Đọc truyện Hải Yêu – Chương 26: Lần theo dấu vết
Type: thienyet98
Một cơn bão lớn không biết từ đâu đến đã tấn công vùng ven biển Địa Trung Hải, toàn bộ nước Ý chìm trong những trận mưa to gió lớn mịt mù che kín đất trời.
Cùng lúc đó, tin tức hoàng đế Maximilian I của đế quốc La Mã thần thánh bệnh nặng qua đời đã bắt đầu lan rộng, cơn gió bão tranh đoạt hoàng vị đã cuốn theo toàn bộ châu Âu lâm vào tình cảnh không đoán trước được tương lai.
Chỉ có hai người thừa kế có tính cạnh tranh nhất là vua Francois I của nước Pháp và cháu ngoại của “nữ thần chiến tranh mặc áo choàng trắng” – hoàng đế Charles V của Tây Ban Nha. Ngai vàng sẽ do đoàn đại cử tri gồm mười chín vị hầu tước tổng hợp từ khắp các cuộc bầu cử bỏ phiếu, việc này đối với vị vua trẻ mà kẻ địch truyền kiếp đã huy động tất cả những lực lượng có thể huy động được, thì tầm ảnh hưởng từ các phương diện như chính trị, quân sự, hối tiền bạc, tôn giáo đã bắt đầu mở ra một cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Những cơn mưa lớn không ngăn được hứng thú đi dạo phố của Nick, ngày thứ hai, ngày thứ ba, cứ sáng sớm là đã không thấy bóng dáng nàng đâu, vả chỉ quay về khi đã nửa đêm.
Còn tin tức mà Sư Tử Đỏ vẫn luôn mong chờ, cuối cùng cũng đã bất chấp mưa gió đến được tay hắn.
“Người đàn ông đến Florence cùng Leo X, chính là tổng đốc Napoli, hầu tước Tây Ban Nha, Pedro de Toledo”.
Hayreddin vò nát tờ giấy rồi ném ra ngoài cửa sổ, mảnh vụn bay chấp chới trong không trung, sau đó bị những hạt mưa xối xả làm cho ướt đẫm và nhão nhoẹt. Bàn tay đút trong túi của Nick siết chặt lại thành đấm, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cái tên biến mất dần trong màn mưa.
Pedro là cận thần được Charles V tin tưởng nhất, được ủy nhiệm tới thuộc địa của Tây Ban Nha ở phía Nam nước Ý chủ trì sự vụ. Sự xuất hiện của ông ta ở mảnh đất Florence hỗn loạn rối ren này hiển nhiên không phải vì tham quan ngắm cảnh củng Giáo hoàng.
“Mục đích chú tôi giới thiệu Pedro với Rắn Độc đã quá rõ ràng, hoàn toàn giống với thuyền trưởng ngài tới kiếm tiền”. Victor từ từ rót sữa dê tươi vào trong cốc, quan sất những bọt trắng nổi lên trong chén trà xanh, “Xưa nay những ngân hàng ở Florence đều rất thích đầu tư vào chính trị, đám vua chúa đại công tước đến đó vay tiền là chuyện thường ngày”.
“Charles cũng thiếu tiền sao?” Karl không tài nào hiểu nổi, “Toàn bộ châu Mỹ và một nửa Địa Trung Hải đều là của ông ta, sao ông ta có thể thiếu tiền được?”
Hayreddin lắc lắc đầu: “Số vàng đó không chỉ thuộc về một mình nhà vua, Charles muốn có được ngôi vị hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh, nhất định cần rất nhiều tiền để hối lộ đoàn hầu tước đại cử tri thì mới thành công. Trong đất nước Tây Ban Nha vẫn còn có rất nhiều người không ủng hộ ông ta, khoản quỹ dành cho cuộc bầu cử này rất lớn, Charles phải tự mình tìm cách thôi”.
“Nếu Lorenzo thực sự hỗ trợ tài chính cho ông ta thì…”.
“Vậy thì Charles muốn gió được gió, muốn mưa được mưa”. Hayreddin nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt còn âm u nặng nề hơn cả bầu trời. Hồi lâu sau, hắn đột nhiên bật cười, đôi mắt dưới ánh sáng phản chiếu của những tia chớp bắn ra những luồng sáng đỏ của một con sư tử khát máu. “Cứ để cho kẻ thù được kiêu ngạo đắc ý mãi như vậy cũng không phải là tác phong của tôi. Nick, cậu phải ra ngoài một chuyến rồi, tôi sẽ tăng gấp ba lần lương làm thêm giờ cho cậu”.
Nếu như nói có việc gì đấng toàn năng Barbarossa Hayreddin không thể làm được, thì chỉ có khả năng vô cùng yếu kém trong công tác tình báo. Mái tóc đỏ rực nổi bật cùng với ngoại hình vô cùng điển trai của hắn, khiến cho tất cả mọi người gặp một lần là nhớ mãi không quên, hiển nhiên không thích hợp để làm những công việc bí mật như theo dõi giám sát. Mà cậu nhóc cấp dưới của hắn, lại hoàn toàn đảm nhiệm được công việc ấy.
Trong một con hẻm nhỏ chỉ cách cung điện Medici ba trăm thước Anh, một cậu thiếu niên đầu quấn khăn đang náu mình dưới một mái hiên gặm bánh mì. Thân hình cậu nhóc gầy nhỏ, khuôn mặt lem luốc cùng ánh mắt mơ hồ, là hình tượng tiêu chuẩn cho những người bưng bê chạy bàn, tạp vụ, trộm cắp, khiến người ta nhìn thấy rồi lập tức quên ngay.
Trước khi thuyền trưởng hạ lệnh, Nick đã mai phục ở đây được hai ngày rồi, nhưng kiểu phòng vệ của pháo đài nhà Medici hoàn toàn không cho kẻ khác cơ hội tiếp cận, người mà nàng chờ đợi cũng không có hứng thú ra ngoài thưởng ngoạn mua sắm. Mệnh lệnh của Hayreddin là: Điều tra xem nhiệm vụ cua vị tổng đốc Pedro kia đã hoàn thành chưa. Nếu không mượn được tiền, vậy thì tốt; nhưng nếu ông ta thật sự tranh thủ được sự ủng hộ của Lorenzo thì… Nick thò tay ra sau lưng, vuốt ve lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo như băng của thanh lưỡi hái. Nó và nàng có chung một mục đích.
Côn mưa mãi không dứt, cái nóng nực cuối cùng của mùa hè đã được xua tan hoàn toàn, chợ đã đóng cửa, không một ai ở bên ngoài. Trong bầu không khí lạnh lẽo ẩm ướt kèm theo những cơn mưa bụi không ngừng táp lên người, tuy đã trốn dưới mái hiên, nhưng Nick vẫn bị ướt hết nửa người. Ẩm ướt, nhớp nháp, lạnh lẽo, giống như chiếc lưỡi của một con rắn độc. Nick nhắm mắt nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm năm đó, sợ hãi hận thù đã bị thời gian làm cho nhạt nhòa, khiến nàng quên mất khuôn mặt của kè thù.
Cuộc xét xử năm đó do giám mục Calitos chủ trì, nhưng đứng phía sau thân hình béo ục ịch ấy, luôn luôn có một ngưởi đàn ông với ánh mắt âm u lạnh lẽo giống như một con rắn độc.
“Vạch mắt con bé đó ra, để nó nhìn cho kĩ thằng chú của nó”. Giọng nói của người đàn ông không mang theo chút cảm xúa nào.
Nick dừng nhớ lại những chuyện xưa, móng tay bấm mạnh ngập sâu vào tận cánh tay, mới ngăn được cơ thể đang run rẩy. Ông ta không có tên, không có dấu vết, tất cả mọi người đều nói rằng chưa từng gặp ông ta, Nick hỏi thăm lan man không có mục đích rất lâu cũng không tim ra được chút xíu manh mối nào.
Nhưng đuôi của con rắn vẫn cứ phải lộ ra ngoài.
Pedro de Toledo.
Nick lặng lẽ lẩm nhẩm cái tên ấy một lần nữa, nhai đi nhai lai trong miệng từng từ một, giống như đang gặm nhá một chiếc giày mốc meo trong lúc đói khát cùng cực. Nàng nhìn đăm đăm vào bức tường dày dặn chắc chắn của tòa lâu đài Medici, ngay cả một con chuột chui ra cũng không bỏ qua.
Cũng không biết là đã qua bao lâu, trong con hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân lép nhép, một người đàn ông đi ủng cao giẫm lên những vũng nước tiến lại gần.
“Cô lại quên mang ô rồi”. Chàng trai tóc vàng nói.
“Quay về đi, thuyền trưởng bảo tôi theo dõi một mình”. Nick từ chối.
“Nhưng thuyền trưởng đã thay đổi ý kiến rồi”. Karl nói, “Ngài ra lệnh cho tôi đến giúp cô hoàn thành nhiệm vụ”.
“Mái tóc màu vàng của anh quá nổi rồi”.
“Tôi sẽ theo dõi từ xa”.
“Nếu như ông ta chỉ có lúc rời đi mới chịu bước ra, tôi chắc chắn sẽ phải đuổi theo đến tận Napoli”.
“Nếu thế tôi sẽ cùng cô đến Napoli”. Karl cố chấp đưa ô sang, “Tôi đã nói rồi tôi sẽ mãi mãi đi theo cô”.
Đối với chiêu này, Nick hoàn toàn bó tay, đành phải nhận ô rồi mở ra.
Karl tủm tỉm cười rồi móc từ trong người ra một chiếc bánh mì tươi ngon mang theo độ ấm của cơ thể nhét vào trong tay nàng, đôi ủng cao lại lép nhép giẫm lên những vũng nước rời đi.
Không ngờ nói bừa mà trúng, người đàn ông tên Pedro đó vô cùng cẩn thận, dường như hoàn toàn không muốn để người khác phát hiện ra hành tung của mình. Sáng sớm ngày hôm sau, ông ta ngồi trên cỗ xe ngựa của Giáo hoàng rời khỏi lâu đài Medici, mười mấy hộ vệ phi ngựa đi dọc theo bờ biển chạy về phía Nam, đích đến chính là lãnh địa cùa ông ta – Napoli.
Tên Lorenzo xảo quyệt không tiết lộ chút xíu thông tin nào về cuộc nói chuyện với vị khách Tây Ban Nha, Hayreddin cùng với Victor trở lại thuyền, đi vòng theo đường biển đến Napoli. Pedro làm đủ mọi loại chuyện mờ ám suốt mười mấy năm nay, nên tính cách thâm trầm cẩn trọng, công tác bảo vệ an toàn được bố trí cực kỳ hoàn hào, Nick và Karl buộc phải che giấu thân phận, lên một chiếc xe ngựa bình thường dành cho khách du lịch bám theo sát sao.
Trên cỗ xe ngựa thô sơ chen chúc những người nghèo khổ rời nhà đi xa cùng vài tiểu thương buôn bán nhỏ lẻ, vì bánh xe đi vào con đường lầy lội nên nghiêng ngả lắc lư, so với cỗ xe ngựa sang trọng của gia tộc Medici kém xa. Karl lấy thân mình ngăn một người đàn ông đang vừa ngủ gật vừa chảy nước dãi, giữ lại cho Nick một khoảng không quá khó chịu. Hắn cúi đầu nhìn cô chủ của mình, nàng không mảy may động đậy nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, tựa như một cái xác không chút nào cảm xúc.
Trong lòng Karl đột nhiên này sinh cảm giác sợ hãi. Dè dặt thò tay ra huých huých vào người nàng, Nick khẽ động, nhìn hắn với vẻ thắc mắc.
May quá, vẫn còn sống.
Karl thầm cười nhạo bản thân, cũng đâu phải chưa nhìn thấy dảng vẻ giết người của nàng. Nếu Pedro thật sự là người chủ mưu ra lệnh năm đó, thì phản ứng của Nick có thể nói là cực kỳ bình thường. Đêm đã về khuya, trong xe, hành khách đều đã ngủ say, bánh xe lăn qua những viên đá, phát ra âm thanh nghèn nghẹt không theo quy luật. Trong bầu không khí tĩnh mịch ấy, không biết tại sao lại khiến bí mật được giấu tận sâu thẳm trong lòng Karl được buông lỏng.
“Cô… có muốn biết về chuyện trong quá khứ không?” Hắn hỏi nàng bằng một giọng rất nhẹ.
Nick vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời hắn bằng một âm điệu bình tĩnh, “Anh muốn nói về việc tôi là con ngoài giá thú của một nhà quý tộc nào đó hả”.
“Sao cô lại nghĩ vậy?”
“Đoán thôi. Hồi tôi được ba, bốn tuổi, tôi ở cùng với một người phụ nữ, cuộc sống khi đó dường như rất khá. Sau đó Assa dẫn tôi chạy trốn, ông ấy không thừa nhận mình là cha ruột của tôi, nên có lẽ là nhân tình của người phụ nữ đó”.
Đương nhiên là không phải rồi. Karl cười khổ, khó khăn lựa chọn từ ngữ để nói với nàng: “Vậy, cô có muốn quay lại không? Những tháng ngày ‘rất khá’ đó ấy?”
“Không muốn. Ông ta đã chết, tôi đã cắt đứt tất cả những mối liên hệ với quá khứ rồi”.
“Nhưng, nếu vẫn còn có rất nhiều người đang đợi cô thì sao?” Karl lo lắng hỏi.
“Chẳng liên quan gì đến tôi”. Nick quay đầu lại, sau lưng là màn đêm tối tăm không một ánh sao.
“Anh đã từng rơi xuống nước bao giờ chưa? Nhũng chuyện đó đối với tôi, giống như bị chìm sâu xuống đáy biển, tối đen đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào. Đợi đến khi báo thù xong, tôi sẽ quên hết tất cả mọi thứ”.
Trước khi đến được nơi cần đến, đây là câu nói cuối cùng của Nick.
Napoli là con nuôi của Tây Ban Nha – người dân Địa Trung Hải thường gọi mảnh đất này bằng cái tên ấy. Sự thống trị kéo dài gần hai trăm năm đã khiến văn hóa và con người nơi đây càng giống với lãnh thổ bản quốc Tây Ban Nha hơn, chứ không phải là địa bàn nước Ý. Thời tiết trên biển vẫn rất xấu, những con sóng cuồn cuộn không ngừng xô vào vách đá dốc thẳng đứng rồi vỡ tan, những kiến trúc trên bờ biển đã phai màu theo thời gian, khung cảnh xơ xác tiêu điều.
Pedro xuống xe ngựa bước vào dinh thự tổng đốc, đây là một tòa pháo đài cũ xây trên vách núi đã được cải tạo và xây dựng lại, tường thành cao lớn dày dặn chắc chắn, dễ phòng thủ khó tấn công. Nick đảo một vòng xung quanh tòa dinh thự từ phía xa, phát hiện con đường dẫn lên núi chỉ có một, chỉ cần có hai cảnh vệ đứng từ trên cao nhìn xuống là có thể giám sát được mọi động tĩnh dưới núi.
“Tôi sẽ trèo từ phía đằng sau lên trên đó”. Nick cắn móng tay, ước chừng độ cao của vách núi.
“Không được, những tảng đá trên vách núi đều đã bị ăn mòn, giẫm lên không khéo sẽ rơi thẳng xuống chết thảm ở bãi đá phía dưới mất”. Karl kiên quyết phản đối ý tưởng này.
“Tôi đâu phải là anh chàng Victor tay chân vụng về đó. Chỉ cần thả một sợi dây thừng từ trên xuống…”.
“Ai trà trộn vào trong đó mà thả dây thừng xuống cho cô được?”.
Nick lập tức ngây người ra.
“Chuyện này hai chúng ta không thể làm được đâu, trước tiên cứ quay về bàn bạc thêm với thuyền trưởng đã, giải thích rõ ràng tình hình rồi mang thêm nhiều người tới, ngài ấy sẽ không trách móc gì cô đâu”.
Karl giả vờ không biết mối khúc mắc giữa nàng với Pedro, tranh thủ để đội xung phong với sức chiến đấu siêu cướng đứng trước mặt nàng. Trong thời chiến, lúc xảy ra va chạm, hiệp sĩ đều là những người được xếp đứng ở hàng đầu trở thành bia đỡ đạn, hắn có thể hy sinh bản thân mình, nhưng tuyệt đối không thể khiến Nick dính vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nhân lực trong nước không đủ, nên hắn mới miễn cưỡng chịu đựng việc Nick ở lại cùng đám cướp biển này. Cũng là lo lắng tương lai nếu có đụng đao đụng súng thì có thể dùng đến.
“Không… tôi nhất định phải tự tay xử lý hắn”. Ánh mắt Nick vững như bàn thạch, nghĩ ngợi một lát lại bổ sung thêm một câu: “Còn cả lương làm thêm giờ tăng gấp ba lần nữa”.
“…”.
Nick vốn rất dễ nói chuyện, nhưng một khi tính cố chấp thật sự nổi lên thì giống hệt như một con tê giác, hơn nữa trên danh nghĩa Karl là phó đội trưởng của Nick, bất luận là mệnh lệnh của cô chủ hay là mệnh lệnh của đội trưởng, hắn đều không thể từ chối. Hai người đành phải tìm một nhà trọ nhỏ dười chân núi nghỉ tạm, chờ cơ hội thích hợp.
Cứ đợi như vậy suốt bốn, năm ngày, trong khoảng thời gian đó, Nick đã thử đủ các cách để lẻn được vào trong tòa pháo đài.
Trốn trong chiếc xe kéo vận chuyển rau dưa lương thực lên núi – nhưng đáng tiếc Karl quá nặng, trông hoàn toàn không giống một tảng thịt lợn đã giết mổ cạo rửa sạch sẽ.
Giả vờ làm thợ thủ công sữa chữa và bảo trì đồ gia dụng nhưng không ngờ trong dinh thự của tổng đốc lại có người quản lý đồ dùng chuyên nghiệp riêng.
Đóng giả làm kỹ nữ để quyến rũ các cảnh vệ thì… Karl lấy tính mạng ra uy hiếp nhất quyết không để cho Nick làm, nhưng lúc để hắn mặc quần áo của phụ nữ đi qua đó, ánh mắt của mấy tên cảnh vệ lộ ra vẻ kinh dị – mặc dù mái tóc màu vàng óng nhìn rất tuyệt cùng đôi mắt màu lam thuần khiết như hoa xa cúc, nhưng vóc dáng của người đẹp này thực sự quá rắn chắc khiến người ta không thể không chú ý.
Nick vô cùng lo lắng, tuy Karl là một tay kiếm giỏi, nhưng chắc chắn không phải là một sát thủ tuyệt vời. Bọn họ càng quen mặt với đám lính cảnh vệ, cơ hội đột nhập vào thành lại càng trở nên xa vời. Thêm vào đó, chó săn Tóc Vàng đeo bám, không để nàng có bất kỳ cơ hội nào hành động một mình. Napoli là cứ điểm quanh trọng của Tây Ban Nha ở Ý, chiến hạm qua lại không ngớt trên bến cảng, thuyền cướp biển muốn mở một cuộc tấn công với quy mô lớn nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt, Nick bắt đầu oán giận thuyền trưởng tại sao không phái đến cho nàng một trợ thủ đắc lực hơn.
Chính trong hoàn cảnh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong ấy, cuối cùng cơ hội cũng đến giống như môt món quà ông trời ban xuống.
Những người đã từng thật sự được nhìn thấy mặt mũi tổng đốc Pedro cực kỳ ít, và họ cũng là những người có mối quan hệ rất chặt chẽ với một người không thích đi ra ngoài và ghét việc giao tiếp xã giao như ông ta. Nhưng tổng đốc không thể điều khiển từ xa mãi được, sẽ có một vài vị khách quan trọng cần ông ta phải đích thân tiếp đón.
Một hôm, có một chiếc xe ngựa với huy hiệu in hình tấm khiên màu vàng và quả bóng màu đỏ từ phía Bắc tới. Tấm rèm bằng nhung rất dày rủ xuống trước cửa sổ xe, hiển nhiên là vì vị khách tới thăm không muốn bị những người làm vây lấy hỏi han thăm dò. Gia huy của dòng họ Medici cho phép cỗ xe ngựa đi qua các trạm kiểm soát mà không gặp bất kỳ một sự cản trở nào, thẳng tiến đến khách sạn sang trọng nhất ở Napoli.
Chuyến đi đến Florence của Pedro đã không thành công. Thương nhân đều coi trọng giá trị lợi nhuận và sự an toàn của tiền vốn, Lorenzo muốn quan sát sơ qua tình hình rồi sau đó mới quyết định có nên đầu tư hay không. Vậy mà chỉ sau có vài ngày đã có người của gia tộc Medici tới thăm hỏi đáp lễ, chứng tỏ sự việc đã có chuyển biến, hơn thế rất có khả năng là chuyển biến theo hướng có lợi, nên Pedro rất muốn gặp vị khách này.
“Cho nên chúng ta bám dưới gầm xe là đã có thể lẻn vào rồi”. Nick tổng kết.
Karl cảm thấy kế hoạch này quá sơ sài, cực kỳ không ổn nhưng hắn không thể công khai nghi ngở chỉ số thông minh của cô chủ được, nên đành bịt mái tóc vàng rực rỡ của mình bằng một chiếc khăn đen, tranh thủ lúc trời tối cùng Nick đột nhập vào trong khách sạn.
Vị sứ giả tiên phong của tổng đốc đã đến đây trước, đang trong quá trình thương lượng bàn bạc với sứ giả của gia tộc Medici. Hai cái bóng một lớn một nhỏ nấp trong những bụi cây bên ngoài cửa sổ, Nick vểnh tai lên, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
“Đường đi xóc ngài đã phải vất vả rồi, tổng đốc bảo tôi gửi tới ngài những lời thăm hỏi chân thành tha thiết nhất, và cũng muốn hỏi ngài xem khi nào thì có thể tới dinh thự để nói chuyện được kỹ càng hơn”.
“Ấy, thời tiết mấy ngày nay xấu quá, tôi thực sự chẳng có tâm trạng nào mà…”. Trong phòng vang lên giọng nói uể oải của người đàn ông trẻ tuổi, “Ai cũng nói Napoli là thành phố của ánh nắng mặt trời, phong cảnh mỹ lệ, nhưng theo tôi thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả, ngay cả khách sạn hạng sang cũng không có, còn xa mới bẳng được Florence”.
Nick cảm thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc, bèn từ từ đứng dậy, cạy ra một khe hở trên cửa sổ rồi nhìn vào trong, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc chải chuốt nghiêng người dựa trên sofa. Hắn đang nâng một ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lắc, con ngươi nhạt màu tản ra cái nhìn âm u lạnh lẽo, hóa ra chính là người đứng đầu gia tộc Medici, Lorenzo II.
Vị sứ giả của tổng đốc cung kính nói: “Ngài nói rất phải, để ngài phải ở tại nơi sơ sài như thế này đúng là không hợp lý, tổng đốc đã sắp xếp cho ngài một gian phòng rất thoải mái, có thể ngắm được cảnh biển, chi bằng lập tức lên trên núi…”.
“Pedro cũng ngông nghênh thái quá rồi đấy, là ông ta nhờ vả tôi, chứ không phải là tôi nhờ vả ông ta!” Lorenzo ngạo mạn nói, “Tôi lội bùn lầy vất vả lắm mới đến được đây, tại sao không phải là ông ta tới tìm tôi nói chuyện kỹ càng hơn?”.
Vị sứ giả nhận được chỉ thị của Pedro, bất luận người đến có khiêu khích thế nào đi nữa, cũng phải hầu hạ bằng những lời lẽ mềm mỏng dễ nghe nhất. Ông ta thấp giọng giải thích: “Như ngài đã thấy, mấy ngày nay thời tiết thật sự rất xấu, bệnh gút của tổng đốc lại tái phát, nên không tiện di chuyển. Hơn nữa cũng là vì nghĩ đến vấn đề an toàn,thưa ngài, khách sạn không phải là nơi tốt để giữ bí mật…”.
Hai người cứ dùng dằng ngài tới tôi đi, hơn nửa ngày trời vẫn chưa quyết định được rốt cuộc là ai sẽ đi thăm ai. Cuối cùng Lorenzo lấy lý do rằng trời đã khuya cần phải nghỉ ngơi đuổi vị sứ giả về.
Xung quanh không có ai, Nick liền mở cửa sổ chui vào trong, ngay cả cơ hội dể Karl ra tay ngăn cản cũng không có.
Ngoài cửa sổ đột nhiên nhảy vào hai bóng đen khiến Lorenzo giật thót mình, loạng choạng đứng bật dậy từ trên ghế sofa, không cẩn thận đá phải chân bàn uống nước, đau đến gập người.
“Victor, anh cũng đến đây à?” Nick tung tăng nhảy tới, người đàn ông tóc xám bạc hậm hực hừ một tiếng, đổ người xuống ghế sofa xoa xoa đầu ngón chân đáng thương của mình.
“Sao cô nhận ra được? Bất luận là về ngữ điệu, biểu cảm động tác hay bút tích, tôi đều tự tin là có thể bắt chuớc giống được đến chín mươi phần trăm, chỉ cần không phải người thân tín bên cạnh, tuyệt đối không thể nhận ra”.
“Anh nhìn người khác toàn nheo nheo mắt, tiêu cự hoàn toàn bị lệch, tháo kính ra đúng lá rất không quen nhỉ”, Nick nói với vẻ thông cảm.
Anh chàng bác sĩ cận nặng chỉ có thể hếch mắt lên đầy khinh thường, âm thầm thừa nhận những gì nàng nói là đúng.
“Anh bắt chước bút tích của Lorenzo để làm gì? À tôi biết rồi, nhất định là giả mạo chữ ký trên chi phiếu!” Nàng tự cho mình thông minh, đắc ý lắc lắc đầu.
“Khốn kiếp! Cả đời tôi kể từ khi sinh ra chưa bao giờ thiếu tiền tiêu! Cần gì phải ký mấy cái chi phiếu giả đó? Nếu không phải Piero toàn bắt tôi phải làm bài tập về nhà cho hắn ta thì…”. Victor đột nhiên ngậm miệng lại, tự biết bản thân đã lỡ lời, lại càng thẹn quá hóa giận.
“Tất cả là do hai người ngốc nghếch bọn cô! Lâu như vậy mà vẫn chưa động thủ, thuyền trưởng đợi đến phát mệt, nhất định bắt tôi đến giúp, nhưng tôi là nhân viên bàn giấy! Hiểu cái gì là nhân viên bàn giấy không hả?”
“Hiểu, nghĩa là ngoài việc nghịch cán bút ra thì chẳng biết làm việc gì khác”.
Karl không biết nên cười hay mếu, bèn bước đến giải quyết: “Anh đã đến rồi, vậy thì giúp chúng tôi lẻn vào trong đi. Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi, ông ta giống như một con hươu già khôn ngoan, căn bản không chịu ra khỏi hang”.
Victor cũng hiểu rằng nhiệm vụ này không thể tránh được, mặt mày ủ rũ gia nhập nhóm sát thủ kỳ quặc được tạo thành bởi chàng hiệp sĩ dòng Đền (*) tên nhóc trộm cắp kiêm gái đứng đường và anh chàng bác sĩ ngoài ý muốn. Ba người bàn bạc hơn một giờ đồng hồ, quyết định ngày thứ hai sẽ hành động, Nick và Karl quay về trước để chuẫn bị, Victor vẫn đóng giả làm Lorenzo ở lại khách sạn.
(*) Hiệp sĩ dòng Đền còn được gọi là các Chiến hữu Nghèo của Chúa Kitô và đền Solomon, thường được gọi tắt là Hiệp sĩ Đền Thánh, là một trong những dòng tu quân đội Kitô giáo nổi tiếng nhất năm 1096 để bảo vệ người châu Âu đi hành hương tới Jerusalem sau khi thành phố này bị xâm chiếm, dòng tu này tồn tại khoảng hai thế kỷ trong thời Trung Cổ.
Hai người lục tục nhảy ra ngoài cửa sổ, anh chàng bác sĩ ngắm nghía cái đầu buộc khăn vuông đen của Karl, nói khẽ: “Cậu càng lúc càng giống một tên cướp biển thực sự rồi đấy”.