Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 27: Chớ Nên Nghĩ Loại Ý Nghĩ Đó
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phưởng Cửu Ca đang bực bội, nhưng sau khi Hắc Kim thu xếp ổn thỏa cho đám người Phượng Khinh Ca xong trở về bẩm báo, thì tâm tình của nàng bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Chủ nhân, lúc này người có thể làm thịt được rồi. Đống ngân phiếu mà đại tỷ nhà người ném ra gần hai ngàn vạn, phỏng chừng lộ phí về nhà đều để lại đây hết, không chừng lúc này đang ở trong phòng hối hận không nguôi.”
Phượng Cửu Ca vừa gặm xong một cái đùi gà, hiện tại đang ưu nhã như một nàng mèo ngồi liếm mút ngón tay, nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu liếc Hắc Kim một cái, nơi chân mày khóe mắt nghiễm nhiên đã tràn ngập ý cười.
“Lộ phí không quan trọng. Người ta là đại thiếu gia và phu nhân đại thiếu gia của Đông Kiền Trịnh gia, dựa vào cái danh này thôi cũng không phải chịu khổ gì rồi. Chỉ là chưa hết mùa hết năm, bọn họ trở về làm gì?”
Hắc Vũ nhanh chóng buông đũa, ung dung thong thả đáp lời: “Không lâu nữa là hội tuyển chọn trưởng lão bốn năm một lần, có lẽ bọn họ là đi đến đỉnh Kình Thiên để tham gia cuộc thi tuyển. Nhưng mà bởi vì đỉnh Kình Thiên lại nằm ngay chính giữa lãnh địa của tứ đại gia tộc, cho nên phu phụ bọn họ cứ xuất phát sớm mấy ngày, thuận đường trở về Phượng gia thăm nom, cũng là hợp tình hợp lý.”
Phượng Cửu Ca gật gật đầu, tay cũng không ở không mà cầm lên một cái đĩa, gắp vào một mớ rau lộn xộn ở trên bàn, rồi lại gắp một cái đùi gà đặt lên phía trên cùng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn quét qua ba người bọn họ: “Các ngươi cứ tiếp tục ăn đi, ăn xong thì chú ý động tĩnh của đám người kia cho ta, ta đi trước đây.”
Hắc Kim thấy thế liền quăng đũa, cũng không còn tâm tình để ăn nữa: “Ha ha ha, gắp cho nam nhân kia nhiều như vậy, không sợ hắn no chết ư.”
“No chết thì đã sao? Chết người thứ nhất, thì còn có người thứ hai, người thứ ba. A Kim, đã sớm khuyên ngươi là chớ nên nghĩ loại ý nghĩ đó.”
Hai mắt Hắc Kim đột nhiên nheo lại, tia sáng tàn nhẫn trong mắt bắn thẳng về phía Hắc Vũ: “Ngươi dám nói ngươi chưa từng nghĩ qua loại ý nghĩ đó đi? Hắc Phong nữa, ngươi dám nói không đi?”
Hắc Phong vẫn với bộ dạng không cảm xúc như trước, không nói lời nào, liếc Hắc Kim với Hắc Vũ một cái, rồi trực tiếp nhún người bay ra khỏi Bách Thiện trai.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Phượng Cửu Ca cẩn thận che chở cho cái đĩa trên tay, bước vào trong phòng.
Trong phòng không có châm đèn nên hơi tối. Nàng đưa tay búng một phát, liền đem đốm lửa nhỏ ở đầu ngón tay bắn lên ngọn nến, nhất thời trong phòng tràn ngập một thứ ánh sáng màu vàng êm dịu.
Coi như là làm cho phòng gian lãnh lẽo này có thêm chút nhân khí.
Nhưng nàng lại đứng hình tại chỗ nửa giây, mới hồi thần lại từ trong cảnh tượng đột ngột trước mặt.
Trên chiếc nhuyễn tháp bằng gấm màu tím của nàng, có một nam tử mặc y phục huyền sắc đang nằm nghiêng, một tay gối đầu, cứ như vậy mà nằm.
Mái tóc đen như mực của hắn xõa tung, một nửa xõa xuống bên vai, nửa còn lại che khuất đi khuôn mặt tuấn lãng kiên nghị của hắn. Ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua ô cửa sổ rọi vào, chiếu lên bóng dáng hắn, tư thái trác tuyệt, phong thái thản nhiên giống như trời sinh đã có sẵn.
Trong đầu Phượng Cửu Ca chợt nảy ra một ý nghĩ bỉ ổi, rất muốn xông đến nâng cằm Vân Ngạo Thiên lên, ngã ngớn huýt sáo và nói: “Mỹ nhân à, cười cái cho gia xem nào.”
Không biết Vân Ngạo Thiên có thẹn quá hóa giận, có chết cũng phải giữ gìn sự trong sạch của mình hay không ta?
“Nàng cầm cái gì vậy?” Vân Ngạo Thiên mở miệng, phá vỡ bộ dạng đầy ý cười âm hiểm cùng vẻ mặt rõ dãi thèm thuồng của Phượng Cửu Ca.
“À, đây là chút điểm tâm cho chàng. Người là sắt, cơm là thép, không ăn một lần sẽ đói đến phát hoảng. Chàng cũng không phải là thần tiên, vẫn là ăn chút gì đi.” Phượng Cửu Ca lấy lại tinh thần, vội vàng đem đồ ăn mình chuẩn bị cho Vân Ngạo Thiên đặt lên trên chiếc bàn nhỏ phía trên nhuyễn tháp.
Kết quả là vừa đặt lên xong mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng —— đó là nàng quên lấy đũa mất rồi.