Bạn đang đọc Hải Tặc Ma Cà Rồng: Tập 2 – Chương 03
Chương 3: Quỉ dữ và Hải âu
Hai thuyền trưởng đứng đối diện nhau. Mặt gần sát mặt. Thuyền trưởng tàu hàng cao hơn Molucco Wrathe hẳn một cái đầu. Mặt góc cạnh, rám nắng, nhẵn như đá phiến, chỉ trừ một vết thẹo hằn sâu trên má như dòng sông đỏ tía.
Thuyền trưởng Wrathe kinh ngạc kêu lên:
– Narcisos Drakoulis, tôi tưởng đã chứng kiến giây phút cuối cùng của anh rồi.
Nụ cười của thuyền trưởng Drakoulis không chút thân thiện:
– Tôi tin chắc là anh đã thấy, Wrathe. Kể từ khi ở Ithaka, biết bao mùa đông đã qua rồi.
Connor nhìn từ thuyền trưởng này tới thuyền trưởng kia, tự hỏi chuyện bí ẩn gì đã xảy ra giữa hai người.
– Thuỷ thủ của anh nổi loạn. Chúng chiếm tàu anh. Bỏ lại anh trên hoang đảo. Sao anh có thể…? Tất cả vụ này…
Giọng thuyền trưởng Wrathe lạc đi khi ông đưa mắt nhìn quanh boong, quan sát đám chiến binh của Drakoulis, những cây mã tấu của chúng loé sáng lên như lửa trong ánh mặt trời.
Môi mím chặt, Drakoulis nhếch mép cười:
– Luôn phải có kế hoạch B chứ Wrathe. Đó là qui luật đầu tiên của nghề thuyền trưởng, đúng không?
Ông ta đưa ã tấu, lập tức thuỷ thủ của ông cũng làm theo. Cướp biển tàu Diablo bị bao vây bằng một hàng rào đầy vũ khí giết người.
Drakoulis ra lệnh:
– Tạm thời, vũ khí các ngươi hãy án binh bất động.
Connor rùng mình, muốn nhìn phản ứng của Jez nhưng không thể rời mắt khỏi thuyền trưởng Drakoulis. Trong đôi mắt lạnh tanh và giọng nói vô cảm của ông ta chứa đầy nguy hiểm. Nó hiểu rằng cuộc tấn công hôm nay thảm bại rồi.Nó tư rủa mình đã quá hăng say. Giờ thì chắc chẳng bao giờ gặp lại Grace nữa. Sau tất cả những gì phải vượt qua để tìm Grace, bây giờ sẽ chấm dứt trên boong tàu này, trong tay một trong số thuỷ thủ của Darkoulis.
Thuyền trưởng Wrathe lên tiếng:
– Ở đây có sự lầm lẫn, Darkoulis à. Anh biết là tôi không bao giờ ra lệnh tấn công tàu của một thuyền trưởng cướp biển khác.
Drakoulis lắc đầu:
– Tôi không hề biết chuyện này.
Không nao núng trước giọng nói lạnh lùng của kẻ thù, Moluuco tiếp tục:
– Thông tin không chính xác làm chúng tôi tưởng đây chỉ là một tàu hàng.
Drakoulis lại nhếch mép cười:
– Đúng. Anh đã nhận thông tin sai.
Ngừng lại như cân nhắc từng lời, ông ta tiếp:
– Nhưng tôi tò mò muốn biết, vì sao những sự mất trật tự như thế này lại có thể… xảy ra.
Connor nhìn Jez. Jez nhíu mày rít lên nho nhỏ:
– Chúng ta bị lừa. Đây là một sự sắp đặt.
Drakoulis tiếp tục:
– Đã tới lúc anh phải trả gá cho đường lối sai lầm của mình. Có một Qui-ước Cướp-biển mà anh đã thản nhiên bỏ qua, hoặc có lẽ anh nghĩ là anh thuộc giai cấp cao hơn. Có lẽ anh có ảo tưởng về dòng họ Wrathe – anh và các em trai của anh. Anh ra vào hải phận của các thuyền trưởng khác – vây hãm chỗ này, cướp bóc chỗ kia. Ồ, tất cả chỉ là trò thể thao của anh và bạn chơi thôi sao?
Trước đây Connor đã từng nghe một số cướp biển chống đối thuyền trưởng Wrathe. Nó nhớ lại lần đầu tới quán Ma Kettle, cả chục thuyền trưởng đã trút cơn giận lên thuyền trưởng Wrathe. Lần đó thật đáng sợ, nhưng tình trạng này còn đáng sợ hơn nhiều. Các thuyền trưởng kia chỉ muốn nói cho hả giận. Còn thuyền trưởng Drakoulis đã lên kế hoạch, lạnh lùng gài bẫy thuyền trưởng Wrathe và thuỷ thủ đoàn của ông ta. Connor có cảm giác, Drakoulis đang tìm cách trả thù ột chuyện đau đớn từ xưa. Thuyền trưởng Wrathe đã làm gì ông ta? Với một con mắt khác, nó nhìn vị thuyền trưởng mà nó đã cam kết trung thành với ông.
– Anh muốn gì, Drakoulis?
Câu hỏi của thuyền trưởng Wrathe kéo Connor về thực-tại-tàn-khốc.
– Tôi nói rồi, Wrathe. Đã tới lúc anh trả giá cho những hành động của mình.
– Ra điều kiện đi, rồi chúng ta mỗi người mỗi ngả.
Vẫn là cái giọng điệu kiêu ngạo đó của thuyền trưởng Wrathe. Drakoulis lạnh lùng nói tiếp:
– Tội lỗi của anh có cái giá của nó.
– Ra giá đi. Vàng hay bạc. Hãy nhắc cho tôi nhớ, cái nào làm anh vừa lòng?
Nhìn Molucco với vẻ chán ghét, Drakoulis nhẹ lắc đầu. Trong khi đó Connor mới nhận thấy, trái hẳn với thuyền trưởng Wrathe phủ đầy vàng bạc và bảo ngọc, thuyền trưởng Drakoulis không đeo món trang sức nào. Bộ đồng phục của ông ta giống hệt toàn thể đồng đội – đơn giản, màu đen và không trang trí. Khi lên tiếng tiếp, giọng ông ta đầy khinh miệt:
– Loại người như mi mới nghĩ ta ham muốn những đồ phù phiếm thế, Wrathe ạ. Cái giá trả cho sự vi phạm qui luật của mi không là vàng bạc. Thuyền trưởng, loại tiền tệ duy nhất đáng để mi trả là… máu.
Tiếp theo lời nói của ông, thuỷ thủ đoàn lại đưa ã tấu. Một sự phối hợp thật nhịp nhàng. Drakoulis đã huấn luyện rất tốt. Connor tự hỏi, sẽ còn điều khủng khiếp nào sắp xảy ra nữa đây? Một điều nó biết rõ là thuỷ thủ của Drakoulis đã được chuẩn bị hoàn hảo, trong khi nó và đồng đội ngơ ngơ chẳng biết gì. Nó thoáng giận thuyền trưởng Wrathe đã đặt mọi người vào hoàn cảnh này.Nhưng cơn giận nhanh chóng tiêu tan. Molucco Wrathe đã đón nó lên tàu như một người cha đón con, đã cho nó một nơi trú ẩn trong giờ phút đen tối nhất – đã cho nó một niềm hy vọng. Molucco có thể là một người phóng đãng, vô kỷ luật, nhưng ông không là người độc ác. Hoàn toàn trái ngược với thuyền trưởng Narcisos Drakoulis.
Drakoulis tuyên bố:
– Đấu tay đôi. Vấn đề sẽ được giải quyết bằng một cuộc đấu tay đôi tới… chết.
Molucco nao núng. Rõ ràng những năm tháng chiến đấu huy hoàng nhất của ông đã lùi xa. Tuy ông vẫn còn sức lực, nhưng từ lâu ông đã uỷ thác cuộc đấu quyết định cho những tay trẻ hơn trong thuỷ thủ đoàn của mình.Connor nhìn từ Molucco Wrathe tới Narcisos Drakoulis. Dưới ánh sáng mặt trời, sự tương phản thật rõ ràng. Thuyền trưởng Wrathe có vẻ quá nặng nề, quá phè phỡn. Trong khi đó, dưới lớp áo đen bó chặt, Narcisos Drakoulis mảnh khảnh, rắn chắc và nóng lòng chiến đấu. Không cần bàn cãi cũng thấy rõ một điều: nếu gươm kiếm được tuốt ra, Connor và thuỷ thủ đoàn sẽ trở lại tài Diablo mà… không có thuyền trưởng.
Nhưng Drakoulis lại mỉm cười nói với Molucco:
– Tất nhiên, ta không đề nghị mi và ta đấu trực tiếp. Không đáng lau chùi thanh mã tấu này trong một trò chơi như thế. Không đâu Wrathe, mi hãy đề cử một tay kiếm tài năng nhất của mi, ta cũng sẽ làm vậy.
Nheo nheo cặp mắt tối tăm, Drakoulis tiếp:
– Quyết định lẹ lên.
Molucco nhíu mày, tìm Cate trong đám đông. Connor nín thở. Thuyền trưởng Wrathe chọn cô để đấu sao? Cate là một trong những chiến binh hàng đầu trên tàu, chắc chắn là tay kiếm điêu luyện nhất. Nhưng để mất cô là một canh bạc liều lĩnh kinh khủng. Vừa là bạn, vừa là người được Cate bảo bọc, Connor rùng mình khiếp đảm với ý nghĩ đó.
Drakoulis lên tiếng:
– Thôi được, trong khi mi run rẩy, cho phép ta giới thiệu người tham chiến với bên mi. Gidaki Sarakakino, tiến lên.
Trong hàng ngũ của Drakoulis vang lên tiếng hoan hô khi một người trong số họ từ từ bước tới giữa boong tàu. Connor khiếp đảm khi nghe tiếng bước chân nặng nề tới gần. Người đó lướt qua nó, cơ bắp chắc nịt của anh ta làm vai nó đau nhói. Cúi nhìn, Connor thấy thịt mình tím bầm. ngước lên, nó thấy Drakoulis đang tươi cười đưa tay về phía tay kiếm đã được chọn. Sarakakino bắt tay thuyền trưởng, rồi quy lại chào thuỷ thủ đoàn của anh ta. tim Connor như sắp rụng. Chỉ vài cướp biển Diablo có thể đấu với một đối thủ cỡ này.
Molucco vẫn con đang bàn tính với Cate. Drakoulis lắc đầu:
– Hơi bị ngạc nhiên đấy khi mi đã quá khó khăn để ra một quyết định như thế.
Lần đầu tiên thuyền trưởng Wrathe tỏ ra tức giận. Ông ta gầm lên:
– Tàu ta là một tàu dân chủ. Ta cần phải hỏi ý kiến thuyền phó về vấn đề này.
Drakoulis ném cho Molu ột ánh nhìn khinh bỉ, nhưng không nói gì.
Nhìn thuyền trưởng Wrathe và Cate bàn luận trong hoàn cảnh cấp bách này thật đau lòng. Connor biết cả hai người đau khổ ngần nào khi phải chọn một cướp biển để đấu một mình như thế này. Đời sống trên Diablo đặt căn bản trên tinh thần cộng tác, giữa thuỷ thủ đoàn là một tình bạn thật sự, không phân biệt cấp bậc. Trên Diablo không có quan niệm hy sinh tính mạng – dù chỉ một thuỷ thủ.
Sau cùng thuyền trưởng Wrathe quay lại Narcisos Drakoulis:
– Chúng ta đã quyết định.
Connor và toàn thể thuỷ thủ đoàn Diablo lắng nghe lời phán quyết.
– Chúng ta sẽ không đưa ra thành viên nào trong thuỷ thủ đoàn để tham gia trận đấu.
Drakoulis không nói gì. Ông ta quay sang Sarakakino, rồi cả hai phá lên cười. Trấn tĩnh lại, Drakoulis quay nhìn Molucco, nói:
– Mi làn như mi có quyền chọn lựa vậy. Thuyền trưởng, đây không là trò chơi. Ta đã nói – đây là lúc mi phải trả giá.
Tiến sát thuyền trưởng Drakoulis, Molucco hừng hực nguồn năng lượng mới:
– Thuyền trưởng, mi đã nói tới qui luật, vậy mà mi ra lệnh như một ông trời con.
– Trời con? Không phải mỗi con tàu là một vũ trụ riêng và mỗi thuyền trưởng hải tặc là một ông trời sao?
Connor cảm thấy mau trong huyết quản đông thành đá. Drakoilis có máu điên. Máu điên kết hợp với sự hung bạo, làm sao có thể biết mức độ nguy hiểm ông ta gây ra tới đâu.
– Ta sẽ báo cáo mi với Liên Đoàn Hải Tặc.
Darkoulis lắc đầu:
– Ta không nghĩ thế, Wrathe. Mi đang ở trên Hải Âu, trên tàu của ta.
Connor nhăn mặt nghĩ: Hải âu? Một cái tên tàu lạ lùng. Con chim biển cánh dài là điềm gở của thuỷ thủ. Và nó đã chứng tỏ điều đó với thuỷ thủ đoàn Diablo. Hôm nay, rõ ràng quỉ dữ không thể sánh bằng hải âu.
Drakoulis lạnh lùng tuyên bố:
– Mi đã ở ngoài hải phận của mình.
– Nhưng đây cũng không là hải phận của mi.
– Không quan trọng. Wrathe, Liên Đoàn Hải Tặc đang dẹp bỏ mi. Họ đã quá mệt mỏi vì những vi phạm của mi. Họ đã cố gắng hết sức để điều chỉnh mi. Thậm chí còn đưa một gián điệp vào thuỷ thủ đoàn của mi…
Molucco khiếp đảm kêu lên:
– Gián điệp?
– Đúng. Một gián điệp.
Drakoulis bắt chước Molucco, trợn mắt bối rối:
– Con gái Chang Ko Li. Mi tưởng cô ta đang thời kỳ huấn luyện để thành thuyền trưởng, nhưng thật ra suốt thời gian đó Cheng Li theo dõ mi để báo cáo về Liên Đoàn.
Đây không phải là tin dành riêng cho thuyền trưởng Wrathe. Connor thấy vẻ trách móc trên khắp mặt đồng đội nó. Nó cũng bị sốc mạnh.Connor biết rõ Cheng Li chống đối thuyền trưởng Wrathe, nhưng không bao giờ ngờ cô ta là gián điệp. Nhớ lại những buổi chuyện trò với cô ta, nó thấy tất cả đều không có gì quá đáng. Phải chi cô ta có mặt ở đây để tự giải thích. Nhưng gần ba tháng nay nó không gặp Cheng Li.
Thuyền trưởng Wrathe lắc đầu:
– Mi điên quá rồi, Drakoulis. Cô Li hoàn tất khoá huấn luyện ở Học Viện, và Liên Đoàn đã chọn tàu Diablo để cô ấy tập sự.
Drakoulis cười nhạo:
– Vậy thì bây giờ cô ta đâu?
– Trở lại Học Viện, dạy cấp 2.
– Ồ thật thế sao? Cô ta rời khỏi tàu mi vì một về nghị đặc biệt của Liên Đoàn, hay cô ta phải ra đi vì đã thất bại trong công tác đưa mi vào đúng đường lối?
– Không!
– Sao không hỏi ngay cô ta, nếu lần tới mi gặp Cheng Li tại quán Ma Kettle? Ta nghĩ mi sẽ được nghe nhiều điều thú vị từ cô Li. Tất nhiên là nếu cô ta hạ cố trò chuyện với mi.
Trông Molucco như bị sét đánh. Connor hoang mang không kém. Nó không biết nhiều về Liên Đoàn Hải Tặc. Có đúng Liên Đoàn đang theo dõi thuyền trưởng Molucco Wrathe và thuỷ thủ đoàn của ông? Narcisos Drakoulis hành động độc lập hay đã ký một bản hợp đồng để giết người? Có đúng là Cheng Li đã cố – và thất bại – kiềm chế đường lối ranh ma của Molucco? Có vẻ như lần này Molucco phải trả giá thật rồi.
Drakoulis nhổ nước bọt, khinh khỉnh nói:
– Chúng ta nói thế đủ rồi. Tới lúc trở lại vấn đề. Sao, ai trong thuỷ thủ đoàn của mi sẽ đấu tay đôi với Sarakakino đây?
Sarakakino cởi áo, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn trên ngực và hai cánh tay, với những đường gân căng phồng. Khi cái áo rơi xuống sàn, Sarakakino quay lại, gồng cơ bắp. Dưới lớp da lưng rám nắng là hình xăm một con chim xoải cánh lên tận bả vai. Lại là một con hải âu. Connor nghĩ: nếu có điềm gỡ, thì chính là hình xăm con chim này.
Thuyền trưởng Wrathe lên tiếng:
– Ta nói rồi. Sẽ không có cướp biển nào của ta tham gia trận đấu.
Drakoulis phẫn nộ thét lên:
– Ta cũng đã nói rồi. Đưa một tên của mi ra đấu, nếu không ta sẽ trút thảm hoạ lên toàn thể thuỷ thủ đoàn của mi.
Những cây mã tấu lại được vươn cao trên khắp boong tàu.
Hai thuyền trưởng đứng, mặt đối mặt, trong tình thế hoàn toàn bế tắc.
Rồi, vừa bất ngờ vừa khiếp đảm. Connor nghe giọng nói quen quen kêu lên:
– Thuyền trưởng Wrathe, xin để tôi đấu với hắn!
-Hết chương 3-