Đọc truyện Hắc Bạch Phong Vân – Chương 40: Gian ác lộ hình
Lục Văn Phi nói :
– Đường về quý Phân đàn rất gần, thực tình tại hạ không rảnh rỗi để đưa cô nương đi.
Trương Ngọc Phong thất vọng nói :
– Muội không tin là huynh bận như vậy.
Lục Văn Phi không còn cách nào nói :
– Cô nương nhất định muốn tại hạ đưa đi, tại hạ sẽ đưa đến bang môn là được rồi.
Trương Ngọc Phong biết lão mẫu của mình đã đến, nàng muốn Lục Văn Phi đưa đi là có mục đích khác, nên nghe Văn Phi nói vậy nghĩ thầm :
“Ta nhất định mời huynh vào nhà mới được”.
Lục Văn Phi không nghĩ đến việc phức tạp đó, thong thả cất bước đi thẳng về phía trước.
Trương Ngọc Phong vội bước lên, nhỏ nhẹ nói :
– Lần bị bắt này, may mà được huynh cứu trợ nếu không thì hậu quả thật khó lường.
Lục Văn Phi lắc đầu :
– Cứu nhị vị về không phải là tại hạ.
Trương Ngọc Phong nói :
– Tuy là lệnh sư ra tay, nhưng nhờ có huynh nên lệnh sư mới can thiệp.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
– Ý của lệnh sư, chỉ vì muốn đồng đạo võ lâm đồng lòng hợp tác cùng nhau chống cường địch.
Trương Ngọc Phong cười nói :
– Huynh không cần thoái thác. Bất luận thế nào muội vẫn cảm kích Lục huynh.
Lục Văn Phi không tiện lên tiếng, vì chàng không thể ngăn mối cảm kích trong lòng người ta, càng không thể đem nội tình mà nói ra.
Trương Ngọc Phong thấy chàng trầm ngâm không nói, nên nói tiếp :
– Nghe nói gia mẫu đã đến Thái Hành, hy vọng huynh cùng đi với muội về thăm lão nhân gia, gia mẫu tính tình nóng nảy nhưng lại rất yêu mến hàng tiểu bối.
Lục Văn Phi nói :
– Tại hạ đã gặp qua lệnh đường, không nên đến gặp lần nữa.
Trương Ngọc Phong lòng không muốn không, chăm chú nhìn chàng đột nhiên nghĩ đến Vương Tôn bất giác mặt đầy nét oán giận nói :
– Gần đây huynh có thường đi cùng với nghĩa huynh không?
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
– Thường gặp nhau, nhưng không đi cùng nhau.
Trương Ngọc Phong cười lạnh nói :
– Sao không đi với nhau, chàng ta rất thích huynh mà.
Lục Văn Phi nào biết trong lời nàng nói có ý khác, nên tiếp lời nói :
– Quả thật Vương đại ca đối đãi với ta rất tốt.
Trương Ngọc Phong lại nói :
– Muội nhớ rồi, huynh cùng ở chung với phụ tử Tuyết Sơn Mang Tẩu.
Lục Văn Phi nói :
– Cũng không phải.
Chàng vừa thấy hành quán của Xuyên Tây Trương môn không xa, nên tiếp lời :
– Trước mặt là hành quán của quý Môn, xin thứ tại hạ không tiễn.
Chàng vòng tay, rồi đột nhiên cất bước đi nhanh về phía trước.
Trương Ngọc Phong gọi lớn :
– Lục huynh! chờ một lát.
Nhưng Lục Văn Phi cố ý không nghe, lại bước đi nhanh. Ngọc Phong đành phải đứng lại lẩm bẩm :
– Người đâu mà lẩn thẩn, không biết từ sáng đến tối hắn bận việc gì?
Lục Văn Phi sau khi thoát khỏi sự vương vấn của Ngọc Phong, thở nhẹ một hơi, phóng chân sải bước, trong lòng không ngừng suy nghĩ, chàng cảm thấy lần này phải đi tìm Yên Sơn công chúa, hiểu rõ một số sự tình, chàng hy vọng có thể hiểu rõ dụng tâm của Yên Sơn công chúa.
Lục Văn Phi cảm thấy Yên Sơn công chúa là người cao quý, không giống người trên giang hồ hiểm ác, nàng không thể cố ý dung loại kiếm thức không thể chống lại được Loan đao, khiến chàng truyền thụ cho người trong võ lâm để ngấm ngầm hại họ. Nhưng chàng biết, nếu quả thật như vậy, người võ lâm đến núi này khó tránh khỏi khổ nạn.
Đang lúc chàng đi nhanh trên sơn đạo, đột nhiên bên đường xuất hiện một thanh y nữ, cất giọng gọi :
– Lục đại ca, huynh đi đâu mà vội vã vậy?
Lục Văn Phi dừng bước, nhìn thấy là Vân Nương, chàng thong thả nói :
– Thì ra là Công Tôn cô nương, gần đây lệnh tôn thế nào?
Vân Nương mỉm cười :
– Phụ thân cũng khỏe, ngày ngày lão nhân gia đều nhớ huynh.
Lục Văn Phi nói :
– Gần đây tại hạ quá bận, thật không tìm được chút thời gian đến bái vọng lão nhân gia, xin cô nương chuyển lời vấn an.
Vân Nương nhoẻn miệng cười nói :
– Thế thì không cần, mấy ngày nay phụ thân muội đã điều tra ra chân tướng của Thái Hành, lão nhân gia hy vọng huynh đi một chuyến.
Lục Văn Phi cảm thấy bất ngờ hỏi?
– Việc này có thật sao?
Vân Nương nghiêm mặt nói :
– Huynh phải tin phụ thân muội có khả năng này.
Lục Văn Phi nói :
– Năm đó lệnh tôn là thượng khách phủ Tấn vương, tại hạ có thể tin được. Nhưng dựa vào tình thế Thái Hành trước mắt mà nói, các phe nhóm đã không ngừng phân tranh bảo tàng Tấn vương.
Vân Nương cảm thấy kiến thức của Văn Phi đã được tăng cường thêm nhiều, nên đổi chuyện khác nói :
– Phụ thân đang chờ, huynh đi một chuyến được chăng?
Văn Phi ngẫm nghĩ một lát, nói :
– Nếu như vậy, tại hạ sẽ đi.
Vân Nương nhỏ giọng nói :
– Từ đây đến sơn thôn không xa, quyết không lỡ việc của huynh.
Hai người song bước lên đường, phi thân vào con đường nhỏ của những tiều phu, chạy nhanh vào sơn thôn, đến trước nhà tranh, Vân Nương bước vào gọi :
– Phụ thân, Lục ca đến đây.
Từ trong nhà vọng ra giọng nói già nua của Mang Tẩu :
– Văn Phi, mau vào đi, chúng ta từ lâu đã không gặp.
Lục Văn Phi vội bước vào thi lễ :
– Vãn bối vì muốn điều tra việc bảo tàng, từ lâu đã không về thăm viếng, xin tiền bối hải hà.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười ha hả :
– Đừng nói những lời này, lão hủ không quen nghe đâu.
Lục Văn Phi nói :
– Tiền bối cùng tiên phụ nhận sự ký thác của Tấn vương, tiền bối còn là bậc trưởng thượng của vãn bối, đúng lý vãn bối phải thường bái phỏng.
Mang Tẩu nói :
– Không cần nói nữa, ngồi xuống đi, lão hủ có chuyện cần thương lượng với hiền điệt.
Lục Văn Phi nghiêm mặt nói :
– Việc gì mà khẩn cấp như vậy?
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
– Lão hủ thân nhận sự ký thác của Tấn vương, không lúc nào mà không nhớ đến việc này. Không ngờ hôm nay đã mười năm rồi, lại trở thành một tai họa lớn như vậy.
Lục Văn Phi nói :
– Việc này chỉ trách Tấn vương không dặn dò minh bạch, khiến chúng ta không thể tận lực.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lắc đầu nói :
– Tấn vương thiên chất thông minh, hành sự khiến người khó dự liệu, lão hủ đã nghe qua, thấy rằng việc này Tấn vương không chỉ giao cho ba người, không chừng người đã dùng mật kế “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”.
Lục Văn Phi lắc đầu cười nói :
– Tấn vương tư chất thông minh, cũng không thể đem việc thác cô mà lấp lửng như vậy?
Tuyết Sơn Mang Tẩu lắc đầu nói :
– Hiền điệt nên biết đó chỉ là bất đắc dĩ.
Trầm ngâm một lát lão lại nói tiếp :
– Tấn vương đem việc bảo tàng ký thác cho ba người, trái lại bên trong có an bài khác. Việc này gần đây lão hủ mới nghĩ ra, vì tránh cho hiền điệt nóng vội mà sai lầm, nên bảo Vân Nương tìm hiền điệt đến đây.
Kiến thức của Văn Phi so với lúc trước đã cao minh hơn nhiều, nên chàng thong thả nói :
– Cảm tạ tiền bối quan tâm, theo vãn bối nhận thấy việc Thái Hành sơn không chỉ là việc bảo tàng.
Tuyết Sơn Mang Tẩu gật đầu nói :
– Hiền điệt nhận ra điều này, đủ thấy cao minh. Người thức thời là tuấn kiệt, lúc này tốt nhất là lui khỏi chốn thị phi.
Lục Văn Phi nhướng đôi mày kiếm nói :
– Phụ thù bất cộng đái thiên.
Chàng cao giọng tiếp :
– Chuyện Tấn vương có thể không quan tâm nhưng phụ thù có thể không báo sao?
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
– Lão hủ không nói hiền điệt không được báo phụ thù, chỉ vì sự tình quá phức tạp, còn ai là thù nhân sát hại lệnh tôn, đến giờ còn chưa biết, con ngựa mù chạy lung tung không phải là biện pháp.
Lục Văn Phi biết hảo ý của lão, nhưng bảo chàng tạm gác phụ thù, lòng chàng đương nhiên không vui, cố ý trầm ngâm không lên tiếng.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cho rằng lời mình nói đã có tác dụng, lại chậm rãi nói tiếp :
– Yên Sơn công chúa cùng với đại ca của hiền điệt bên ngoài trông có vẻ có liên quan nhau, nhưng người giang hồ tâm địa khó lường. Ý của lão hủ hay là hiền điệt hạn chế việc tiếp cận với họ.
Lục Văn Phi vẫn trầm mặc nói :
– Ý của tiền bối muốn vãn bối làm gì?
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
– Lệnh tôn chỉ có hiền điệt là chút cốt nhục, nếu dưới suối vàng người có biết, tất không chịu cho hiền điệt xem sinh mạng mình như trò đùa.
Lục Văn Phi cười nhạt nói :
– Con người trăm tuổi cũng phải chết, tiền bối muốn vãn bối là một người bất trung bất hiếu tuyệt đối không được rồi.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười lạnh nói :
– Dựa vào sức một người, muốn đối địch với quần hùng Thái Hành, khác gì trứng chọi đá. Hôm nay lão hủ khuyên hiền điệt vì tôn trọng lệnh sư, lão đã tận nghĩa bạn hiền, nghe hay không tùy hiền điệt.
Lục Văn Phi đứng dậy nói :
– Phái Cổ Lăng, chính là thù gia sát hại gia phụ. Tại hạ quyết không bỏ ý niệm báo thù, thịnh tình của tiền bối tại hạ khắc ghi trong dạ.
Chàng hờn giận bước ra khỏi cửa.
Vân Nương ngăn chàng lại nói :
– Huynh là người gì vậy? Phụ thân muội khuyên những lời chân thành chỉ là hảo ý, huynh không nên nóng giận như vậy.
Lục Văn Phi thoáng nghĩ, cảm thấy mình khích động thái quá, nên đổi sắc mặt tạ tội :
– Tại hạ nhất thời chỉ nghĩ đến phụ thù, oán hận toàn tâm, bồng bột phát nộ với lệnh tôn.
Trên mặt Mang Tẩu thoáng nét cười đanh ác, ra dấu với Vân Nương rồi từ từ nói :
– Điệt nhi minh bạch nỗi khổ tâm của lão hủ là tốt rồi, từ đây lão không nhắc nữa.
Dứt lời lão nhìn chàng một mắt nói :
– Chúng ta đã lâu không gặp, cùng lão uống một vài ly rượu là được rồi.
Lục Văn Phi không tiện chối từ, gật đầu nói :
– Sau khi hầu tửu tiền bối, tại hạ có việc bên người không đi không được.
Vân Nương thấy chàng đã bằng lòng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chậm rãi đi vào trong.
Lục Văn Phi ngồi xuống, trong lòng không ngừng tính toán, nghĩ thầm :
“Tại sao luận điệu của Mang Tẩu tiền bối thay đổi đột ngột, hay lão đã bị người nào đó ép buộc?”
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười nói :
– Nghe nói Yên Sơn công chúa đã đoạt được một số bảo vật, bản lãnh của nàng ta thật không phải nhỏ.
Lục Văn Phi nói :
– Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Kẻ thất phu không làm được việc thì vô tội, còn người tài giỏi có công trạng thì mắc tội. Vãn bối không cho rằng đây là thu hoạch của nàng.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười nói :
– Nàng ta có thể trong tai mắt của mọi người, công nhiên lấy đi bảo tàng, hơn nữa từ trong đám đông không có ai đoạt được, đủ thấy thế lực của nàng rất mạnh, đúng là người có lai lịch.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
– Người Cổ Lăng đã tìm được nàng, nguy cơ trong tương lai rất nhiều, vãn bối thật khó dự liệu hậu quả.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười nói :
– Nếu nàng quả thật là hậu nhân của Tấn vương, thì những người võ lâm trên giang hồ cùng người Cổ Lăng sẽ không làm khó nàng.
Lục Văn Phi nói :
– Mong được như vậy.
Tuyết Sơn Mang Tẩu đột nhiên nói :
– Mật đồ của hiền điệt cũng ở trên người phải không?
Lục Văn Phi cảnh giác hỏi lại :
– Tiền bối hỏi việc này để làm gì?
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
– Đáng tiếc là mật đồ của lão hủ đã mất, nếu không hai bên đối chiếu, có thể thấy được một chút manh mối.
Lục Văn Phi là người thành thật nên nói :
– Vãn bối lúc nào cũng mang kim bài bên người, tiền bối muốn xem cứ cầm lấy.
Tuyết Sơn Mang Tẩu tiếp lấy kim bài, dùng tay sờ soạng một hồi, đột nhiên cười ha hả một hồi rồi nói :
– Thật là đi rách giày sắt vẫn vô vọng, không ngờ hôm nay lại tìm được rồi.
Lục Văn Phi ngạc nhiên hỏi :
– Tiền bối nói vậy là sao?
Tuyết Sơn Mang Tẩu lại cười cuồng vọng :
– Lão phu đã sớm dự liệu vật này ở bên người của ngươi, chỉ vì trong nhất thời chưa lấy được, nên mới dùng kế ném viên gạch để lấy viên ngọc, quả nhiên ngươi đã mắc bẫy.
Lúc này Lục Văn Phi mới minh bạch, phẫn nộ nói :
– Lão là người được Tấn vương phó thác lại có tạp niệm như vậy.
Mang Tẩu cười lạnh nói :
– Ngươi không nghĩ đến sao, Tấn vương là người tinh minh sáng suốt, sao dám đem hậu sự mà phó thác cho một kẻ mù lòa?
Lục Văn Phi phẫn nộ nói :
– Hay lắm, thì ra lão đã tồn tâm mưu đoạt mật đồ, có ý dùng một miếng kim bài giả gạt ta.
Tuyết Sơn Mang Tẩu đắc ý cười nói :
– Điều này ngươi nên trách tiên phụ của ngươi, chỉ vì lão uống say lộ ra một chút sự việc mới dẫn đến sự hoài nghi của lão. Về sau lão hủ thường nghe lão ngâm nga bài thơ “Đăng châu đoản ca” của Trần Tử Ngang, ta càng thêm nghi ngờ, liệu định tất có liên quan đến bảo tàng.
Lục Văn Phi cắt ngang lời của lão :
– Đừng cười ta, rõ ràng lão là người đang giữ mật đồ, vì tham lợi mà tối mắt, ý muốn thôn tính bảo vật.
Tuyết Sơn Mang Tẩu chớp đôi mắt trắng dã :
– Dựa vào đâu ngươi nói lão phu là người đang giữ mật đồ?
Lục Văn Phi hừ một tiếng nói :
– Đồ án trên kim bài, nếu không thấy trước nguyên bản, không ai có thể giả tạo được, lại nói dù lão biết được đoạn đầu của đoản ca, cũng không biết được ám ngữ, lúc đàm thoại với ta sao có thể đối đáp được.
Tuyết Sơn Mang Tẩu ngẩn người một lát, cười hắc hắc nói :
– Điều này ngươi không cần phải hỏi, dù sao ngươi và Vương Tôn mỗi người giữ một phần mật đồ, điều này không thể sai được.
Lục Văn Phi không ngờ rằng, phụ tử Tuyết Sơn Mang Tẩu đã có tính toán từ trước, rắp tâm tìm kiếm những người đang giữ phần thứ nhất và cả hai phần kia của mật đồ, chàng vừa giận vừa gấp, xòe tay đoạt lấy kim bài trong tay của Mang Tẩu.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười nhạt nói :
– Bây giờ tỉnh ngộ đã muộn rồi.
Đơn chưởng lão đánh ra phát đi một luồng kình lực.
Lục Văn Phi lật tay lên, cái chụp vừa rồi biến thành thế đẩy, đưa ra một luồng chưởng phong nghinh đón kình phong.
Hai luồng chưởng phong gặp nhau.
“Bùng” một tiếng, Văn Phi bị chưởng này chấn động văng xa hơn một trượng. Chàng vốn là người cương liệt, hớp mạnh một hơi không khí mà điều tức chân khí, rồi lại bổ nhào lên trước.
Tuyết Sơn Mang Tẩu cười lạnh nói :
– Ta xem ngươi hết muốn sống rồi.
Lão phất mạnh tay áo đẩy ra một luồng kình phong dữ dội. Văn Phi đã sớm phòng bị, né người qua tránh luồng chưởng kình đó, hoành tay tuốt kiếm khỏi vỏ, còn tay kia chụp vào kim bài, xuất thủ như điện, thần tốc cực kỳ.
Tuyết Sơn Mang Tẩu không muốn giao đấu cùng chàng, chưởng lực vừa phát ra lập tức lui người chạy vào nội thất.
Lục Văn Phi tức giận la lên :
– Lão muốn chạy sao, không dễ vậy đâu.
Vừa nói đồng thời chàng lao người đuổi theo.
Chỉ nghe trong nội thất một tiếng thét trong trẻo, Vân Nương cầm kiếm xông lên, không nói một lời giơ kiếm đâm liền.
Lục Văn Phi càng tức giận, cười lạnh nói :
– Hay lắm, thì ra phụ tử ngươi đã sớm thông đồng rồi.
Vân Nương như đang đối phó với thế thù đại địch, kiếm thế vẫy vùng phủ lên người Văn Phi, thế công vô cùng hiểm độc.
Văn Phi còn chưa phòng bị, bị đối phương tấn công đến nỗi chân tay luống cuống, liên tiếp thoái lui, lúc này chàng mới biết phụ tử lão trước nay che giấu thực lực.
Chàng lui mấy bước, rút kiếm ra đánh thế “Mai Khai Ngũ Phúc” phong tỏa kiếm thức của đối phương.
Vân Nương mãnh liệt tấn công mấy thức, bức Văn Phi thoái lui thì vội quay người phóng luôn vào nội thất.
Lục Văn Phi nộ khí đè lên ngực, vội chạy đến dùng kiếm hất rèm lên, bên trong không một bóng người. Bước vào bên trong thì thấy cửa sổ phía sau mở rộng phụ tử Mang Tẩu đã không thấy nữa, chàng bèn phóng người ra khỏi cửa sổ, nhưng chỉ thấy bốn bề đã tối đen, không còn cách nào tìm kiếm.
Chàng vốn kính trọng Tuyết Sơn Mang Tẩu, luôn xem lão là bậc tiền bối là bằng hữu tốt của phụ thân mình, vạn phần không nghĩ đến hôm nay lão lại lộ ra bộ mặt hồ ly dùng thủ đoạn lừa gạt mà lấy đi kim bài, trong lòng không nén được ảo não, nghĩ thầm: “Thì ra giang hồ hiểm ác cực kỳ”.
Chàng vốn nhận định phái Cổ Lăng, chính là kẻ mưu đoạt bảo tàng, hiện giờ bộ mặt hung tợn của Tuyết Sơn Mang Tẩu lộ ra, khiến vấn đề càng thêm phức tạp, chàng lẩm bẩm nói :
– Tuyết Sơn Mang Tẩu đã không tin được, thì nghĩa huynh Vương Tôn cũng khó tin được.
Đang thầm suy nghĩ đột nhiên từ xa văng vẳng vang lên một tiếng kêu đau đớn, tiếp theo là tiếng kêu đau thương của một thiếu nữ, chàng giật mình triển khai thân pháp chạy về phía tiếng la, ước khoảng mấy trăm trượng thì thấy bên đường núi nằm vắt ngang một xác người. Chàng vội vã cúi nhìn thì ra đó là Tuyết Sơn Mang Tẩu đã tắt thở trong lòng bất giác kinh hãi.
Chàng từng mục kích võ công của Mang Tẩu, người nào có thể trong chớp mắt sát tử được lão, võ công thật khó tưởng tượng.
Hiện Mang Tẩu đã chết, nghĩ đến bức mật đồ của mình, chàng nghĩ thầm :
“Chắc kẻ này ẩn nấp trong bóng tối từ trước, chờ đến khi Mang Tẩu đoạt được mật đồ, mới sát hại Mang Tẩu để đoạt mật đồ”.
Gần đây chàng đã trải qua nhiều sự việc, lịch duyệt giang hồ cũng tăng tiến không ít, xem xét tình hình tứ phía một lượt, không phát hiện ra dấu tích đánh nhau, có thể thấy Mang Tẩu bị người đột kích mà chết, người ấy còn bắt Vân Nương mang đi.
Chàng bèn chôn cất Mang Tẩu rồi phóng bước chạy về cổ tự nơi ở của Yên Sơn công chúa. Chàng còn cách cổ tự môn chừng khoảng vài lằn tên thì hai bên đường đột nhiên xuất hiện một đám người giang hồ trầm giọng quát :
– Người nào? Đứng lại!
Lục Văn Phi dừng chân bước lại hỏi :
– Hà cớ chư vị ngăn cản tại hạ?
Đám giang hồ nói :
– Cổ tự trước mặt không cho phép những người không có nhiệm vụ đi vào.
Lục Văn Phi hỏi :
– Chư vị phụng mệnh của ai?
Đám người giang hồ nói :
– Là phục mệnh của Bang chủ bổn Bang.
Lục Văn Phi “Ô” một tiếng nói :
– Phải chăng chư vị là huynh đệ của Hắc Long bang?
Bọn họ đáp :
– Không sai. Tôn giá đã hỏi quá nhiều rồi. Bây giờ xin mời.
Lục Văn Phi nói :
– Chư vị đã là huynh đệ của Hắc Long bang, phải nhận biết tại hạ mới đúng.
Đám người này nhìn chàng một hồi, nói :
– Tôn giá là ai?
Lục Văn Phi nói :
– Tại hạ họ Lục tên Văn Phi, hiện có việc cần gặp quý Bang chủ.
Đám giang hồ nói :
– Danh tánh của thiếu hiệp quả nhiên có nghe qua, chỉ vì vâng mệnh người nào cũng không thể đi qua, đành phải đắc tội.
Lục Văn Phi không hài lòng, cười nhạt hỏi :
– Lẽ nào thông báo một tiếng cũng không được?
Đám giang hồ nhất tề nói :
– Không được.
Lục Văn Phi lạnh lùng nói :
– Các người không chịu thông báo, tại hạ đành phải xông bừa vào.
Dứt lời, chàng ngang nhiên đi thẳng tới trước. Đám người giang hồ vội chia nhau phân thành hàng ngang nhất tề rút binh khí ra trầm giọng nói :
– Chúng tôi đã nể mặt tôn giá, nếu cứ xông lên đừng trách chúng tôi đắc tội với bằng hữu.
Lúc này Lục Văn Phi đã nhận định hành động của Hắc Long bang bất lợi với Yên Sơn công chúa nên nhất quyết vào xem thử, chàng chậm rãi nói :
– Cổ tự là đất của thập phương, đâu dễ để các ngươi bá chiếm. Đêm nay tại hạ không vào không được.
Bọn bang đồ phẫn nộ hét to một tiếng, đao kiếm nhất tề tung ra tấn công Lục Văn Phi.
Lục Văn Phi nhích động thân người, nghiêng mặt tránh thế kiếm đâm vào trước mắt, đồng thời nhấc tay đánh ra một chưởng. Võ công của chàng hiện giờ có thể liệt vào hàng cao thủ võ lâm, chưởng lực vừa phát như cuồng phong bạo vũ cuồn cuộn quét chung quanh hướng về bọn bang đồ.
Bọn bang đồ thấy chưởng lực quá dũng mãnh, không dám trực diện nghênh tiếp đều thoái lui mấy bước. Lục Văn Phi không truy bức mà phóng bước chạy về phía tự môn.
Bọn bang đồ Hạ Long Tường mang đến Thái Hành đều là những hảo thủ tuyển lựa trong mấy trăm người, mỗi một người đều hung hãn như hổ. Vừa lui mấy bước lại xông bừa lên.
Lục Văn Phi nói :
– Các người nhất định muốn tại hạ khai sát giới sao?
Bọn bang đồ hung tính đã phát không thèm đối đáp, đao kiếm loang loáng nhất tề đánh thẳng về phía Lục Văn Phi.
Lục Văn Phi biết không thể nói chuyện đạo lý được, chàng hét to một tiếng, trường kiếm trong tay triển khai một thức “Phân Hoa Phất Liễu”, trước mặt khơi lên một màn kiếm hoa bảo hộ lấy thân người. Chỉ nghe hàng loạt tiếng leng keng của kim ngân chạm nhau vang lên. Đao kiếm bốn phương tám hướng đã công đến, tất cả chạm phải kiếm thế uy dũng của Lục Văn Phi, binh khí trong tay đều bị chấn động văng xa bốn năm thước.
Lục Văn Phi thừa dịp phóng người phi nhanh về phía trước. Bọn bang đồ phía sau biết không đủ sức ngăn cản nên không truy đuổi mà bắn tín hiệu lên trời báo tin.
Lục Văn Phi phi người lên, chỉ còn cách tự môn không quá bốn trăm trượng, trước mặt có người nói lớn :
– Bằng hữu phương nào ngang nhiên xông vào? Ngươi cho là Hắc Long bang không có người sao?
Bóng người loáng lên, trước mặt phi thân ra một người là một hắc y lão giả, thì ra đó là Ngọc Diện Phán Quan Dịch Hiểu Thiên, chàng vòng tay thi lễ :
– Tại hạ Lục Văn Phi xin thứ tội mạo muội.
Dịch Hiểu Thiên ngẩn người rồi cũng vòng tay thi lễ nói :
– Hóa ra là Lục thiếu hiệp, thế thì cũng không có gì đáng nói.
Lục Văn Phi nói :
– Tại hạ muốn cầu kiến Bang chủ, không biết có tiện chăng?
Dịch Hiểu Thiên lưỡng lự một lát nói :
– Mọi người đang ở đại điện nghị sự không có gì không tiện.
Lục Văn Phi nói :
– Vậy thì phiền Dịch Đường chủ dẫn đường.
Dịch Hiểu Thiên nói :
– Lục thiếu hiệp xin theo lão phu.
Dứt lời, lão quay người đi trước về phía đại điện. Trên đại điện, đèn đuốc sáng choang, Yên Sơn công chúa ngồi trên ghế chủ tọa, Tạ Thanh Văn, Hạ Long Tường, Trương Nam phân ra ngồi hai bên.
Dịch Hiểu Thiên dành bước lên trước mấy bước nói với Hạ Long Tường :
– Lục thiếu hiệp đến đây có nên mời vào không?
Hạ Long Tường định đáp lời, Yên Sơn công chúa đã lên tiếng trước :
– Cho hắn vào đây.
Lục Văn Phi cất bước tiến vào, nhìn quét bốn bề, khom người thi lễ nói :
– Xin thứ cho việc tại hạ không mời mà đến.