Hàn Môn Trạng Nguyên

Chương 15: Cái bễ


Đọc truyện Hàn Môn Trạng Nguyên – Chương 15: Cái bễ

Nghe Lâm Đại gọi Thẩm Khê là ca ca, Thẩm Minh Quân có chút kinh ngạc, cô bé này tuy nhìn có vẻ non nớt, nhưng thật ra lại cao hơn Thẩm Khê chừng hơn một nắm tay.

Có điều nữ hài tử phát dục sớm hơn nam hài tử một chút, vì thế y cũng không hỏi là có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này cửa bên viện tử bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài, một ông già độ năm mươi xuất hiện, dưới cằm là một chùm râu dê. Người đàn ông vừa bước vào sân liền híp mắt đánh giá Thẩm Khê và Lâm Đại, sau mới quay sang nói với Thẩm Minh Quân:

– Nóc nhà bếp ở hậu viện đang lợp ngói, bị thiếu người, ngươi sang phụ một tay đi.

Thẩm Minh Quân cung kính nói:

– Lưu quản gia, bên này tôi đã bố trí ổn thỏa rồi, lập tức sẽ qua đó.

Ông già gật gật đầu, đánh giá Thẩm Khê và Lâm Đại một lượt nữa rồi mới xoay người rời đi.

Đợi bóng dáng ông ta biến mất sau cánh cửa thông giữa hậu hoa viên chủ nhà, Thẩm Minh Quân sờ đầu Thẩm Khê, dặn dò:

– Đến trù phòng nói với mẹ con một tiếng, bảo là chủ nhà bên kia có việc, cha đi không bao lâu sẽ về ngay. Mọi người đói bụng thì cứ ăn trước, không cần đợi cha.

Thẩm Khê gật đầu:

– Cha đi đi.

Thẩm Minh Quân trở lại chính phòng đơn giản thu thập đồ đạc một chút, bỏ một túi đồ vào ngăn kéo trong tủ đựng sát tường. Y làm rất cẩn trọng, có lẽ bên trong là đồ quý gì đó.

Thẩm Minh Quân vừa mới rời đi, Thẩm Khê trốn sau cửa thấy rõ ràng nhất cử nhất động của cha liền muốn đi vào xem là vật gì, lại bị Lâm Đại kéo lại.

Lâm Đại bất mãn nói:

– Ca ca, huynh không được tự tiện xem, đó là đồ của phụ thân mà.

Thẩm Khê nhìn tiểu Loli phúc hắc, hỏi ngược lại:

– Nếu là đồ của cha thì cũng chính là đồ của nhà mình, ta chỉ xem chứ đâu có lấy đi, có gì mà không được chứ?

Nói xong Thẩm Khê liền tự nhiên mở tủ, kéo ngăn tủ lấy bọc đồ ra, đặt lên bàn mở ra xem. Đập vào mắt hắn là hai kiện quần áo cũ, tuy chất vải thô sơ, hơn nữa còn bị giặt đến sờn gần hết, nhưng lại rất sạch sẽ, cũng không có chắp vá vụn vặt. Bên trong còn có một hà bao nhỏ, đựng chút bạc vụn.

Thẩm Khê đến thế giới này được hơn nửa năm, cơ bản chưa từng thấy bạc bao giờ, bình thường Chu thị đều chỉ dùng tiền đồng. Hắn đoán đống bạc vụn này đều là của cha hắn tiết kiệm được, dù Thẩm Minh Quân tính tình kiên định ổn trọng, nhưng cũng không phải là người bảo thủ, còn biết ngoài phải cống nộp tiền công mỗi tháng cho lão thái thái thì bạc vụn thường ngày gia chủ thưởng cho sẽ đem giấu đi để dành cho thê nhi, đây chính là nguồn gốc chính của quỹ đen trong tay Chu thị.


Vốn Thẩm Khê cảm thấy mình và Chu thị ở lại trong thành không nơi nương tựa, có điều hiện tại có chỗ ở, lại còn có chút bạc vụn, vấn đề trong dự liệu cũng không quá nghiêm trọng.

Thẩm Khê xếp lại gọn gàng, cẩn thận cột túi đồ lại như cũ, bỏ vào tủ đẩy ngăn kéo lại, rồi mới quay ra sau nói với Lâm Đại đang giám sát:

– Nhìn đi, ta đã cất kỹ rồi, như thế này sẽ không có ai phát hiện đi?

– Ừ.

Lâm Đại bĩu môi lên tiếng, có chút không cho là đúng.

Thẩm Khê cũng không sợ nó đi cáo trạng, tiểu hài tử đứa nào cũng có tính hiếu kỳ, cho dù hắn thấy được thứ trong túi đồ kia nhưng chỉ cần những thứ đó vẫn còn nguyên trạng thì phụ mẫu có biết cũng sẽ không so đo với hắn.

Thẩm Khê thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Lâm Đại thì nói:

– Đi, chúng ta đến phòng bếp nói cho mẹ biết chuyện cha đến làm công ở nhà chủ, sau đó ra ngoài xem có gì vui để chơi không.

Đến trù phòng, Chu thị đang nhóm lửa, bởi vì không có quạt gió nên trên trán dính chút khói xám. Thấy nhi tử dẫn tiểu tức phụ đi vào, Chu thị đứng lên lau mồ hôi trên mặt, hỏi rõ chuyện rồi mới nói:

– Các con ra sân chơi đi, đừng ra khỏi nhà. Nương sắp làm xong cơm rồi.

Thẩm Khê đau lòng nói:

– Mẹ, đừng làm lụng quá vất vả, hay là để con nhóm lửa giúp cho?

Chu thị nghiêm mặt:

– Đứa nhỏ ngốc, đừng có quấy rối nữa, mau ra ngoài đi.

Thẩm Khê còn muốn kiên trì, tiểu Loli Lâm Đại liền chạy lên kéo tay hắn:

– Nghe lời mẹ đi, chúng ta ra bên ngoài chơi.

Thẩm Khê không đấu lại được cặp mẹ chồng con dâu ăn ý như ruột thịt này, đành phải cùng Lâm Đại ra ngoài sân. Sân không lớn, ngoài một gian phòng bếp ra còn có một căn phòng chứa đồ đạc linh tinh, bên trong có để vài tấm ván gỗ và dụng cụ làm mộc, có điều những thứ này phủ đầy bụi, cũng không biết đã bao lâu rồi không có ai đụng tới.


Thẩm Khê thấy những thứ đó đều là đồ được làm sẵn, trong đầu lóe lên một ý tưởng:

– Đại Nhi, muội xem mẹ nấu cơm vất vả như vậy, thế mà còn ra đây chơi, đúng là không biết quan tâm đến người khác… Bây giờ đi giúp một tay để mẹ bớt mệt, muội có đồng ý đi không?

Lâm Đại tuy không rõ Thẩm Khê muốn nói cái gì, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng:

– Được, chỉ cần tốt cho nương thân thì muội nghe lời huynh.

Thẩm Khê từng xem qua rất nhiều sách về nghề mộc, biết được đất nước của mình từ thời Chiến Quốc đã có bì nang dùng để luyện kim. Đầu năm Đông Hán, Nam Dương Thái thú Đỗ Thi đã thiết kế và chế tạo ra một loại quạt gió thủy lực dùng trong việc luyện kim, nhưng cái bễ được sử dụng trong các nhà bếp cũng phải đến khoảng giữa triều Thanh mới xuất hiện, đến thế kỷ mới vẫn có không ít hộ nông thôn sử dụng.

Thẩm Khê khá quen thuộc với cấu tạo cái bễ, lúc này đã có sẵn công cụ, hắn không khỏi có chút ngứa nghề, muốn thử xem có làm ra được không.

Thẩm Khê dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đến bảy tuổi, muốn sử dụng những dụng cụ này một cách bình thường thì có chút khó khăn, hơn nữa hắn không có bản vẽ chế tác, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để dựng khung.

Đáng tiếc thời gian quá eo hẹp, đợi đến khi Thẩm Khê tìm được mấy tấm ván gỗ, đang cân nhắc nên bắt đầu động thủ từ đâu thì Chu thị đã ra sân gọi hắn và Lâm Đại đi ăn cơm.

Thẩm Khê tiếc nuối lắc lắc đầu, bỏ dụng cụ qua một bên. Chế tạo một cái bễ trong một khoảng thời gian ngắn xem ra là không có khả năng, nhưng hiện tại hắn có nhiều thời gian, cứ từ từ làm cũng được.

Vào phòng rồi, Thẩm Khê thấy cơm trắng ngon lành, còn có thêm chút rau xanh nấu với dầu hạt cải thì không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Cơm canh đơn giản như vậy, ngay cả hòa thượng mấy trăm năm sau cũng không ăn, nhưng hiện tại đối với hắn mà nói thì đây thật sự là mỹ thực.

Chu thị bưng đồ ăn lên, thấy Thẩm Khê muốn động đũa thì trách:

– Vào thành rồi là không còn quy củ gì nữa à? Cha con còn chưa về, chúng ta phải đợi… Một nhà nhất định phải đông đủ mới được ăn cơm.

Thẩm Khê rút tay về, vẻ mặt đau khổ nói:

– Mẹ, vậy con và Đại Nhi ra ngoài chơi một lát.

Chu thị lại nhíu mày:

– Rửa tay hết rồi còn ra ngoài làm gì, thật khiến người ta không bớt lo được. Thôi đi đi, lát nữa cha con về thì vào ăn cơm.


Nói xong, Chu thị lại vào bếp dọn dẹp, kế hoạch ban đầu của nàng là chỉ ở lại trong thành hai ba ngày rồi sẽ quay về thôn Đào Hoa, nhưng hiện tại có chỗ dừng chân, nên tâm tư cũng thoải mái hơn.

Viện tử nhà gia chủ tặng cho không biết có thể ở được mấy ngày, nhưng chỉ cần đã vào ở là Chu thị liền xem nơi này như nhà của mình, cứ rảnh rỗi là lại muốn dọn dẹp một chút.

Thẩm Khê nhìn bóng lưng Chu thị, nhẹ nhàng thở dài:

– Mẹ mình thật đúng là hiền huệ!

Vốn cứ tưởng Thẩm Minh Quân đi xếp ngói không mất nhiều thời gian, nhưng đến tận khi đồ ăn trên bàn đã nguội cả rồi mà vẫn không thấy bóng dáng người đâu. Thẩm Khê ở trong phòng chứa đồ dùng cưa, búa và đinh hết cưa lại gõ rồi đập, hình dáng ban đầu của một cái bễ dần dần hình thành.

Cũng nhờ vận khí không tệ, trong phòng chứa đồ có một cái thùng cũ nát có hình dáng rất giống cái bễ, hắn chỉ cần hoàn thiện kết cấu bên trong là được. Tuy pít-tông và van rất khó cố định, nhưng dù sao hắn cũng có suy nghĩ và trí tuệ của người trưởng thành, từng tự tay lắp ráp bễ đời nhà Thanh, cũng coi như là quen tay thạo việc.

Đợi đến khi Thẩm Khê lắp xong thì đã hơn một canh giờ trôi qua, Thẩm Minh Quân vẫn chưa về.

Thẩm Khê ôm thành quả lao động vào viện tử, vừa kéo tay hãm của cái bễ, vừa thử xem có gió thoát ra ở nguồn gió hay không.

Bởi vì vẫn có chỗ hở, nên dù có gió thật nhưng lại không mạnh, có điều dùng để thổi trong bếp vẫn tốt hơn nhiều so với thổi bằng miệng bình thường.

Lâm Đại ban đầu còn giúp Thẩm Khê một tay, một lúc sau cảm thấy chuyện Thẩm Khê làm dường như không có liên quan gì đến bếp núc nên chỉ khoanh tay đứng nhìn. Lúc Thẩm Khê chạy thí nghiệm cái bễ, Lâm Đại đã đưa Chu thị vào trong viện tử.

– Nương, nương xem, không biết ca ca đang làm cái gì, chế tạo ra thứ cổ quái như thế.

Thẩm Khê nghe thấy Lâm Đại mách lẻo từ xa.

Chu thị dặn dò:

– Nó nhỏ hơn con, con phải gọi nó là đệ đệ.

Ban đầu Chu thị cũng không nghĩ là chuyện gì lớn, nhưng vào đến sân, thấy nhi tử cầm búa đập đập gõ gõ một cái thùng gỗ, nghĩ nó lại quậy phá gì, liền nổi trận lôi đình quơ lấy cái chổi bên cạnh định đi qua đánh, người chưa vào mà đã nghe thấy tiếng:

– Nơi này là chủ nhà cấp cho cả nhà chúng ta ở tạm, đồ đạc trong nhà là thứ ngươi có thể tùy tiện đụng vào hay sao? Xem lão nương có đánh chết ngươi không!

Thẩm Khê vội vàng đứng lên chạy ra mấy bước rồi mới quay đầu lại giải thích:

– Mẹ, thứ con làm là cái bễ, mẹ đừng có chưa hỏi căn nguyên đã đánh người chứ.

Chu thị cầm chổi, chỉ vào thùng gỗ thở hồng hộc:


– Vậy ngươi nói xem đây là thứ gì?

Thẩm Khê đi qua ôm cái bễ từ trên mặt đất lên, đi đến trước mặt Chu thị khoe:

– Con thấy mẹ ở trong bếp mặt đầy khói bụi, nên đã nghĩ liệu có thể làm một cái bễ giúp mẹ thổi gió hay không, như vậy thì từ nay về sau mỗi khi cần nhóm lửa mẹ sẽ không cần phải dùng miệng thổi lửa mới cháy mạnh nữa, có thể giảm bớt rất nhiều thời gian.

Chu thị tuy vẫn muốn đánh Thẩm Khê, nhưng lại cảm thấy nhi tử có hiếu là chuyện tốt, nên vung chổi lên mà cũng không đánh nổi nữa.

– Đứa nhỏ ngốc, thứ mà người lớn còn không làm thì ngươi làm cái gì? Còn không mau bỏ đồ đạc lại như cũ… Nếu chủ nhà nhìn thấy thì sao?

Thẩm Khê thấy lão nương không tức giận nữa thì bỏ cái bễ xuống, cười khanh khách nói:

– Mẹ chưa dùng qua làm sao biết không dùng được? Con làm cho mẹ xem. Mẹ xem nè, kéo cái này, kéo rồi lại đẩy một lần… Mẹ nhìn chỗ này xem, có gió thổi ra này.

Chu thị vốn không tin nhi tử mình còn nhỏ tuổi thì có thể làm được cái gì, nhưng nhìn sang thấy Thẩm Khê làm vài động tác mà lỗ hổng bên cạnh quả nhiên có gió thổi ra, thổi bay không ít bụi trên mặt đất.

Đúng lúc này, cửa bên viện truyền đến tiếng nói chuyện, hóa ra là Thẩm Minh Quân làm xong việc đã về, đi cùng còn có Lưu quản gia lúc nãy đã đến.

Hai người vừa nói vừa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Khê đang ở bên này cặm cụi với cái bễ của hắn.

Thẩm Minh Quân thấy thê nhi đều ở trong sân viện, liền vội vàng giới thiệu:

– Lưu quản gia, đây là nội tử của tôi, còn đây là nhi tử và dưỡng tức của nó… Sau này chúng tôi sống ở đây, còn phải nhờ Lưu quản gia chiếu cố rồi!

Chu thị nghe được hai chữ “quản gia” liền hiểu ông già tướng mạo xấu xí trước mắt này chính là thượng cấp trực tiếp của trượng phu, liền khẩn trương đi lên hành lễ thỉnh an.

Lưu quản gia chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng coi như là chào hỏi, ánh mắt lại đặt trên cái bễ đặt giữa sân, nhìn một lúc vẫn chưa nắm được trọng điểm, tò mò hỏi:

– Đây là thứ gì?

Chu thị khẩn trương trả lời:

– Thưa Lưu quản gia, tiểu nhi không hiểu chuyện, nghịch ngợm làm ra thứ gì đó tự gọi là cái bễ, có thể thổi gió trong bếp lò. Thiếp thân sẽ bảo nó phá đi rồi bỏ lại trong phòng.

Ánh mắt Lưu quản gia không rời khỏi cái bễ, khoát tay áo ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá một lượt, sau đó nhìn về phía Thẩm Khê:

– Thứ này dùng như thế nào?

Thẩm Khê vội vàng tiến lên thao tác, theo động tác kéo tay của hắn, có một luồng gió thoát ra ở cửa thổi gió.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.