Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 56: May Mắn Gặp Lại Anh
Thời gian họp fan của Mục Triết Thiên sẽ chính thức được thông báo.
Tô Tĩnh Vĩ lẳng lặng nhìn máy tính, bàn tay run rẩy di chuyển con chuột.
Phải đăng ký hội viên? Sau đó ghi tên, số điện thoại, còn có…Thời gian gặp mặt là cuối tuần này?
Tề Kỳ gọi điện thoại tới, kích động: “Tĩnh Vĩ, đã xem chưa? Họp fan của Mục Triết Thiên, cậu có ghi danh không?”
“Ừ, đang xem..”
“Tĩnh Vĩ, mình cũng ghi danh.” Tề Kỳ cười hì hì: “Chỉ là không biết có được chọn hay không.”
Tĩnh Vĩ khó hiểu: “Còn phải chọn? Không phải chỉ cần ghi danh là được?”
“Đó là đương nhiên, nếu như ghi danh mà đi được, thì không phải hội trường sẽ bị chen lấn đến chết sao? Mình nghĩ tỷ lệ trúng sẽ không cao, nhưng dù sao cũng nên thử.”
“Vậy à…” Tĩnh Vĩ càng lúc càng cảm thấy, muốn gặp anh, thật sự quá khó khăn. Nhưng mà, phải thử một lần.
Nếu cuối cùng cô không được chọn, thì lần này ở bên ngoài hội trường sẽ ngăn xe anh lại, cô muốn nhìn thấy anh. Có điều, nhiều người hâm mộ như vậy, cô có thể chen tới được xe anh sao?
Thật buồn bực…
Tĩnh Vĩ ghi danh, sau đó tắt máy tính. Nhìn bức tranh trước giường, nhẹ nhành cười. “Triết Thiên, em rất muốn được gặp anh.”
Cuộc sống của cô lại trở về như trước. Từ ngày cô đuổi hắn đi, hắn cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Trong phòng tắm, cô đứng trước gương, nhìn gương mặt tinh tế, bàn tay khẽ sờ lên má…Thật sự, cô đã mất đi sự trong sạch cho Mạc Thần sao?
Chuyện ngày đó, cô có chút ấn tượng mơ hồ, khi ấy cô uống rượu say, nhưng về sau đã xảy ra chuyện gì?
Tĩnh Vĩ nằm trên giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà, không hiểu sao lại nghĩ đến những lời nói của hắn đêm đó.
Sao cô phải nhớ tới hắn? Đáng giận!
Thừa dịp cô không hoàn toàn không có ý thức mà chiếm lấy cô, sau đó còn chất vấn cô, đơn giản vì cô không có lạc hồng, còn nói cô không thuần khiết. Bởi vì hắn xem nhẹ cô, nên mới…
Tim cô, đau quá…Thật sự rất đau. Cô nắm chặt tay thành quyền. Mạc Thần đáng chết!
Thời gian mỗi ngày đều đặn trôi qua. Tề Kỳ trêu chọc cô: “Có phải muốn gặp Mục Triết Thiên nên mới ngồi tính thời gian như vậy?”
Tô Tĩnh Vĩ cười nhẹ một tiếng, trong lòng không có hứng thú. Bởi vì đầu cô luôn hiện ra hình ảnh gương mặt lạnh lùng của hắn!
Đến một ngày, Tĩnh Vĩ nhận được cuộc gọi, thông báo cô đã được chọn trúng để tham gia buổi họp fan của Mục Triết Thiên.
Thật sự đã trúng rồi!
Trên gương mặt nở nụ cười ngọt ngào, cô thật sự vui sướng. “Tề Kỳ, mình trúng rồi!”
“Thật không?” Tề Kỳ cũng hết sức vui mừng. “Tĩnh Vĩ, lần này có thể gặp anh ấy, nhất định phải nắm chắt cơ hội. Tiếc quá, mình không được chọn.” Tề Kỳ tiếc nuối.
“Nhưng mà, nhiều người như vậy, mà mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn, anh ấy lại không thể nghe tiếng mình, vậy chẳng phải rất mất công?” Mặc dù được chọn, nhưng Tĩnh Vĩ vẫn nghi ngờ.
“Không đâu, Tĩnh Vĩ, sẽ có cơ hội, anh ấy sẽ cùng fan chụp hình và ký tên.”
“Thật?” Nếu là ký tên, cô sẽ được đối mặt với anh, đúng là…
“Ngốc quá, đến lúc cậu bất chấp tất cả xông lên, anh ấy sao lại không thấy cậu được? Nếu như vậy mà còn không nhận ra, mình sẽ đưa đầu cho cậu.”
Tề Kỳ dí dỏm, làm cho Tĩnh Vĩ không nhịn được cười: “Được rồi, cứ làm theo lời cậu. Nếu anh ấy không thấy mình, vậy mình sẽ bất chấp tất cả mà xông lên.”
“Ừ, cố gắng lên!”
……….
Tĩnh Vĩ mặc bộ váy dài màu trắng, mái tóc buông xõa tự nhiên. Tề Kỳ giúp cô đeo trang sức đơn giản, phối hợp tinh tế với bộ váy cùng kiểu tóc của cô. Tĩnh Vĩ trông thật xinh đẹp thuần khiếp động lòng người.
Tề Kỳ thở dài: “Tĩnh Vĩ, mình dám cá cậu là fan hâm mộ đẹp nhất của Mục Triết Thiên.”
“Mình không phải fan hâm mộ của anh ấy.” Tĩnh Vĩ khẽ cười.
“Ừ, là bạn gái.”
“Anh ấy nói không có bạn gái, cũng không có người trong lòng.” Tĩnh Vĩ tinh thần có chút chán nản.
“Tĩnh Vĩ, những tin tức trên báo không cần tin tưởng.” Tề Kỳ hài lòng tán dương: “Thật sự rất đẹp! Được rồi, không còn thời gian nữa, cậu mau đi đi.”
Tĩnh Vĩ ngồi trên xe nhìn những ngọn đèn sáng chói, từng chuyện cũ hiện ngay trước mắt cô. Trên mặt là vẻ chờ đợi, lo lắng, tim cô đập nhanh. Thật sự, cô rất muốn gặp mặt Mục Triết Thiên?
Xuống xe, Tĩnh Vĩ hít sau một hơi, đi đến cửa hội trường, tìm được một chỗ ngồi xuống.
Bên cạnh đều là những gương mặt trẻ tuổi đầy thích thú. Phía trên sân khấu, Mục Triết Thiên đi ra. Tiếng hét chói tai từng đợt liên tục vang lên. Hội trường như muốn vỡ òa.
Anh đứng đó, càm giác gần cô như vậy, có thể nhìn rõ nụ cười ấm áp. Nhưng khoảng cách quá xa, cô cảm thấy hồi hộp lo lắng. Mục Triết Thiên cùng fan hâm mộ chơi trò chơi. Nụ cười của anh vĩnh viễn khiến người khác mê đắm. Cô ngây ngốc nhìn anh, không chớp mắt.
“Mọi người có muốn thưởng thức giọng hát của Mục Triết Thiên hay không?” MC lớn tiếng hỏi.
“Thích…”
“Vậy chúng ta yêu cầu anh ấy hát một bài, được không?”
“Được!”
“Đó là một bản tình ca, Mục Triết Thiên muốn cùng hát với một fan hâm mộ, đây thật là vinh hạnh…”
Phía dưới thật sự rất kích động.
“Nếu có thể cùng hát với Mục Triết Thiên, có chết tôi cũng nguyện.” Cô bé bên cạnh Tĩnh Vĩ phấn khích.
MC lên tiếng: “Chúng ta sẽ xem ai là người may mắn có được cơ hội này.”
Con số trên màn hình liên tục nhảy. “Ngừng!” MC đột nhiên hô to, con số từ từ chậm lại, sao đó đứng im.
Trên màn hiện ra dãy số may mắn. “Xin mời người có số may mắn đứng lên.”
Phía dưới có tiếng hét chói tai. Cô bé bên cạnh đẩy Tĩnh Vĩ: “Là chị, mau nhanh lên, bằng không em sẽ lên thay chị bây giờ!”
Đúng vậy, là cô! Tĩnh Vĩ đổ mồi hôi tay, rốt cuộc cô được gặp anh?
Tĩnh Vĩ mặc bộ váy trắng đứng lên. Tóc xõa dài buông theo bờ vai. Đôi mắt trong suốt như thủy tinh, cánh môi đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cô đẹp như một mỹ nhân, cho dù là ai cũng không rời mắt được.
“Là vị tiểu thư kia sao?” MC cười nói: “Mời tiểu thư lên sân khấu.”
Mục Triết Thiên nhìn theo tay của MC hướng sang Tĩnh Vĩ.
Ánh mắt ôn nhu của anh dừng lại trên người cô. Thân thể liền cứng ngắc.
Tô Tĩnh Vĩ! Người con gái đứng ở nơi đó là Tô Tĩnh Vĩ!
Trong tiếng thét chói tai của fan hâm mộ, Tĩnh Vĩ đi lên sân khấu dưới ánh đén flash liên tục.
Ánh mắt của anh vẫn ở trên người cô. Sửng sốt, vui mừng, kích động, yêu thương…tất cả đều tập trung trong ánh nhìn. Mà trong đôi mắt cô, nước mắt đã sớm tuôn rơi.
“Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?”
“Tô…Tô Tĩnh Vĩ.” Giọng nói của cô run run.
“Tĩnh Vĩ!” Mục Triết Thiên mạnh mẽ bước tới kéo cô vào lồng, ôm thật chặt. “Thật sự là em sao?”
“Là em, thật sự là em!” Tĩnh Vĩ ngân ngấn nước mắt. Cuối cùng đã nhìn thấy anh, đã nhìn thấy Mục Triết Thiên của cô.
Bọn họ thật gần nhau, anh cứ như vậy ôm cô, ôm thật chặt.
Tĩnh Vĩ vươn tay ôm lấy anh, nước mắt rơi xuống, nhìn thật kỹ gương mặt anh, ánh mắt, nụ cười của anh.
“Xin hỏi…hai người quen biết nhau?”
Fan hâm mộ phía dường như cũng kích động, ngừng thở nhìn cảnh tượng trước mắt. Vừa rồi Mục Triết Thiên tự dưng lại ôm chặt cô gái kia?
Mục Triết Thiên kéo Tĩnh Vĩ, nắm bàn tay cô thật chặt, cảm giác chân thật như trước. “Tĩnh Vĩ…” Anh dịu dàng gọi tên cô.
Thật sự không tin được, người con gái đứng ngay trước mắt anh là Tô Tĩnh Vĩ.
“Là em đây.”
Anh cầm tay cô, ngay trước mắt fan hâm mộ, nhìn cô yêu thương, sau đó cầm micro nói: “Có một cô gái, năm mười hai tuổi không còn mẹ, sức khỏe của cha cô lại không tốt, về sau ông cưới người phụ nữ khác. Người mẹ kế này thường xuyên đánh mắng cô gái vô tội ấy. Cô vì người cha bệnh tật và bà nội đã lớn tuổi mà nhẫn nhịn mẹ kế, dù cho bà ấy có hành động quá đáng, cô vẫn luôn mỉm cười với cha và bà nội, vì không muốn họ lo lắng ình, nên cứ như vậy ôm hết vào người, chờ khi chỉ còn một mình mà lén khóc.
Cho đến một ngày, có một người con trai xuất hiện ngay lúc cô tổn thương và tủi thân khóc, để ý đến cô, bảo vệ cô, không để cho bất kỳ ai xem thường cô. Rồi bọn họ yêu nhau vào năm cô tròn 17. Tình yêu khi đó rất ngọt ngào và hạnh phúc. Bọn họ cùng nhau trải qua ngày tháng tốt đẹp. Cùng đi học, cùng về nhà, cùng ăn cơm, cùng xem phim, dạo phố…Cô ấy rất ỷ lại vào người yêu, mà anh ta cũng rất yêu thương chiều chuộng cô.
Một năm sau, khi cô gái ấy vừa 18 tuổi, người con trai ấy đã rời khỏi cô, ra nước ngoài với gia đình. Trước khi đi, anh ta đã xin cô chờ cho đến khi mình trở lại tìm cô. Sáu năm trôi qua, khi trở về nước, thì không tìm thấy cô nữa.
Cô đã dọn nhà, cũng thay đổi số điện thoại, giống như bốc hơi hoàn toàn, không để lại chút tin tức. Anh ta đã đi tìm tất cả bạn bè của cô, nhưng không ai có tin tức gì, cuối cùng tìm được bạn thân của cô ấy, nhưng chỉ nhận được tin cô đã bị tai nạn giao thông và qua đời. Anh ta tuyệt vọng, chạy đến nơi cả hai gặp nhau, đau thương rơi nước mắt. Anh ta không tin, làm sao cô gái ấy có thể rời bỏ anh như vậy.”
Nói đến đây, Mục Triết Thiên không kìm được những giọt nước mắt của mình. Phía dưới, fan hâm mộ lặng im không tiếng động.
“Người con trai ấy không tin cô gái ấy đã rời bỏ anh, chưa bao giờ có ý định từ bỏ việc tìm kiếm cô, dù không tìm thấy, anh ta vẫn không tin tưởng. Nhưng ông trời quả nhiên đã đùa giỡn anh, một trò đùa hết sức tàn nhẫn. Sáu năm sau, cô gái ấy không chết, mà còn đột nhiên xuất hiện và đứng trước mặt anh ta.”
Mục Triết Thiên kéo Tĩnh Vĩ vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. “Hiện tại, anh ta đã tìm được cô gái năm nào, mà cô đang đứng trước mặt của anh. Tô Tĩnh Vĩ, chính là cô gái ấy, mà Mục Triết Thiên cũng chính là người con trai ngày đó.”
Anh xoay người, đôi mắt ngưng động cùng nước mắt, kéo Tô Tĩnh Vĩ cuối đầu thật sâu với fan hâm một: “Tôi rốc cuộc đã tìm được bạn gái của mình!”
Đột nhiên từng đợt tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Tĩnh Vĩ nhìn đôi mắt trìu mến của anh, đáy lòng dấy lên cảm xúc phức tạp khó tả.
“Thật cảm động!” MC giờ đây cũng rưng rưng. Dưới khán dài, tất cả fan đều đứng lên.
“Vậy bản tình ca này rất thích hợp dành tặng cho hai người. Xin mời mọi người cùng thưởng thức.” Vị MC lên tiếng,
Giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng vang lên cùng lệ rơi
Yêu thương như thế rõ ràng
Người cũng quý trọng, cảm động đáy lòng ta
Để ta thay người cùng ước hẹn đến vĩnh cửu
Ta nguyện cùng người chia sẻ giấc mộng trong đời
Nguyện cùng nhau vượt qua những nỗi buồn vui
Không cần thề non hẹn biển
Không sợ vũ bão cuồng phong
Chỉ cần cùng người sánh đôi
Người ở trong lòng ta là tất cả
Nhất định duyên phận là của nhau
Để ta thay người ước hẹn đến vĩnh cửu