Hắc Bạch Phong Vân

Chương 41: Bích Trần sơn trang


Đọc truyện Hắc Bạch Phong Vân – Chương 41: Bích Trần sơn trang

Yên Sơn công chúa nói :

– Ngươi vốn là thành viên trong liên minh chúng ta, không phải người ngoài, cứ ngồi xuống.

Lục Văn Phi ngồi xuống nghĩ thầm :

“Thì ra là việc kết liên minh bọn họ đã bàn xong”.

Yên Sơn công chúa lại nói :

– Chư vị đề cử bổn cung làm Minh chủ, về sau phải đồng tâm hiệp lực khắc chế cường địch.

Tạ Thanh Văn nói :

– Điều này không nhọc Công chúa phí tâm. Chúng ta đã liên minh không thể không tuân thủ.

Yên Sơn công chúa gật đầu nói :

– Tốt lắm, nay bổn cung quyết tâm có hành động với Cổ Lăng, không biết ý chư vị ra sao?

Hạ Long Tường nói :

– Không biết Công chúa định dùng phương pháp nào, xin nguyện được nghe cao kiến.

Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :

– Phương thức ra sao, giờ không tiện tuyên bố nhưng có một việc nói rõ với các người, bất luận dùng biện pháp nào, bổn cung nhất định đem thân tình làm trọng, tuyệt đối không để các huynh đệ xông vào chỗ chết, xin các vị tin tưởng.

Hạ Long Tường cười nhạt nói :

– Công chúa nhanh nhẹn quyết đoán, Hạ mỗ nhất định vâng theo.

Tạ Thanh Văn cùng Trương Nam đồng thanh :

– Lời của Hạ huynh rất đúng, chúng tôi cũng tán thành.

Yên Sơn công chúa mục quanh chuyển sang Tạ Thanh Văn nói :

– Nghe khẩu khí của lão, dường như lệnh lang đã thoát hiểm?

Tạ Thanh Văn tự biết thất ngôn vội nói :

– Việc này xá đệ cùng Trương ngũ gia từng đến Bích Trần trang tương hội Tư Mã Ôn, chỉ cần bổn Môn không nói đến chuyện Thái Hành thì nhi tử tất an nhiên mà trở về.

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

– Nhưng mà quý Môn không làm theo lời của họ, lẽ nào không sợ bọn họ gia hại lệnh lang?

Tạ Thanh Văn cố ý thương cảm, thở dài nói :

– Bổn Môn trên giang hồ có thành tựu như hôm nay không phải là chỗ võ công hơn người, mà chỉ là luôn gìn giữ hai chữ đạo nghĩa. Lão không thể vì nhi tử thất hãm mà phá hoại cả đại sự. Thậm chí có thể khiến cả võ lâm rơi vào tay hắc đạo, đó là việc vạn phần không nên.

Yên Sơn công chúa mỉm cười, ngoảnh mặt nói với Văn Phi :

– Thương thế của Ô Văn Hoa ra sao?

Lục Văn Phi nói :

– Tại hạ không gặp hắn.

Yên Sơn công chúa ngạc nhiên hỏi :

– Cuối cùng sư đồ của hắn đi đâu?

Lục Văn Phi lấy làm lạ nghĩ thầm: “Sư đồ Đinh Long vốn là người của nàng ta, sao nàng lại không biết bọn họ đi đâu?”.

Yên Sơn công chúa thấy Lục Văn Phi không đáp, dù có hỏi thêm chàng cũng chẳng biết gì nên không nhắc đến chuyện này nữa mà nói qua chuyện khác :

– Ngươi vội vã đến đây chắc có chuyện gì khẩn yếu?

Lục Văn Phi nói :

– Thứ nhất là xem việc liên minh như thế nào. Thứ hai, có một việc kinh người muốn bẩm cáo cùng Công chúa.

Yên Sơn công chúa “Ơ” một tiếng, nhìn chàng hỏi :

– Có việc gì gọi là kinh người?

Lục Văn Phi chậm rãi nói :

– Tuyết Sơn Mang Tẩu đã bị người sát thủ.

Yên Sơn công chúa không quan tâm đến, cười nhạt nói :

– Đây là tự mình hại mình có gì đáng nói.

Lục Văn Phi ngạc nhiên nói :

– Lão vì lo việc ký thác của Tấn vương mới gặp nạn, sao Công chúa không chút quan tâm?

Yên Sơn công chúa lắc đầu nói :


– Lão này không phải là thân tín của phủ Tấn vương. Lão ẩn tích Thái Hành sơn là có dụng tâm khác. Ngươi không đi cùng đường với lão, đó là việc vạn hạnh rồi, sao còn thay lão nói: “Vì việc Tấn vương mà ngộ tử”.

Lục Văn Phi không dám đem việc mật đồ bị Tuyết Sơn Mang Tẩu đoạt mất nói ra, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của nàng dường như đã biết việc mình cất giữ mật đồ, chàng chậm rãi nói :

– Công chúa sao lại biết Mang Tẩu ẩn tích Thái Hành là có dụng tâm khác?

Yên Sơn công chúa cười khanh khách nói :

– Ngươi phải biết rõ hơn bản cung, sao còn hỏi nhiều vậy?

Lục Văn Phi chấn động nhưng vì quần hùng đều có mặt nơi này, không tiền hỏi nhiều cũng không tiện lên tiếng. Yên Sơn công chúa mục quang chiếu thẳng về phía Lục Văn Phi nói sang chuyện khác :

– Sắp tới chúng ta sẽ có hành động đối với Cổ Lăng, lúc đó ngươi có cùng bổn cung song hành không?

Nữ lang này xuất khẩu ngôn từ lúc nào cũng ra vẻ lãnh đạo, nói với mọi người luôn dùng kiểu mệnh lệnh, Lục Văn Phi nghĩ thầm một lát rồi nói :

– Công chúa chuẩn bị lúc nào động thủ?

Yên Sơn công chúa nói :

– Cổ Lăng từng cho người nói với ta trong ba ngày tất có người bái kiến, đêm nay đã là ngày thứ ba, nếu không có người đến ngày mai chúng ta sẽ động thủ.

Lục Văn Phi lại hỏi :

– Công chúa sẽ hành động với Cổ Lăng là có dụng ý gì?

Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nói :

– Đương nhiên vì võ lâm mà giương cao chính nghĩa.

Lục Văn Phi nói :

– Nếu quả thực vì võ lâm mà giương cao chính nghĩa thì hành động như vậy cứu được đại cục sao?

Yên Sơn công chúa mắt lóe kỳ quang cười lạnh :

– Lẽ nào còn có ý khác sao?

Trương Nam liếc nhìn Lục Văn Phi nói :

– Công chúa thiên kim chi thế, sao lại nói chuyện đùa được?

Lục Văn Phi nói :

– Các vị đã hiểu lầm ý của tại hạ.

Tạ Thanh Văn hỏi :

– Nói vậy, thiếu hiệp có ý gì?

Lục Văn Phi nói :

– Đối phương chưa lộ rõ sự tà tâm, nếu lúc này chúng ta động thủ thì không phải là danh chánh ngôn thuận.

Yên Sơn công chúa nộ khí đã bừng bừng, cười lạnh nói :

– Gần đây đồng đạo võ lâm bị chúng bức tử không phải ít, lại thêm ám khí truyền tin các phái ở mật cốc, mấy việc này đủ để ta hỏi tội chúng.

Hạ Long Tường nói :

– Nếu trong cổ lăng là người trong phủ Tấn vương năm đó, lúc đó sẽ làm sao?

Yên Sơn công chúa dường như không ngờ lão hỏi việc này, ngẩn người nói :

– Bọn chúng dã tâm đoạt tài bảo của vương phu lại gây ác nghiệp trên giang hồ, nếu trong cổ lăng chính là người vương phủ, bổn cung sẽ dựa vào quốc phápmà trị chúng, một tên cũng không khoan thứ.

Hạ Long Tường nói :

– Lão hủ chỉ sợ rằng người và ta lúc tương kiến đều thuộc một nhà, lúc đó bọn lão trở thành người ngoài cuộc.

Yên Sơn công chúa biết, đây đều là những lão giang hồ, nếu không thị uy và đem danh lợi làm mồi câu sợ rằng không dễ gì thu dụng nên chậm rãi nói :

– Các người bất tất hoài nghi, nếu bổn cung lấy được bảo tàng và bí kíp, nhất định tặng thưởng mỗi phái một phần bảo vật. Ngoài ra, còn chia mỗi phái một chương bí kíp làm tặng phẩm tưởng thưởng công lao.

Hạ Long Tường hỏi ra những điều này chỉ là thăm dò, giờ nghe lời nói hứa hẹn của Yên Sơn, trong lòng đột nhiên có điều tỉnh ngộ, nhưng lão là người “Lão mưu thâm toán”, ngoài mặt không đổi sắc, cười ha hả nói :

– Như vậy lão hủ đa tạ trước.

Xuyên Tây Trương môn, Kim Lăng Tạ gia hai phái khổ nhọc thống lãnh môn đồ, từ xa vạn dặm vào đến Thái Hành đều có ý muốn thu được bảo tàng, tai nghe lời nói đều tỏ vẻ vui mừng.

Tạ Thanh Văn chớp mắt ra hiệu với Trương Nam :

– Vì võ lâm đồng đạo tạo phúc là việc mà ta tâm nguyện hành xử trong đời. Chuyện tưởng thưởng công lao không cần nhắc đến.

Trương Nam cũng hiểu ý nên tiếp lời :

– Lời của Tạ môn chủ rất đúng. Ngày nay, chúng ta liên minh vì tôn kính Công chúa là hậu nhân Tấn vương, không phải vì phần thưởng mà vì cùng liên minh tạo phúc cho võ lâm.

Yên Sơn công chúa gật đầu nói :


– Cảm tạ các vị đã chí tình yêu kính Tiên vương, chuyện tưởng thưởng về sau hãy nói.

Lục Văn Phi đứng dậy chen lời nói :

– Tại hạ có lời xin nói trước, bảo tàng này chính là Tấn vương lưu lại cho hậu nhân của người, nếu có người mạo danh hậu nhân Tấn vương mà nhanh chân đoạt lấy, tại hạ là người thứ nhất không dung tha họ.

Lời này hiển nhiên khinh thị sự tôn nghiêm của Yên Sơn công chúa, ngầm ám chỉ Yên Sơn công chúa là kẻ giả mạo.

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

– Nói như vậy, ngươi hoài nghi bổn cung là người giả mạo?

Lục Văn Phi thần sắc thản nhiên nói :

– Điều này còn cần Công chúa chứng minh.

Yên Sơn công chúa ngửa mặt lên trời cười khanh khách nói :

– Nếu bản cung là kẻ mạo danh thì ngươi làm gì?

Chỉ vì Lục Tử Tuấn đột tử, lúc lâm chung lời nói không rõ ràng. Gần đây, Lục Văn Phi lưu lại Thái Hành cũng không gặp qua sư phụ, cuối cùng không biết phần mật đồ phải giao cho ai, lại không biết hậu nhân Tấn vương ra sao. Vừa rồi đem mấy lời nói đó dò xét sự tình, Lục Văn Phi không ngờ nàng ta nói như vậy khiến chàng ngẩn người hồi lâu mới nói :

– Dù nàng có lấy được bảo tàng, tại hạ cũng không dễ để nàng an nhiên ra khỏi Thái Hành.

Yên Sơn công chúa cười khanh khách nói :

– Ngươi tự hỏi có đủ năng lực không?

Lục Văn Phi phẫn nộ nói :

– Việc này vì nghĩa mà làm, nếu lực bất tòng tâm thì chỉ oán tại hạ sở học bất tinh.

Yên Sơn công chúa cất đi vẻ mặt tươi cười, gật đầu chậm rãi nói :

– Tâm ý trung nghĩa của ngươi, ta đã biết rồi. Xem ra Tiên vương có mắt nhìn không làm người.

Thân phận của nữ lang này, thực tại cũng khiến quần hùng chưa tìm ra manh mối, nàng cứ luôn luôn xuất ngôn thổ lộ thân phận của mình, người khác không cách nào không tin. Quần hùng ở hiện trường nghe những lời có phóng thái xuất phàm đều cho rằng nàng không phải là nữ nhi của vương phi thì cũng do thứ phi sinh hạ, bất giác trong lòng mọi người đều tán đồng.

Yên Sơn công chúa quan sát sắc diện đã thấy được tâm ý của mọi người, nàng đột nhiên ngẩng đầu nói :

– Bên ngoài có người đến, chắc là người của Cổ Lăng. Phiền Hạ bang chủ cho thuộc hạ đem vào.

Hạ Long Tường giật mình kinh ngạc, lão tuy ngồi ở nội đình, nhưng luôn luôn lưu ý động tĩnh bên ngoài mà Yên Sơn công chúa lại phát giác động tĩnh bên ngoài trước đủ thấy thính lực Công chúa cao hơn lão mấy bậc.

Lão đứng dậy định bước ra đại điện, trên mái nhà hốt nhiên đưa đến một trận gió, một lão nho sinh ước khoảng lục tuần đã đáp người xuống thềm, chính là người đêm đó tự xưng là Bích Trần trang chủ Tang Tử Bật.

Hạ Long Tường bước đến vòng tay thi lễ nói :

– Tang Trang chủ giá lâm, tại hạ không từ xa nghinh tiếp thật là thất lễ.

Tang Tử Bật kinh ngạc, người này vừa nói ra đã gọi đúng thân phận của lão, lão cũng ôm quyền cười nói :

– Tại hạ mạo muội xông bừa, hy vọng Bang chủ hải hà. Tại hạ đâu dám nhận lễ.

Yên Sơn công chúa từ trong đại điện “Hừ” lạnh một tiếng nói :

– Ta nghĩ sớm muộn gì ngươi cũng đến đây.

Hạ Long Tường nghiêng người nói :

– Mời Tang huynh vào trong đàm đạo.

Tang Tử Bật không khiêm nhượng sải bước đi vào trong đại điện, mục quang nhìn quét bốn bề, lập tức ôm quyền thi lễ một vòng, ha hả cười nói :

– Đêm nay quần hùng đông đủ, Tang mỗ may mắn gặp gỡ thật là duyên phận không nhỏ.

Tạ Thanh Văn các người đều không biết người này, nhưng thấy người ta thi lễ chu đáo nên mọi người cũng đều đứng dậy ôm quyền hoàn lễ.

Yên Sơn công chúa dẫn kiến :

– Vị này là Bích Trần trang Tang Trang chủ. Chư vị đừng ngại kết giao.

Tạ Thanh Văn các người kinh ngạc, không ngờ lão nho sinh ôn nhu nho nhã này lại chính là Bích Trần trang chủ thần mật phi thường.

Tang Tử Bật mắt thấy Lục Văn Phi đang ngồi, trong mắt đột nhiên phát ra một tia dị quang, bước lên hai bước, cười hỏi :

– Vị này phải chăng là Lục thiếu hiệp, cao đồ của Kiếm Tổ Hồ Văn Chiêu?

Lục Văn Phi khiêm cung, ôm quyền đáp :

– Không dám, không dám. Tại hạ Lục Văn Phi.

Tang Tử Bật cười ha hả, ôm quyền đáp lễ :


– Danh môn xuất cao đồ, tại hạ nghe tiếng đã lâu.

Lục Văn Phi lạnh nhạt nói :

– Nói hay, nói hay!

Những người ở đại đình đều là những người thanh uy lừng lẫy giang hồ mà Tang Tử Bật lại ra vẻ kính trọng một hậu sinh vãn bối như vậy, thật ra ngoài ý liệu của mọi người.

Yên Sơn công chúa vẫn ngồi điềm nhiên, lạnh lùng nói :

– Không nên nhiều lời đưa đẩy. Hãy ngồi xuống đi!

Tang Tử Bật y lời ngồi xuống nhưng vẻ mặt lộ rõ không hài lòng. Yên Sơn công chúa lại nói :

– Lão đã điều tra rõ ràng thân phận lại lịch của bổn cung rồi chưa?

Tang Tử Bật nói :

– Công chúa là thật hay giả, lúc này tại hạ không có quyền hỏi đến, đêm nay đến đây vì muốn tìm hiểu một việc khác.

Yên Sơn công chúa cười nhạt nói :

– Được lắm! Bổn cung còn chưa truy xét lão, lão lại đến đây tra vấn ta.

Tang Tử Bật nói :

– Tại hạ muốn tìm hiểu ai đã giết Lục Tử Tuấn, ai đã hỏa thiêu Bất Túy cư, ai đã hạ sát đồng đạo võ lâm vì muốn họ rời khỏi núi này?

Yên Sơn công chúa tiếp lời :

– Còn ai đã truyền xuất Ngũ Độc Truy Hồn lệnh, ai dùng độc phong quái xà tấn công quần hùng ở mật cốc, đúng không?

Tang Tử Bật cười lạnh nói :

– Công chúa nói không sai. Bổn Trang trước nay môn quy nghiêm cẩn, tin rằng thuộc hạ không dám làm chuyện tày trời, đồng thời tại hạ cũng tin rằng đồng đạo ở đây, không thể làm ra những việc ám muội như vậy.

Yên Sơn công chúa lạnh nhạt nói :

– Nói như vậy, thì ra do bổn cung làm.

Tang Tử Bật lắc đầu nói :

– Tại hạ không dám hoài nghi Công chúa.

Yên Sơn công chúa “Hừ” một tiếng lạnh lùng nói :

– Lão ngoài miệng nói không dám, thực tế trong lòng lại nhận định do bổn cung làm, ta nói có đúng không?

Tang Tử Bật cười khổ nói :

– Công chúa nhất định nói như vậy, mặc dù tại hạ có nói không phải, Công chúa cũng không tin.

Yên Sơn công chúa nói :

– Ngươi đem những chuyện này để đổ lên người bổn cung.

Tang Tử Bật cười nhạt nói :

– Tại hạ chỉ mong mọi người minh bạch, việc này không phải do bổn Trang làm là được rồi.

Lời này quả thực khiêm cung, thực tế đã ngầm khêu gợi lên chỉ một câu nói đã khiến mọi người hoài nghi Yên Sơn công chúa.

Yên Sơn công chúa thong thả nói :

– Bổn cung không muốn cùng ngươi tranh luận việc này đêm nay, ngươi đến bái kiến bổn cung ngoài việc truy vấn những việc này ra, có việc gì nữa không?

Tang Tử Bật nói :

– Lão hủ có mấy lời khẩn yếu muốn cùng Công chúa đơn độc đàm phán, không biết Công chúa nghĩ sao?

Yên Sơn công chúa mục quang quét khắp bốn bề, rồi nói :

– Người ở đây đều là một nhà, không cần giấu giếm có gì ngươi cứ nói mau.

Tang Tử Bật lắc đầu nói :

– Điều này thứ cho tại hạ không thể phụng mệnh.

Yên Sơn công chúa nhếch miệng cười nói :

– Nếu lão không chịu nói rõ, xem như hết chuyện.

Tang Tử Bật chậm rãi đứng dậy nói :

– Công chúa không chịu theo lời lão hủ coi như đã hết cách, về sau Công chúa đừng hối hận.

Yên Sơn công chúa mỉm cười nói :

– Bổn cung chưa từng có điều gì hối hận.

Tang Tử Bật cười nhạt nói :

– Cơ hội tốt như vậy, Công chúa lại nhẹ nhàng bỏ qua quả thật lão hủ thấy tiếc cho người.

Yên Sơn công chúa lại cười lạnh nói :

– Tâm ý của lão, bổn cung đã biết từ lâu không cần khua môi múa mép.

Tang Tử Bật lại cười ha hả, cao ngạo đi ra khỏi đại điện.

Quần hùng không biết giữa hai người đang nói điều gì nên có vẻ bất bình. Tạ Thanh Văn nghĩ đến việc Cổ Lăng bắt giữ ái tử nên nộ hỏa đột khởi, trầm giọng hét :

– Đứng lại. Đến nơi này đâu dễ để ngươi tự tung tự tác.

Tang Tử Bật lại cười cao ngạo nói :


– Thì ra Công chúa là chỗ dựa cho bọn ngươi chống vai. Thật khó trách!

Tạ Thanh Văn đứng bật khỏi ghế trầm giọng nói :

– Kim Lăng Tạ gia cùng ngươi vô thù vô oán, ngươi lại bắt đi nhi tử là có ý gì?

Tang Tử Bật mặt lộ vẻ kinh ngạc hỏi :

– Lệnh lang là ai? Bổn Trang bắt giữ lúc nào?

Tạ Thanh Văn “Hừ” một tiếng nói :

– Tự ngươi hiểu rõ. Ta quyết không tin lời nói bên ngoài.

Tang Tử Bật lắc đầu nói :

– Các hạ lầm rồi. Bổn Trang chưa từng tranh chấp với người, bắt giữ lệnh lang để làm gì?

Trương nhị tẩu phẫn nộ chen lời :

– Tạ công tử với Ngọc Phong nhà ta thất tung một lúc, nếu không phải bọn ngươi làm thì ai?

Tang Tử Bật biến sắc nói :

– Bọn ngươi mở miệng nhất quyết bổn Trang bắt bọn họ thật khiến tại hạ có miệng cũng khó biện luận.

Tạ Thanh Văn đứng bên cạnh, thong thả nói :

– Bích Trần trang cư tâm phản trắc, chỉ vì uy bức bọn ta lui khỏi Thái Hành thủ đoạn gì cũng dùng được. Đêm nay Tạ mỗ nói rõ với ngươi, bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì, bọn ta quyết không rời bỏ Thái Hành.

Tang Tử Bật lạnh nhạt nói :

– Đi không đi là chuyện của các ngươi, Tang mỗ không có quyền hỏi đến.

Tạ Nhất Phi phất nhẹ cây quạt, bước lên bên cạnh Tang Tử Bật nói :

– Quý Trang một mặt phái người ngăn chặn sơn cốc, sát hại người rời khỏi núi, một mặt lại ám truyền Ngũ Độc lệnh kỳ, thật ra các ngươi có ý gì?

Tang Tử Bật lắc đầu nói :

– Tại hạ thật không biết các ngươi dựa vào cái gì mà đem toàn bộ tội danh này gán vào bổn Trang.

Trương Nam đã biết huynh đệ họ Tạ có ý muốn động thủ, vội vã đứng dậy nói :

– Đại trượng phu hành sự quang minh chính đại, quý Trang chuyên làm những chuyện ma quỷ như vậy, lẽ nào không sợ người giang hồ chê cười.

Tang Tử Bật trường mi nhích động, mắt chớp tinh quang, cười một tràng dài nói :

– Chư vị khí thế xung mãnh hay là có ý chỉ điểm tại hạ?

Trương Nam trầm giọng khô khan nói :

– Đúng vậy!

Tang Tử Bật nhìn Yên Sơn công chúa hỏi :

– Hay là Công chúa thị ý cho bọn họ làm như vậy?

Yên Sơn công chúa lãnh đạm nói :

– Những người ở đây đều là những người đã thành danh trên giang hồ, sở dĩ họ tôn trọng bổn cung chẳng qua vì yêu kính Tiên vương, ta không có quyền hạ lệnh phân phối bọn họ.

Tang Tử Bật ngửa mặt, cười một trận lớn nói :

– Không cần nói nhiều. Tại hạ đã rõ ý của Công chúa chính là dùng kế “Trục Hổ Thôn Lang” đuổi hổ đánh sói. Công chúa muốn bọn ta đánh nhau một trận để phân rõ thực lực mạnh yếu hầu chọn kẻ thắng thế để liên minh.

Yên Sơn công chúa sắc diện không đổi điềm nhiên ngồi an nhàn, lời nói rõ ràng của Tang Tử Bật dường như nàng không để vào tai. Những kẻ nơi đây đều là tay giang hồ lão luyện đương nhiên nghe qua đã hiểu, lời này nói Yên Sơn công chúa từ hai thế lực này mà hợp tác với kẻ mạnh nhất. Vì sao nàng phải làm như vậy, tất nhiên, phía sau có mưu kế. Nói không chừng, nàng đã thầm hiểu bảo tàng chôn giấu nơi nào, muốn dưới sự bảo vệ của lực lượng hùng hậu có thể an toàn đem bảo vật ra, nên đã đến Thái Hành lâu nay vẫn lưỡng lự chưa ra tay.

Chỉ vì quần hùng đều nghĩ như vậy cho nên đều động tâm sát hại Tang Tử Bật.

Tang Tử Bật không lộ vẻ lo sợ, dựa vào võ công của lão đủ để khinh ngạo người giang hồ, nên lão chưa từng để vào mắt những người ở đây, thái độ lão vẫn an nhiên, điềm tĩnh.

Tạ gia, Trương môn cùng Tang Tử Bật đã ở trong thế đối đầu nhưng chưa ai muốn được động thủ trước. Tạ Thanh Văn liếc nhìn Hạ Long Tường thấy lão an tọa bất động ngạc nhiên nghĩ thầm :

“Giờ đây chung quanh đại điện đều là người của Hạ Long Tường, nếu bọn họ chờ đến lúc song phương sức cùng lực kiệt thì muốn hại bọn ta thật dễ như trở bàn tay”.

Còn đang lưỡng lự chưa quyết, chợt nghe “Vù” một tiếng, một bóng người từ trên không trung đáp xuống.

Tư Mã Ôn thân pháp nhẹ nhàng như hải âu đáp xuống, cười ha hả nói :

– Tạ môn chủ có nhớ ước hẹn ba ngày không?

Tạ Thanh Văn ngẩn người cười nhạt nói :

– Tạ mỗ cả đời chưa từng bị người áp chế, xin Tư Mã tổng quản chuyển lời đến Cổ Lăng, chúng muốn sát hại nhi tử thì mạng chúng cũng như vậy.

Tư Mã Ôn ngạc nhiên mắt nhìn Trương Nam hỏi :

– Ý của Trương huynh thế nào?

Trương Nam “hừ” một tiếng lạnh lùng cười nói :

– Trương môn cùng Tạ gia nghĩ đồng thủ túc, đồng tâm hành sự. Tạ môn chủ đã nói lời vậy, Trương môn cũng không thể vì một nữ tử chưa thành niên mà không lo đến đại sự toàn cuộc. Đây chẳng phải là lời nói đùa.

Tang Tử Bật vừa nghe vào tai, cảm thấy những lời này đã khác xa với những bàn luận hôm trước nghĩ rằng bên trong tất có điều kỳ quặc, nên tằng hắng hai tiếng trầm giọng nói :

– Tư Mã tổng quản không cần lo lắng những chuyện không đâu, chúng ta đem những lời này truyền đạt coi như đã xong trách nhiệm bằng hữu.

Lão cười một trận lại nói :

– Hơn mười năm nay tại hạ ẩn tích thâm sơn vốn chưa từng nghĩ đến phải hỏi đến chuyện giang hồ, không ngờ rằng vướng phải vòng thị phi, xem ra đêm nay không động thủ thật khó ra khỏi nơi này.

Trương nhị tẩu, châu trượng nhất cử ngầm vận công lực, chậm rãi đi về phía Tang Tử Bật có ý xuất thủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.