Đọc truyện Hải Yêu – Chương 25: Lorenzo rắn độc
Type: Thanh Hương
Cuộc gặp mặt được sắp xếp tại đại bản doanh của gia tộc Medici – lâu đài Medici. Đây là tòa lâu đài được xây theo phong cách La Mã, với nền tảng là những phiến đá thô được xếp chồng lên nhau trông như một pháo đài kiên cố thời Trung Cổ, bức gia huy cực lớn trên tường thành khoe mẽ vinh quang của cả gia tộc. Trên tấm khiên màu vàng kim được tô điểm bằng sáu quả cầu màu đỏ sẫm, đại diện cho sáu sản nghiệp lớn chống đỡ cho gia tộc Medici gồm ngân hàng, gia công len, công nghiệp nhuộm, dược phẩm, xuất nhập khẩu tơ lụa và chế tác hàng thủ công.
Xe ngựa dừng trước cửa ngách, cả đoàn người được vị quản gia trung niên dẫn vào trong, đi bộ dọc theo một con đường mòn không có gì đặc biệt dẫn tới tòa nhà chính. Đối với một chuyến viếng thăm bí mật mà nói, quy cách tiếp đón như vậy dường như rất bình thường. Nhưng Victor biết, đây chẳng qua là thủ đoạn cường điệu chính thống của vị chủ nhà với sở trường là chiến tranh tâm lý trước mặt đứa con trai ruột thịt đã bỏ nhà ra riêng của mình mà thôi.
Rất nhiều tay đàn ông mặt mày hung dữ đang đi lại lang thang trong hoa viên, quần áo bọn họ mặc rất đẹp, nhưng khí chất rõ ràng không phải kiểu quý tộc nho nhã lịch sự. Tất cả không nói không rằng chỉ nhìn chòng chọc vào mới tới, trong ánh mắt để lộ ra vẻ đe dọa lộ liễu, nhưng đáng tiếc chẳng có chút ảnh hưởng nào tới đoàn người của Sư Tử Đỏ. Đại bản doanh của đám cướp biển hiển nhiên còn có sức uy hiếp hơn ở đây nhiều.
Đứng hai bên cửa lớn là năm, sáu người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cúi người hành lễ bằng thái độ thịnh hành trong xã hội thượng lưu – động tác lịch sự nhưng ánh mắt lại rất kiêu ngạo, người đàn ông đứng đầu nói với Hayreddin:
“Qúy khách tôn quý, để thể hiện sự kính trọng đối với chủ nhà, xin hãy để vũ khí của ngài ở lại đây, chúng tôi sẽ bảo quản cẩn thận cho ngài”.
Nick và Karl đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều phát hiện ra bên trong áo choàng của người đàn ông này có giấu vũ khí.
Hayreddin mỉm cười, không chút do dự rút thanh đao Damascus ở thắt lưng ra, đặt lên chiếc khay trong tay một người đứng bên cạnh. Hắn đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, Nick lập tức thả chiếc lưỡi hái xuống, Karl cũng tháo song kiếm ra. Trong một gian phòng lớn không bao giờ thiếu vũ khí, dựa vào thân thủ của ba người bọn họ mà nói, ở trên tay kẻ khác hay ở trên tay họ thì cũng không khác biệt gì nhiều.
“Mạo phạm rồi, tôi còn phải đặc biệt kiểm tra từng người một trong các vị đây”. Người đàn ông thu lại đao kiếm, ra hiệu cho những người khác lục soát thân thể.
Karl đang định lên tiếng, Hayreddin đã xua tay bảo hắn im lặng, sau đó dang rộng hai cánh tay ra, vô cùng thoải mái để đối phương khám xét một lượt.
Sau đó là đến Karl, lúc đến lượt chàng bác sĩ, tên khám xét bị một thanh niên cũng mang họ Medici trừng mắt lên nhìn, hắn liền chuyển mục tiêu sang Nick.
“Ấy! Người này thì không được”.
Không đợi Karl xông đến, Hayreddin đã thò tay ra kéo Nick vào lòng mình, bằng một khẩu khí đầy vẻ mờ ám nhưng giọng điệu từ chối tuyệt nhiên không cho phép kẻ khác nghi ngờ chất vấn: “Chỉ có tôi mới có thể động vào thân thể của cậu nhóc này. Chủ nhà cũng nên thể hiện sự tôn trọng dành cho khách mới đúng”.
Khí thế ngang tàng và danh tiếng của Hayreddin khiến người đàn ông đó không dám cưỡng ép, gã chần chừ đánh giá Nick một lượt, là một thiếu niên thanh tú trắng trẻo, nhìn không có vẻ đe dọa nào. Có lẽ chỉ là một đứa trẻ làm ấm giường mà thôi. Gã đàn ông nghĩ.
“Được rồi, đối đãi ôn hòa với khách khứa, chúng tôi trước giờ luôn là những người khảng khái hào phóng. Xin mời các vị đi theo tôi”.
Thế là Nick “nhìn không có vẻ đe dọa nào” giữ lại được hai con dao găm trong ủng, thuận lợi bước chân vào nơi ở của tộc trưởng gia tộc Medici.
Các tác phẩm nghệ thuật hiếm có được bài trí giống như các tác phẩm bình thường khắp trong phòng khách và trên cả hành lang, những nghệ sĩ tên tuổi như sấm đánh bên tai như Masaccio, Botticeli, Raffaello, Michelangelo, đều tự hào vì từng được phục vụ cho gia tộc này.
Trên những bậc cầu thang đường bệ tráng lệ, trải thảm đỏ tươi là một thanh niên đang dang rộng cánh tay về phía mọi người.
“Hoan nghênh! Những vị khách đáng kính. Em trai thân yêu của tôi, lâu rồi không gặp!”
Người thanh niên bước xuống cầu thang với dáng vẻ cực kỳ tao nhã, ôm lấy Victor một cách đầy khoa trương. Lúc mà của hắn chạm vào má của mình, anh chàng bác sĩ chán ghét đến độ toàn thân cứng đờ. Hắn khéo léo đẩy đối phương ra, lạnh lùng nói: “Lâu rồi không gặp, ‘anh họ’ Piero”.
“Vẫn lạnh nhạt như vậy, người đẹp băng giá của tôi”. Lorenzo II bật cười hì hì nhìn cậu em họ bị mình đích thân gạch tên đuổi ra khỏi Florence, cứ như thể chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.
Nói một cách công bằng, Lorenzo Piero da Medici là một thanh niên khá đẹp trai. Tuổi tác và ngoại hình của hắn nhìn rất giống Victor. Mái tóc màu xám bạc, làn da trắng bệch quá mức, đồng tử nhạt màu thường thấy ở người có tình trạng loạn thần kinh, thân hình tao nhã nhưng gầy gò. Nhưng là đôi mắt của hắn không bị che khuất bởi cặp kính, nên mang đến cho người ta một cảm giác khác biệt hoàn toàn.
Victor chỉ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng Lorenzo lại giống như một con rắn độc đang quan sát con mồi ở trong bóng tối, vẻ âm u ác ý thấm sâu vào tận xương tủy khiến người ta không rét mà run. Hắn chào hỏi “nhiệt tình”, dùng ánh mắt ấy đánh giá tất cả mọi người.
Hayreddin không mảy may động đậy, nụ cười vẫn ấm áp hài hòa như gió xuân; Karl cau mày, không muốn lên tiếng đáp lời; còn Nick, khi ánh mắt đó quét đến, liền có cảm giác như bị chiếc lưỡi của con rắn độc liếm lên cổ.
Nàng không ngờ lại thoáng có chút run rẩy.
Nick chưa từng gặp Lorenzo. Nhưng những kẻ có ánh mắt giống như thế đều tàn nhẫn độc ác một cách khác thường. Nick không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, nhưng nỗi đau đớn của thể xác trong trí nhớ lại khiến nàng không kìm được co rúm lại.
Dường như Hayreddin lập tức phát hiện ra được tình hình đó, nên nhân lúc Lorenzo mời tất cả mọi người vào phòng khách nói chuyện, hắn cố ý dùng giọng điệu cưng chiều dặn dò Nick: “Này nhóc, cậu ở lại ngoài này đi, được tham quan lâu đài Medici là cơ hội ngàn năm có một đấy”.
Nick gật đầu đồng ý. Nàng biết biểu hiện của mình lúc vừa nãy có thể sẽ trở thành sơ hở của Hayreddin, bèn dứt khoát ở lại bên ngoài đề phòng canh chừng, đề phòng bất trắc.
Lorenzo rất hào phóng để quản gia đưa Nick đi thăm quan, sau đó biến mất phía sau cánh cửa lớn cầu kì của phòng khách.
“Chủ nhân rất thích những hình tượng nghệ thuật có liên quan đến phụ nữ, nên đã sưu tập rất nhiều các tác phẩm chân dung. Giống như bức tranh ‘Đức Mẹ trong vườn hoa’ của Raffaello này chẳng hạn…”. Vị quản gia giới thiệu một cách đầy tinh thần trách nhiệm, nhưng Nick lại chẳng mảy may để tâm lắng nghe. Nàng vừa đi lang thang cầm chừng xung quanh phòng khách, vừa quan sát đường đi lối lại và địa hình từ trên cửa sổ.
“… Tôi rất vui, xem ra cậu chủ nhỏ sống rất vui vẻ”. Ở một góc hẻo lánh, sau một màn thuyết minh thao thao bất tuyệt, đột nhiên ông quản gia thấp giọng nói một câu.
“Vui vẻ gì cơ?” Nick không hiểu lắm, miễn cưỡng kéo đầu óc quay về hỏi lại.
“Tôi đang nói đến cậu chủ Victor”. Ông quản gia nở nụ cười ôn hòa nói, “Tôi đã từng có vinh dự được phục vụ cậu ấy rất nhiều năm”.
“Ồ, ông nói anh chàng bác sĩ đó hả”. Nick giật mình, sau đó nói một câu chả ra đâu vào đâu, “Có lẽ vậy”. Lúc hắn chảnh chọe với người khác quả đúng là trông rất vui vẻ.
“Lúc còn nhỏ, cậu chủ là một cậu bé dịu dàng lương thiện, cậu ấy từng trèo lên cây trả một chú chim non bị rơi xuống đất về lại trong tổ”. Ông quản gia nhớ lại, khuôn mặt mang vẻ ngậm ngùi, “Nhưng cậu ấy không giống với những người khác trong gia tộc Medici, vì thế đã phải chịu không ít thiệt thòi. Không có hứng thú với việc kinh doanh của gia tộc, nên trước giờ chẳng thể hòa hợp được với mọi người”.
“Đó là vì anh ta có sở thích khác người… “. Nick nhỏ giọng đáp. Sở thích mổ xẻ thi thể người chết.
“Hôm nay nhìn thấy cậu ấy thoải mái trong xe ngựa như vậy, tôi thật sự thấy rất mừng. Cám ơn các cậu”.
Cuối cùng Nick cũng có hứng thú trò chuyện dăm ba câu với ông quản gia, nhưng lúc hai người đi vòng qua góc đó, ông quản gia lập tức khôi phục lại vẻ hiếu khách nghiêm nghị, giống như chưa từng xảy ra cuộc nói chuyện lúc vừa nãy, tiếp tục màn giải thích về các tác phẩm nghệ thuật.
“Bức tranh ‘Nữ thần chiến tranh mặc áo choàng trắng’ này là tác phẩm của một họa sĩ vô danh, nhưng do thủ pháp và chủ đề đều hết sức độc đáo, nên chủ nhân cũng khá coi trọng nó”.
“Nữ thần chiến tranh…”. Sức chú ý của Nick đổ vào bức họa, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới lâu thêm chút nữa.
Trong bức tranh là một phụ nữ châu Âu mặc chiến bào màu trắng, khuôn mặt đã không còn trẻ nữa. Tay của nàng cầm một trường thương, ánh mắt rất kiên định, trong phong thái đẫm máu ấy mang theo vẻ oai hùng đầy khí phách. Bối cảnh là dãy tường thành u ám đổ nát, chỉ có trên sườn núi phía xa xa, là một tòa cung điện rộng lớn được xây bằng những viên đá đỏ, làm nổi bật người phụ nữ mặc áo choàng trắng.
“Bức tranh không ký tên, cũng không ghi lại nhân vật chính là ai. Nhưng tòa cung điện màu đỏ làm nền kia, thường được gọi là ‘cung điện màu đỏ’ ở Granada Tây Ban Nha, là cứ điểm cuối cùng của người Moor ở lục địa châu Âu”.
“Cho nên đây chính là cảnh tượng thành phố Granada bị tấn công vào năm đó?”
“Đúng vậy, theo gợi ý từ chiến bào màu trắng và tòa cung điện màu đỏ, người phụ nữ này có lẽ là nữ hoàng Isabella I(1) của Castila. Ba mươi năm trước bà đã đích thân dẫn đầu mười vạn tướng sĩ tấn công Granada, đồng thời tuyên thệ bên ngoài thành phố rằng, nếu không thể thu hồi lại phần đất đai đã mất của tổ quốc thì không bao giờ cởi chiến bào. Cuối cùng, bà đã thống nhất được Tây Ban Nha, hoàn thành bá nghiệp một đời”.
(1): Nữ hoàng Isabella I (1451 -1504), nữ hoàng của Castila và Leo’n. Cùng với chồng là Fernando II của Aragon, bà đã có công trong việc mang lại sự ổn định cho vương quốc này, tạo cơ sở để vua Karl V của đế quốc La Mã thần thánh – người cháu nội của bà thống nhất vương quốc Tây Ban Nha.
Nick không có thiện cảm với đất nước Tây Ban Nha, nhưng sự tích về nữ hoàng tiếng tăm lừng lẫy này, mọi phụ nữ và trẻ em ở khắp châu Âu đều biết, bà chiến đấu cả đời, nhưng hiếm có ai mà cả hành vi và cử chỉ lại không mảy may có chút tì vết nào như vậy, có thể nói đây là ví dụ điển hình cho sự hoàn hảo tuyệt đối của Chúa Kitô trên thế gian, nhưng đáng tiếc lại qua đời quá sớm, cuộc đời của phụ nữ đều thật bất hạnh.
Đúng vào lúc ấy, một con ngựa to khỏe bốn vó tung bay phi thẳng vào chính giữa sân trước của cung điện, người điều khiển ngựa thân thủ nhanh nhẹn lật người nhảy xuống yên ngựa, chạy bộ về hướng nhà lớn. Ông quản gia cau mày một cái rất khẽ, nói một tiếng xin lỗi, rồi sải bước đến giữa sân, người điều khiển ngựa mặc áo choàng có gắn gia huy của gia tộc Medici vừa ghé vào bên tai ông quản gia sốt sắng nói gì đó, vừa chỉ chỉ về phía phòng khách.
Nick chạy đến trước cửa phòng khách nôn nóng gõ vài tiếng, rồi không đợi người bên trong cho phép đã mở cửa len người qua khe hở.
Cuộc trao đổi của những người trong thế giới ngầm cấm kị nhất là bị quấy rầy, những chuyện nhỏ nhặt không liên quan nếu làm không khéo sẽ trở thành một màn đẫm máu. Nick đột nhiên xông vào, đoàn người của Sư Tử Đỏ lập tức hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Sao thế, nhanh như vậy đã chơi chán rồi à?” Hayreddin hỏi Nick với vẻ quan tâm, nhưng ánh mắt lại nhìn xoáy vào Lorenzo, Karl chầm chậm di chuyển đến chặn ở vị trí cửa lớn.
Nick giả vờ phàn nàn rất ngây thơ: “Chẳng thú vị gì cả, có một người cưỡi ngựa chạy qua chạy lại, quá ồn ào”.
Lorenzo ngăn mấy tay trợ thủ đang móc vũ khí ở phía sau lưng lại, hắn biết nếu không lập tức giải quyết chuyện này thì sẽ rất phiền phức, vì thế bèn giang rộng hai tay, hướng lòng bàn tay trống không về phía các vị khách, buông lời cam kết: “Xin các vị đừng nghĩ nhiều, giao dịch không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn mà, trở mặt với Sư Tử Đỏ cũng không mang lại chút lợi lộc nào cho chúng tôi”.
Hắn ngồi nguyên tại chỗ, cho trợ thủ ra ngoài hỏi han tình hình. Ông quản gia rất nhanh đã chạy theo đến nơi, trông thấy cảnh gươm tuốt vỏ nỏ giương dây này, lập tức báo cáo với Lorenzo: “Chủ nhân, ‘vị khách’ ở phía Đông Nam bất ngờ tới viếng thăm”.
“Ra là vậy”. Lorenzo vỗ vỗ tay,thoải mái nói, “Thì ra là một vị bà con thân thích tới thăm tôi, không liên quan gì tới các vị hết”.
“ ‘Vị khách’ ở phía Đông Nam à…”. Hayreddin mỉm cười, lời nói đầy ẩn ý: “Thế thì đúng là một vị khách rất tôn quý rồi, xem ra để tránh nghi ngờ chúng tôi đành phải cáo từ thôi”.
Phía Đông Nam của Florence chính là lãnh thổ Giáo hoàng, “vị bà con thân thích” của Medici từ thành Vatican tới viếng thăm, thiết nghĩ chỉ có thể là người chú ruột của Lorenzo, Giáo hoàng đương nhiệm Leo X.
Lorenzo cười hì hì ngầm thừa nhận: “Hôm nay thật không may, tôi cứ nghĩ sẽ giữ các vị ở lại đây dùng bữa tối. Nhưng vị bà con thân thích này có đôi chút hiềm khích với ngài thuyền trưởng, nên không gặp mặt trực tiếp sẽ tốt hơn”.
Chuyện Sư Tử Đỏ từng cướp hai chiếc thuyền lớn chở đầy vàng bạc châu báu của Leo X, không phải chỉ dùng vài từ “đôi chút hiềm khích” là có thể hình dung được cơn phẫn nộ của Giáo hoàng. Đúng là quá khéo, hai người lại cùng chạm mặt ở Florence này. Hayreddin thuận theo lời đề nghị, lập tức đứng dậy cáo từ, Lorenzo không thể tiễn khách ra tận cửa được nên tỏ vẻ rất áy náy. Nụ cười của hắn tươi hơn khi ôm chặt lấy Victor, nhân cơ hội hai khuôn mặt kề sát vào nhau ghé vào tai cậu em họ nhẹ nhàng nói: “Nhanh như vậy đã phải đi rồi, mấy năm nay anh thật sự rất nhớ chú…”.
Con ngươi của anh chàng bác sĩ co lại, tóc gáy dựng thẳng đứng. Nhưng anh ta đã không còn là chàng thanh niên quý tộc ngây thơ chưa trải sự đời hai năm về trước nữa, chỉ lạnh nhạt đẩy tay chủ nhà ra: “Cáo từ Piero, tôi cũng sẽ rất nhớ anh”.
Cả đoàn người đi bộ dọc theo hành lang treo tranh, Hayreddin có ý thả chậm bước chân, dáng vẻ giả vờ như đang thưởng thức các tác phẩm nghệ thuật đi một lúc rồi lại dừng. Không lâu sau,một cỗ xe ngựa màu vàng nhạt tuyệt đẹp liền tiến vào trong chính giữa sân, Lorenzo đích thân ra tận cửa đón tiếp. Bốn người Hayreddin nấp phía sau cửa sổ, nhìn tộc trưởng gia tộc Medici quỳ xuống trước mặt một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của người đó.
“Cha…”.
Nick nhìn thấy cử động của đôi môi
Leo là chú ruột của Lorenzo, nhưng biểu tượng hai chiếc chìa khóa đan chéo vào nhau bên dưới vương miện trên chiếc nhẫn thánh của ông ta, chính là đại diện cho uy quyền của hết thảy mọi thứ từ trên trời dưới đất. Lorenzo hôn lên chiếc nhẫn, sử dụng tôn xưng mà tất cả mọi người đều gọi Toà Thánh – Đức Cha.
Buổi gặp mặt kết thúc vội vã như vậy, nếu như nói “không thất bại triệt để là hoàn toàn thành công” là mười thì hôm nay Hayreddin đã nắm được năm phần.
Mục đích của hắn là ký kết hiệp ước hợp tác chính thức với Medici: Florence cung cấp các bến cảng neo đậu tàu thuyền an toàn và là thị trường tiêu thụ số hàng hóa đánh cướp được, bù lại Sư Tử Đỏ hứa sẽ không động đến những tàu thuyền qua lại nơi này. Nhưng Lorenzo lại không muốn quá mạo hiểm như vậy – tuy rằng việc buôn bán của cướp biển có cực nhiều lợi ích, nhưng sự nguy hiểm đến từ vũ đài chính trị lại khiến hắn ta phải chùn bước. Công khai ký kết hiệp ước với kẻ thù của Tây Ban Nha và Giáo hoàng không phải là một cuộc giao dịch yên ổn.
“Thật không may lại gặp phải một tên thích chơi trò ngoại giao mờ ám”. Hayreddin tự giễu, “Nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng thích kiếm tiền, nên cơ hội hợp tác ngầm vẫn sẽ có. Vấn đề là, quý ngài ở Tòa Thánh tới tìm cháu trai mình để làm gì vậy kìa?”
“Dù sao cũng không phải là tới truyền đạo cho Rắn Độc”. Victor lạnh lùng nói: “Gửi Piero đến địa ngục tôi sẽ tán thành, nhưng ông chú đó không chắc sẽ đồng ý đâu, hai người bọn họ cùng một giuộc, còn giống nhau hơn cả cha con ruột thịt”.
“Khi còn nhỏ chắc chắn là hắn toàn bắt nạt anh đúng không?” Nick nhìn anh chàng bác sĩ với vẻ đồng tình, “Quản gia đã nói cho tôi biết cả rồi, cậu thiếu niên dịu dàng lương thiện, còn rất thích trả chim non về tổ nữa”.
Chàng bác sĩ nham hiểm độc mồm lúc bình thường không ngờ cũng có một tuổi thơ như vậy, Hayreddin và Karl cùng phá lên cười.
“Cô!!! Ông già Sebastian khốn kiếp này…”.
Victor cực kỳ bối rối, tức giận đến toàn thân run rẩy, tai và cổ đỏ lựng. Nick thấy tình hình không ổn, không đợi Hayreddin ra lệnh giải tán thì đã chạy dạt ra xa đến hơn ba mươi mét, vẫy vẫy tay, chỉ để lại một câu phía sau lưng, “Thuyền trưởng, tôi đi mua chăn đây!” Sau đó chui vào một con hẻm nhỏ, hoàn toàn mất dạng.
Nàng ra sức liều mạng chạy trốn, chỉ sợ bị đồng bọn nhìn ra điểm kỳ lạ, vì không kìm được sự hưng phấn và cảm giác hoảng loạn mà cả người phát run.
Vừa rồi lúc ở cung điện Medici, khi những người cùng đi với Gi áo hoàng lần lượt xuống xe ngựa, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vậy thôi, nhưng Nick đã nhìn thấy trong số đó có một ánh mắt khiến nàng cả đời này cũng không thể quên được.
Một con rắn độc cắn nuốt hết thảy mọi niềm hạnh phúc và những kỉ niệm xa xưa.
Khi chạng vạng tối, trời Florence tí tách mưa rơi, nhìn những tầng mây dày nặng xám xịt, e là sẽ càng lúc càng lớn. Karl lo lắng bồn chồn đi đi lại lại trong khách sạn, Nick vẫn chưa về, mà nàng tuyệt đối không phải là người vì mấy cái lý do kiểu trời mưa mà móc tiền ra mua ô.
Phía chân trời loáng thoáng truyền đến tiếng sấm, cuối cùng Karl không thể chờ đợi thêm được nữa, chỉ nói một câu “Tôi đi đón cô ấy” rồi xông vào màn mưa.
Victor nhàn nhã thưởng thức trà, hết cách nói: “Con nhóc khốn kiếp đó không nỡ mua ô, nhưng lẽ nào lại không biết tìm chỗ trú mưa sao?”
Hayreddin không lên tiếng tiếp lời, chỉ nhìn chăm chăm ra phía ngoài khung cửa sổ u ám, tìm kiếm bóng dáng của chim ưng, bồ câu đưa thư, hay những loại chim khác. Hắn đang đợi tin tức từ lãnh thổ Giáo hoàng.
Karl không nắm rõ địa hình khu vực gần đây, nên chỉ có thể chạy qua chạy lại trên mấy con đường nhất định phải đi qua để đến được khách sạn, người trên đường tất tả vội vàng quay về nhà, hắn lo lắng tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện ra người mình muốn thấy đâu. Mãi cho đến khi sắc trời đã tối hẳn rồi, một bóng người nhỏ bé mới xuất hiện ở chỗ ngoặt, ánh đèn dầu từ trong cửa kính của một nhà hàng hắt lên, kéo theo cái bóng đang cô độc một mình.
Karl giương ô chạy tới đón nhìn thấy người Nick ướt đẫm, trên lưng cõng một thứ gì đó được cuốn bằng vải dầu cúi đầu đi trên đường.
“Sao giờ mới về! Lại còn đi lề rề như vậy nữa!” Karl đau lòng nhường toàn bộ ô cho nàng, không quan tâm đến những hạt mưa đang thấm ướt mái tóc vàng của mình.
Nick mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc, mới nhận ra đây là chú chó săn mồi của mình.
“Tôi đi mua chăn mà. Hơn nữa chạy nhanh rồi cũng sẽ bị ướt thôi, thế thì chi bằng cứ từ từ mà đi tiết kiệm chút sức lực”.
Karl thấy nàng bơ phờ ủ rũ, bèn hỏi: “Sao lại không vui thế? Đánh nhau với người ta à?”
“Không, chỉ là không ngờ chăn lại đắt như vậy”. Nick đáp qua loa, rồi cúi đầu dụi dụi vào bên người Karl, “Chúng ta quay về thôi”.
Cả người đi đón và người được đón, đều quay trở về khách sạn trong tình trạng ướt như chuột lột, liền bị Victor cười nhạo cho một trận. Hắn ném cho mỗi người một chiếc khăn để lau tóc, thò tay mở cuộn vải dầu của Nick ra: “Để tôi xem xem cô mua được thứ gì tốt nào”.
Bên trong cái bọc là một tấm chăn len hoa văn Ba Tư cỡ lớn màu đỏ thẫm, dày dặn mà mềm mại, cảm giác khi sờ tay lên thích vô cùng. Nhưng Victor vừa kéo hai đầu chăn rồi giũ ra, mới phát hiện ra hoa văn bị cắt đứt ngay chính giữa – đó căn bản chỉ là một nửa tấm thảm.
Victor ngây người, rồi lập tức hiểu ra nguyên nhân. Liên đoàn chế tạo len của Florence có yêu cầu cực cao về chất lượng sản phẩm, những tấm thảm màu nhuộm không đều, hoa văn xiên lệch, thì thà cắt đôi rồi bán lại cho cánh bán hàng rong chứ tuyệt đối không bao giờ trộn lẫn chúng vào trong các đơn hàng. Gía cả của những tấm thảm lỗi này rất rẻ, là sự lựa chọn hàng đầu của những người nghèo.
Anh chàng bác sĩ giận dữ gầm lên: “Cô đúng là cái đồ bủn xỉn hết thuốc chữa! Số tiền thuyền trưởng trả cho cô đảm bảo đủ dùng, lẽ nào tiết kiệm lại giấu hết vào trong hang chuột rồi à?”
Nick sờ sờ mũi, hơi chút xấu hổ: “Một nửa thôi cũng rất tốt rồi mà, vừa dày lại vừa ấm, giá tiền lại chỉ bằng một phần mười thành phẩm xịn. Huống hồ người tôi nhỏ, hoàn toàn đủ dùng”.
“Chuyến này cô tới Florence chỉ để mua lại hàng giá rẻ bán lại cho mấy tay vỉa hè này thôi à?”
“Dù sao cũng dùng trong phòng của mình, chẳng có ai nhìn thấy, hơn nữa mọi người trên thuyền đều đắp chăn được phát cho mà…”.
“Khốn kiếp, thu nhập của cô chỉ để đem đi so với cái đám ngay cả một cái áo sơ mi để thay lúc tắm rửa mà cũng không có thôi sao?”
Karl nghe Victor cứ chế nhạo đi chế nhạo lại Nick mãi, siết chặt lấy chiếc khăn mặt không nói một lời nào, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng không nhịn được nữa liền thô lỗ cắt ngang: “Đừng nói nữa! Nếu không phải, nếu không phải… thì cô ấy luôn được dùng những thứ tốt nhất!!”
Anh chàng bác sĩ lập tức im lặng. Hồi lâu sau khóe môi mấp máy được vài lần, nhưng cũng chỉ thốt ra được có một câu “Xin lỗi”, sau đó lách người chui vào phòng.
Nick thấy Karl đột nhiên nổi nóng, hoang mang hỏi: “Anh sao vậy?”
Karl ngẩn người ra nhìn cô chủ của mình, mắt bỗng hoe hoe đỏ. Nàng mặc quần áo con trai, đội mưa đi bộ ướt như chuột lột. Không có xe ngựa, không có người hầu, ở một thành phố coi trọng giá trị vật chất, mà ngay cả một tấm chăn cũng không nỡ mua cả cái.
“Xin lỗi…”. Karl cúi thấp đầu đau khổ nói, “Là lỗi của tôi, tôi sẽ đi xin lỗi bác sĩ”. Nói đoạn liền bước ra khỏi phòng.
Hai người đều đã đi cả. Tiếng sấm vang lên ầm ầm, Hayreddin im lặng nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ.
Dông bão đến rồi.