Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 7: Áo liệm


Đọc truyện Hắn Đến Từ Địa Ngục – Chương 7: Áo liệm

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trời dần đổ mưa, chừng mười lăm phút sau, Lương Xuyên ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn không đến phòng thẩm vấn mà tạt ngang phòng làm việc của Ngô Đại Hải.

Có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục màu xanh da trời đứng tại cửa. Người nọ có dáng vẻ ung dung, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép.

Ngay khi Lương Xuyên bước đến, người kia cố ý cười nhẹ với hắn, nhưng chẳng nói gì cả.

Mở cửa phòng ra, Lương Xuyên trông thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen ngồi sau bàn làm việc của Ngô Đại Hải, đang nghịch một cây viết trong tay.

Động tác này mang ý nghĩa ông ta đang chờ ai đó.

Thấy vậy, Lương Xuyên lùi lại, toan đi ra.

Nhưng người kia đã đứng dậy, hỏi: “Anh là cố vấn Lương phải không?”

Ông ta chủ động bước đến, chìa tay ra.

Lúc hai người bắt tay, Lương Xuyên cảm giác lòng bàn tay ông ta nhẵn nhụi, co dãn trong khi đầu ngón tay lại xù xì. Đây chỉ là một cảm giác thoáng qua, nhưng Lương Xuyên nhận ra được.

Trong xã hội hiện nay, người theo ngành IT hoặc hay đánh máy tính nhiều trong một thời gian dài sẽ có đầu ngón tay hình thành một lớp chai mỏng như vậy.

“Xin chào.” Lương Xuyên đáp lời.

Dường như ông ta không chờ Ngô Đại Hải mà đang đợi mình.

“Chúng ta nói chuyện một chút nhé? À, đúng rồi, tôi tên Hình Minh, cũng xem như đồng liêu với cậu.” Hình Minh đưa tay mời Lương Xuyên vào.

Lúc này, Ngô Đại Hải cũng đi đến. Dù bận rộn suốt một ngày một đêm, nhưng cả đội đã có bước đột phá quan trọng trong vụ án. Ngô Đại Hải rất vui vẻ, vừa thấy Hình Minh và Lương Xuyên đứng ngay cửa thì mở lời giới thiệu cho hắn rõ:


“Nhóc Xuyên, đây là trưởng khoa Hình của khoa an ninh mạng. Trưởng khoa Hình, đây la cố vấn trong đội của tôi, Lương Xuyên.”

Dường như có một tia sáng nhỏ lóe lên trong ánh mắt của Hình Minh. Ông ta thả lỏng tay rồi chỉ vào xấp văn kiện trên bàn làm việc: “Đây là tài liệu mới nhất mà chúng tôi vừa tra ra.”

“Trời, cám ơn trưởng khoa Hình, vất vả cho anh quá, còn tự mình mang đến đây nữa. Sao anh không gọi điện thoại để tôi cho người đến lấy?” Ngô Đại Hải vội vàng nói vài câu khách sáo. Dù không giỏi các mặt khác, nhưng cái tính xởi lởi ấy đã là bản năng trong cung cách giao thiệp trước người đến kẻ đi như thế rồi.

“Không sao, thuận đường thôi mà.” Hình Minh bắt tay với Ngô Đại Hảirồi nói: “Xong xuôi rồi, bọn tôi về trước nhé.”

“Tạm biệt!”

Hình Minh dẫn người đi khỏi, ra là chàng trai mặt đồ xanh ngoài cửa đến đây cùng ông ấy.

“Khoa an ninh mạng à?” Lương Xuyên không hề hỏi đến tiến triển tiếp theo của vụ án.

“Ừ, mới thành lập không lâu, nhưng có tác dụng rất lớn. Khà khà, chính là đi kiểm tra đồng hồ nước đấy*.” Ngô Đại Hải cố ý phóng đại cho Lương Xuyên rõ: “Nhưng năng lực của họ không đơn thuần là để đi tra đồng hồ nước đâu.

(* Chú thích: Tiếng lóng của dân mạng Trung Quốc: bị cảnh sát lần theo IP đến tận nhà mời về cục uống trà; thay vì viết “bị công an đến thăm nhà” thì “tra đồng hồ nước” ẩn dụ và hài hước hơn.)

Ví dụ như có rất nhiều app (phần mềm) trên điện thoại di động, những tin nhắn riêng trên máy tính, lịch sử lướt website của em, dù em có quên những thông tin đó thì bọn họ vẫn có thể lần mò ra được.

Hiện tại, một số ứng dụng có thể định vị và lưu lại vị trí của em, thậm chí có những quyền hạn hơn thế nữa. Nhất là trong thời đại smartphone thông dụng như hiện nay, khoa của mấy người đó có đủ năng lực và quyền hạn để có thể truy tra tất cả dấu vết liên quan đến nghi phạm. Bàn về tính hiệu quả, có lẽ chẳng thua xét nghiệm ADN là bao.”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên Ngô Đại Hải vỗ đầu mình một cái:

“Suýt nữa thì quên, em không xài smartphone.”

Điện thoại di động của Lương Xuyên là loại cũ ngày trước, chỉ có chức năng gọi và nhắn tin, ngoài ra chẳng dùng được gì, nói chi đến mấy ứng dụng mạng xã hội.

“Nhóc Xuyên, hay là em đổi điện thoại mới đi.”

“Không cần đâu anh, có nhiều chức năng chỉ khiến em dễ xao nhãng hơn thôi.” Lương Xuyên bước đến cạnh bàn làm việc, “Xử lý vụ án thế nào rồi?”

“Trương Bảo Quân khai là do Triệu Thanh Sơn bỏ tiền ra thuê gã và Trương Nghị Cường đi giết người, nhưng rồi thất bại.


Phải rồi, mục tiêu mà thằng Triệu Thanh Sơn đó muốn giết cũng ở thôn Tây, tên Từ Huy. Sau khi bọn anh điều tra tiếp, đố em biết vì sao Trương Bảo Quân muốn giết Trương Nghị Cường?

Thằng Triệu Thanh Sơn đó rất biến thái. Hai người kia không giết được Từ Huy, thế là thằng Sơn bảo với Trương Bảo Quân là họ cần phải giết chết một người khác thì nó mới chịu trả tiền.”

“Rồi, vậy giờ em về trước nhé.” Lương Xuyên chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ Ngô Đại Hải còn có chuyện định hỏi, nhưng cũng không muốn hắn mệt mỏi vì mình nên gật đầu ngay lập tức: “Ừ, em về nhà nghỉ ngơi đi. Hình như em đang bệnh thì phải?”

Ra khỏi đồn cảnh sát, Lương Xuyên gọi một chiếc taxi. Hắn cố ý liếc ngang chiếc Audi màu đen đậu gần đó một hồi rồi mới ngồi vào xe,

“Đại ca, tại sao anh lại hứng thú với người đó như vậy?” Trong chiếc Audi, thanh niên mặc đồng phục màu xanh lam hỏi.

“Ban đầu, anh cứ nghĩ là trùng tên trùng họ, chẳng ngờ đúng là người đó.” Hình Minh vẫy tàn thuốc ngoài cửa xe, “Cậu ấy thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều.”

“Đại ca, anh biết cậu ta à?”

“Cách đây bốn năm, khi chuẩn bị thành lập khoa an ninh mạng, cấp trên đã cử một nhóm chuyên gia tâm lý đến huấn luyện nhóm anh. Chú biết đấy, muốn phân tích ra manh mối hữu dụng từ dấu vết online của một người thì chú phải nắm vững một vài kiến thức về tâm lý.

Khi đó, cậu ấy chính là một trong số những người đứng lớp giảng bài cho bọn anh.”

“Vậy sao cậu ta không nhận ra anh?”

Hình Minh liếc cậu trợ lý, thổi phèo một làn khói.

“Khóa đó là buổi huấn luyện tại Bắc Kinh theo quy mô toàn quốc, có tận mấy trăm người tham gia. Cậu ta không nhận ra anh là chuyện bình thường.

Nhưng trong tất cả những chuyên gia giảng bài, cậu ấy là người đưa ra gợi ý sâu sắc nhất cho anh. Một vài quan điểm của Lương Xuyên và nền lý luận nhân cách thứ hai trên internet của cậu ấy đã trở thành đại cương đo ni đóng giày cho khoa an ninh mạng này đấy.

Vốn dĩ anh điều tra cậu ấy vì để thỏa mãn tính tò mò của bản thân mà thôi, muốn biết vị học giả đã từng ảnh hưởng sâu sắc đến mình năm ấy bây giờ thế nào.


Kết quả là, anh phát hiện quá khứ ba năm nay của cậu ấy hoàn toàn trống rỗng.”

Hình Minh càng kích động hơn qua lời kể, cứ như ông ta đang gặp một chuyện lạ khó mà tin nổi vậy.

“Hai năm nay, anh không tra ra bất cứ tin tức nào về cậu ấy, dù là vé tàu hỏa, vé máy bay, hóa đơn xe cộ hay phòng lưu trú, số điện thoại… Số điện thoại mà cậu ấy đang dùng cũng là mới mua cách đây vài tháng, khi cậu ấy vừa quay lại Thành Đô.

Theo lý luận của cậu ấy, cũng chính là lý luận của khoa an ninh mạng bọn anh, nhân cách thứ hai trên internet của cậu ấy đã biến mất hơn hai năm nay!

Tôn Dương, chú biết không, dù là một cụ già không biết lướt smartphone thì cũng cần phải đến bệnh viện khám sức khỏe mà! Cậu ấy phải có những nhu cầu an sinh xã hội chứ, rồi cũng phải kiếm tiền để mà dưỡng già sau này chứ!

Dù quần thể này có vẻ vĩ mô, nhưng anh vẫn có thể truy tìm được dấu vết liên quan trên internet. Nhưng chàng trai còn chưa đến 30 tuổi này, một người có tiền đồ xán lạn đến thế, lại biến mất bặt tăm suốt một thời gian lâu như vậy.

Chú nói xem, như thế có lạ hay không?”

Xe taxi dừng trước “tiệm vàng mã,” Lương Xuyên bước xuống xe, mở cửa tiệm ra.

Diện tích tiệm không lớn lắm. Vừa vào trong, Lương Xuyên đã hít thở nhanh hẳn. Hắn ngồi sau quầy, cầm ly trà lạnh tanh để từ hôm qua lên.

Bỗng có một ông lão lưng gù ăn mặc giản dị, da mặt nhăn nheo bước đến cửa.

Thấy người bước vào, cảm giác khó chịu trong người Lương Xuyên cũng giảm dần.

“Ông muốn mua món gì?” Lương Xuyên hỏi.

“Áo liệm! Bạn già của tôi sắp qua đời, đang nằm hấp hối, bảo tôi đi mua áo liệm trước.” Ông cụ khom người, nói xong lại ho sặc sụa: “Bà nhà tôi làm đỏm lắm, hơn mấy cô gái trẻ ngoài đường nữa. Người cũng sắp ra đi mà cứ sợ bà con, bạn bè thấy mình không được đẹp.”

“Dĩ nhiên rồi.” Lương Xuyên bước đến quầy treo áo liệm: “Này là đồ nữ, ông đến chọn đi.”

“Được, được.”

Ông lão lưng còng ngẩng đầu, nhìn lên trênrồi chỉ tay vào một bộ áo liệm đỏ thẫm thêu hình hoa đào: “Bộ này đi, cậu lấy xuống giúp tôi.”

Lương Xuyên lấy bộ áo đó xuống.

“Meo…”


Lúc này, Phổ Nhị bỗng kêu một tiếng từ đầu cầu thang.

“Cậu nuôi mèo à?” Ông lão hỏi.

“Dạ, trông cửa hàng một mình cũng cô đơn lắm.”

“Ừ, ừ.” Ông lão cườirồi ho vài cái: “Tôi thấy cái này đẹp, chẳng biết bà nhà có thích hay không. Cũng do tôi sơ suất, biết thế đã chuẩn bị từ trước. Giờ mọi chuyện sắp xong, tôi tự chọn cũng thấy luống cuống tay chân.”

“Đâu ai biết được mình sẽ ra đi lúc nào.” Lương Xuyên nói.

“Đúng rồi, ai lại nghĩ về cái chuyện đáng buồn ấy.”

“Ông mang về xem thử, nếu bà không thích, ông có thể đến đây đổi lại.”

“Không, không được. Chân tay tôi yếu lắm rồi, đi tới đi lui nhọc lắm. Dáng của tôi và vợ ông tương tự, thôi để tôi mặc thử vậy. Cậu có gương không?”

“Gương đây ạ.” Lương Xuyên chỉ về phía cánh cửa bên hông.

“Ừ.”

Ông lão đến trước gương, cởi áo ra, mặc áo liệm vào.

Lương Xuyên đứng sau lưng, giúp ông một tay.

Mặc xong xuôi, ông lão sửa sang lại quần áo, cài nút trước ngựcrồi chỉnh trang tóc tai, đồng thời ngắm mình trong gương.

Trong lúc đó, ông bèn mở lời hỏi Lương Xuyên đang giúp mình sửa lại cổ áo:

“Chàng trai, cậu thấy bà mặc bộ đồ này có đẹp không?”

Trong gương…

Một bà cụ khá lớn tuổi đang tự vuốt gọn tóc mai của chính mình.

Sau đó, bà cụ ấy hơi nghiêng người, tự ngắm nghía bộ đồ mà mình vừa mặt vào.

…Giống y hệt một cô vợ trẻ đang đứng thử quần áo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.