cảm cho đám hạ nhân chúng ta.
Thẩm Khê “công thành” xong liền thoái lui, tuy hắn mới chính là đại công thần, nhưng điểm chú trọng của sự kiện này không còn đặt trên người hắn nữa. Thực tế bọn người thợ mộc Tôn đều hiểu nguyên lý của cái bễ, dù sao thứ này cũng đã được phát minh từ thời kỳ Xuân Thu rồi, vào thời Đường Tống đã có cái bễ dạng hai tay đút, tuy nhiên chỉ được vận dụng trong công nghiệp tinh luyện kim loại, cơ bản chưa từng có ai nghĩ đến dùng cho gia đình, Thẩm Khê chẳng qua là chọc thủng tầng cửa sổ này thôi.
Trở về sân gặp lại Chu thị, Chu thị lập tức lôi kéo Thẩm Khê hỏi han lung tung nọ kia, Thẩm Khê chỉ đành khoanh tay than thở: – Mấy người lớn đó, lúc làm cái bễ thì răm rắp hỏi con hướng dẫn, chờ khi xong xuôi thì liền gạt con sang một bên.
Chu thị nghe vậy tỏ ra bất mãn: – Không thể tin mấy người đó lại là hạng qua cầu rút ván như vậy… Đúng rồi, cha con đâu?
– Cha con theo Lưu quản gia đi gặp viên ngoại lão gia rồi, Lưu quản gia khen ngợi chúng ta làm rất tốt nên mang cha đi xin thưởng, có lẽ cũng có thể tăng thêm tiền lương hàng tháng.
Sự bất mãn vừa rồi của Chu thị lập tức tan thành mây khói, tủm tỉm cười nói: – Vậy là tốt rồi, coi ra cũng phải có ưu đãi chứ.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Minh Quân và Lưu quản gia đâu. Ngọn đèn dầu thắp sáng, rọi lên bốn bên vách tường một quầng sáng nhàn nhạt, Chu thị không khỏi nổi lên lo lắng, dựa cửa chờ trượng phu.
Thẩm Khê bĩu môi: – Mẹ cần gì phải lo, chẳng lẽ cha có thể đem hai mẹ con chúng ta vứt bỏ hay sao?
Chu thị giơ ngón tay đẩy đầu Thẩm Khê một cái, mắng: – Tiểu tử thối chẳng biết nói lời hay ý đẹp gì, lão nương thấy Lưu quản gia nói đúng rồi đó, cái tên nhân tiểu quỷ đại ngươi lắm mưu ma chước quỷ, đáng ăn đòn.
Đợi một lát sau, rốt cục cũng nghe tiếng cửa sân mở ra, Chu thị vội vàng chạy ra nghênh đón. Thẩm Minh Quân với thần thái sáng láng đi đến, trên tay cầm theo hai cân thịt heo, vừa vào cửa liền hô: – Đây là gia chủ thưởng cho chúng ta đấy, hồi sáng Trịnh đồ tể cho người đưa tới đó, còn rất tươi ngon, mau mau chuẩn bị…
Chu thị lộ vẻ thất vọng: – Ngốc tiểu tử làm ra món đồ tốt vậy mà gia chủ chỉ thưởng ít thế thôi ư?
Thẩm Minh Quân nói:
– Nương tử, gia chủ dẫu thế nào chăng nữa cũng là cha mẹ cơm áo của ta, sao có thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa? Viên ngoại lão gia đã nói, mẹ con hai người từ nông thôn lên đây, hẳn là muốn ở lại trong thành một thời gian… Tiểu viện này tạm thời cho chúng ta sử dụng đó, chẳng phải rất tốt sao?
Chu thị lúc này mới giãn hàng mày, trên mặt hiện nét tươi cười.
Chu thị nói: – Thiếp mang thịt heo đi hầm ngay đây, phải “mài răng” một bữa mới được.
Thẩm Minh Quân cười nói: – Do nàng quyết định hết.
Chu thị vui vẻ mang thịt heo đi vào phòng bếp, Thẩm Minh Quân tới gần vỗ về đầu Thẩm Khê, khích lệ nói: – Nhóc con bản lĩnh lắm, cho cha hãnh diện một phen, viên ngoại lão gia khen con thông minh lanh lợi, tương lai nhất định có tiền đồ. Ồ, đúng rồi, sau này con lại nảy ra “mưu mô chước quỷ” gì nữa thì nhớ nói cha nghe, biết đâu chừng làm gia chủ cao hứng còn được thưởng nhiều thứ tốt.
Thẩm Khê chỉ mỉm cười, trong lòng lại âm u bao nhiêu.
Chuyện quá rõ ràng rồi, việc chế tác cái bễ công lao lớn nhất đều ghi nhận trên người Lưu quản gia, may mà ông ta cũng không độc tài đoạt hết toàn bộ công lao, tuy nhiên nhà mình cũng chẳng lấy được bao nhiêu lợi ích thực tế, quá lắm chỉ đổi được hai cân thịt heo, được một bữa ăn mặn.
Cả nhà hợp lại ăn cơm tối, không khí vui vẻ tràn ngập. Vốn một nhà ba người, giờ lại đột nhiên tăng thêm một miệng ăn. Chu thị và Thẩm Minh Quân xa cách lâu ngày gặp lại, cái gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, trên mặt Chu thị tăng thêm nét dịu dàng của nữ nhân, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều nồng đượm nhu tình mật ý.
Dùng xong cơm tối, Chu thị thu dọn chén đũa, quay sang nói với Thẩm Khê: – Sắc trời muộn lắm rồi, dầu thắp cũng phải tiết kiệm, cây trẩu quý lắm đó. Hai đứa nhỏ các con ngủ ở phòng bên cạnh đi, mẹ đã sửa soạn xong xuôi cho hai con rồi, buổi tối cũng đừng tùy tiện ra ngoài.
Lâm Đại mở to đôi mắt tròn trĩnh trông mong nhìn Chu thị, rõ ràng là muốn ngủ chung với người mẹ mới quen này, cô bé quyến luyến Chu thị nhiều lắm, hơn xa so với Thẩm Khê.
Mà Thẩm Khê rất hiểu “lý lẽ”, Chu thị lặn lội đường xa lên trấn thăm trượng phu, vợ chồng gặp lại khó tránh củi khô bốc lửa, đâu thể để hai đứa nhỏ bọn họ ở lại quấy rồi chứ?
Thẩm Minh Quân cũng toát ra chút uy nghi của phụ thân: – Mẹ nói đúng đó, con mau dẫn Đại Nhi qua phòng bên cạnh đi. Ở ngoài có chậu gỗ, đem tới chum nước múc nước rửa mặt rồi ngủ.
Lâm Đại nhìn nhìn Thẩm Khê, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hiển nhiên chẳng hề tình nguyện ngủ chung với Thẩm Khê.
Chờ Thẩm Khê và Lâm Đại tới đông sương phòng bên cạnh rồi mới phát hiện phòng tuy lớn nhưng chiếc giường lại bé đến thương cảm, dài rộng cũng chưa tới một thước năm, bên trên ván gỗ đơn giản trải một lớp chiếu mỏng, nếu là một người đàn ông cao lớn nằm lên sẽ rất khó duỗi hết tay chân, xem ra cái giường này chỉ là nhất thời kéo tới góp cho đủ số thôi.
Chu thị đi theo vào chuẩn bị giường chiếu, trải lên đệm chăn xong, rồi cầm ngọn đèn đi ra, tới cửa thì quay đầu lại dặn dò: – Mẹ chốt cửa bên ngoài lại, tối có buồn tiểu thì lấy cái bô dưới giường.
Thẩm Khê hỏi: – Đại tiện thì làm sao ạ?
Chu thị mắng: – Tiểu tử thối suốt ngày chỉ biết đái ỉa… Được rồi, mẹ không khóa cửa bên ngoài, các con tự chốt cửa bên trong đi, tuy nhiên buổi tối không được tự ý mở cửa đâu đấy, chỗ nhà xí tối lắm, lúc đi nhớ cẩn thận.
Sau đó Chu thị đóng cửa lại, ánh sáng theo ngọn đèn rời xa, trong phòng lập tức trở nên tối mịt, qua hồi lâu mắt Thẩm Khê mới dần thích ứng, mơ hồ thấy được bóng dáng của đồ vật chung quanh.
Lâm Đại chốt cửa lại, trở về đứng bên giường, nhìn cái giường nhỏ xíu mà không muốn lên nằm.
Thẩm Khê thấy thú vị, bèn lên tiếng trêu chọc: – Nếu không muốn ngủ trên giường, có thể trải đệm chăn trên đất nằm, dĩ nhiên với điều kiện muội muội không sợ ngày mai bị mẹ trách phạt.
Lâm Đại có chút nóng nảy nói: – Nên là ca ca ngủ trên đất mới đúng, chúng ta… Chúng ta không thể ngủ chung trên giường đâu.
Thẩm Khê bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ tiểu cô nương này mới có chín tuổi đã biết khái niệm “nam nữ thụ thụ bất thân”. Nhưng vấn đề là, dù hắn có cái “tâm” kia thì với thân thể bảy tuổi của hắn cũng đâu thể làm ra loại chuyện vô lễ gì vượt giới hạn chứ?
Thẩm Khê bò lên giường, lăn thân người đến bên sườn trong, quay đầu vào vách tường, nhắm mắt lại, miệng lầm bầm: – Rốt cuộc có muốn ngủ hay không, không thì muội lên ghế ngồi ngủ đi, để coi ngày mai ai bị cảm lạnh.