Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 26: Thù Dai
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Sắc mặt Phượng Khinh Ca chợt biến, trong lòng đã đem Phượng Cửu Ca cấu xé lăng trì đến trăm ngàn lần.
Hắc Kim ở bên cạnh dịch chuyển cầu mắt, cười tủm tỉm tiến lên trước, cung kính phất tay chào Phượng Khinh Ca: “Phu nhân à, vừa rồi bọn hạ nhân xuất ngôn mạo phạm, tiếp đãi không chu toàn, tại hạ thay mặt bọn họ xin lỗi người, mong người có thể lượng thứ.”
Mắt Phượng Khinh Ca nhìn vào Phượng Cửu Ca, hai người nhìn nhau cười, bầu không khí thập phần quỷ dị.
Nàng ta không quay đầu, chỉ cao quý ưu nhã mà phất tay: “Được rồi, mau chuẩn bị phòng cho bọn ta.”
“Quả thực rất xin lỗi phu nhân, chúng ta thật sự là không thể chuẩn bị phòng cho người được. Bởi vì Ngọc Dương lâu đã được Cửu tiểu thư bao trọn hết rồi, chúng ta thật sự không có cách nào sắp xếp cho người.”
Những lời này của Hắc Kim vừa vặn đúng mực, rất có lô gíc.
Chân mày Phượng Cửu Ca khẽ nhướng, ý cười hời hợt, thuận theo cái thang mà Hắc Kim đã bắc tiếp tục leo lên: “Ai nha, ta nói ông chủ nhà ngươi cũng thật quá không để ý đến lời người khác đi. Vị này là tỷ tỷ của ta, chính là Phượng gia đại tiểu thư đã gả cho đại thiếu gia của Đông Kiền Trịnh gia đó. Vì thế có quan hệ gì với ta còn phải nói ra sao? Mau đi chuẩn bị mấy gian thượng phòng cho tỷ tỷ và tỷ phu của ta, tất cả phí tổn đều tính cho ta hết.”
Người bình thường nếu nghe thấy được ăn ở miễn phí thể nào chẳng cao hứng? Đáng tiếc đối tượng lại là Phượng Khinh Ca.
Đối thủ thường vẫn hiểu rõ đối thủ của mình nhất, Phượng Cửu Ca tự nhiên cũng nắm bắt được tính khí của Phượng Khinh Ca. Tính khí của nàng ta nếu không phân tranh cao thấp, thì sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời nàng vừa dứt, Phượng Khinh Ca liền lập tức cự tuyệt nói: “Kia sao có thể để muội muội phải tốn kém được? Chút tiền này vẫn là để chúng ta trả. Ông chủ, muội muội ta bao nơi này hết nhiêu tiền, chúng ta trả hết, coi như là chúng ta bao cái khách điếm này, thế nào?”
Cái bảng tính nhỏ của Hắc Kim lại bắt đầu lách cách hoạt động, Phượng Cửu Ca nhìn vị trí số hàng triệu, hiểu là Hắc Kim định bóc lột sạch sẽ bọn họ một phen, dứt khoát mở lời, thêm vào mồi lửa: “Đại tỷ còn khách khí với ta làm gì? Mấy trăm vạn tiền vàng cũng không phải là con số gì lớn, ông nội rất thương ta, tiền tiêu vặt cho ta cũng nhiều lắm.”
Một câu nói đâm thẳng vào tim Phượng Khinh Ca, nàng ta không nói hai lời, trực tiếp đem ngân phiếu trên người ném cho Hắc Kim, sau đó xoay người mắt lạnh nhìn Phượng Cửu Ca: “Muội muội vẫn là nên giữ lại chút tiền tiêu vặt làm của hồi môn đi, chút tiền nhỏ này vẫn là để cho ta, phu nhân của đại thiếu gia Đông Kiền Trịnh gia, trả thì tốt hơn.”
Chính là bởi vì ngươi trả, cho nên mới lừa ngươi đó.
Phượng Cửu Ca nhìn bóng lưng rời khỏi của Phượng Khinh Ca, nét cười trên mặt cùng ngày càng thêm đậm, nhấc bước tiến vào Bách Thiện trai: “Cho ta một bàn tiệc Mãn Hán.”
Hắc Phong thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Phượng Cửu Ca, dĩ nhiên là cũng đã xem hết tình huống ban nãy: “Chủ nhân của ta à, xem như nãy người nói ra lời ác khiến tâm tình thoải mái, cũng đừng nên ăn nhiều như vậy.”
Phượng Cửu Ca hất tay, không chút để ý: “Hai người các ngươi, gọi cả Hắc Vũ nữa đến cùng ăn, ăn không hết thì để lại cho nhà bếp hâm nóng, rồi bưng qua cho đại tỷ và đại tỷ phu ta.”
Hắc Phong khịt mũi giễu cợt: “Đúng là thù dai.”
“Đã nói rồi, ta không thích nợ ai, cũng không thích người ta nợ ta. Chuyện bỏ thuốc xổ vào cơm của ta, bỏ thuốc chuột vào rượu của ta, không biết nàng ta đã làm bao nhiêu lần rồi. Không phải chỉ bởi vì lão gia tử tặng ta miếng ngọc bội hợp ý nàng ta, mà nàng ta liền hận ta đến tận bây giờ sao. Mặc dù miếng ngọc bội kia sớm không biết đã bị ta quăng ở nơi nào rồi, nhưng nàng ta vẫn chưa quên được chuyện đó, vậy rốt cục ai mới là người thù dai chứ!”
Hung dữ nói một tuôn một tràng, Phượng Cửu Ca cảm thấy mũi có chút xót, oan ức trách móc.