Hải Tặc Ma Cà Rồng

Tập 2 - Chương 10


Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 2 – Chương 10

Chương 10: Trung uý Stukeley.
– Không sao chứ, anh bạn? Trông anh như vừa mới gặp ma!
Sidorio nhìn xuống gã cướp biển trong quan tài – một lúc trước là một xác chết – bây giờ đang cựa mình, duỗi chân tay, tươi cười nhìn lên hắn như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Gã trai nói:
– Tôi ướt hết rồi.
Lớp nước mỏng trong quan tài làm quần áo anh ta ướt sũng. Anh ta đẫm mùi biển cả. Sidorio đưa tay ra nói:
– Đây.
Gã cướp biển nắm tay Sidorio. Sidorio kéo anh ta đứng dậy. Anh ta loạng choạng. Sidorio vội đỡ, sợ anh ta đổ xuống và bị thương vì những cạnh sắc của chiếc quan tài dập vỡ. Cố đứng vững, chàng cướp biển nói:
– Cám ơn anh bạn. Tôi cảm thấy kỳ cục như uống quá nhiều rượu rum vậy!
Sidorio giữ cho đến khi anh ta có vẻ đã tự đứng được vững vàng.
– Khá hơn rồi đó. Nào, chúng ta đi thôi!
Nhưng Sidorio vừa buông tay, người thuỷ thủ lại lảo đảo, ngã xuống một đống cát.
– Có lẽ tôi nên ngồi nghỉ một lúc.
– Cũng được.
Vẫn còn bàng hoàng vì thành tựu của mình, Sidorio đứng lùi lại nhìn xuống gã cướp biển. Hắn đã đem được anh ta trở lại từ bến bờ u tối. Hắn, Sidorio, đã thực hiện nghi lễ. Đây là dấu hiệu quyền lực của hắn đang phát triển. Thuỷ triều đang bắt đầu đổi chiều.
Nhìn lên hắn, gã cướp biển hỏi:
– Anh là hảo bằng hữu, phải không?

Sidorio nhún vai.
– Tên anh là gì?
– Sidorio, nhưng mi phải gọi ta là thuyền trưởng.
– À, ông là thuyền trưởng. Tôi là Stukeley. Jez Stukeley. Ông có thể gọi tôi là Jez.
– Từ nay mi sẽ được gọi là Stukeley. Ta là thuyền trưởng của mi và mi sẽ là trung uý của ta.
– Trung uý? Một sự thăng cắp thật thú vị!
Anh ta có vẻ hài lòng. Sidorio bối rối. Gã cướp biển này dường như không hề bận tâm đến những gì đã xảy ra. Hắn đã nhớ lại cách thi hành nghi lễ, nhưng không nhớ phần này. Phải nói gì với những kẻ được trở lại dương thế? Họ yếu ớt đến cỡ nào? Lúc này Stukeley đã quen với việc thở lại, dường như không hề yếu ớt. Anh ta đang ngồi thẳng người, quần áo đã khô. Vừa cởi sơ mi anh ta vừa nói:
– Tôi muốn nhìn thấy nó, trước đây chưa bao giờ được thấy.
Anh ta nói gì vậy? Sidorio nhìn Stukeley cởi mấy khuy áo, để lộ ra làn da ngực nhợt nhạt như đá cẩm thạch, trừ một vết sẹo dài màu chàm sâu hoắm.
Stukeley gật gù nói:
– Thì ra là nó, một vết thương chết người. Phải thú nhận là tôi hơi thất vọng. Cứ tưởng nó phải ấn tượng hơn nhiều.
– Vậy là mi biết… biết là đã bị giết chết?
Stukeley lom lom nhìn hắn, hai mắt long lanh dưới ánh trăng:
– Tôi – bị giết? Không, tôi… Ông đang nói gì vậy?
Sidorio hoàn toàn bối rối cho đến khi Stukeley phá lên cười sằng sặc:
– Đương nhiên là biết chứ. Tôi đâu có chui vào quan tài để chơi đùa. Ông biết đó, tôi đâu phải là ma-cà-rồng.
– À…
Stukeley kêu lên:
– Không! Ông đang làm trò gì với tôi đây? Tôi… một ma-cà-rồng? Không thể. Ông nghiêm túc chứ? Tôi có nanh và mọi thứ không?
– Chưa, nhưng sẽ có. Nếu mọi việc xảy ra đúng chiều hướng.
– Độc ác! Ông có một tấm gương không?
– Nếu muốn, hãy ra soi mình trong nước.
Stukeley im lặng một lúc, rồi cố đứng dậy, lảo đảo tới bờ biển. Sidorio nhìn Stukeley đang cố nhìn hình ảnh phản chiếu trong làn nước xao động. Anh ta quay lại, sững sờ
– Tôi không thấy bóng mình.
Sidorio gật đầu cười:
– Đúng. Mi đã đổi thay. Hiểu chứ?
– Hiểu, thưa thuyền trưởng.
Giọng thay đổi hẳn, đầy kính trọng và khiếp sợ. Sidorio ngạc nhiên trước thái độ của anh ta. Tất cả xảy ra quá nhanh. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, đang suy nghĩ làm sao thay đởi sự việc, làm sao có được một bạn đồng hành. Bây giờ hắn đã có một trung uý, nhưng sự phấn khởi vì quyền năng của mình đã được thay thế bằng một ý thức xốn xang về gánh nặng trách nhiệm.

Stukeley vừa chạy ngược lại hắn vừa cười nói:
– Không thể tin nổi là mình được trở lại cõi trần. Cám ơn ông đã đưa tôi trở lại.
– Ở cõi kia như thế nào?
– Ông đã từng trải qua mà, đúng không? Ông phải biết chứ.
– Mỗi người mỗi khác.
Stukeley nhún vai:
– Thật tình, tôi không nhớ nhiều. Chỉ nhớ là đã thua trận đấu. Một trận đấu hoàn toàn không công bằng. Nhớ mình nằm trên boong tàu, cảm gíac như đang bị lôi kéo khỏi bạn bè, giọng nói của họ nhỏ dần, nhỏ dần. Nhưgn sau đó tôi không biết gì nữa. Hoàn toàn trống rỗng.
Quay lại nhìn những mảnh vụn của quan tài, anh lại mỉm cười:
– Chắc hẳn họ đã tổ chức thuỷ táng tôi vào lòng biển một cách trang trọng. Không phải ai cũng được như thế. Tôi rất hãnh diện. Ồ, tôi cũng nhớ là thuyền trưởng nói họ sẽ uống chúc mừng tôi tại quán của Ma Kettle…
– Thuyền trưởng nào? Tàu nào?
– Thuyền trưởng Wrathe. Tàu Diablo.
– Diablo? Quỉ dữ. Rất hợp với ta.
Mặt Stukeley thoáng vẻ băn khoăn:
– Tôi đã chết được bao lâu?
– Ta không biết. Nhưng ta nghĩ, quan tài của mi không thể chịu đựng lâu hơn nữa.
– Hôm nay là ngày mấy?
– Ta không quan tâm tới ngày tháng.
– Ông nói gì lạ quá. Tôi chỉ muốn biết mình đã chết bao lâu rồi.
– Ta đoán là… không lâu lắm đâu. Nhưng chuyện này thì có gì quan trọng?
– Ông có biết một nơi tên là tửu quán Ma Kettle không?

Nghĩ ngợi một lúc, Sidorio nói:
– Có. Ta đã đến đó một lần.
– Ôi, tôi nghĩ rất có thể mình sẽ tỉnh lại tại đó ngay đêm nay.
Sidorio cười hỏi:
– Mi muốn đi?
Stukeley tươi tỉnh:
– Ông có nghĩ là bỏ qua sẽ có vẻ không được lịch sự không?
– Nếu đi, không được để kẻ nào thấy mi. Không được để bất cứ điều gì làm hỏng kế hoạch của ta. Của chúng ta.
– Chính xác kế hoạch của chúng ta là gì?
– Tất cả phải đúng thời cơ, trung uý. Tất cả phải đúng thời cơ.
– Tuỳ ông, hảo bằng hữu.
– Tuỳ ông, thưa thuyền trưởng.
Stukeley cúi đầu:
– Tuỳ ông, thưa thuyền trưởng.
– Đây là sự khởi đầu, là sự thay đổi vận mệnh. Ta đã phải chờ đợi quá lâu rồi. Trước khi ta tàn mệnh, đại dương sẽ đỏ ngầu màu máu. Bây giờ, sau cùng thì thuỷ triều kinh hoàng đã bắt đầu!
-Hết chương 10-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.