Đọc truyện Hắn Đến Từ Địa Ngục – Chương 6: Bản thân… Trong gương
Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Không khí trong phòng lấy khẩu cung rất ngột ngạt. Nơi đây có hai cái bàn, ánh sáng tù mù, có đèn pha và cảnh sát mặc sắc phục. Nhiều người vẫn tự hỏi rằng, tại sao có rất nhiều nghi phạm bị đưa vào phòng thẩm vấn này lại tự động cung khai hết mọi thứ?
Dĩ nhiên, người theo thuyết âm mưu sẽ nói rằng cảnh sát đã tra tấn, ép cung hoặc đánh cho đến khi nào nghi phạm chịu nhận tội. Thực tế cũng có chuyện này, nhưng rất hiếm, đa phần nghi phạm đến đây sẽ tự cung khai…
… là do bị hù dọa mà thôi.
Sách giáo khoa trong nước ghi rõ ngành cảnh sát là một cơ quan công quyền bạo lực. Thông qua trải nghiệm của mỗi công dân, qua phim truyền hình, từ những tấm áp phích tuyên truyền, sách, báo, câu chuyện truyền miệng, tất cả những thứ đó đều là một kiểu ám chỉ tâm lý mang tính liên tục.
Nếu bạn chưa phạm tội, hoặc chưa từng được mời đến đồn cảnh sát, có lẽ bạn thấy chẳng có gì đặc biệt cả. Nhưng đến khi bạn tiếp xúc với nó thì sự ám chỉ tâm lý đã hình thành trong đầu bạn và thấm nhuần qua hàng chục năm trời kia sẽ phá vỡ hàng rào cuối cùng trong lòng bạn ngay lập tức.
Trừ mấy kẻ già đời hay tái phạm tội kia, thật ra phòng thẩm vấn chính là một trong những cửa ải đau đớn nhất đối với người bình thường hoặc kẻ phạm tội lần đầu.
Đứng trước tấm kính một chiều, Lương Xuyên quan sát lượt lấy khẩu cung kế tiếp của kẻ tên Trương Bảo Quân kia. Đáng tiếc, người này cũng không phải hạng tầm thường.
“Cố vấn Lương, tôi thấy tên đó đâu có vấn đề gì đâu.” Tần Đào lái xe chở Lương Xuyên đến trụ sở cảnh sát hình sự Song Lưu. Vừa rồi, cô ấy vẫn đứng cùng Lương Xuyên trước kính để nhìn buổi làm việc trong phòng.
Lương Xuyên nhận ra rằng cô cảnh sát mới vào nghề này là một người rất cầu tiến, đồng thời cũng rất nể nang mình.
Bất cứ một người nào khi bước vào một hoàn cảnh mới đều khao khát nâng cao khả năng học tập và vô cùng nhiệt tình. Ấy thế mà, càng ở nơi đó lâu dần, sẽ có nhiều người từ từ trở thành một phiên bản khác của Ngô Đại Hải, là kẻ sõi đời hoặc có thể là quan liêu.
Ngô Đại Hải bước ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy Lương Xuyên, bèn nói một cách bất đắc dĩ: “Có vấn đề gì không?”
“Có chứ.” Lương Xuyên gật đầu: “Đây không phải lần đầu.”
“À, anh cũng nhận ra điều này. Thằng này từng bị tóm vào vì tội ăn trộm, coi như có kinh nghiệm đấy.”
Ngô Đại Hải mồi một điếu thuốc, chẳng hề quan tâm đến tấm biển cấm hút thuốc tại đây.
“Nhóc Xuyên, em vẫn còn ý định nghi ngờ Trương Bảo Quân là à?”
“Thoạt nhìn thì em vẫn nghĩ là vậy.” Lương Xuyên gật đầu, nói: “Em muốn hỏi gã đó vài câu.”
Ngô Đại Hải do dự, vì dù Lương Xuyên là cố vấn của đội hình sự Vũ Hầu dưới quyền anh đi nữa, nhưng nếu tham gia thẩm vấn nghi phạm là sai quy định. Nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý: “Anh đi sắp xếp đây, lúc đó anh sẽ ngồi cạnh em.”
Không lâu sau…
Đợt lấy khẩu cung kế tiếp được tiến hành…
Chỉ là đổi người đặt câu hỏi mà thôi…
Lương Xuyên ngồi khoanh tay trước bàn, dựa hờ vào ghế. Ngược lại, Ngô Đại Hải ngồi thẳng lưng bên cạnh, vô cùng nghiêm túc.
Lương Xuyên không lên tiếng, trong khi Ngô Đại Hải vẫn chờ hắn mở lời. Hoàn cảnh nơi này trông có vẻ khá lúng túng.
Ngô Đại Hải ho nhẹ, ra dấu bảo Lương Xuyên có thể bắt đầu.
Nhưng Lương Xuyên chẳng chịu nói gì cả, chỉ đưa tay nhấn vào công tắc đèn pha.
Tách…
Đèn pha tắt ngấm.
Tách…
Đèn sáng lên.
Tách…
Tắt lại đèn lần nữa.
Tên Trương Bảo Quân ngồi đối diện cũng không dễ chịu gì. Gã nghiêng đầu, cố tránh khỏi ánh đèn chợp sáng chợp tắt kia, đồng thời lên tiếng:
“Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi. Tôi không hề biết thằng Trương Nghị Cường đã gặp chuyện gì mà, thật đó…”
Bỗng nhiên, Trương Bảo Quân ngẩn người, vì gã trông thấy người đàn ông có vẻ là dân ngoài ngành kia bất ngờ đứng dậy. Sau đó, gã nhìn thấy Lương Xuyên cầm một cây búa trong tay.
Trương Bảo Quân hít thở một cách rất khó khăn.
Ngay khi Lương Xuyên cầm búa đi từ bàn kia đến bàn này, Trương Bảo Quân bèn luống cuống, thét to:
“Mày làm gì đấy? Rốt cuộc mày muốn gì? Cảnh sát đâu? Giết người, nó muốn giết người!!!!”
Trương Bảo Quân hét lên một cách điên loạn.
Nhưng vì gã nằm trong trong diện hiềm nghi nên đã bị trói chặt, không thể chạy khỏi cái ghế đang ngồi.
Lương Xuyên cứ bước đến trước mặt gã như thế. Nhưng có một chuyện khiến Trương Bảo Quân khó hiểu là tại sao người cảnh sát vừa thẩm vấn mình ban nãy lại ngồi yên tại cái bàn kia, cứ như chẳng nhìn thấy gì cả.
Trương Bảo Quân nhìn về góc tường, nơi đó có camera, và nó vẫn hoạt động bình thường.
Tại sao lại như vậy?
Bọn cảnh sát này điên hết rồi à?
Nét mặt Lương Xuyên vô cảm, dường như lúc này cũng chẳng cần phải thể hiện cảm xúc chi cả. Hắn giơ búa lên thật caorồi bổ mạnh xuống.
Lưỡi búa cứ lớn dần, lớn dần trong tầm mắt của Trương Bảo Quân…
… Chát…
Trương Bảo Quân giật mình, bỗng nhận ra mình đang ngồi trên một chiếc xe tải nhỏ, bên cạnh Trương Nghị Cường.
“Anh Quân, thấy anh ngủ nên em không gọi anh dậy. Em vừa mua hai cái bánh rán, anh ăn đi cho nóng.” Trương Nghị Cường đưa bánh cho gã.
Trương Bảo Quân sờ đầu mình, cảm giác như mình đã quên béng thứ gì đó. Gã cố vắt óc nhớ lại, như vừa chợp mắt một lát mà mình đã choáng váng đầu óc mất rồi.
Cuối cùng, Trương Quân Bảo nhớ ra, tại sao bản thân mình lại quên khuấy chuyện quan trọng đến thế chứ?
“Xuống xem thử đi, ở đằng trước đấy.” Trương Bảo Quân vừa ăn bánh rán vừa nói.
“Được thôi.”
Trương Nghị Cường cao to hơn Trương Bảo Quân rất nhiều. Hắn cao 184cm, trong khi Trương Bảo Quân chỉ xấp xỉ 170cm. Nhưng do Trương Bảo Quân lớn tuổi hơn, nên Trương Nghị Cường vẫn gọi gã một tiếng anh.
Thấy Trương Nghị Cường ngoan ngoãn xuống xe, Trương Bảo Quân bèn quan sát khu vực hoang phế xung quanh. Gã bỏ cái bánh xuống, với tay lấy cây búa bên dưới đáy xe ra. Đây là cây búa mà Trương Nghị Cường tự mình đi mua.
“Anh Quân, định ra tay ở đây à?” Trương Nghị Cường vẫn không biết mối nguy hiểm đang rình rập sao lưng mình, bèn hỏi: “Em sợ thằng đó không dễ dụ để tự đến đây như vậy đâu. Với lại nơi này không có thứ gì để xử lý thi thể cả.”
“Ừa!” Trương Bảo Quân đáp rất nhẹ nhàng rồi giơ búa, bổ một nhát thật mạnh vào sau ót Trương Nghị Cường.
… Bốp…
Ót của Trương Nghị Cường lõm vào, cả người đổ gục xuống đất.
Trương Bảo Quân cũng ngồi phịch xuống, thân thể tê cứng. Gã hít một hơi thật sâu rồi cầm búa bồi thêm vài nhát thật mạnh lên mặt Trương Nghị Cường. Mãi đến khi gương mặt ấy nát bấy, Trương Bảo Quân mới cởi đồ nạn nhân ra rồi lấy luôn điện thoại di động.
Cuối cùng, Trương Bảo Quân kéo xác của Trương Nghị Cường lên xe tải, lái đến cánh đồng phía thôn Tây. Gã dừng xe tại miệng giếng mà cả hai đã lựa chọn từ trước rồi ném xác của Trương Nghị Cường vào giếng với phần đầu hướng xuống bên dưới.
Xong xuôi mọi thứ, Trương Bảo Quân thẫn thờ ngồi cạnh giếng. Chẳng rõ vì sao, gã cứ thấy chuyện này rất quen thuộc, tựa như bản thân gã từng làm qua rồi.
Nhưng sao lại vậy được cơ chứ?
Tại sao gã có thể giết một người đến hai lần?
Hơn nữa, mặc dù gã từng trộm gà, trộm chó, nhưng đây là lần đầu tiên gã giết người.
“Là ai sai mày giết Trương Nghị Cường?” Bỗng nhiên có ai đó hỏi gã từ sau lưng.
“Triệu Thanh Sơn chứ ai! Thằng đó cho tao 100.000 đồng.”
Trương Bảo Quân vọt miệng mà chẳng suy nghĩ gì. Sau đó, mặt gã tái nhợt đi.
Tách…
Ánh đèn pha bật sáng lần nữa.
Trương Bảo Quân hoảng sợ hét toáng lên, gã liên tục kêu gào, y như bệnh dại bộc phát vậy. Nếu không nhờ hai tay bị trói chặt tại ghế, nói không chừng gã đã điên tiết cắn người.
“Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?”
Khoảng ba phút sau, Trương Bảo Quân mới bình tĩnh lại, nhìn dáng vẻ như vừa mới gặp ma. Ngay cả bản thân gã cũng có vẻ không tỉnh táo cho lắm.
Ngô Đại Hải ngẩn người khi nhìn vào bản ghi chép trước mặt mình. Mới vừa rồi, Lương Xuyên cứ đặt câu hỏi, Trương Bảo Quân trả lời rất lưu loát và chi tiết, kể rõ tất cả quá trình sát hại Trương Nghị Cường.
“Em đang dùng… thôi miên à?” Ngô Đại Hải không thèm quan tâm đến tên nghi phạm trong trạng thái điên dại kia mà quay sang hỏi Lương Xuyên.
“Anh ghi xong khẩu cung rồi à?” Lương Xuyên cúi đầu, từng giọt mồ hôi rịn xuống từ tóc.
“Nhưng liệu khai trong lúc bị thôi miên có…” Ngô Đại Hải hơi lo lắng. Dù anh ấy cũng là dạng người bí hóa quá liều nhằm phá được án, nhưng nghi phạm khai nhận trong khi bị thôi miên như thế, quả thật hơi khó xử.
“Gã đã nói ra vị trí hành hung và nhiều chi tiết đến thế, ví dụ như chiếc xe tải thuê kia. Có nhiều manh mối đến vậy, anh còn sợ tìm không ra bằng chứng à?” Lương Xuyên đứng lên, tiện tay mở cửa phòng thẩm vấn ra.
Ngô Đại Hải cũng đứng lên, ra dấu bảo Tần Đào đi theo Lương Xuyên xem hắn có ổn không. Tiếp theo, anh bắt đầu gọi điện cho cấp dưới của mình. Đúng là Lương Xuyên vừa nhắc nhở anh chuyện này chiếc xe tải. Mặc dù có nhân tố không ổn định trong lời khai, nhưng nếu dựa vào những chi tiết ấy, đội cảnh sát đủ khả năng tìm ra chứng cớ. Huống hồ gì…
Ngô Đại Hải nhìn Trương Bảo Quân đang trong trạng thái đờ đẫn kia, có vẻ vách chắn tinh thần của thằng ranh này đã bị phá vỡ.
…
“Cố vấn Lương, anh không sao chứ?”
Do Lương Xuyên đi vào nhà vệ sinh nam, nên Tần Đào tự giác dừng chân ở ngoài cửa.
Dòng nước lạnh lẽo chảy ra từ vòi sứ. Lương Xuyên bắt đầu rửa mặt, không thèm trả lời cô cảnh sát bên ngoài.
“Cố vấn Lương, anh vừa dùng thuật thôi miên à?” Cô cảnh sát kia rất tò mò, “Anh giỏi quá chừng! Chẳng trách đội trưởng Ngô đánh giá cao về anh đến thế. Anh dạy tôi được không? Tôi cũng muốn trở thành một người cảnh sát hình sự tài giỏi.”
“Cà phê.”
“Dạ?” Cô cảnh sát đang “diễn thuyết,” nên không nghe rõ lời nói của Lương Xuyên từ bên trong.
“Pha giúp tôi một ly cà phê.”
“Vâng, tôi làm ngay.” Cô lập tức chạy đi.
Lúc này, Lương Xuyên ngẩng đầu kên, dùng hai bàn tay ướt đẫm để lau sạch mặt mình.
Trong khi đó, tại chiếc gương kia…
Lương Xuyên trông thấy khuôn mặt của chính mình.
Đặc biệt là vị trí đôi mắt…
Hai dòng máu đỏ thẫm vẫn đang chảy dần dần xuống gò má…
Máu tươi lan xuống cằm rồi rơi xuống…
Nhưng bản thân hắn trong chiếc gương kia…
Lại xem như không có chuyện gì xảy ra…
Chỉ thản nhiên mỉm cười.