Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 17: Bản Tôn Ở Đây, Có Gì Là Không Thể
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
Phượng Cửu Ca vừa mới mạnh miệng một câu, gió mạnh bốn phía dường như mạnh thêm lên một bậc, điều này tạo ra cái cảm giác áp bức giống như bị đá lớn tập kích, bạo liệt mà hung hãn, cứ như nghiền nát cành khô cỏ mục.
“Phụt——”
Một ngụm lớn máu tươi cứ như phun sương mà mạnh mẽ phun ra, thấm vào y sam huyền sắc của vị nam tử kia, ở nơi đó, dưới ánh trăng, màu đỏ của máu càng trở nên yêu dã hơn.
Vân Ngạo Thiên cảm nhận được sự thay đổi phía sau người, thần sắc khẽ nghiêm, môi mỏng mím chặt, bỗng bắn ra một cổ khí tàn bạo mãnh liệt, sắc bén liều lĩnh: “Thu tay lại, tự bảo hộ tốt ình đi!”
Tay phải giương lên, roi dài lam sắc mang theo ngân quang chiếu sáng cả một góc trời, xen lẫn cuồng phong rét lạnh xé không mà tới. Giống như xích khóa từ trong trời không kéo dài, mang theo sấm chớp mãnh liệt, với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhận thấy, nhắm vào mắt trận của Thiên Nguyên trận mà xuyên thẳng qua.
“Ầm——”
Một tiếng nổ vang gãy gọn, giống như tiếng gầm của một thần thú thời cổ xưa giãy giụa để thoát khỏi gông xiềng.
“Phá!” Một tiếng gầm giận dữ, quả cầu màu tím bao lấy bọn họ giống như pháo hoa rực rỡ phóng trong ngày lễ, nháy mắt đã nổ thành một đám bụi sáng xinh đẹp trong không trung, rực rỡ sáng ngời.
Sóng khí chập chờn, khiến cho chín gã áo đen phải liên tục thối lui. Những ánh mắt lúc đầu không chút cảm xúc, thời khắc này toàn bộ đều để lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Không… Không thể nào! Với công lực của ngươi, căn bản không thể triệu hoán Hình Lôi!”
“Hừ, bản tôn ở đây, có gì là không thể!” Giọng nói kiêu căng ngạo mạn, đi theo cây roi dài lam sắc đang tùy ý múa máy trong không trung, cứ như một con mãnh thú miệng đầy máu đang giương nanh múa vuốt, tùy thời có thể đem toàn bộ những con người nhỏ bé nuốt hết.
Chín gã áo đen đồng loạt thối lui một bước, song Vân Ngạo Thiên vẫn chưa công kích qua, ngược lại lại trong nháy mắt thu tay, lướt đến trước mặt Phượng Cửu Ca.
“Trả nhẫn đây!”
Giọng nói trầm mang theo sự bức thiết, giống như đang truy tinh cản nguyệt.
Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, sắc thái trong mắt hắn biến chuyển, dần dần bị một màn sương màu đỏ sậm yêu dị chiếm lấy. Mà cả người hắn giống như là bị hàn băng trên đỉnh Tuyết Sơn tập kích, phía ngoài đông kết lại thành một tầng băng mỏng, khẽ cử động một xíu cũng có thể nghe thấy tiếng rạn nứt của lớp băng trên người.
Đám áo đen kia nói đúng, hắn quả thực không thể triệu hoán Hình Lôi. Một kích vừa rồi, đã tiêu hao toàn bộ công lực của hắn.
Phượng Cửu Ca lập tức đưa tay cởi nhẫn, kết quả là câu nói đùa trước kia giờ đây đã trở thành sự thật. Chiếc nhẫn dính chặt ở trên ngón tay nàng, thật sự cởi không ra.
Chết tiệt!
Bên này nhẫn đang còn ở trên tay, bên kia đám áo đen đã có phản ứng.
Khí thế của Vân Ngạo Thiên sau một kích đó đột nhiên thu lại, người sáng suốt nhìn thoáng qua cái liền biết được. Dù sao cũng đều là người từng trải qua chém giết, trận này, không phải ngươi chết thì ta chết, ra tay càng lúc càng tàn ác hơn.
Năm ngón tay nắm vào hư không, trong tay bọn áo đen nháy mắt đã nhiều thêm một thanh tuyệt thế binh khí thuận tiện. Đại đao mang khí tím uy phong lẫm liệt, khí thế ngất trời. Ngân thương sáng loáng lập lòe ánh tím, hô mưa gọi gió…
Đất trời mù mịt, gió cuốn mây tuôn.
Tia máu trong mắt Phượng Cửu Ca ngày càng đậm, áp lực mạnh mẽ phía sau người ngày càng lớn dần như xoáy nước, không ngừng đem nàng kéo vào trong vùng mắt xoáy nguy hiểm.
Nàng cắn chặt răng, ra quyết tâm, tay phải giương đao, như muốn bổ xuống!
“Ngươi điên rồi!”
Con ngươi đỏ sậm mang sát khí ngất trời, tiếng rống giận xuyên thấu tận chín tầng mây.
Phượng Cửu Ca nhìn Vân Ngạo Thiên nhưng bàn tay vẫn tiếp tục nắm chặt lấy Tru Hồn, ngây ra nửa giây, lúc này mới nhanh chóng nhấc đao lên. Giương mắt liếc hắn sắc lẹm một cái, giọng không nóng không lạnh: “Đừng quản chuyện người khác!”
Nàng tự chặt ngón tay để bảo vệ mình, dù sao so với mạng sống này vẫn đỡ lỗ vốn hơn.