Bạn đang đọc Hai Thế Giới: Chương 111
Hai Thế Giới
Tác giả :Kagi
Chương 111
Chương 111: Las Vegas. (Author: Kagi)
Bước xuống tàu hỏa, Key vặn mình vươn vai mấy cái sau gần một ngày dài ngồi trên xe, bước xuống ngay sau hắn là Vanes. Nhóm của Key có tiến bộ, những người khác cũng không hề tụt hậu một chút nào, mỗi tuần đều có người xin phép ra ngoài tìm đường đột phá cũng như xin vài chỉ điểm của các vị giáo viên, nhóm của Graham cũng không ngoại lệ. Về vấn đề nên đi đâu, điều này cũng được nhiều người nghiên cứu từ trước đến nay nhưng chưa có kết quả cụ thể nào. Tuy nhiên có khá nhiều người chọn về nhà của mình, Key cũng không ngoại lệ. Trên thực tế để đột phá vào cao cấp, lực lượng cố nhiên là quan trọng, nhưng tâm tình của tu luyện giả càng quan trọng hơn. Những ai không có gì khúc mắc trong tâm trí tất nhiên chỉ cần tích lũy lực lượng rồi từ từ đột phá, còn những người có điều gì đó chưa rõ ràng trong lòng thì tất nhiên phải giải quyết nó, và về nhà của mình là một lựa chọn rất được ưa chuộng khi mọi người chưa biết nên đi đâu và làm thế nào.
Nhà của Key là ở địa cầu, vì vậy hắn và Vanes cùng lúc xuất phát, coi như có bạn cùng đi trên đường. Cả hai mua vé tàu từ Minith chạy thẳng xuống cổng Lars, khi Key vẫn còn nhìn ngắm khung cảnh xung quanh thì giọng nói của Vanes đã vang lên:
-Đi chứ?
Sau một cái gật đầu, cả hai bước ra khỏi ga tàu nhộn nhịp những hành khách. Đập vào mắt hai người là đường phố vô cùng đông đúc và bận rộn, đủ loại người và vật dụng chở hàng hóa đi đi lại lại khiến cho những người mới lần đầu đến đây phải hoa cả mắt. Key và Vanes tất nhiên không phải mới đến đây lần đầu, khi từ địa cầu đến học viên Minith cả hai cũng chính là đi qua nơi này, thế nhưng bầu không khí náo nhiệt ở đây vẫn khiến cả hai có cảm giác nhỏ bé. Thành phố này so với những thị trấn gần rừng rậm đóng băng còn ồn ào hơn rất nhiều, đây là một điểm nút giao thông và thương mại vô cùng quan trọng của đế quốc. Do yếu tố giao du nhiều với thương nhân Mỹ quốc nên thành phố Lars cũng pha lẫn nét kiến trúc của địa cầu. Dọc đường có thể dễ dàng thấy được nhiều tòa nhà lợp ngói, các cao ốc cho thuê làm văn phòng đại diện, những loại phương tiện giao thông cơ giới, đi kèm với nó tất nhiên là nét cổ điển đặc trưng của văn hóa Mazca, những con ngựa thồ, những tu luyện giả đi lại tới lui cùng với các đặc điểm khác về văn hóa. Đồng hành với nó là đủ loại âm thanh, ngôn ngữ, tiếng còi xe, tiếng rao bán hàng vô cùng hỗn loạn.
Trước mặt hai người là hàng loạt những điểm bán hàng lưu niệm nhỏ lẻ với đủ loại mặt hàng từ đắt đến rẻ, từ thật đến giả lẫn lộn với nhau. Cả hai tuy xuất thân từ địa cầu nhưng học trong học viên Minith cũng đã hai năm, coi như tương đối quen thuộc với không khí yên tĩnh trong đó nhất thời cũng hơi khó thích ứng. Sau một hồi luồn lách thoát ra được đám người tiểu thương chào hàng, cả hai tiến vào một quán nước gần đó để ngồi nghỉ một chút trước khi lên đường đến cổng thông hai thế giới.
Khu vực nhà ga quả nhiên là nơi nhộn nhịp bậc nhất trong thành phố, do nơi đó tập trung đủ loại thành phần từ thương gia đến bốc vác hàng hóa từ trên tàu hỏa xuống, ra ngoài một chút thì yên ắng hơn nhiều. Quán nước cả hai bước vào mang phong cách địa cầu khá dễ thấy với sàn gạch, các chùm đèn điện và quầy làm nước, bàn ghế sofa đặt khá rộng rãi và khoa học tạo cảm giác thoải mái, đem lại cho họ chút cảm khác quá khứ mà lâu rồi không trải nghiệm. Sau khi gọi hai ly nước, Key uống một ngụm trà đá rồi cảm thán:
-Thành phố này thật sự quá náo nhiệt, đã là lần thứ hai đến đây mà tôi vẫn có chút không quen.
Có vẻ như sắp về nhà, hoặc là do thời gian học ở học viên mà khiến tâm tính Key cũng thay đổi ít nhiều, hắn trở nên cởi mở và nói nhiều hơn trước, ít nhất là với bạn bè của mình. Vanes mỉm cười đáp lại:
-Tất nhiên, địa điểm giao thương quan trọng mà.
Thành phố Lars trước đây không nằm ở nơi này mà ở khá xa, thuộc địa phận của một vương quốc nhỏ. Nhưng hai quả bom hạt nhân đã biến nó cũng như thủ đô của vương quốc nhỏ ấy thành bình địa, cuối cùng sau khi kết thúc chiến tranh thì đế quốc Mazca cũng tiện tay gom vào bản đồ phía nam của mình luôn. Thành phố Lars cũng được xây dựng lại ở vị trí này, so với những thành phố có độ lớn tương đương trong đế quốc thì nơi này có nhiều điểm khác biệt. Thứ nhất là Lars không có tường thành, lí do chủ yếu là để thuận tiện cho việc giao thông đi lại cũng như mở rộng về sau này. Lí do phụ là nếu có chiến tranh thì chính là đụng độ với quân đội Mỹ, lúc đó vài cái tường thành nho nhỏ cũng chẳng có tác dụng là bao, trừ phi là thường thành tiêu chuẩn loại một. Tuy nhiên nếu thế thì ngoài việc cản trở giao thương thì còn vấp phải dị nghị của nước Mỹ, vừa mới kết thúc chiến tranh, các người lại cẩn thận xây dựng tường thành thế để làm gì, không tôn trọng hiệp ước Bắc Kinh sao? Điểm khác biệt tiếp theo là lối kiến trúc ở đây, không như những thành phố khác trong đế quốc có thể thay đổi từ từ, thành phố Lars khi đó là xây dựng lại nên hoàng gia quyết định biến nó thành một nơi thuận tiện nhất cho việc giao thông thương mại với nước Mỹ.
Thời điểm đó, rất nhiều kĩ sư nổi tiếng của cả hai quốc gia đều hội họp một thời gian rất lâu, sau nhiều lần tranh cãi nảy lửa thì mới có được một thành phố đặc biệt như thế này. Chính nhờ những thành phố như thế này mọc lên ở khắp thế giới cùng với hoạt động trao đổi của hai thế giới được đẩy mạnh, mọi nơi đều bước vào một thời đại phát triển mới mới có thể dần dần che lấp đi bóng tối đau thương của chiến tranh. Đến bây giờ, đã chẳng còn ai nhớ tới cái tiểu quốc vô danh kia nữa, nó đã bị nhấn chìm vào dòng chảy của lịch sử, như rất nhiều quốc gia khác từ xưa tới nay.
Trò chuyện mấy câu, Vanes chứng tỏ mình là một cô gái có vốn hiểu biết khá rộng, tùy tiện chỉ tay vào một tòa nhà cũng có thể nói được đó là văn phòng đại diện của công ty nào, kinh doanh thứ gì, quơ đại một chiếc xe đậu ngay lề đường cũng biết nó là do hãng nào sản xuất. So ra thì Key thật sự không xứng với cái lai lịch đến từ địa cầu của mình chút nào. Hắn coi như cũng siêng đọc sách nghiên cứu, nhưng cũng chỉ gói gọn quanh vài vấn đề mà bản thân có hứng thú, không như Vanes biết rất nhiều kiến thức tổng hợp. Vì thế phần lớn thời gian là hắn thuận miệng hỏi mấy câu rồi nghe Vanes giải thích, dù sao biết được nhiều thứ lúc nào cũng tốt hơn.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì hai tiếng “đinh đinh” vang lên khắp thành phố, kém với nó là một giọng nữ trong trẻo:
-Còn một tiếng nữa là đến giờ mở cổng thông, xin quý khách nhanh chóng di chuyển tới khu vực tương ứng trên vé.
Nghe thế, cả hai đưa tiền vào máy tự động ngay bàn của mình rồi đi tới cổng, cổng thông ba tiếng mới hoạt động một lần, nếu lỡ chuyến thì phải chờ, rất mất thời gian. Cổng nằm cách thành phố Lars chưa tới một kilomet, Key và Vanes thuê một chiếc xe ngựa đi đến đó chẳng mất bao nhiêu thời gian. Khi tới ngoại vi cánh cổng khoảng một trăm mét, xe ngựa dừng lại cho hai người xuống đi theo dòng người vào soát vé.
Do tôn trọng hiệp ước, nơi này chỉ đồn trú hai ngàn quân lính và vài trạm gác nhỏ kiêm luôn chỗ soát vé bao bọc mấy hướng xung quanh cánh cổng. Thuận lợi qua khỏi khâu soát vé, Key và Vanes cùng rất nhiều người nữa bước vào một khoảng trống khá rộng được giới hạn bởi chín cột trụ với nhiều đồ hình kì lạ sáng lập lòe. Khác với tưởng tượng của nhiều người, những cột trụ này không phải dùng để kích hoạt việc dịch chuyển mà là dùng để áp chế nó. Trước đây, chỉ cần đứng trong phạm vi này độ năm phút thì sẽ được dịch chuyển, chính phủ buộc phải xây dựng những thứ này lên để ngăn chặn việc dịch chuyển tự nhiên. Sau khi người đã vào đông đủ, ánh sáng trên những đồ hình đó dần dần ảm đạm đi rồi tắt hẳn, mọi người cảm thấy một cơn choáng váng nhỏ. Sau khi định thần lại, họ đã cảm nhận được sự khác biệt của không gian xung quanh.
Xa xa kia là một khu vực sầm uất với rất nhiều tòa nhà cao tầng và vô vàn những ánh đèn rực rỡ sắc màu, xunh quanh nơi đó là rất nhiều cát. Họ đã ở cổng Las Vegas, địa cầu.
—
Cùng một lựa chọn giống như Key và Vanes còn có vài người khác, Fei là một trong số đó.
Cách đây hai tháng, khi được nghe nhóm của Graham kể về nhóm bốn người mà họ gặp ở dãy núi ma thú, tâm trạng đã tĩnh lặng bấy nhiêu lâu của Fei chợt gợn sóng. Chính vì thế, so với những người khác, hắn biết rõ cái khúc mắc trong lòng kiềm hãm bản thân là thứ gì, một đoạn tình nghĩa xưa cũ mà hắn đã chôn trong lòng từ lâu lại dần dần hiện về.
(.
Đứng trước Thiên Phong môn, nơi xuất phát của đoạn tình nghĩa ấy, tâm trạng của Fei không khỏi bồi hồi. Thiên Phong môn nằm trong một cụm núi với một ngọn núi chính cao nhất nằm ở trung tâm là Thiên Phong sơn, ba ngọn núi phụ nằm xung quanh lần lượt là Lạc Thủy, Phi Hỏa và Hậu Thổ. Đứng trước cụm núi này khiến con người cảm thấy thật nhỏ bé, nhất là Thiên Phong sơn nằm ở trung tâm, đỉnh của nó khuất hẳn trong tầng mây. Nếu tinh mắt có thể thấy được những kiến trúc huyền ảo lúc ẩn lúc hiện trên cao, cùng với vài đạo ánh sáng bay qua bay lại. Địa điểm này quả là vô cùng hợp phong thủy, lại do bao nhiêu đời đệ tử sinh sống cũng như tu luyện nên khiến nó mang một bầu không khí rất khác lạ mà chỉ có tu luyện giả mới có thể cảm nhận được.
Fei hiện đang ở ngay dưới chân núi Thiên Phong, sau một lúc thất thần, hắn lắc đầu tự giễu bản thân rồi tiến tới một khu nhà ở với lối kiến trúc cổ kính nằm gần đó, mái nhà và các cột trụ được trạm trổ đủ loại linh thú kì diệu, chủ yếu trong đó là tứ thần thú nổi danh của đạo giáo, cây cối cũng được trồng và chăm sóc khá kĩ, tạo nên một không gian hài hòa dễ chịu. Đây là tiếp khách đường của Thiên Phong môn, chuyên đón khách nhân từ nơi khác tới, cũng như làm nơi ở tạm cho họ và những người muốn tham gia khảo hạch đệ tử của Thiên Phong môn.
Đã từng ở đây một thời gian không ngắn, Fei khá quen thuộc đường lối, quẹo qua quẹo lại mấy lần đã tới một gian phòng để cửa mở, có vẻ chính là phòng tiếp khách. Gõ nhẹ hai cái lên cửa báo hiệu cho người bên trong, Fei chậm rãi bước vào. Lúc này đã là cuối năm, không có đợt chiêu sinh nào đâm ra tiếp khách đường tương đối vắng lặng, phía trong chỉ có một thanh niên độ hai lăm tuổi gương mặt bình thường, một thân áo bào trắng, bên hông là một ngọc bội nhỏ tượng trưng ôn phái, người này đang ngồi im lặng đọc sách. Khi thấy Fei bước vào thì hắn có vẻ khá bất ngờ, chắc hẳn không nghĩ đến lúc này lại có khách, tuy nhiên rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh, sau khi chú ý đến trang phục và nhận ra Fei cũng là một tu luyện giả, hắn mỉm cười hỏi:
nguồn (.)
-Chẳng hay các hạ đến đây có việc gì?
Fei lấy ra một miếng ngọc bội từ ống tay áo đưa cho thanh niên kia xem, ngọc bội có khắc một chữ “Phong”, kèm theo vài hoa văn khó hiểu, trong lúc người nọ xem xét, Fei nói:
-Tại hạ có việc cần liên lạc với Lâm đại sư huynh.
Thanh niên trong phòng sau khi xem qua tấm ngọc bội thì bắt đầu cẩn thận đánh giá kĩ lại Fei một lần nữa. Lâm đại sư huynh mà đối phương nói tất nhiên là Lâm Vân, Lâm Vân trong Thiên Phong môn rất có địa vị, hắn được coi như ngôi sao sáng nhất trong lớp đệ tử trẻ tuổi của môn phái, rất được chưởng môn và các vị trưởng lão xem trọng. Hắn xem ra, Fei có quen biết với Lâm Vân, ngọc bội lại là của mạch chính Thiên Phong, chắc hẳn cũng là một người tương đối lợi hại trong môn phái nhưng dù có cố gắng thế nào thì thanh niên này cũng không nhận ra Fei là ai. Tuy nhiên suy nghĩ thì suy nghĩ, hắn cũng không dám chậm trễ, bèn dẫn Fei vào một gian phòng kín rồi bản thân thì đứng bên ngoài.
Trong phòng chỉ có vài ngọn đèn, một cái bàn đá và một cái ghế, trên bàn đá là một phù trận truyền hình ảnh, Fei quen thuộc đặt ngọc bội vào giữa phù trận đó, tay thì làm vài thủ ấn sau đó truyền nguyên lực của mình vào, tấm ngọc bội cùng với phù trận sáng lên. Một lúc sau đó, không gian trước mặt Fei gợn lên một cái rồi hiện ra một gương mặt anh tuấn, sống mũi cao, ánh nhìn đầy vẻ trí tuệ cùng với một nụ cười mỉm, người đó nhìn thấy Fei dường như khá ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói:
-Fei, đệ về rồi à?
Gật đầu, Fei nói, trong giọng nói không nhận ra được hắn đang vui hay đang buồn:
-Đã lâu không gặp, đại sư huynh.