Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 2 – Chương 04
Chương 4: Vị khách bất ngờ.
Grace nằm trên giường trong phòng cô. Bên trên, boong tàu Diablo hoàn toàn tĩnh lặng. Như vậy có nghĩa là họ – tất cả những cướp biển tham gia vụ tấn công – đã đi rồi. Bây giờ, những người ở lại chỉ còn biết chờ đợi. Đây là thời khắc cô ghét nhất. Đầu óc luôn rối bời với ý nghĩ Connor đang bước vào một cuộc ẩu đả. Trong khi em trai đi xa, cô chỉ mong luôn được bận rộn. Những khi có thể, cô lao vào công việc để không phải nghĩ ngợi nhiều, nhưng hôm nay cô được phân ca sớm, và bây giờ cô có được mấy giờ rảnh rỗi. Cô có thể đề nghị phụ giúp thêm vài giờ, nhưng giờ nghỉ trên tàu Diablo là một sự xa xỉ không thể để phí hoài. Hơn nữa, đêm qua bị mất ngủ – cùng với việc lên ca sớm – làm cô mệt rũ.
Grae nhìn quanh ca-bin nhỏ, sơ sài hơn căn phòng cô từng ở trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Tại đó, cô đã ngủ trên một giường rộng, như một công chúa trong sách truyện, với những gối lụa chất cao và những rèm thêu lộng lẫy. Bây giờ, cô ngủ trên một giường đơn, một cái gối cũ. Grace không phàn nàn. Cô thích nơi ở mới. Vậy là đủ thoải mái rồi, và thật tuyệt khi căn phòng có ánh sáng ban ngày lọt vào, dù chỉ xuyên qua ô cửa sổ cáu bẩn. Ngoài ra, được có một ca-bin riêng vẫn tốt hơn là ngủ chung trong phòng tập thể như Connor, với những cướp biển thở khò khè, ngáy như sấm, ho sù sụ và chơi trò “dội bom thối” như tấu giao hưởng suốt đêm.
Ngoài cái giường, trong phòng còn có một ghế gỗ cô chỉ dùng để vắt áo vào ban đêm, một tủ chén nhỏ và vài cái kệ. Quá đủ ột người không có nhiều tài sản như Grace. Duỗi thẳng người, cô từ từ trường khỏi giường, quì gối trên sàn, thò tay vào gầm giường gạt thùng đựng mền và dây thừng cũ sang một bên. Thùng này cô dùng để che giấu một cái hộp nhỏ.
Ôm cái hộp, Grace leo lại lên giường. Chính Darcy Flotsam đã cho Grace cái hộp này, vì theo lời cô ta nói: “cô gái nào cũng cần một chỗ để giữ những điều bí mật”. Đúng kiểu Darcy – nghĩa cử đẹp, lập luận có cơ sở và bản thân chiếc hộp. Nói cho chính xác, đây là một “hộp trang điểm”. Bọc ngoài lớp da đỏ sậm, bên trong lót lụa hồng. Đây là cái hộp để đựng gương lược, phấn son. Grace không ham muốn và cũng không có những thứ này. Nhưng cái hộp có những ngăn chứa, tuyệt nhất là có chìa và ổ khoá nhỏ, rất lý tưởng để cô cất giấu những bí mật của riêng mình.
Vặn khoá, Grace mở nắp hộp, rồi mỉm cười quan sát những thứ bên trong. Mấy cuốn sổ tay và mất cây bút mà thuyền trưởng hải-tặc-ma-cà-rồng đã nài nỉ cô mang theo. Cầm lên cuốn sổ nhỏ bằng da. Trong đó cô đã khởi sự viếc về cuộc “thay máu” của thuỷ thủ đoàn hải-tặc-ma-cà-rồng. Tường thuật lại cuộc sống khi họ còn là người bình thường và vì sao họ đã đi từ thế giới đó tới thế giới hiện nay. Cho đến bây giờ, cô mới viết được vài trang. Đó là chuyện của Darcy Flotsam – đã được cô nắn nót viết, và chuyện đầy u ám của Sidorio – cô đã vội vàng nguệch ngoạc viết trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Nhìn những dòng cuối, Grace rùng mình vì câu chuyện khủng khiếp của hắn. Trung uý Sidorio đã tiết lộ: nhiều thế kỷ trước hắn đã bắt cóc Julius Caesar và sau đó bị giết chết trong một cuộc phục thù. Dù nỗi khiếp sợ Sidorio đẫm trong Grace, nhưng cô mừng vì đã biết chuyện của hắn và đã ghi vào được cuốn sổ này. Cô đã thu hoạch được một bí mật ghê gớm mà hiếm người trên thế gian này được biết. Với Grace, câu chuyện đó làm cô ngất ngây như đã ép được bông lan hiếm có nhất vào trong cuốn sổ.
Lật đến trang cuối, Grace thở dài. Cô đã mong mỏi được viết thêm. Trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, cô đã lên kế hoạch ghi chép chuyện thay máu của tất cả thuỷ thủ đoàn. Ý nghĩ vẫn còn làm cô rùng mình phấn khởi, dù cô biết quá ít hy vọng thực hiện điều đó.
Hai mắt và toàn thân đều mệt mỏi, Grace gấp lại cuốn nhật ký, đặt sang bên cạnh. Cô nhắm mắt, nằm xuống, đưa tay lên cổ lần mò sợi dây chuyền. Khi ngón trỏ chạm vào mề đay hình trái tim mà Connor đã cho cô, mấy ngón tay cô đẩy mề đay sang một bên, chạm vào chiếc nhẫn của Lorcan. Cô bỗng như bị điện giật – thật hay tưởng tượng – khi nhớ lại món quà Lorcan đã cho lúc cô rời khỏi tàu.
Bây giờ, trên hết thẩy, chỉ còn chiếc nhẫn cho cô chút hy vọng. Nó làm cô nhớ tới những lời nói của anh, giọng địa phương Ailen dịu dàng, cách anh nhìn cô như có những tình cảm sâu nặng mà anh chưa nói được thành lời. Chiếc nhẫn là bí mật tốt đẹp nhất của cô, giấu dưới mề đay, không ai có thể nhìn thấy được. Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, nhẫn ép vào xương vai cô, cô có một cảm giác thật kỳ lạ, như Lorcan đang nói cùng cô, như khích lệ cô là mọi việc rồi sẽ ổn và rồi hai người sẽ gặp lại nhau. Rõ ràng ngay lúc này, giọng anh dịu dàng đang nói với cô, kéo cô ra khỏi con tàu cướp biển, đưa cô vào giấc mộng lóng lánh nước biển xanh.
————-
– Grace! Grace, dậy đi!
– Cái gì?
Cô đang bồng bềnh trong giấc mộng ngọt ngào. Quá an toàn thư thái.
– Grace!
Lần này tiếng gọi lớn hơn. Cô nhận ra nhưng không biết từ đâu, mà giấc mơ thì quá êm ái, cô không thể rời xa.
– Grace Tempest! Làm ơn dậy đi mà!
Giọng nói rót thẳng vào tai, làm Grace mở choàng hai mắt. Cô biết giọng nói đó. Giọng khu đông Luân Đôn, là lạ, uốn éo.
Quay đầu lại, Grace kêu lên:
– Darcy! Darcy Flotsam!
Đúng thế, Darcy đang ngồi bên giường. Cô ta cau mày, nói:
– Tiểu thư gì mà ngủ li bì như chết.
Nét nhăn của cô ta chuyển ngay thành nụ cười. Grace cười lại, rồi ngồi dậy, quay chân về phía Darcy:
– Darcy! Không thể tin nổi. sao chị tới được đây?
– Chuyện dài lắm. Nghe này, chị không biết ở lại được bao lâu. Nhưng chị cần gặp em.
Grace cười tươi rói. Tuyệt vời hơn mong ước. Đang mơ thấy con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, tỉnh lại thấy một người bạn xuất hiện ngay trong phòng mình. Mừng rỡ, Grace đứng dậy, dang rộng hai tay để ôm Darcy. Darcy cũng đứng dậy, bước tới.
Nhưng khi Grace vòng hai tay quanh eo Darcy, thình lình Darcy di chuyển, hay con tàu lay động, vì hai tay Grace lọt thỏm vào không khí. Cô lại dnag tay, với tới Darcy. Lần này hai người đối diện nhau. Ánh mắt Darcy nhìn Grace thật lạ lùng. Grace nhìn… hai tay cô xuyên thẳng qua Darcy. Cứ như Darcy được tạo ra bằng không khí. Grace đưa tay lên, một ngón tay rờ đầu mũi bạn. Ngón tay cô xuyên qua khoảng không. Grace rúm người, nhìn Darcy, tò mò:
– Chuyện gì thế này?
Darcy khoanh tay trước ngực, nghiêm trang nói:
– Em thấy đó, Grace. Chị ở đây, nhưng không ở đây.
– Em không hiểu. Chị thấy em không?
– Có, đương nhiên là chị có thể thấy em. Chị có thể thấy em làm nhàu nát cái áo xinh đẹp chị đã cho em mượn.
Grace nhìn xuống, áy náy. Đúg vậy, cái áo dính đầy dầu mỡ khi cô lau chùi kiếm sáng nay.
– Em xin lỗi. Em phải dậy quá sớm, vội vàng mặc… em không cố ý…
– Suỵt.
Darcy đưa một ngón tay lên môi Grace, nhưng không chạm được vào môi.
– Chúng ta còn nhiều chuyện quan trọng cần nói hơn là mấy vết dơ này.
– Dạ, đúng thế.
Grace vẫn không hiểu vì sao Darcy lại có mặt tại đây, nhưng nhìn vẻ lo lắng của bạn cô, cô biết hẳn chị ta phải có một lý do.
– Chị ngồi đi.
Hai người ngồi xuống giường. Nhưng Darcy không thật sự ngồi, mà như lơ lửng trên nệm. Grace hỏi:
– Mọi người khoẻ chứ? Thuyền trưởng? Lorcan?
Darcy lẳng lặng cúi đầu một lúc. Khi ngửng lên, mắt cô ta long lanh nước mắt.
– Chính vì chuyện đó mà chị tới đây. Từ khi em đi, mọi chuyện đều kinh khủng, đúng là kinh khủng.
Tim Grace thắt lại:
– Chị nói sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Darcy nghẹn ngào không nói nổi, nước mắt lẫn thuốc viền mi ròng ròng như những cánh hoa đen trên làn da mịn màng. Khụt khịt, cô lần tìm trong túi, rồi đưa ra bàn tay không:
– Chị tưởng đã bỏ khăn giấy vào đây rồi.
Grace lấy từ túi mình ra một khăn tay, đưa cho Darcy. Cả hai nhìn nhau, rồi Grace buông khăn. Hai người nhìn mảnh vải vuông bay qua bàn tay ảo của Darcy, rơi xuống sàn. Hình ảnh đó làm cả hai đều mỉm cười. Darcy khịt mũi, đưa lưng bàn tay lên lau nước mắt, rồi chùi vào áo. Một cữ chỉ chẳng thanh nhã chút nào đối với một người luôn chăm chút bề ngoài như Darcy. Cô ta nhún vai:
– Như chị đã nói, vết dơ không quan trọng.
Grace gật đầu, mỉm cười an ủi bạn:
– Darcy, chị phải cho em biết chuyện gì không ổn. May ra em giúp được. À, hầu hết mọi người. Em sẽ làm bất cứ điều gì có thể. Chị không biết đã bao lần em mơ thấy em trở lại tàu đâu. Mới trước khi chị đánh thức em…
Mặt Darcy thoáng u ám:
– Em không thể trở lại.
– Vì sao?
– Đó khong còn là một nơi an toàn nữa. Em không được, dù chỉ là trong suy nghĩ, tính đến chuyện trở lại.
– Không an toàn? Nhưng em có mặt tại đó khi thuyền trưởng trục xuất Sidorio mà. Ông ta là kẻ duy nhất nổi loạn, đúng không?
Darcy lắc đầu:
– Không là kẻ duy nhất, mà là kẻ đầu tiên.
– Đầu tiên?
Darcy gật đầu:
– Sidorio là kẻ duy nhất nổi loạn, nhưng từ khi hắn bị trục xuất – từ khi em đi – có nhiều kẻ khác thách thức quyền lực thuyền trưởng từng đêm từng ngày. Chúng không chấp nhận chỉ có được máu trong bữa tiệc. Chúng muốn thêm máu, thêm tiệc…
Darcy lại ứa nước mắt, không nói hết lời, Grace hỏi:
– Thuyền trưởng nói sao?
– Ông bảo “không”. Đó là đường lối của tàu. Đã như thế và mãi mãi sẽ như thế.
– Tốt rồi. Thuyền trưởng sẽ giữ được trật tự. Ông luôn làm được mà.
Darcy lại lặc đầu:
– Không bao giờ nhu trước nữa. Từ khi chị ở trên tàu đó, thuyền trưởng luôn được… luôn được kính trọng. Nhưng sau khi ông đuổi Sidorio đi, đã có những thay đổi. Vì trước đó, chua ai bị đuổi khỏi tàu.
Grace nhớ lại, lúc đó cô đã nghĩ chuyện đuổi Sidorio có thể là một điều nguy hiểm. Nhưng thuyền trưởng đả tỏ ra quá cương quyết. Và lúc đó cô cũng quan tâm tới những gì Sidorio ranh ma hắc ám có thể gây ra trong thế giới bên ngoài, hơn là những gì sẽ xảy ra trên tàu sau khi hắn đi. Cô nói:
– Em mong mình có thể giúp được. Em mong được trở lại tàu. Mong được nói chuyện với thuyền trưởng.
– Không. Đừng, Grace. Em phải ở lại với Connor, tại nơi an toàn này.
Grace cười:
– Darcy, đây là tàu cướp biển. Khó lòng được an toàn. Thậm chí ngay lúc này, Connor đang tham gia một vụ tấn công.
– Hừ, đúng là hai em có biệt tài nhảy vào những nơi rắc rối.
Grace rầu rĩ:
– Đúng. Nhảy từ chảo nóng vào bếp lửa.
Hai người nhìn nhau cười. Grace đưa tay định nắm tay Darcy.
Darcy nhắc cô:
– Chúng ta không chạm được vào nhau.
Grace vẫn chìa tay ra:
– Em biết. Biết là không thể, nhưng cứ giả vờ như… có thể.
Darcy gật, đưa tay ra cho tới khi bàn tay ảo của cô gần chạm bàn tay bằng xương bằng thịt của Grace.
Grace nói:
– Kể về Lorcan cho em nghe đi.
Nhưng khi vừa mở miệng trả lời, Darcy mờ nhạt dần.
Garce la lên:
– Khoan! Chuyện gì đã xảy ra với Lorcan?
Nước mắt lại dâng tràn, Darcy lắc đầu buồn bã. Rồi cô ta tan vào không khí và… một lần nữa, Grace chỉ còn lại một mình.
-Hết chương 4