Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 97: Có Khách Viếng Thăm tại website TruyenChu.Vip
Edit: Tây Môn Tĩnh Nhu
Mộc Thuần Thuần vừa trở lại Dục Vương Phủ, chưa kịp ngồi nóng ghế đã nghe có Mộc Thế Lễ, cha nàng tới viếng thăm. Dưới tình huống không có chuẩn bị, nàng hơi do dự không biết có nên ra ngoài gặp hay không.
Nhiều ngày không thấy, thân thể mập mạp của cha nàng trở nên có chút gầy gò, người cũng tiều tụy rất nhiều.Mấy ngày này Mộc Phủ xảy ra nhiều chuyện cộng thêm gia nghiệp liên tiếp gặp phong ba khiến cho Mộc Thế Lễ trông già đi mấy tuổi.
Nàng mang theo tâm tình phức tạp bước vào đại sảnh. Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc có chút thở than. Con người có quan hệ huyết thống này với nàng, khiến nàng muốn hận cũng hận không được. Mặc dù ông ta từng nhẫn tâm đuổi nàng ra khỏi Mộc Phủ, đoạn tuyệt quan hệ với nàng.Nhưng việc ông ta là cha nàng là sự thật không thể nào xóa sạch.
Nghe tiếng bước chân, Mộc Thế Lễ co người quay đầu lại.Đến khi nhìn thấy nàng mặc dù mặt che phủ một tầng khăn, đôi mắt xinh đẹp vẫn lạnh lùng trầm tĩnh như cũ, vô hình tạo ra một cảm giác lạ lẫm.Mộc Thuần Thuần dừng lại cách ông ta một khoản ngắn.Nàng không mở miệng nói chuyện, đối với nàng mà nói, hôm nay không biết phải kêu ông ta bằng gì.Lúng túng gặp mặt nhau đây chính là lần đầu của hai cha con.Thấy bộ dáng của Mộc Thế Lễ, Mộc Thuần Thuần chỉ lãnh đạm nói:
“Ngồi đi.”
Nhân Nhân bưng lên hai ly trà, sau đó lui sang một bên.
Bởi vì không biết phải bắt đầu cuộc đối thoại như thế nào nên hai người đều trầm mặc một hồi. Mộc Thế Lễ lòng mang áy náy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Mộc Thuần Thuần, chỉ dám thỉnh thoảng dùng khóe mắt len lén nhìn nàng, chuẩn xác hơn là nhìn gương mặt bị che lấp bởi khăn che mặt của nàng.
Mặt của nàng vì sau phải mang khăn che.Ông ta không hề biết chuyện Mộc Như Ý ở trong hoàng cung dụng hình hãm hại Mộc Thuần Thuần.Ông ta càng hoàn toàn không biết nguyên nhân vì sau Mộc Như Ý chết, xác bị treo trên cửa thành. Ông ta cũng không biết, thái hậu băng hà, Tây Diễm Quốc đổi chủ, những người ủng hộ thái hậu khi xưa cũng theo thái hậu rơi đài. Cho dù Mộc Như Ý là người của Trấn Đông Tướng Quân Phủ cũng không thể ngoại lệ.
Tức giận, thương tâm hơn nữa chính là sợ hãi.Chỉ sợ Mộc Phủ bởi vì có quan hệ với Mộc Như Ý mà gặp chuyện.Cho nên mỗi ngày ông ta đều sống trong lo sợ, cả ngày hốt hoảng.Quả nhiện, sau đó Mộc Phủ đã xảy ra chuyện. Tất cả các hiệu cầm đồ của Mộc Phủ đều phát sinh sự cố hết chuyện này tới chuyện khác, lúc thì bảo đồ ăn độc chết người, lúc thì nói bột phấn nước có phấn hủy da, lúc thì nói đồ ăn thức uống có vấn đề. Tóm lại, giống như có người ở sau lưng bày kế hãm hại, phá hư danh dự sản nghiệp của Mộc gia, muốn Mộc gia phá sản.
Vì bảo vệ hai mươi năm gia nghiệp của Mộc Phủ, ông ta đành vạn bất đắc dĩ đến cầu xin sự giúp đỡ của Thập Tam Vương Gia. Bằng uy vọng và quyền thế hiện nay của Thập Tam Vương Gia ở triểu đình, tin tưởng hắn sẽ có biện pháp giúp Mộc Phủ vượt qua đoạn khó khăn này. Không nghĩ tới, Thập Tam Vương Gia liền sảng khoái đáp ứng.Có Thập Tam Vương Gia ra mặt giải quyết, cửa hàng Mộc Phủ mới tránh được một kiếp.Sau khi cửa hàng đã hoạt động bình thường lại, ông ta liền tức tốc chạy tới cảm tạ Thập Tam Vương Gia. Không nghĩ tới Thập Tam Vương Gia đã đi ra ngoài gặp người khác, người ra gặp ông ta là nữ nhi của ông ta. Không, là nữ nhi trước kia của ông ta.
“Thuần Thuần. Không đúng.Vương phi.” Ý thức được mình không nên kêu nàng giống như trước, Mộc Thế Lễ vội vàng sửa lời, gọi nàng bằng thân phận tôn quý của nàng, nêu ra nghi vấn trong lòng, “Mặt của ngài…”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là bị dị ứng thôi.” Mộc Thuần Thuần đơn giản trả lời, không muốn nói nhiều đến vết thương trên mặt. Dù sao cũng có liên quan đến Mộc Như Ý, nếu người đã không còn, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.Ai đúng ai sai cứ đề như hạt bụi về với đất đi.
Vì cái gì mà không đáng ngại chứ, mọi người thiếu chút nữa là chết rồi. Nụ cười khuynh thành này đã bị hủy dung mà còn nói là không đáng ngại sao. Vương phi chính là như vậy, lúc nào cũng làm ra vẻ không sao, càng khiến người ta thương tiếc.
Nhân Nhân đau lòng nhìn Mộc Thuần Thuần, há mồm muốn nói gì nhưng lời vừa đến miệng cuối cùng lại nuốt vào.
Mộc Thế Lễ nhìn ra được nàng mang theo nét lạnh nhạt tựa hồ như ý muốn nói hắn hôm nay không nên tới.
“Thật ra thì hôm nay ta tới chính là muốn tìm Thập Tam Vương Gia. Ta muốn tự mình cám ơn ngài ấy.” Không khí càng lúc càng buồn bực. Mộc Thế Lễ không tìm được chuyện gì để nói đành ngập ngừng nói ra lý do vì sao tìm đến.
Thì ra là như vậy. Ngực Mộc Thuần Thuần giống như bị gì đó đè nặng, nói không nên lời. Nàng cười nhạo một tiếng, cười mình ngây thơ, lại cho rằng ông ta tới tìm nàng. Cũng đúng, hôm đó ông ta đã ở trước mặt nàng nói rõ, rời khỏi Mộc Phủ rồi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của ông ta. Lời nói nhẫn tâm như vậy làm sao có thể dẹp bỏ tự ái vác mặt tới đây gặp nàng.
“Hắn không có ở trong vương phủ.” Giọng điệu lạnh lùng, trong trẻo khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.
Mộc Thế Lễ có chút bối rối, hốt hoảng không biết nên làm thế nào. Ngồi cũng không xong, mà đi cũng không được. Nếu hôm nay ông ta chỉ đơn thuần đến để cám ơn Thập Tam Vương Gia, biết ngài ấy không có nhà thì có thể cáo từ rời đi. Nhưng mà, hôm nay ông ta tới, ngoại trừ việc nói cám ơn chính là có chuyện khác muốn nhờ Thập Tam Vương Gia giúp một tay.
Quẫn bách cầm ly trà, giả bộ như đang uống, trừ uống trà ra ông ta không biết làm gì khác hơn. Ở trước mặt nữ nhi này, thật ra ông ta có chút sợ đối mặt với Mộc Thuần Thuần.
Không khí một lần nữa bị đóng băng, ly trà đã uống cạn. Nhân Nhân thấy thế tỉ mỉ hỏi, “Mộc lão gia, để ta pha cho ngài ly trà khác.” Bộ mặt Mộc Thế Lễ đầy cảm kích.
Ai ngờ, bỗng chốc truyền tới tiếng nói âm lãnh phá vỡ bầu không khí trầm muộn, “Không cần đâu Nhân Nhân. Mộc lão gia sẽ đi ngay.” Lần này nàng nói rõ ràng là Mộc lão gia.
Nhân Nhân quay đầu lại, khổ sở nhìn ánh mắt lãnh đạm của Mộc Thuần Thuần. Vương phi nói câu này khiến nàng ở cảnh khó xử. Câu nói này rõ ràng là muốn đuổi khách. Mộc Thế Lễ giống như được cứu, lập tức bật dậy, “Vương phi nói đúng, ta còn có chuyện, xin cáo từ trước.”
Hướng Mộc Thuần Thuần chào một cái, xoay người muốn rời đi, sau lưng lại truyền đến thanh âm thanh thúy, “Đợi chút.”
Mộc Thế Lễ lần nữa đem thân thể mập mạp quay lại, “Vương phi còn có chuyện gì khác?”
“Ta chỉ hỏi một câu. Cửa hàng xảy ra chuyện tất cả đều do ngài làm sao?” Có thể nói, tất cả gia nghiệp của Mộc Phủ đều là tâm huyết của mẹ nàng, nàng không hy vọng danh dự của Mộc Phủ do một tay mẹ nàng kinh doanh bị hủy trong tay hắn.