Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử

Chương 55: Chân Tình Sáu Năm


Bạn đang đọc Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử – Chương 55: Chân Tình Sáu Năm


Tại trường quay, rất đông người hâm mộ đứng đó, kích động hô to: “Mục Triết Thiên, Mục Triết Thiên…” Âm thanh càng lúc càng lớn.
MC đứng lên, nhìn người đàn ông đối diện, hào hứng vui vẻ nói: “Thật may mắn vì hôm nay có Mục Triết Thiên làm khách mời đến với chúng ta. Rất cám ơn anh vì đã đến tham gia chương trình.”
Mục Triết Thiên nở nụ cười thân thiện, ngồi chuyên tâm trả lời từng câu hỏi của MC, khi thì khẽ cười, khi thì ngưng lại trầm tư, khi thì nhíu mày, cắn môi…Nhất cử nhất động của anh đều khiến mọi người quan sát.
Những fan không được vào hiện trường thì đứng ngoài hô to.
“Mục Triết Thiên, anh xem, có rất nhiều fan hâm mộ anh, anh có cân nhắc sẽ mở một buổi họp fan trong thời gian sớm nhất?”
“Ồ, chắc chắn rồi. Nhưng vẫn chưa xác định thời gian.”
“Thật vậy chăng?” MC cười nói: “Vậy nhất định sẽ khiến cho fan hâm mộ nóng lòng chờ đợi.”
……………..
Trong khách sạn, một cô gái tuyệt đẹp đứng trước cửa sổ, thưởng thức cảnh đẹp trong thành phố.

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay lại, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Triết Thiên, anh quay lại rồi.”
Mục Triết Thiên nhíu mày, nhìn người con gái chạy đến chỗ anh, nhàn nhạt nói: “Tại sao em ở chỗ này?”
“Em tới tìm anh.” Mộc Thuận Mỹ nhìn anh: “Triết Thiên, là em nhớ anh, đã ba tháng không gặp anh rồi. Rõ ràng em đã nói muốn theo anh tới Trung Quốc, nhưng vì sao…” Cô tỏ vẻ ủy khuất: “Vì sao không để cho em cùng đi như trước đây?”
“Anh đã nói không cần. Em không cần thiết phải đi theo.”
“Nhưng mà em đã công bố tin tức là chúng ta sẽ đi cùng nhau. Mặc kệ, Triết Thiên, dù sao em cũng đã tới, sẽ không đi đâu hết. Em đã thống nhất với công ty, bọn họ cũng đồng ý cho em thời gian. Triết Thiên, em muốn ở cùng anh, chờ một ngày anh lại theo em trở về.”
“Không, vĩnh viễn anh không trở về. Như em nói, đây là đất nước của anh, nhà của anh là ở đây.”
“Nhưng mà bác trai bác gái…”
“Họ không có quyền can thiệp, quyết định là do anh.” Mục Triết Thiên nhìn hành lý của Mộc Thuận Mỹ: “Anh sẽ giúp em đặt phòng.”
“Triết Thiên…” Mộc Thuận Mỹ ủy khuất nhìn anh. “Em không thể ở lại đây sao?”
“Không thể!” Mục Kiệt Khắc cương quyết.
Nhìn hành lý bị đem ra ngoài, Mộc Thuận Mỹ đứng đó nhìn bộ mặt tiễn khách, cô cắn môi, nhẹ giọng: “Triết Thiên, ngày mai em sẽ quay lại.”
Ngay lúc cô xoay người, Mục Triết Thiên gọi cô. Mộc Thuận Mỹ vui mừng, nhưng lời nói của anh làm cô đau lòng: “Anh sẽ đặt vé máy bay, ngày mai em phải trở về Nhật Bản. Mộc Thuận Mỹ, đừng ở lại đây. Chúng ta chỉ là bạn bè. Chỉ có thể như vậy.”
Anh biết rõ cô thích anh. Ba năm qua cô đã thầm mến, cũng đã thổ lộ nhưng cho đến giờ anh vẫn không đồng ý, chỉ xem cô là bạn bè.
Cô biết rõ anh không thương cô, làm cách nào cũng không thể chạm đến trái tim anh. Dù cô có là một mỹ nhân, cũng không làm anh rung động.
Anh luôn giữ khoảng cách, không chỉ vậy, với tất cả phụ nữ nào anh cũng đều như thế. Anh chưa từng có tai tiếng nào, chỉ duy nhất có tai tiếng dính đến cô, cho rằng cô là bạn gái anh. Bởi vì từ trong công ty đi ra, cô giữ chặt cánh tay anh, bị người khác chụp lén. Chỉ duy nhất lần đó.
Cô xin anh đừng làm sáng tỏ. Chỉ có như vậy mới tuyên truyền tốt cho bộ phim. Lúc ấy anh không nói gì. Không ngờ ba tháng trước, anh quyết định về nước, lại giải thích xác minh sự việc giữa cô và anh. Anh cự tuyệt cô, không muốn cô đến Trung Quốc. Nhưng cô vẫn đến! Cô không cam lòng, không làm anh động tâm, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Cô cứng rắn trả lời: “Em không quay về. Nếu đã quyết định tới đây, em sẽ không thay đổi.” Huống chi, cô có một năm!

Nếu như trong một năm tới, cô vẫn không thể làm anh yêu cô, như vậy cô sẽ buông tha. Nhưng cô cảm thấy, bản thân sẽ thua vì một cô gái. Cô nghi ngờ trong lòng anh đã có một người con gái. Trực giác của phụ nữ sẽ không sai.
Mộc Thuận Mỹ đóng cửa.
Trong phòng, Mục Triết Thiên xoa bóp chân mày, trong đầu hiện lên gương mặt xinh xắn tươi cười…Tô Tĩnh Vĩ!
“Tô Tĩnh Vĩ…vì sao không chờ anh? Tại sao em lại chết? vì sao không đợi…”
Một giọt nước mắt rơi xuống, ai cũng nói rằng đàn ông không thể khóc. Chỉ là họ chưa gặp phải chuyện thương tâm.
“Tĩnh Vĩ…” Anh không muốn tin tưởng lời nói của Triệu Cầm. Anh vẫn tin tưởng Tĩnh Vĩ còn sống. Anh đã tìm kiếm cô, nhưng vẫn không tìm thấy được.
Cô đã dọn nhà, tất cả mọi người đều không có tin tức. Điện thoại cũng thay đổi. Cô giống như biến mất khỏi thế gian, hoàn toàn không chút dấu vết.
“Tĩnh Vĩ…em còn sống, đúng không?” Giọng nói của anh vang lên trong căn phòng. Vì tìm cô, anh đã dò hỏi tất cả bạn bè cô năm đó, nhưng không một ai biết tin tức gì. Rồi anh tìm được bạn tốt của cô, Triệu Cầm.
“Mục Triết Thiên, đúng thật là anh rồi!”
Nhìn Triệu Cầm trước mặt, anh mừng như điên, nghĩ có lẽ cô là bạn tốt nhất của Tĩnh Vĩ năm đó, nhất định sẽ biết rõ. Không ngờ lời nói của Triệu Cầm như sét đánh giữa trời, đem anh quăng thẳng xuống địa ngục.
Triệu Cầm từng chữ từng chữ nói ra: “Cô ấy đã chết rồi. Tô Tĩnh Vĩ đã chết, anh tới chậm…” Triệu Cầm run rẩy nhìn anh.
“Chết?” Mục Triết Thiên hai mắt đỏ ngầu, không thể tin nhìn Triệu Cầm: “Cô nói gì?”
“Tô Tĩnh Vĩ đã chết rồi. Mục Triết Thiên, cả đời này anh sẽ không gặp lại cô ấy. Bởi vì cô ấy đã chết. Là tai nạn giao thông…”

“Tai nạn giao thông…” Mục Triết Thiên gục xuống, hai tay muốn đỡ vào cái gì đó nhưng không thể.
“Ba của Tĩnh Vĩ bệnh nặng, phải bán nhà. Chuyện đó là ngoài ý muốn, xảy ra không lâu sau khi cô ấy rời đi. Không ai biết chuyện này. Là em tới nhà cô ấy, chứng kiến ba và mẹ kề cùng bà nội của Tĩnh Vĩ chuyển đi, mới biết được cô ấy đã…”
“Đừng nói nữa! Tôi không tin, tôi không tin cô ấy bỏ đi như vậy…” Mục Triết Thiên đau khổ, nước mắt rơi xuống.
Triệu Cầm xúc động nói: “Đúng vậy, ai có thể tin được, cô ấy cứ vậy mà rời đi. Mục Triết Thiên…” Triệu Cầm tiến lên định ôm anh.
Nhưng anh lùi về sau một bước, né tránh. Nhìn Triệu Cầm rồi nói: “Tạm biệt.”
Dưới ánh trăng, không còn nụ cười ngọt ngào cùng bóng dáng của cô. Mục Triết Thiên đứng yên, mặc gió thổi vào người. “Tĩnh Vĩ…” Anh không kìm chế được, bật khóc.
………..
Mỗi một chỗ nơi đây, anh đều nghĩ đến cô, nghĩ đến người con gái đã rời bỏ anh. Mỗi một lần nhớ đến gương mặt cô, là trái tim anh một lần rỉ máu…Anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô. Có lẽ anh không tin tưởng vào việc cô đã rời khỏi anh.
Cô cứ vậy rời bỏ anh sao? “Tĩnh Vĩ…” Dù chỉ là mơ thôi cũng được, anh muốn nhìn thấy cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.