Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 2 – Chương 11
Chương 11: Hội ngộ tại tửu quán Ma Kettle.
Khi con tàu Diablo tiến vào ghềnh đá, Connor đứng bên Grace, nói:
– Quán kia rồi!
Một ánh đèn neon chớp tắt trong bóng tối.
Grace đọc:
– Tửu quán Ma Kettle.
Cate đứng một bên cô, nói:
– Hy vọng cô đã chuẩn bị tinh thần, Grace.
Bart cười hỏi:
– Tất cả đã hoàn toàn sẵn sàng vào quán của Ma chưa?
Sau đám tang Jez, hình như tinh thần các cướp biển đã khá hơn. Grace vẫn không thể quên được nỗi buồn, nhưng có lẽ thuyền trưởng Wrathe có lý khi nói: có hai phần thương tiếc người quá cố – đau đớn vĩnh biệt và chúc mừng cuộc đời. Đau buồn không chịu nổi khi cuộc đời được nhắc đến đó lại kết thúc quá sớm.
Khi tàu cặp bến, các thuỷ thủ phấn khởi tràn lên phía trước để lên bờ. Grace phải cố sức tập trung để không bị lạc Connor và các bạn. Có lúc, cô phải nhìn xuống tìm chỗ trống để đặt chân giữa đoàn người đông đúc. Connor nắm tay cô kéo qua đám đông, tiến lên phía trước. Khi Grace ngước lên, tửu quán Ma Kettle đã hiện diện ngay trước mắt. Cối quay nước khổng lồ rực sáng dưới trăng. Trên nó là lá cờ sọ và xương treo rũ, bay bay trong gió.
Bart hãnh diện nói:
– Cờ rũ để tưởng nhớ Jez.
Grace gật, nắm chặt cánh tay anh như để anh ủi.
Khi họ bước lên sàn, Connor bảo chị:
– Grace, bước thận trọng.
Cô nhìn xuống. Mặt sàn gỗ đầy lỗ hổng, nhìn thẳng xuống biển. Lúc này làn nước đen êm ả, và cô có thể thấy bóng mình phản chiếu rõ ràng như một Grace khác bị kẹt dưới mặt nước, đang chờ được cứu vớt. Ảo ảnh đó mạnh tới nỗi cô tưởng như có thể nhúng tay xuống nước để kiểm tra, nhưng mọi người đang ào ạt tiến lên, và cô không muốn bị bỏ lại phía sau.
Thuỷ thủ đoàn tiến vào khu dăng dây, với những dãy bàn đang chờ đón họ. Chỉ một tấm biển gỗ với mấy chữ Diablo đánh dấu địa phận của họ, Connor nói:
– Nhìn kìa. Chỉ những thuyền trưởng VIP mới có những bảng này.
Nhìn cô, Connor cười tươi rói. Grace gượng cười lại với nó. Thế giới này hình như làm tinh thần nó thoải mái. Nó đã quá hài lòng với những qui luật của cái thế giới cướp biển này.
Thuỷ thủ đoàn tự thu xếp chỗ ngồi quanh những cái bàn, và tiếng huyên náo ồn ào mỗi lúc mỗi tăng khi họ bắt đầu đùa giỡn với nhau và với các thuỷ thủ đoàn khác ở bàn bên cạnh.
Một người râu ria bạc phơ, vẻ nghiêm nghị, tiến lại thuyền trưởng Wrathe:
– Molucco, được biết những gì xảy ra, tôi rất tiếc.
– Cám ơn Gresham.
– Gã Drakoulis đó là một gã kinh tởm. Tôi tưởng chúng ta đã thấy hắn chết rồi.
Molucco lắc đầu:
– Tôi cũng đã tưởng thế.
– Cho phép tôi mời thuỷ thủ đoàn của anh một chầu rượu.
Ông ta quay lại gọi lớn:
– Phụ vụ đâu? Phục vụ…
– Cái gì mà om sòm thế?
Một người đàn bà xuất hiện giữa hai thuyền trường. Bà ta mặc cái áo vải đen rộng thùng thình , trang trí bằng đầu lâu và xương. Connor huých nhẹ Grace:
– Đó là…
Không cần giới thiệu, Grace cũng đã biết ngay đó là Ma Kettle. Hôm nay, Ma phủ một tấm mạng ren đen. Vén tấm mạng, bà ta lần lượt đưa hai má cho thuyền trưởng Wrathe hôn, rồi nói:
– Em rất tiếc, May Mắn ạ. Đây là thời gian buồn thảm.
Ôm chặt Ma Kettle, Molucco nói:
– Đúng thế, Mèo Con.
Quay lại toàn thể thuỷ thủ đoàn, Ma Kettle nói:
– Các chàng trai các cô gái, đêm nay, rượu do nhà hàng chiêu đãi. Đó là tấm lòng thương yêu và tôn trọng Jez và toàn thể các bạn của tôi.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên như sấm. Ma Kettle gửi một nụ hôn gió tới đám đông. Trước khi bà ta dứt lời, các cô phục vụ đã rót rượu dọc theo các bàn dài. Grace nhìn xuống cái ly trước mặt cô. Trước đây chưa bao giờ cô uống rượu mạh. Nhưng cô không phân vân được lâu, vì Ma Kettle luôn làm gười ta phải tò mò theo dõi. Bà ta vùa ép chặt Bart vào bộ ngực phì nhiêu của mình vừa nói:
– Bartholomew, đây là một cú sốc quá mạnh với cậu. Tôi biết các cậu như anh em ruột của nhau.
Bart gật:
– Ma, tất cả chúng tôi đều bị sốc. Nhưng với tôi và Connor có phần đặc biệt hơn.
Buồn rầu gật đầu, Ma quay qua Connor:
– Chào cậu Tempest. A, mới mấy tháng mà đã khác hẳn rồi! Nhìn cậu kìa, cướp biển! Tôi có nghe những chuyện về cậu. Họ nói cậu là một siêu sao đang phát triển tài năng.
Mặt Connor đỏ hơn cà chua chín. Grace tự họi bà ta cũng sẽ pôm Connor hông – cô biết Connor sẽ chết ngạt với một vòng ôm như thế – nhưng Ma chỉ đặt một tay lên vai Connor.
– Tôi biết chắc là cậu đang rất đau buồn. Mất một chiến hữu, một người bạn thân thiết, là một điều kinh khủng.
Connor gật đầu, nhưng Ma chưa nói hết:
– Bây giờ Ma sẽ cho cậu vài lời khuyên miễn phí – những lời khuyên cậu thoải mái nghe theo hay bỏ qua, cưng ạ. Số một: đối với cái chết, chẳng bao giờ người ta có thể dễ dàng đón nhận. Dù là đối với một người trẻ, mới mười bốn tuổi như cậu, hay với một… thôi được, với một mụ già, già như một tảng san hô như tôi… mất một người thân vẫn luôn là một cú sốc cay đắng nhất. Số hai: đừng kiềm chế cảm xúc. Cứ để chúng trào ra. Đó là mộttrong những lý do chúng ta có bữa tiệc này. Nhìn đi…
Bà tay vung tay khắp quán:
– Khi một cướp biển tốt như Jez mất đi, chúng ta phải chúc mừng cuộc đời cậu ấy. Chúng ta phải uống, phải vui vẻ, và kể lại những chuyện khi còn được ở bên nhau. Có kẻ cho rằng đó là một điều ghê tởm. Họ muốn chúng ta phải im thin thít, ủ dột trong bộ đồ đen suốt đêm ngày. Nhưng chúng ta phải chúc mừng cuộc đời. Đời sống! Đó là tài sản tuyệt vời nhất của chúng ta, cưng ạ. Có thể Jez chỉ có một cuộc đời hai mươi ba năm, nhưng cậu ấy đã để lại dấu ấn. Để lại những con người thương yêu cậu ấy, sẽ nhớ mãi về cậu ấy. Cuối đời, bất kỳ ai trong chúng ta cũng hy vọng được như thế. Anh đồng ý không, May Mắn?
Molucco tiến lại, dịu dàng hôn bàn tay bà ta.
– Mèo Con, em vẫn luôn là nhà hùng biện lôi cuốn. Anh không thể nào nói những lời chân thật hơn thế.
Ma mỉm cười với Connor:
– Chúc cậu sống lâu, Connor Tempest. nhưng quan trọng hơn, tôi chúc cậu một cuộc đời tràn ngập tình thương yêu và tiếng cười,tình bạn và những cuộc phiêu lưu hào hứng, không một chút nào phải buồn chán.
Bà ta hôn bàn tay mình, rồi đặt lên má Connor, mỉm cười nói:
– Một tập quán cổ truyền của cướp biển.
Rồi bà ta quay sang nhìn Grace:
– Còn cô gái xinh đẹp này là ai?
Molucco giới thiệu:
– Đây là chị em song sinh của cậu Tempest, cô Grace.
Ma Kettle lại gần hơn:
– Phải, bây giờ tôi thấy nét giống nhau rồi. Cô mới xinh đẹp làm sao chứ.
Bà ta vuốt nhẹ ngón tay lên gò mà Grace:
– Da thật đẹp, êm như nhung. Ngày xưa da mình cũng nõn nà y như thế này. Bây giờ, nhìn tôi đi, một con quái vật biển nhăn nheo già khú khụ!
Lập tức mọi sự chú ý đều dồn vào Ma Kettle, trong khi Molucco, Bart và những người khác dồn dập đưa ra những lời ca tụng bà ta. Grace mê mẩn ngắm nhìn người đàn bà phi thường này.
– Nào nào, các chàng trai đừng ồn ào lên vì con tàu cũ rách nát này nữa chứ. Thôi, ba hoa đủ rồi. Sao không tự thư thái đi. Tôi và các cô gái sẽ có cùng một màn biểu diễn nhỏ, làm các bạn vui lên cho khuây khoả nỗi buồn. Mứt Đường, sẵn sàng chưa?
Một giọng ngọt hơn đường trả lời:
– Rồi… rồi, Ma!
– Nào, tất cả ngồi xuống. Đúng rồi. May Mắn, đi bên em.
Ma Kettle lăng xăng với cáy váy rộng trong khi thình lình đèn trong quán mờ dần rồi tất cả chỉ còn một màu đen.
Tiếng đàn ăc-coc vang lên, sân khấu chợt bừng sáng, với hình một con tàu có hình người chạm tuyệt đẹp. Rõ ràng là Mứt Đường. Cô ta đội một mũ thuyền trưởng, đang nhìn xuống khán giả qua một kính viễn vọng. Grace không thể nào không nghĩ tới Darcy Flotsam, nhất là khi hình chạm đầu mũi tàu đó kéo kính viễn vọng qua một bên, nháy mắt với khán giả.
Bây giờ thêm hai nguồn sáng nữa từ hai bên sân khấu, để hiện ra thêm hai đầu chạm trên mũi tàu. Cả hai gửi một nụ hôn gió xuống khán giả và cả hai đều nhận được những tiếng hú hí vang lên tán thưởng. Tiếng dàn ăc-coc hoà cùng những nhạc cụ khác khi ba hình chạm rời khỏi mũi tàu, trườn xuống theo những dải ruy băng xanh lơ và trắng. Hình dạng những đợt sóng được đặt giữa những thanh gỗ. Grace nghĩ, hoàn hảo từng chi tiết. Cứ như họ đang trình diễn trong một nhà hát đàng hoàng, chứ không phải trong một quán rượu thô kệch.
Đám đông bùng nổ tiếng hoan hô. Hình chạm ở giữa, vẫn đội mũ thuyền trưởng, đặt một ngón tay lên môi. Tất cả bỗng lặng thinh.
Vẻ mơ màng, Connor thì thầm vào tai Grace:
– Mứt Đường đó.
Grace cười cười:
– Ồ, thật sao? Nhưng cô ấy là ai thế nhỉ?
– Chỉ là…
Bart đỡ lời nó:
– Một người bạn cũ.
Grace mỉm cười, gật gù “thưởng thức” vẻ ngượng nghịu của em trai.
Lúc này Mức Đường đã đặt hai tay lên hông và bắt đầu hát:
“Em bắt đầu chán phiêu lưu cùng đại dương,
Đại dương chẳng như em tưởng.
Hình như em đã ngớ ngẩn tin
Lời hứa về tài sản ê hề của cướp biển
Và giờ đây em đang bàn về giấc mơ phiêu lưu đại dương của mình
Nghe nói, biển là nơi để ta hành động…”
Đến đây Mứt Đường nháy mắt.
“Đường em đi đầy mạo hiểm phiêu lưu
Ôi em đã dong buồm suốt đêm ngày
Tìm cho được thuyền trưởng đúng nghĩa
Nhưng chỉ gặp toàn đá ngầm và bãi cát.
Em đã làm tất cả những gì cấp trên ra lệnh
Lau chùi vũ khí, sẵn sàng tấn công.
Nhưng một cô gái làm sao chờ đợi mãi
Em mòn mỏi kiệt sức rồi!
Cuốn buồm, chuyển hướng thôi”.
Trong đám đông vang lên một tiếng hoan hô.
“Em mơ lọt mắt xanh một viên thuyền trưởng
Chàng cưới em và đưa em lên tàu
Rong ruổi khắp bốn bể, chàng đánh cướp moi nơi chàng thích
Chia sẻ giàu có cùng em.
Em mơ cưới một thuyền trưởng
Và làm thuyền phó tin cẩn của chàng
Được thuỷ thủ đoàn kính trọng
Nếu không, em sẽ bắt chúng bịt mắt đi trên ván
Nhưng… em sẽ rất công bằng
Với thuỷ thủ đoàn cướp biển.”
Ma Kettle la lớn:
– Tiếp đi, con gái!
“Nhưng mộng tình tan vỡ… vì hình như
Không thuyền trưởng nào muốn có vợ
Đành nhảy khỏi tàu, bỏ lại nghề cướp biển
Em đã trải nghiệm đời biển cả!
Em đã nuôi giấc mộng hải hành
Nhưng mọi thứ không như em tưởng
Em đã trải nghiệm đời biển cả!
Ôi, em thực sự đã thấm thía đời biển cả!”
Tới đây, Mứt Đường lột mũ thuyền trưởng, buông xoã mái tóc dài vàng óng, nhoẻn cười cùng khán giả.
Bất giác, Grace cũng cười theo. Cô thầm nghĩ một cách châm biếm: mình và Mứt Đường có điều gì đó tương đồng. Phải chi bỏ nghề cướp biển quá dễ dàng như thế!
—————
Gần quán, một con thuyền nhỏ cặp vào đê chắn sóng.
Trên thuyền có ba người – người lái thuyền và hai khách.
Người chèo thuyền nói:
– Tới nơi rồi.
Người khách lực lưỡng hơn nói:
– Tốt lắm. Stukeley, xuống thuyền trước đi, để ta trả tiền.
Không cần phải hối thêm, Stukeley đặt chân lên cát, sững sờ lẩm bẩm:
– Quán Ma Kettle! Tưởng không bao giờ ta còn thấy.
– Đừng đi quá xa. Chúng ta phải thận trọng.
– Không đâu thuyền trưởng. Tôi chờ ông ngay tại đây.
– Tốt lắm, trung uý.
Quay lại người chèo thuyền, người khách lực lưỡng nói:
– số vàng này để mua sự im lặng của mi. Nhưng ta tự hỏi, liệu tin nổi mi không?
Người chèo thuyền rối rít gật đầu, xoè tay ra. Nhưng bàn tay cầm vàng bỗng nắm chặt lại. người khách lực lưỡng thở dài:
– Ta e rằng lòng tin của ta lại có vấn đề rồi.
Người chèo thuyền ngạc nhiên nhìn hắn. Có điều gì bất thường ở đây. Sự ngạc nhiên trở thành phẫn nộ, rồi… khiếp đảm.
Stukeley đắm chìm trong suy tưởng khi nhìn cối xay nước rực rỡ đang quay từ xa, và nghe tiếng nước tung toé quen thuộc. Nhưng một tiếng nước tung toé lớn hơn, gần sát bên làm anh quay lại. Nhìn thuyền trưởng Sidorio đang rảo bước tiến tới, anh hỏi:
– Tiếng động gì thế?
Sidorio nhún vai:
– Tiếng động nào?
– Không phải từ con thuyền sao? Người chèo thuyền đâu rồi?
Sidorio quay đi:
– À, phải. Hắn hình như biến mất. Lạ thật.
Hắn vừa chùi miệng., vừa lấy một thứ gì đó từ kẻ răng, rồi quay lại, vỗ mạnh lên vai Stukeley:
– Đi thôi, trung uý. Nấn ná tại đây sẽ lỡ mất bữa tiệc đó.
Stkeley cảm thấy không yên tâm, nhưng biết là Sidorio không thích bị cật vấn. Dù sao, chính Sidorio đã đưa anh trở lại cõi trần. Sidorio là thuyền trưởng của anh. Anh chỉ có quyền làm những gì thuyền trưởng ra lệnh – bất cứ việc gì. Đây là cơ hội thứ hai. Stukeley quyết tâm trở thành một trung uý tốt và hoàn toàn được tin cậy.
———-
Các cướp biển rầm rầm hoan hô Mứt Đường. Cô đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho họ im lặng, rồi đưa cao chiếc mũ thuyền trưởng:
– Ai bắt được mũ này, sẽ được thưởng một nụ hôn của Mứt Đường.
Cô quăng mạnh lên cao, cáo mũ bay vòng cầu lên không. Những cánh tay tới tấp đưa lên như tên, đón bắt. Cái mũ vượt qua nhiều bàn tay, bay thẳng tới mấy bàn của thuỷ thủ đoàn Diablo. Mọi con mắt đổ dồn vào cái mũ đang rơi xuống. Nó lao xuống Connor và Bart. Cả hai đều dang tay đón. Grace lùi lại cho hai người rộng chỗ. Bart cao hơn, bắt được mũ trước Connor.
– Lần sau may mắn hơn nghe bồ.
Bart cười nói, đội mũ lên đầu, xô giỡn Connor sang một bên, chạy vội đi lãnh thưởng.
Ngoáy sườn Connor, Grace chọc ghẹo:
– Quá gần nhưng lại quá xa.
Bây giờ cô cũng hoà vào cuộc vui. Nghĩ tới Jez, cô thoáng có mặc cảm có lỗi. Nhưng rồi nhớ lại lời Ma Kettle. Họ có mặt tại đây là để ca ngợi cuộc đời Jez. Cô tin đây là những gì Jez mong muốn. Nếu Jez có mặt tại đây, anh cũng sẽ ganh đua cùng Connor và Bart để được Mứt Đường chú ý.
Màn trình diễn kết thúc, đèn lại bật sáng và Grace thấy rượu lại được tiếp thêm cho các bàn. Một ngụm rượu với cô đã là quá đủ, nhưng các thuỷ thủ hoan hỉ nâng ly, đổ òng ọc chất lỏng bỏng rát đó qua cổ họng.
Grace bảo Connor:
– Chị ra ngoài cho thoáng một chút.
Connor xiết chặt tay Grace, nói:
– Ok. Có gì cần cứ hú em một tiếng.
Grace gật, bước khỏi bàn. Khi quay lại, cô thấy vũ nữ phụ của Mứt Đường đã tới bàn. Connor và các bạn cùng bàn dường như đang chết lặng vì cô bé.
Lắc đầu, Grace tủm tỉm cười, bước đi.
Lần theo lối đã vào, Grace thận trọng né tránh những lổ hổng trên sàn. Một lần nữa, nhìn xuống làn nước bên dưới, Grace lại thấy cô dưới đó, đang nhìn lại chính mình. Giống hệt như cô lại đang sắp bị chết đuối, như trước khi Lorcan cứu vớt cô.
Lorcan. Cô đưa tay lên sợi dây trên cô, tìm chiếc nhẫn Claddagh. Lúc đầu nó mát lạnh, nhưng mấy ngón tay càng giữ lâu, chiếc nhẫn càng ấm dần lên, Cô sắp thấy một ảo ảnh nữa sao? Xúc động đến run người, nhưng cô cũng cảm thấy sợ. Cô không mong gì hơn là được biết sự thật chuyện gì đang xảy ra với Lorcan, nhưng lại sợ những gì sẽ phát hiện ra.
Trong khi cái nhẫn vẫn đang ấm dần lên, Grace ngồi xuống sàn, nhắm mắt, chờ cơn buồn nôn như lần trước. Nhưng, mặc dù vẫn tiếp tục ấm thêm, lại không đi kèm theo sự đau đớn hay cảm giác buồn nôn. Cô cũng không nghe thấy gì, không sương mù u ám trong đầu. Ảo ảnh loại này là gì? Cô có đang làm gì sai sót không? Bối rối, Grace mở mắt.
Grace há hốc miệng. Trong làn nước dưới sàn, cô thấy Lorcan. Anh đang loạng choạng dọc hành lang tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, hai tay quờ quạng giữ thăng bằng. Grace thở hổn hển. Như cô đang cảm nhận cùng cảnh tượng giống lần trước, nhưng lần này là quan sát từ bên ngoài. Nhìn Lorcan đang phải quá nỗ lực thât đau lòng. Cô không muốn gì hơn là được đưa tay ra giúp anh. Một cách vô thức, Grace thấty mình đưa tay xuống mặt nước. Một tay cô vẫn đang chặt chiếc nhẫn đang nóng hổi thêm. Chỉ nói thôi cũng thấy đó là một ự dẫn dụ nguy hiểm, nhưng cô không thể chống lại sự thôi thúc mạnh mẽ là được chạm tay vào nước…
Nhưng mấy ngón tay Grace vừa chạm mặt nước, hình ảnh Lorcan biến mất ngay. Mặt nước lại trở thành tấm gương, phản chiếu gương mặt lo lắng của cô và ánh đèn tửu quán bên trên. Cô nhăn mặt.
Rồi nước lại tối đen. Cô cúi xuống gần hơn, chờ hình bóng Lorcan trở lại. Nhưng cô thấy một khuôn mặt khác. Grace rùng mình. Đó là Sidorio. Hắn đang nhìn thẳng cô – giống hệt như hắn đã nhìn cô trên boong tàu hải-tặc-ma-cà-rồng trong đêm định mệnh đó. Bây giờ, cũng như lúc đó, thình lình hai mắt hắn trở nên trống rỗng, rồi đầy lửa. Hắn mở miệng thành một cái cười khủng khiếp, những chiếc răng cửa giống dao găm như vươn lên khỏi mặt nước.
– Không!
Grace kêu lên. Chiếc nhẫn Claddagh đang đốt ngón tay cô. Cô muốn buông ra nhưng không thể. Thình lình tay cô bật ra trước.Chiếc nhẫn tuột khỏi sợi dây chuyền. Ngón cái và ngón trỏ của Grace vẫn giữ chặt nhẫn, nhưng không biết được bao lâu nữa.. Bây giờ mỗi lúc sức nóng càng thúc đẩy cô phải buông nhẫn xuống nước. Không! Dù đau đớn thế nào cô cũng sẽ không để mất nhẫn này. Nó là mối liên hệ cuối cùng của cô với tàu hải-tắc-ma-cà-rồng, với Lorcan. Mất nó, có lẽ chẳng bao giờ cô có thể trở lại đó, chẳng bao giờ có thể giúp bạn cô. Chính ý nghĩ đó, bất chấp đau đớn, làm cô vẫn có thể giữ chặt chiếc nhẫn, dù hơi nóng như cào xé thần kinh cô.
Trong làn nước bên dưới, Sidorio nhìn cô. Hắn đang cười nhạo cô. Nghĩa là sao? Đây là một ảo ảnh khác? Hắn gần đây không? Hắn đang trở lại tìm cô?
Thình lình, cô cảm thấy có một bàn tay trên cô, kéo mạnh cô ngược lại. Ngay lúc đó, cô cảm thấy chiếc nhẫn mát ngay trở lại. Cô ngồi phịch xuống sàn, thở hổn hểng, bớt căng thẳng, yếu đuối, và… sợ.