Bạn đang đọc Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo: Chương 16: Ai Sợ Kẻ Đó Là Chó
CHUYỂN NGỮ: TỬ SA
“Vậy cứ thử xem!” Sát khí trong mắt Vân Ngạo Thiên bỗng dưng trở nên nồng đậm, bờ môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, để lộ ra vẻ cương nghị của một nam nhân đầy ý chí kiên cường.
“Núp ở phía sau ta.” Cẩn thận nhắc nhở Phượng Cửu Ca một câu, hai tay hắn giơ lên, quả cầu ánh sáng sắc lam được ngưng kết từ những viên cầu lam lớn nhỏ vừa rồi, toàn bộ đều đang trôi nổi bồng bềnh ở lưng chừng không trung, tuyệt đối có thể so với hiện tượng cực quang* còn đẹp hơn nhiều lần.
*Cực quang: là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh.
Có người chống đỡ cho còn không tốt sao?
Phượng Cửu Ca nghe vậy cũng không tranh luận gì, dưới chân khẽ động, nhanh chóng lánh ra phía sau người Vân Ngạo Thiên, Tru Hồn che ở trước ngực, trầm tĩnh đảo mắt nhìn chín gã áo đen đang vây xung quanh.
Áo choàng màu đen đầy âm tà theo gió lạnh điên cuồng bay giữa không trung, chín luồng khí tím bỗng dưng tuôn ra cuồn cuộn như sóng trào, sóng to gió lớn tuôn trào mãnh liệt mà tới.
Mười ngón tay khép lại trước ngực, khí tím trong tay xoay vần.
Động tác của chín gã áo đen cực kỳ thống nhất, vầng sáng màu tím từ trong lòng bàn tay bọn họ dần dần khuếch tán, khoảng chừng nửa khắc đã đem khu vực này ngăn cách với bên ngoài thành hai thế giới riêng biệt.
“Suy cho cùng cũng là Thiên Nguyên trận!”
Ánh mắt sắc bén của Vân Ngạo Thiên ngày càng nghiêm trọng, hai tay xuất ra một chiêu Cuồng Lãm, gân xanh trên cánh tay nổi lên, trên mi tâm đang nhíu chặt từ từ kết lên một tầng băng sương mỏng manh. Mà tầng băng sương kia, đang từng bước kéo dài đến cổ, rồi lan rộng đến lồng ngực…
Bốn phía xung quanh hắn, quả cầu ánh sáng lam sắc hiện lên mang theo hoa lửa màu trắng bạc, nghe theo bàn tay vung lên của hắn, liều mạng va mình vào viên cầu màu tím đang bao lấy đám bọn chúng, như là muốn tìm kiếm cái gì đó để phá bỏ.
Quầng sáng màu tím lam giao nhau, tiếng “binh binh bang bang” vang ù cả tai.
Thế tiến công của Vân Ngạo Thiên đang bị chèn ép dưới một sức mạnh lớn hơn, giống như loài giun dế đầu với sao trời, những quả quang cầu lam sắc vô vọng nện lên trên vách tường vô hình màu tìm, ra sức vật lộn, nhưng vẫn không làm xê dịch được một chút khí thuẫn* nào.
*Khí thuẫn: màn chắn, lá chắn bằng khí
“Giãy giụa vô ích thôi, Ngô hoàng thánh dụ*, chỉ cần ngươi đồng ý thần phục Ngô hoàng, đỉnh Vân Thiên vẫn là của ngươi!” Giọng nói trầm thấp âm lãnh của một gã áo đen phía đối diện, mơ hồ như mang theo một tia hưng phấn khó hiểu.
*Thánh dụ: người trên bảo người dưới gọi là dụ, thánh dụ chỉ sự căn dặn một cách tôn kính
Cùng lúc đó khí diễm bốn phía mạnh thêm, giống như có vô số tảng đá lớn nặng ngàn cân* dồn ép vào chính giữa, mang theo cái sức mạnh có thể nghiền nát mọi thứ.
*Cân: ở đây là ta thay thế cho chữ quân để đọc cho suông câu, dễ hiểu. Bản gốc tác giả xài đơn vị quân chứ không phải cân, 1 quân = 30 cân, đây là đơn vì đo trọng lượng thời xưa của người Trung Quốc
Phượng Cửu Ca cho dù được khí thuẫn của Vân Ngạo Thiên bao bọc, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ được sức ép từ bốn phía ngày càng tăng. Nàng dùng Tru Hồn chặn bớt một nửa áp lực phía trước, nửa áp lực còn lại kia lại cũng đủ đem nàng kéo xé đến biến dạng.
Không ổn rồi! Cứ như vậy mình thế nào cũng phải theo cái tên nam nhân này biến thành phấn Mi, tan thành mây khói mất thôi!
Phượng Cửu Ca nàng rất luyến tiếc sinh mạng đây, thật không dễ dàng gì mới một lần nữa có được cái mạng nhỏ này, cũng không thể mất đi vô duyên như vậy!
Thu đao xoay người, giơ hai tay lên, một cổ khí tức màu trắng lưu chuyển trong lòng bàn tay Phượng Cửu Ca, sau đó dần dần lan rộng ra toàn thân. Mà khí tím phía sau người kia sắc nhọn như đao, sau khi không bị ngăn trở, toàn bộ ập về phía sau lưng nàng.
Á—— đau!
Cắn chặt răng, hai mắt bị sự nguy cấp bức cho đỏ rực, nàng xuất ra hai chưởng, truyền vào phía sau lưng Vân Ngạo Thiên, đem sức mình cấp thêm cho hắn.
Vân Ngạo Thiên hơi sửng sờ.
Hắn tưởng nàng vận công để đánh lén hắn.
Hắn hiện tại bị thương, dùng hết sức cũng ngăn không nỗi áp lực Thiên Nguyên trận của chín tên kia, càng không nói đến là phải đi đối phó với kẻ khác. Nếu bây giờ nàng ra tay với hắn, hắn tuyệt đối sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
Thế nhưng nguồn sức mạnh sau lưng lại cuồn cuộn không dứt chảy vào trong người, giống như một cổ nước ấm, ngấm khắp toàn thân.
Nàng đang giúp hắn!
Hắn tuyệt đối có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này của nàng, cho dù đang đưa lưng về phía nàng. Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tiếng máu thịt trong người gặp phải gió đao mưa kiếm, tiếng da dẻ bị cắt chém đều truyền vào tai hắn một cách rõ ràng.
“Đừng sợ.”
Cứ như một lời an ủi ôn nhu, lại chỉ là trong phút chốc, nhanh đến mức dường như chỉ là một ảo giác chợt thoáng qua trong không khí.
Trong lúc này, khóe miệng mang theo tia máu tươi của Phượng Cửu Ca hiếm khi nhếch lên, đáp lại một câu: “Ai sợ kẻ đó là chó con.”