Hắc Bạch Phong Vân

Chương 53: Mượn đao giết người


Đọc truyện Hắc Bạch Phong Vân – Chương 53: Mượn đao giết người

Cốc Thiên Vân gật đầu nói :

– Vậy thì đúng rồi. Người này nổi tiếng là lão hồ ly, sao thiếu hiệp lại cùng lão kết giao bằng hữu?

Lục Văn Phi than thở :

– Chỉ trách tại hạ nhất thời hồ đồ, đi vào con đường của lão đã vạch sẵn. Lão tự xưng là bằng hữu của tiên phụ, hơn nữa lại biết ám hiệu trên kim bài, cho nên tại hạ mới mắc mưu của lão.

Cốc Thiên Vân nói :

– Được rồi không cần nói nữa. Còn may lão không biết huyền cơ bên trong, nếu không mới đúng là mắc mưu của lão.

Lục Văn Phi vội hỏi :

– Trong kim bài còn có huyền cơ sao?

Cốc Thiên Vân gật đầu nói :

– Kim bài tổng cộng có ba miếng phân cho ba vị giáo sứ bảo quản. Ba người này hợp lại mới biết được ảo mật huyền cơ bên trong.

Lục Văn Phi có vẻ tỉnh ngộ :

– Tình thế trước mắt ngư long hỗn tạp khó phân. Tiền bối sẽ bố trí như thế nào?

Cốc Thiên Vân trầm tư hồi lâu “hừ” một tiếng nói :

– Đám người này tâm địa bất hảo không những chỉ dòm ngó bảo tàng, hơn nữa còn có ý đồ thôn tính địa vị của Châu Y môn.

Lão thở dài nói tiếp :

– Lại thêm có người truyền xuất tin tức bảo tàng xuất hiện ở Thái Hành thu hút người giang hồ từ bốn biển năm non đến đây khiến tình thế càng thêm phức tạp.

Lục Văn Phi nói :

– Theo tại hạ suy đoán, đám người giang hồ này đến đây trừ tham vọng chiếm đoạt ảo tàng cùng mật cấp ra tuyệt không hỏi đến những chuyện phức tạp bàng quang.

Cốc Thiên Vân cười nói :

– Thiếu hiệp biết một lại không biết hai, lão phu không kỳ vọng bọn người này chủ trì công đạo hơn nữa tin tức lần này lan truyền khắp nơi thì người mà Tấn vương phó thác năm đó cùng hậu nhân của người nhất định cũng phải nghe được ít nhiều tin tức.

Lão nghiêm mặt nói :

– Định kỳ do lão hủ ước hẹn đã qua rồi vẫn không thấy thế tử đến thực khiến lão lo lắng. Lão nghĩ đáng lẽ họ đã đến lâu rồi.

Lục Văn Phi nói :

– Điều này, tiền bối bất tất lo lắng, tại hạ nghĩ sớm tối họ cũng sẽ đến đây.

Cốc Thiên Vân lắc đầu buồn phiền nói :

– Trễ rồi! E rằng đã không còn kịp nữa.

Lục Văn Phi hỏi :

– Lẽ nào tình thế lại khẩn cấp đến như vậy sao?

Cốc Thiên Vân thở dài :

– Người tự xưng Yên Sơn công chúa quả thực lợi hại. Nàng ta khiến cho người của các phái đều biết rõ ràng quyển bí kíp đó nhất định ở trong cổ lăng hơn nữa họ cũng biết rằng giữ gìn cổ lăng này chỉ có lão phu và A Phúc hai người.

Lục Văn Phi hỏi :

– Cho là bọn họ cũng biết cả thì có thể làm gì?

Cốc Thiên Vân nói :

– Theo lão phu đoán định, không lâu nữa bọn họ sẽ tấn công cổ lăng.

Lão lắc đầu nói tiếp :

– Đến giờ lão hủ còn chưa nghĩ ra biện pháp chống ngăn.

Lục Văn Phi phẫn nộ :

– Tình thế như vậy chỉ còn biện pháp dùng toàn lực chống ngăn.

Cốc Thiên Văn ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói :

– Lão phu cũng chỉ còn cách dùng toàn lực đối kháng nhưng liều mạng lần này chính là đã lọt vào mưu kế của ma nữ kia.

Lục Văn Phi không hiểu hỏi :

– Tiền bối càng nói, tại hạ càng hồ đồ. Lẽ nào Yên Sơn công chúa lại muốn chúng ta cùng nàng động thủ?


Cốc Thiên Vân thở dài nói :

– Thế thì không phải. Người phát động công kích cổ lăng không phải là nàng ta mà là Bích Trần trang, Hắc Long bang, bọn người của Phương Thế Trần. Lúc đó, nàng ta bàng quang tọa thị, thừa cơ ngư ông đăc lợi.

Lục Văn Phi nói :

– Hắc Long bang và người của các phái không phải là người của nàng ta. Có điều này tại hạ còn nghi ngờ Châu Y môn có phải là người của nàng không?

Cốc Thiên Vân nói :

– Việc này không thể dùng hai ba tiếng nói mà có thể giải thích rõ ràng.

Lão nhìn Lục Văn Phi chăm chú nói :

– Nếu thiếu hiệp có lòng vì cố chủ mà tận tâm tận lực thì mau đi mời lệnh sư đến đây.

Lục Văn Phi nhăn nhó nói :

– Việc này…

Cốc Thiên Vân nói :

– Nếu có chỗ nào không tiện, lão phi cũng không miễn cường thiếu hiệp.

Lục Văn Phi vội nói :

– Không phải là không tiện mà là lão nhân gia không có ở Thái Hành.

Cốc Thiên Vân lập tức đứng dậy nói :

– Nếu đã như vậy việc này nhất thiết không cần nói nữa.

Lục Văn Phi đỏ mặt ấp úng :

– Tiền bối đừng hiểu lầm gia sư lão nhân gia.

Cốc Thiên Vân nói :

– Lão phu cả đời chưa từng cầu cạnh ai, dù nay đang gặp nguy nan, lão phu tự tin đủ sức ứng phó. Đi đi, đừng để lão phu nổi giận.

Lục Văn Phi đang định giải thích, Cốc Thiên Vân đã khoát tay lia lịa nói :

– A Phúc, tiễn khách!

A Phúc kéo Lục Văn Phi nói :

– Đi thôi, gia chủ đã nói tiền khách đừng tự chuốc lấy phiền hà.

Lục Văn Phi có miệng khó nói, đè nén nỗi uất ức, than thở bước ra ngoài. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng than của Cốc Thiên Vân :

– Xem ra trường tranh đoạt này khó tránh khỏi.

Lục Văn Phi lo lắng thấp giọng hỏi A Phúc :

– Tiền bối có biết Cốc lão tiên sinh kiếm gia sư vì việc gì không?

A Phúc mặc nhiên không đáp cứ thoăn thoắt đi đến cửa động mới lên tiếng :

– Cổ lăng này đã từng được Tiên vương dốc tâm bố trí, nếu có người mạo muội tiến vào nhất định sẽ chuốc lấy họa sát thân. Chủ nhân vì biết lệnh sư vang danh bốn cõi người giang hồ tín phục, ý muốn mời lệnh sư xuất hiện khuyên nhủ những người vào cỏ lăng, nay lệnh sư không có ở Thái Hành thì không còn ai đủ khả năng để khuyên ngăn.

Lục Văn Phi đang định hỏi tiếp, A Phúc đã mở cửa động thôi thúc nói :

– Đi mau đi. Lão hủ không có nhiều thời gian nói chuyện cùng thiếu hiệp!

Lời nói vừa dứt, mấy tiếng ầm ầm vang lên động môn đã đóng chặt, Lục Văn Phi lòng thấy khẩn trương, chàng cảm thấy Hạ Long Tường vì lòng tham lam muốn đến Thái Hành đoạt bảo. Môn phái của Hạ Long Tường trên giang hồ được trọng vọng xem như nhất tôn bang phái, nếu nay bọn họ ngang nhiên tấn công vào cổ lăng sẽ phát sinh thương vong không ít thật là tổn thất cho võ lâm nên chàng vừa rời khỏi động thì tức tốc phi thân về phía cổ lăng, không lâu xa xa đã nhìn thấy trước cổ lăng bóng người chập chờn xôn xao, chàng biết đã có người tấn công cổ lăng, chàng càng gấp rút gia tăng công lực phi thân như điện xẹt về phía trước. Đến cổ lăng thì thấy Phương Thế Trần đang lĩnh xuất bọn Châu Y võ sĩ thuộc hạ của lão cùng Tứ đại hoàng y hộ pháp tấn công vào cổ lăng.

Yên Sơn công chúa an nhàn ngồi trên một phiến đá, thấy chàng đi đến vẫy vẫy tay đến.

– Lục Văn Phi đến đây, bổn cung có lời muốn hỏi!

Lục Văn Phi phi thân đến trước mặt nàng :

– Cô nương có điều gì xin nói mau, tại hạ hiện có việc khẩn yếu.

Yên Sơn công chúa yên lặng một lát rồi mới mỉm cười :

– Ngươi có việc gì khẩn yếu?

Lục Văn Phi chỉ Phương Thế Trần nói :

– Tại hạ gọi bọn họ mau đình chỉ việc tấn công cổ lăng.


Yên Sơn công chúa “hừ” lạnh một tiếng nói :

– Lão Cốc tặc quá đáng, hắn đã dùng mật cấp gia mà lừa gạt bổn cung, ta muốn nhịn mà không nhịn được.

Lục Văn Phi ngửa mặt lên trời cười lớn nói :

– Cô nương tự vấn đủ tài năng để thu được thắng lợi không?

Yên Sơn không lộ chút tình cảm nói :

– Đêm nay, lão tặc đó đã khơi dậy nỗi căm hận trong lòng mọi người khiến các phái đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối phó với cổ lăng.

Nàng nhìn Lục Văn Phi một hồi, rồi tiếp :

– Hiện Hắc Long bang, Kim Lăng Tạ gia, Xuyên Tây Trương môn, từ mật cốc tiến công. Bích Trần trang từ hậu lăng tiến vào, Châu Y môn từ chính diện đánh tới. Lão tặc Cốc Thiên Vân dù có ba đầu sáu tay cũng không chạy khỏi chết.

Lục Văn Phi cười nhạt :

– Theo tại hạ thấy, người chết khong phải là Cốc Thiên Vân.

Yên Sơn công chúa nét mặt thoáng trắng bệch, thóng mắt lấy lại thái độ, bình thường nói :

– Dù cho bên nào đắc thắng đều vô can với ngươi. Theo ta, ngươi đừng xen vào là tốt nhất.

Lục Văn Phi ngoảnh đầu lại xem thấy đoàn người Phương Thế Trần đã mở được thạch môn của cổ lăng tiến vào đến “Ngự Quan hành”. Chàng khẩn trương cao giọng gọi :

– Các người mau lui ra, ai vào tất chết.

Yên Sơn công chúa lạnh lùng nói :

– Ngươi thật đúng là người xem bình thư mà rơi lệ, khổ cái khổ của ngươi, thật đáng tức cười.

Lục Văn Phi tức giận nói :

– Ngày nay, tại hạ mới biết lòng dạ cô nương ác độc như vậy.

Dứt lời chàng phóng người lên trước.

Một bóng người loáng lên. Yên Sơn đã chặn đường của chàng, giọng lạnh như băng nói :

– Ngươi đi đâu?

Lục Văn Phi nói :

– Đương nhiên là đi thông trí cho Hạ bang chủ, kẻo bọn họ bị lầm mưu.

Yên Sơn công chúa cười hắc hắc nói :

– Đã trễ rồi, ngày mai hãy đến đây thu lấy xác của bọn chúng.

Lục Văn Phi nộ khí đùng đùng, cao giọng hét :

– Chỉ cần Lục mỗ này còn có ba phần hơi thở cùng không để ngươi toại nguyện ác tâm.

Yên Sơn công chúa sầm mặt nói :

– Bổn cung vốn không có ý giết người, chỉ hận là ngươi tự tìm tử lộ.

Lời chưa dứt, tay áo phất lên lộ mấy ngón tay ngọc điểm thẳng vào hai huyệt Kỳ Môn và Nhi Căn của chàng. Lục Văn Phi trầm giọng hét lớn :

– Vị tất đã như vậy.

Chàng ưỡn người tay tả phong tỏa phía ngoài, tay hữu xòe ra gạt phắt ngọc chỉ của Yên Sơn.

Yên Sơn công chúa một chỉ không trúng đích lại không phát chiêu tiếp, nhẹ nhàng bay lên, trở về trên phiến đá nàng vừa ngồi đưa tay ra hiệu.

Lục Văn Phi thấy nàng không đánh mà lui thì lấy làm lạ. Chợt thấy bón bề kiếm quang lấp loáng, thì ra bốn nữ tỳ đã phân bốn góc mà đánh tới. Chàng biết dụng ý của đối phương là vây khốn mình, lập tức tuốt kiếm khỏi vỏ phong tỏa quang người rồi xuất chiêu “Mai Khai Ngũ Độ”. Bốn nữ tỳ vốn được cao nhân chỉ điểm, kỹ thuật hợp kích ưu việt nhưng họ thấy kiếm quag của chàng như sóng cuộn gió gào chống trả tứ phía nên bọn họ cùng lúc huy động trường kiếm phát ra từng hàng kiếm hoa tua tủa vây chặt Lục Văn Phi.

Lục Văn Phi không nén được giận, trường kiếm trong tay gia tăng thêm mấy phần công lực triển khai tuyệt học sư môn mà xung đột trong làn kiếm quang.

Trong lúc chàng tả xung hữu đột, tự nghĩ rằng bốn nữ tỳ này dù kiếm thuật tinh thông cũng khó chống lại, kiếm thế mang chín thành chân lực của mình, nào ngờ kiếm thức của bốn nữ tỳ phối hợp chặt chẽ. Bốn trường kiếm nhất tề loang loáng như chỉ một người đánh ra, chàng vừa tránh được hai trường kiếm trước mặt thì hai trường kiếm phía sau đã bổ đến bên người. Chàng tiến lùi khẩn cấp hàm răng nghiến chặt, gập rút như cuồng phong bão vũ, hai điện kinh lôi.

Lục Văn Phi liên tiếp đánh ra hơn mười chiêu không chỉ không xông ra được vòng vây mà còn bị tấn công đến tay chân lúng túng. Chàng nghĩ ngay cả bốn tỳ nữ mình không thu phục sao còn làm được những chuyện trọng đại. Trong lúc vội càng, kiếm thức biến đổi, chàng sử dụng mấy chiêu tà môn kiếm pháp mà Bạch Hồ Tử sơ truyền. Lần biến hóa kiếm thức này càng khiến kiếm chiêu của bốn nữ tỳ vùng vẫy mạnh mẽ hơn.

Yên Sơn công chúa cười khanh khách châm chọc :

– Ngươi quả thật là múa rìu qua mắt thợ tự chuốc lấy khổ nạn.


Lời nói vừa dứt thì bỗng một đạo kim quang từ phái một mỏm núi cao hơn mười trượng xẹt xuống mặt đất “Tang” một tiếng, vật này rơi trước mặt Công chúa chứ không vướng trên đá của nàng ngồi.

Yên Sơn công chúa giật mình, thì ra đó là một cái lông vũ màu xanh, dài không quá một tấc, nàng bất giác biến sắc mặt.

Một cái lông vũ nhỏ nhắn, nhẹ như vậy lại từ trên đỉnh núi cao ném xuống lại không vướng vào phiến đá nào đủ thấy người này công lực thâm sâu không sao kể xiết. Yên Sơn công chúa trầm tư một lát, biết người này chỉ muốn thị uy, thế nên cất giọng gọi :

– Dừng tay!

Bốn nữ tỳ vừa nghe vội cùng nhau thu kiếm lui ra mấy bước, tất cả đều nhìn về phía Yên Sơn công chúa.

Lục Văn Phi lấy lạ lùng, chàng không biết vì sao Yên Sơn công chúa lại ra lệnh ngừng chiến, đương nhiên chàng không biết việc xuất hiện của chiếc lông vũ màu xanh. Yên Sơn công chúa chậm rãi nói :

– Lục Văn Phi, ngươi đi đi. Bổn cung không có ý làm khó ngươi.

Lục Văn Phi “hừ” một tiếng nói :

– Tại hạ không nhận thịnh tình này, hẹn một ngày khác cùng phân cao hạ.

Yên Sơn công chúa nói :

– Việc sau này về sau hãy nói. Ngươi đi đi!

Lục Văn Phi có việc khẩn yến nên tra kiếm vào vỏ, cấp tốc chạy đi.

Yên Sơn công chúa thở dài, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi rồi ngoảnh mặt nói với nữ tỳ đứng phía sau :

– Ngươi mau đi bảo Phương Thế Trần trở ra, nếu không sẽ không còn kịp nữa!

Xuân Mai mặt lộ vẻ nghi hoặc muốn nói lại thôi. Nàng thật chẳng biết chủ nhân đang tính cái gì, một lát muốn mượn đao giết người, một lát lại có vẻ thương hại bọn này. Tuy là nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn vâng lời hành động Lúc nàng vừa chạy đến cách lăng hai mươi bước thấy lăng môn đã mở, hai người một trước một sau từ trong bước ra. Đi trước là Phương Thế Trần, đi sau là đại hán râu rậm Điền Uy, trên lưng còn cõng thêm một người.

Yên Sơn công chúa thở dài lẩm bẩm :

– Quả nhiên không ra khỏi dự liệu.

Phương Thế Trần cùng Điền Uy bước chân thoăn thoắt, chớp mắy đã đến trước mặt Yên Sơn, khom người nói :

– Thuộc hạ vô năng, những người tùy tùng đều bị thất hãm trong nội lăng.

Yên Sơn công chúa chỉ Điêu Uy hỏi :

– Người trên lưng của ngươi là ai?

Điền Uy nói :

– Người này mà Vương Mãnh, một trong Tứ đại hộ pháp.

Yên Sơn công chúa gật đầu hỏi :

– Bị thương thế thào? Thương thế trầm trọng không?

Phương Thế Trần nói :

– Gã bị cơ quan cổ lăng chấn thương nội phủ.

Lão liếc nhìn Vương Mãnh rồi nói tiếp :

– E rằng trong thời gian ngắn khó trị lành nội thương.

Yên Sơn công chúa sầm mặt nói :

– Lão thân là Tổng hộ pháp, thuộc hạ đều bị thất hãm, còn lão an nhiên vô sự điều này giải thích ra sao?

Phương Thế Trần ấp úng :

– Điều này….

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

– Không cần nói điều này, điều kia, bổn cung hạn định cho lão đêm nay bắt giết cho được Cốc Thiên Vân lấy công chuộc tội.

Phương Thế Trần nhăn nhó nói :

– Cáo bẩm Công chúa, bắt giết Cốc Thiên Vân thuộc hạ dựa vào toàn lực có thể thực hiện được nhưng lão giờ đây ở trong cổ lăng, chúng ta lại không có cách tiến vào nên đành bó tay.

Yên Sơn công chúa nghiêm khắc nói :

– Bổn cung đã lệnh xuất, lão phải theo đó mà hành sự!

Phương Thế Trần cảm thấy một luồng nộ khí xông lên sầm mặt đáp :

– Công chúa, người phải tự hiểu, đừng nói lai lịch thân phận của người còn chưa minh bạch dù là chân mạng Công chúa cũng phải chờ đến sau khi tiếp chưởng đại vị mới có quyền phát lệnh, nên lệnh vừa rồi lão không thể tiếp nhận.

Yên Sơn công chúa nghiên nghị, cười nhạt nói :

– Lão có biết vì sao bổn cung còn chưa tiếp chưởng đại vị không?

Nàng ngừng một chút, chăm chú nhìn Phương Thế Trần rồi tiếp :

– Theo bổn cung biết, trong bổn Môn chưa hề có danh hiệu Tổng hộ pháp.

Phương Thế Trần lạnh người, sắc mặt biến đổi.

Yên Sơn công chúa thấy Phương Thế Trần nhăn nhó nên nghiêm sắc mặt nói :

– Bổn cung theo di huấn của Tiên vương khoan dung đãi người. Lúc này nếu lão quả có lòng trung thành vì bổn cung hành sự, những việc khác không truy cứu đến.


Phương Thế Trần lòng hoang mang bất định, hồi lâu không lên tiếng. Yên Sơn công chúa lại nói :

– Cổ lăng đã được Tiên vương dày công bố trí, lão Cốc tặc phát động cơ quan, kẻ tiến vào khó thoát khỏi nguy nan.

Ngừng một lát, nàng lại nói :

– Như vậy cũng được. Sau khi bọn Hạ Long Tường, Tạ Thanh Văn bị trừ khử đi cũng bớt đi cho chúng ta một phần lo lắng. Nếu quả lão có thành tâm vì bổn cung mà hành sự, ta đã có biện pháp tìm được Cốc lão tặc.

Phương Thế Trần trầm tư một hồi rồi nói :

– Thuộc hạ quyết không hai lòng.

Yên Sơn công chúa gật đầu nói :

– Bổn cung tin lão lần này. Việc không thể chậm trễ, tất cả theo ta.

Nàng dứt lời liền đứng dậy đi trước mà lĩnh xuất bọn họ.

Lúc này Lục Văn Phi sau khi rời khỏi cổ lăng vội chạy nhanh về phía mật cốc. Chàng hy vọng bọn Hạ Long Tường chưa kịp tiến vào mật đạo trước khi chàng đến nơi để kịp thời ngăn chặn nên trên đường vội vã phi thân nhưng khi chàng đến được bên ngoài mật cốc đã trễ một bước. Trong cốc chỉ còn lại một mình Hạ Long Tường đứng đó, chàng phi thân vội đến nói :

– Hạ bang chủ, huynh đệ của quý Bang phải chăng đều đã tiến vào cổ lăng?

Hạ Long Tường gật gật đầu than thở :

– Cả đời chưa từng sai lầm, nào ngờ nay lại trúng phải kế mượn dao giết người của ma nữ.

Lục Văn Phi kinh ngạc hỏi :

– Bang chủ đã sớm biết đây là âm mưu cảu nàng ta, cớ gì lại muốn đi vào?

Hạ Long Tường lại than thở :

– Cũng là vì lão hủ nhất thời không quan sát tinh tường nay xảy ra sự thất cơ như vầy, hối cũng chẳng kịp.

Lục Văn Phi suy nghĩ một lát, rồi nói :

– Chúng ta đi tìm Cốc lão, thỉnh cầu lão phóng thích họ.

Hạ Long Tường nói :

– Với năng lực của lão phu, thực chẳng có cách nào vào lăng. Biện pháp này theo lão không thể thực hiện.

Lục Văn Phi lại nói :

– Chúng ta thử xem. Bang chủ xin theo tại hạ.

Hạ Long Tường nói :

– Người này hành sự nghiêm túc, e rằng không được.

Lục Văn Phi nói :

– Không lo. Chúng ta chỉ cần tận lực tận tâm làm điều nhân đức.

Lục Văn Phi dựa vào con đường mà chàng nhớ A Phúc dẫn đi, cứ theo đó mà tiến bước. Xa xa đã thấy đám loạn thạch. Đột nhiên chàng thất thanh la lớn :

– Không xong, sao bọn chúng cũng biết mật động này?

Hạ Long Tường ngước mắt nhìn xem thì thấy Tang Tử Bật đang thình lình xuất đám Huyền y võ sĩ tấn công về phía chủ tớ Cốc Thiên Vân. Chúng lại dùng toàn Loan đao là sở trường của Châu Y môn, lão kinh hãi hỏi :

– Bích Trần trang sao lại là Châu Y môn?

Hai người đã nhìn thấy xảy ra chuyện vội tăng công lực vào cước bộ phi thân về phía hiện trường.

Lục Văn Phi thiên tính nghĩa hiệp, thấy chủ tớ Cốc Thiên Vân bị vây khốn, trong lòng nổi lên tâm trạng tương đồng xem bọn Tang Tử Bật như kẻ đại địch, chàng hét to một tiếng trường kiếm lăm lăm trong tay, nhảy bổ vào trong đao trận. Tang Tử Bật đang dương dương tự đắc, chợt thấy Lục Văn Phi từ trong đao trận đánh ra, lão không nhịn được cười lớn nói :

– Tang mỗ chưa từng thấy qua thế gian này lại có người không biết tự lượng sức mình như vậy.

Lục Văn Phi tả xung hữu đột nhưng bị đao quang loang loáng chói mắt vây chặt. Lục Văn Phi hận bọn này không có chút lương tâm hét to một tiếng triển khai chiêu “Mai Hoa Ngũ Phúc”.

Trong lúc Lục Văn Phi vùng vẫy trong đao trận, bỗng xuất hiện một đoàn người, đi đầu là Yên Sơn công chúa.

Tang Tử Bật thấy bọn họ đến, lão cười nhạt với Yên Sơn công chúa nói :

– Cô nương, kế mượn đao giết người thật không tệ.

Yên Sơn công chúa sầm mặt nói :

– Lão đừng có được chút tiện nghi mà giở giọng cao ngạo, tình thế trước mắt hươu chết vì tay ai còn chưa đoán định được.

Tang Tử Bật mục quang hướng về Hạ Long Tường nói :

– Người các phái ở Trung Nguyên đều bị nàng gạt mà tiến vào cổ lăng, bọn họ có thể tha cho cô nương sao?

Yên Sơn công chúa giận dữ nói :

– Bổn cung lừa gạt họ chuyện gì? Người của bổn Môn không phải cũng đều thất hãm nơi cổ lăng sao?

Tang Tử Bật mỉm cười nói :

– Đó không phải là thuộc hạ chân chính của cô nương!

Yên Sơn công chúa nhổm người chấn động nói :

– Lão nói bậy gì vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.