Đọc truyện Hắc Bạch Phong Vân – Chương 52: Mật cấp khó lường
Trịnh Trọng Hổ gật đầu đưa mắt nhìn xem thì thấy Điền Uy cử Loan đao “Vù vù” phát gió, dùng toàn chiêu thức ngụy dị tấn công, liên tiếp kích luôn mấy thức khiến Lục Văn Phi bị rơi vào trong một màn đao quang, bất giác lão nhíu đôi mày, lại thấy Lục Văn Phi vận kiếm như bay, chớp loáng từng đạo kiếm quang tua tủa nghinh tiếp đao lực. Trong đấu trường không ngừng vang lên những tiếng keng kẻng của kim loại va chạm nhau, chỉ thấy hai bóng người chập chờn trong làn đao quang kiếm ảnh không thể phân biệt người nào. Trịnh Trọng Hổ không còn nhẫn nại, trường kiếm tuốt ra định xông lên tiếp ứng.
Bất ngờ, kiếm thức của Lục Văn Phi biến chuyển, thế kiếm từ từ chậm lại, vừa rồi kiếm quang của chàng liên tiếp phát ra từng luồng kim ngân lóe mắt vùng vẫy như bay chung quanh người mà giờ này tả một kiếm, hữu một kiếm chậm rãi, tạp loạn không ra chiêu thức, càng đánh càng chậm một cách dị thường, nhưng cũng thật quái lạ, đao thế của Điền Uy dũng mãnh như vậy lại bị kiếm pháp loạn động không ra chiêu này của Văn Phi khống chế.
Những người trong hiện trường đều là tay lão luyện giang hồ, võ thuật thâm hiểu, khi tỉ mỉ quan sát kiếm pháp mà Văn Phi sử dụng thì thấy đây là loại kiếm pháp thần kỳ, hiếm thấy trên giang hồ. Mỗi chiêu xuất ra thần ảo tuyệt luân.
Điền Uy hiện tại đã bị kiếm pháp này khống chế hoàn toàn. Loan đao tuy vẫn còn dũng mãnh vô song nhưng đó chỉ là đi theo kiếm thế mà thôi. Tình hình này, quần hùng đều thấy rõ không ai là không kinh ngạc.
Trong lúc Lục Văn Phi đang chiếm thượng phong, đột nhiên có một giọng nói lảnh lót cất lên :
– Điền Uy, ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau lui ra.
Lúc này mọi người mới phát giác ra Yên Sơn công chúa đã đến tự lúc nào, đang quan sát trận chiến giữa hai người. Thân pháp của nàng thật đáng kinh ngạc.
Sau khi Yên Sơn công chúa gọi Điền Uy trở lại, đôi mắt bồ câu nhìn quét tứ phía, lãnh đạm nói :
– Đây là gia sự của bổn Môn, chư vị nghĩa hiệp bất tất lưu lại đây, xin tất cả lui về.
Hạ Long Tường, Tạ Thanh Văn là chủ một phái, công phu hàm dưỡng rất cao, tai nghe những lời này tuy tức tối nhưng không tiện phát tác.
Trương nhị tẩu giận dữ nói :
– Đừng nói ngươi không phải hậu nhân Tấn vương dù cho là phải cũng không được nói với lão thân như vậy.
Yên Sơn công chúa chậm rãi nói :
– Xem ra không cho các ngươi chịu một chút khổ nhục thì các ngươi không chịu đi.
Dứt lời lớn tiếng nói :
– Đuổi bọn này cho ta.
Nàng vừa dứt lời bốn phía đồng thanh đáp lời ầm ầm như sóng dậy. Bốn Hoàng y võ sĩ dáng người cao to, phi thân vào giữa hiện trường chính là Tứ đại hộ pháp vừa rồi xuất hiện tại cổ lăng.
Tạ Thanh Văn hơi chấn động, còn chưa mở miệng thì thấy Phương Thế Trần tay cầm tẩu thuốc phi thân đến, cao giọng nói :
– Lão phu phụng mệnh trục xuất những kẻ nhiễu sự, hy vọng chư vị mau rời khỏi nơi đây tránh tổn thương hòa khí đôi bên.
Trương nhị tẩu nộ khí đùng đùng thét :
– Cái gì? Đây đâu phải đất đai của hoàng cung. Ngươi dựa vào cái gì mà đuổi bọn ta?
Phương Thế Trần lãnh đạm nói :
– Chuyện trên giang hồ thị phi khó mà phân rõ, nhưng có một đạo lý bất di bất dịch.
Trương nhị tẩu “Hừ” một tiếng nói :
– Bọn người như ngươi cũng nói đến đạo lý sao?
Phương Thế Trần cười ha ha cuồng ngông nói :
– Đạo lý mà lão phu luôn tuân thủ là mạnh được yếu thua bất chấp thủ đoạn.
Trương nhị tẩu giận dữ cười gằn nói :
– Ngươi có thủ đoạn gì cứ đem hết ra, hôm nay lão thân muốn xem bản lãnh ngươi có được bao nhiêu.
Phương Thế Trần cười lạnh nhạt ra hiệu cho Tứ đại hộ pháp hoàng y đang đứng bên mình.
Đại hán có khẩu âm phương Nam chẳng nói chẳng rằng, bước lên một bước cử đao bổ xuống đầu Trương nhị tẩu.
Trương nhị tẩu tức giận nói :
– Ta muốn xem các ngươi cuối cùng có bản lãnh gì?
Nhị tẩu hoành ngang châu trượng quét mạnh ra, đao pháp mà Hoàng y võ sĩ sử dụng kỳ quái vô cùng. Vừa thấy đao quang loáng lên, châu trượng đã quét vào khoảng không. Một màn đao quang lạnh lẽo đã đến trước mặt. Một trượng quét vào khoảng không của Nhị tẩu đã bị mất đà, Nhị tẩu vội lui người về phía sau.
“Vù” một tiếng, chiêu thứ hai của võ sĩ mang theo hàn quang quét ngang lưng của Nhị tẩu.
Đối với đao pháp của Hoàng y võ sĩ, Trương Nam từ lâu đã e dè nay Trương nhị tẩu nóng nảy xuất chiêu, lão vô cùng lo lắng, muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, chỉ ngầm vận công lực chuẩn bị tiếp ứng. Vừa thấy châu trượng của lão tẩu quét vào khoảng không, trước mặt đã gặp nguy hiểm lập tức tuốt kiếm hét to một tiếng hoành ngang thân kiếm đỡ thế bổ vào của Loan đao.
“Rắc” một tiếng, trường kiếm lập tức bị đoạn đứt gãy làm đôi, người cũng bị chấn động bay vọt lên không. Việc này xảy ra trong chớp mắt, người của Tạ môn cùng Hắc Long bang vẫn còn đang lạnh mắt bàng quang.
Trương môn ứng kích lâm chiến với cường địch không ngờ vừa mới giao thủ, tẩu thúc họ Trương đã lộ rõ thất bại, mọi người đều chấn động.
Hoàng y võ sĩ chỉ hai chiêu đã thu phục được hai tay cao thủ Trương môn nhưng không truy kích, thu đao về đứng yên bất động.
Ba Hoàng y võ sĩ còn lại cùng nghe theo tiếng hô của võ sĩ giọng phương Nam, mỗi người đều Loan đao trong tay chia nhau đứng theo phương vị.
Trong các phái, Hạ Long Tường ngầm tự cho mình là người lãnh đạo, lúc này lão không thể không lộ diện nên bước đến gần Yên Sơn công chúa nói :
– Cô nương hiện còn chưa tiếp nhận chưởng vị, lại có ý đồ đối địch với các phái võ lâm Trung Nguyên, đây thực là một hành động bất thông đạo lý. Hy vọng cô nương suy nghĩ kỹ càng.
Yên Sơn công chúa nói :
– Việc này từ sớm bổn cung đã nghĩ qua, ta cảm thấy giao hữu với các ngươi thật chẳng nghĩa lý, ích lợi gì.
Hạ Long Tường nhếch mép cười nói :
– Vị tất đã như vậy.
Yên Sơn công chúa mắt nhìn Lục Văn Phi rồi nói :
– Nếu các ngươi tự lượng sức không có cách thu phục được Hộ pháp thuộc hạ của bổn cung thì tất cả phải lui ra ngoài một trăm thước, chờ đến khi bổn cung giải quyết xong sự việc trước mắt sẽ cùng các ngươi bàn luận.
Hạ Long Tường nói :
– Cô nghĩ rằng bọn họ đồng ý sao.
Yên Sơn công chúa đáp :
– Không đồng ý cũng phải đồng ý.
Hạ Long Tường ngẩn người nói :
– Theo lời nói như vậy là cô nương muốn dùng thủ đoạn mà cưỡng ép quần hùng.
Yên Sơn công chúa nói :
– Không sai.
Tạ Thanh Văn phẫn hận chen lời :
– Cô nương đừng quá đắc ý, nay chết về tay ai lúc này còn chưa nhất định.
Yên Sơn công chúa ngửa mặt lên trời cười nhạt nói :
– Bọn ngươi cũng phải biết phân biệt lợi hại, bổn cung vì còn đức hiếu sinh mới không hạ lệnh Tứ đại hộ pháp lấy mạng, nếu không bọn ngươi đừng nghĩ đến chuyện sinh tồn.
Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp :
– Ta biết các ngươi nếu chết dưới Loan đao nhất định chết không nhắm mắt, bổn cung cho các ngươi một cơ hội nếu trong số các ngươi người nào tiếp được ba chiêu của bổn cung, ta chấp nhận cho người đó ở lại.
Tạ Thanh Văn “Hừ” một tiếng nói :
– Tiểu nữ ngông cuồng. Lời nói ngạo mạn như một lời nói đùa.
Yên Sơn công chúa nói :
– Nếu lão không phục cứ lên thử xem.
Trước tình thế này, Tạ Thanh Văn bất luận như thế nào cũng phải bước lên đối địch.
Yên Sơn công chúa cầm lấy Loan đao trên người của một nữ tỳ đang đứng phía sau, thong thả bước lên chậm rãi nói :
– Lão dùng binh khí hay quyền chưởng cũng được, miễn tiếp được ba chiêu của ta.
Tạ Thanh Văn không lên tiếng tuốt thanh trường kiếm, ngầm vận chân khí, bước chân vững chãi, bày khai thế công. Quần hùng đều biết hai người võ công cao cường, lưỡng hổ tương tranh tất có một hổ bị thương nên trong lòng mọi người đều khẩn trương.
Song phương đang chậm rãi bước lại gần nhau, Lục Văn Phi thình lình đi đến cao giọng nói :
– Yên Sơn công chúa, nàng bất tất cuồng ngông tranh đấu, đồ vật ta có thể đưa cho nàng.
Yên Sơn công chúa nghe nói lòng thầm hoan hỷ nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, chậm rãi nói :
– Ngươi không sợ bản cung giả mạo sao?
Lục Văn Phi nói :
– Trừ phi người của Châu Y môn cũng là giả mạo nếu không họ nhất định không tha cho Công chúa.
Yên Sơn công chúa nói :
– Lời nói này quả không sai. Ngươi thật có ý giao trả?
Lục Văn Phi gật đầu, xòe tay lấy hộp gấm từ trong người ra hai tay đưa qua nói :
– Các vật đều có chủ nếu cố cưỡng cầu tất sẽ gặp nạn.
Yên Sơn công chúa xòe tay tiếp lấy, đột nhiên một trận mưa bạc bắn về phía cổ tay nàng. Yên Sơn công chúa tai nghe có điều lạ, thu chưởng phất ra thế “Thiết Thụ Khai Hoa” quạt đám kim ngân kia bay thốc lên trên cao rồi rơi xuống đất.
Lục Văn Phi đưa mắt nhìn xem từ chỗ đám mưa kim ngân bay đến chính là Trương Ngọc Phong, chàng giận dữ hỏi :
– Cô nương làm gì vậy?
Trương Ngọc Phong thất thanh la lớn :
– Huynh quả thật là đồ ngốc, đồ vật đã đến tay sao còn giao cho người khác?
Lục Văn Phi bất bình nói :
– Tại hạ tự có chủ trương, không cần cô nương phải phí tâm.
Trương Ngọc Phong cao giọng nói :
– Nàng ta rõ ràng là Công chúa giả, huynh giao đồ vật cho nàng ta thì đã trở thành kẻ đồng mưu.
Đồ vật đã sắp đến tay lại bị ám khí Mai Vũ kim mang của Trương Ngọc Phong ngăn trở, khiến Yên Sơn công chúa vô cùng phẫn nộ đồng thời lại nghĩ đến một chuyện khác càng khiến nàng không thể nhịn được, nhân không nói một tiếng nào bất ngờ phi thân lên bay về phía Trương Ngọc Phong.
Trịnh Trọng Hổ cách Trương Ngọc Phong không xa, vừa thấy Yên Sơn công chúa phi thân đến, biết nàng không có ý tốt nên hét lên :
– Trương cô nương đề phòng.
Nhưng thân pháp của Yên Sơn công chúa thần tốc như sấm sét, lời nói của Trinh Trọng Hổ còn chưa dứt thì Trương Ngọc Phong đã cảm thấy cánh tay tê dại như chạm phải điện, thì ra tay nàng đã bị Yên Sơn nắm chặt.
Trương Nam cùng Trương nhị tẩu vội chạy lên tiếp cứu nhưng chỉ nghe một tiếng hét to vang lên, hai luồng đao quang lạnh lẽo chớp nhoáng bổ xuống trước mặt, bức hai người phải lui trở lại.
Sau khi Yên Sơn công chúa khống chế Ngọc Phong, chỉ nghe nàng lạnh lẽo nói :
– Các ngươi yên tâm, bổn cung không muốn lấy mạng ả.
Mục quang nàng quét nhìn Trương nhị tẩu, thấy thúc tẩu họ Trương đã bị hai Hộ pháp ngăn cản bèn chuyển mục quang về phía Lục Văn Phi nói :
– Tiểu nữ này dám cả gan tập kích bổn cung, ta muốn hủy đi dung mạo của ả.
Lục Văn Phi cười lạnh nói :
– Công chúa hủy đi dung mạo của nàng thì Xuyên Tây Trương môn sẽ tìm Công chúa mà báo oán can gì đến ta?
Yên Sơn công cháu hỏi :
– Ngươi không đau lòng sao?
Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :
– Đây là ý gì?
Trầm tư một lát, chàng lại hỏi :
– Tại hạ nguyện đem hộp gấm giao trả Công chúa, nhưng việc làm của Công chúa đối với tại hạ, khiến tại hạ không thể tin tưởng.
Yên Sơn công chúa trong lòng khẩn trương, thấy việc dùng Ngọc Phong uy hiếp không đạt được ý nguyện như dự liệu, ý niệm biến chuyển lại sinh ra mưu độc khác nên từ từ nói :
– Thân phận bổn cung vốn có khác biệt đối với người khác, nếu ngươi còn nghi ngờ có thể đem đồ vật mà giao lại cho Phương Thế Trần, như thế sẽ ổn thỏa hơn.
Lục Văn Phi gật đầu nói :
– Hay lắm. Tại hạ rất hy vọng vật sẽ hoàn nguyên chủ, trút được trách nhiệm nặng nề.
Mắt chàng nhìn Trương Ngọc Phong nói :
– Trương cô nương với Công chúa vô thù vô oán nên tha cho nàng.
Yên Sơn công chúa cười nói :
– Ngươi yên tâm, bổn cung quyết không hại đến một sợi tóc của nàng.
Lục Văn Phi đưa cao hộp gấm lớn tiếng nói :
– Phương tổng quản mời qua đây.
Phương Thế Trần sải bước đến hỏi :
– Thiếu hiệp có điều chi chỉ giáo?
Lục Văn Phi đưa hộp gấm nói :
– Phương tổng quản thân là Tổng hộ pháp Châu Y môn, hy vọng người có thể đem đồ vật an toàn giao trả quý môn.
Phương Thế Trần xòe tay tiếp lấy. Văn Phi lại nói :
– Trời cao có đức hiếu sinh vạn nhất chỉ vì chuyện này mà tránh khỏi trường tranh đấu, rất mong lão tiên sinh cùng quý thuộc hạ tích chút âm đức.
Phương Thế Trần cười nói :
– Lão phu chẳng phải là kẻ hiếu sát, những việc đã làm thật là bất đắc dĩ.
Lục Văn Phi lại nói :
– Chiêu thức của Loan đao đủ để đối địch, còn “Kinh Hồn tam trảm” tuyệt đối không nên dùng.
Phương Thế Trần kinh ngạc hỏi :
– Thiếu hiệp cũng biết chiêu “Kinh Hồn tam trảm”?
Lục Văn Phi gật đầu nói :
– Một chút thiển học không đáng một trận cười cho Phương tổng quản.
Phương Thế Trần lặng thinh không nói gì, trái tim trong lòng thập phần kinh sợ, không biết thiếu niên này là nhân vật gì.
Thanh âm đối thoại của họ rất lớn, Yên Sơn công chúa cũng nghe rất rõ ràng, đối với võ công của Lục Văn Phi, nàng hiểu rất rõ, những hiểu biết nông cạn mà chàng vừa nói chính là ám chỉ mấy chiêu mà nàng đã sở truyền. Nàng trầm tư một lúc rồi cảm thấy có điều bất ổn vì “Kinh Hồn tam trảm” này rất hiếm người hiểu biết, tất nhiên chàng phải học được từ nơi khác, đang định bước lên hỏi cho rõ thì Lục Văn Phi đã đi ra khỏi hiện trường.
Vì phải ứng phó cục thế trước mắt nên nàng không thể lưu tâm đến chuyện này mà lấy đại cục làm trọng, nên chú ý quan sát hành động của Phương Thế Trần.
Phương Thế Trần tiếp lấy hộp gấm cất vào trong người rồi quay qua nói với Yên Sơn công chúa :
– Đồ vật hiện thời do thuộc hạ bảo quản chờ xếp đặt bọn người này xong rồi hãy nói.
Yên Sơn công chúa buông tay thả cho Ngọc Phong rồi thong thả nói :
– Lão là Tổng hộ pháp có thể tùy tiện hành sự.
Phương Thế Trần đã đạt được mục đích, âm thầm vui mừng, trầm giọng dặn dò Điền Uy :
– Ngươi vẫn lãnh nhiệm vụ bảo vệ Công chúa, bổn tọa cùng Tứ đại hộ pháp đưa mật cấp đi trước.
Lão không chờ Công chúa bằng lòng đã vội sải bước ra khỏi hiện trường. Tứ đại hoàng y hộ pháp bảo vệ hai bên sải bước ra ngoài cục trường.
Tạ Thanh Văn cảm thấy khẩn trương, sầm mặt nói với Hạ Long Tường :
– Hạ huynh, lẽ nào chúng ta chỉ đưa mắt nhìn họ tự tiện đưa mật cấp đi?
Hạ Long Tường trầm tư nói :
– Vật này do Tư Mã Ôn của Bích Trần trang lấy được, thật hay giả điều đó còn khó đoán định.
Ngừng lời một chút, lão lại nói :
– Chúng ta tạm thời xem tình hình ra sao, nếu Tang Tử Bật không hỏi đến, vật này nhất định là giả. Chúng ta chớ vội hồ đồ mà gây ra phiền nhiễu.
Tạ Thanh Văn có chút tỉnh ngộ, cảm ơn nói :
– Hạ huynh đoán việc như thần. Tạ mỗ không sao sánh được một phần.
Hạ Long Tường mỉm cười nói :
– Tạ huynh quá khen.
Rồi nghiêm mặt nói :
– Việc Thái Hành có liên quan đến vinh nhục của chúng ta, không thể không nghiêm cẩn.
Lão chỉ chiếc bóng sau lưng của Yên Sơn công chúa nói :
– Nữ lang này không cùng một đường với Phương Thế Trần, chỉ cần một phía khởi phát, sớm tối tất khởi lên một cuộc nội tranh, chúng ta hãy chờ xem.
* * * * *
Lại nói về Lục Văn Phi phóng bước rời khỏi hiện trường đi nhanh về phía trước đột nhiên bên đường xuất hiện một bóng người vẫy tay gọi :
– Thiếu hiệp, mời đến đây. Gia chủ lão có lời mời.
Lục Văn Phi đưa mắt nhìn xem đó chính là lão gù A Phúc trong cổ lăng nên dừng chân lại hỏi :
– Tiền bối mời tại hạ có điều chi chỉ giáo?
Lão gù thong thả nói :
– Thiếu hiệp đừng hỏi nhiều, gặp gia chủ sẽ khắc biết.
Lục Văn Phi có chút đắn đo nói :
– Đã là lời gọi của Cốc lão tiên sinh tại hạ cung kính bất như tùng mệnh.
Rồi chàng bước theo lão gù đi trên con đường quanh co khúc khuỷu, không quá một tuần trà đã đến trước một đám loạn thạch. A Phúc phi thân lên trên đám loạn thạch rồi cao giọng gọi :
– Thiếu hiệp cứ nhìn theo chân lão đi, cẩn thận bước theo lão.
Lúc này, Lục Văn Phi mới phát giác ra đám loạn thạch này tuy là do thiên nhiên tạo ra nhưng đã qua tay người tái tạo, sắp xếp thiên la địa võng.
Qua khỏi loạn thạch là đến rừng tùng, qua khỏi rừng tùng lại đến một nơi có vách đá thiên nhiên. A Phúc ngoảnh đầu lại nói :
– Thiếu hiệp xin theo lão hủ.
Lão phi thân lên lưng chừng vách đá, đưa tay đẩy một phiến đá nhỏ, lập tức lộ ra một cái động. Lục Văn Phi cũng vội phi thân theo lão tiến vào huyệt động. A Phúc lại đưa tay ấn một viên đá lại lộ ra một cửa động, lão cùng chàng bước vào trong thạch thất.
Cốc Thiên Văn đang ngồi nghiêm trang trên thạch bàn, thấy chàng bước vào khoát tay nói :
– Thiếu hiệp tạm ngồi xuống, lão hủ có lời muốn hỏi. Lúc lệnh tôn lâm chung có dặn dò gì không?
Lục Văn Phi nén bi thương nói :
– Tiên phụ trọng thương mà quy tiên, chỉ kịp dặn dò đem mật đồ giao cho hậu nhân Tấn vương, những việc khác không kịp nói đến.
– Thiếu hiệp có biết cô nương tự xưng là Yên Sơn công chúa không?
Lục Văn Phi gật đầu nói :
– Thiếu nữ này lai lịch bất minh chỉ e rằng không phải là hậu nhân của Tấn vương.
Cốc Thiên Văn nói :
– Điều này lão hủ cũng rõ.
Dứt lời, lão trầm ngâm một lát rồi hỏi tiếp :
– Trừ thiếu hiệp ra còn có người khác giữ mật đồ phải không?
Lục Văn Phi đáp :
– Ngoài tại hạ còn có Tuyết Sơn Mang Tẩu và Bạch Hồ Tử đại thúc.
Cốc Thiên Văn trợn tròn hai mắt nói :
– Bạch Hồ Tử đại thúc mà thiếu hiệp gọi là chỉ người nào?
Thần thái của lão vô cùng ngạc nhiên, rồi khẩn trương hỏi tiếp :
– Lão danh tánh là gì?
Lục Văn Phi lắc lắc đầu nói :
– Tại hạ chỉ biết lão từ Vương Tôn đại ca nhưng tại hạ chẳng biết danh tánh của lão là gì.
Cốc Thiên Văn trầm tư một lát rồi hỏi :
– Vương Tôn đại ca, đó lại là người nào?
Lục Văn Phi thầm tưởng nhớ đến thần thái ôn nhu nho nhã của Vương Tôn nên buồn bã nói :
– Vị này là một thư sinh yếu nhược ước khoảng hai mươi, cử chỉ cao quý, phong thái nho nhã, lại có bốn thị nữ theo hầu hạ.
Ngừng một lát, chàng lại nói tiếp :
– Thực tế Bạch Hồ Tử đại thúc chỉ là người nô bộc coi cửa của Vương đại ca.
Cốc Thiên Văn lập tức đứng dậy hỏi :
– Gã có tham gia cuộc chiến đoạt bảo vật không?
Lục Văn Phi nói :
– Đại ca của tại hạ tính tình khoáng đạt, sao có thể đưa vai gánh vác những chuyện tư lợi.
Cốc Thiên Văn trầm tư hồi lâu chợt thở dài nhưng vẫn lặng yên không nói.
Lục Văn Phi cảm thấy kỳ lạ hỏi :
– Cốc lão tiên sinh vì cớ gì mà buồn bã như vậy?
Cốc Thiên Văn lại thở một hơi dài chậm rãi nói :
– Thực không dám giấu, lão ước định với Tấn vương năm đó, chỉ bảo hộ lăng này mười năm. Thoáng mắt mười năm đã trôi qua nhưng hiện tại lại không thể buông tay bỏ dở trách nhiệm. Lắc lắc đầu lại nói :
– Ai có ngờ rằng tình thế Thái Hành hôm nay, khiến lão không có cách nào trút bỏ gánh nặng.
Lục Văn Phi gật gật đầu nói :
– Tình thế Thái Hành hôm nay quả phức tạp…
Chàng chợt nghĩ đến một việc, vội vàng hỏi :
– Xin Cốc lão tiên sinh nhanh chóng đi xem lại mật cấp, e rằng đã bị người lấy đi rồi.
Cốc Thiên Văn mỉm cười :
– Đừng gấp, đừng gấp. Trong cổ lăng này, hộp gấm không dưới mười cái đều giống y nhau, cùng có bút tích của Tấn vương nhưng chúng chẳng có võ lâm bảo điển gì cả.
Lục Văn Phi hoài nghi hỏi :
– Nói như vậy mật cấp là giả sao?
Cốc Thiên Văn lắc lắc đầu nói :
– Thiếu hiệp thử nghĩ xem một người luyện võ công phải bắt đầu luyện tập từ nhỏ. Tấn vương đã có hậu nhận sao người không đem mật cấp mà phó thác cho người nuôi dưỡng hậu nhân mà lại đem chôn giấu nơi cổ lăng này.
Lục Văn Phi bán tín bán nghi lại hỏi :
– Nói vậy là không có mật cấp? Nhưng sao Tấn vương lại hạ lệnh cho Cốc lão tiên sinh trấn thủ nơi này?
Cốc Thiên Văn mỉm cười nói :
– Hỏi có lý lắm!
Lão nghiêm mặt nói :
– Tấn vương là người phi thường, người an bày hậu sự đương nhiên thập phần cẩn mật, kẻ thường nhân đâu thể dự liệu được.
Lục Văn Phi âm thầm gật đầu, trầm tư :
– Cốc lão tiên sinh nói rất có lý. Tài trí Tấn vương siêu đẳng hơn người không dễ dàng cho người tầm thường dự liệu.
Chàng thở dài nói tiếp :
– Còn may tại hạ còn chưa làm điều gì sai lầm, nếu không thật là hổ thẹn với cố chủ.
Cốc Thiên Văn cười ha hả nói :
– Thiếu hiệp tâm địa quang minh, đối với cố chủ trung thành cẩn cẩn, lão phu thập phần kính phục, dù có làm ra điều gì sai lầm ai cũng không thể trách được.
Lúc này, Lục Văn Phi vô cùng tin tưởng Cốc Thiên Văn chính là người đã nhận phó thác của Tấn vương, chàng chậm rãi lấy miếng kim bài từ trong người đưa cho Cốc Thiên Văn nói :
– Tiền bối có biết kim bài này có chỗ nào sở dụng?
Cốc Thiên Văn đưa tay tiếp lấy kim bài, lần dò xem xét tỉ mỉ.
– Kim bài này là giả.
Lục Văn Phi chấn động, cảm thấy dở khóc dở cười :
– Tiền bối không có lầm chứ?
Ngừng một lát rồi chàng nói tiếp :
– Kim bài này do tiên phụ di lưu sao lại giả được?
Cốc Thiên Văn nói :
– Thiếu hiệp mới ra giang hồ, sao rõ được sự hiểm ác của giang hồ… Không chừng kim bài này đã bị tráo rồi.
Lục Văn Phi tỉnh ngộ vội nói :
– Đúng rồi. Chính Tuyết Sơn Mang Tẩu đã tráo đổi.