Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 96: Bồng Lai Tiên Đảo Ở Tây Diễm Quốc


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 96: Bồng Lai Tiên Đảo Ở Tây Diễm Quốc tại website TruyenChu.Vip

Editor: bích liên
Mọi người đều không thể quay đầu lại để bàn tán, kì quái nhìn nam nhân mặt nạ đang đắm chìm trong nụ cười ôn nhu.
Đường đường Thập Tam Vương Gia của Tây Diễm Quốc, nói ra thứ yêu thích nhất là canh hạt sen, bọn họ càng ngày càng đối với Thập Tam Vương Gia gia suy nghĩ không thấu, khi thì đứng đắn khi thì hoang đường, khi thì chung tình, khi thì thâm trầm, khi thì quái gở, khi thì quyết đoán mười phần, khi thì vô lại mười phần, vạn lần, mỗi lần tuôn ra lời nói làm người ta kinh ngạc, làm người ta trở tay không kịp.
Tái Tuyết công chúa càng kinh ngạc vạn phần, đôi măt tròn trừng trừng, như là nhận được đả kích không nhỏ, “Cái gì, canh hạt sen?” Đây không phải thứ cô nương gia thích ăn sao, hắn một đại nam nhân cũng thích ăn thứ đồ kia, điều khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn là, khi hắn nói đến canh hạt sen khuôn mặt bên trái lộ ra nhu tình, nháy mắt mềm hoá những đường nét góc cạnh. Cái loại ánh mắt nhu tình như nước này giống như nữ nhân hắn yêu sâu đậm lúc này đang đứng trước mặt hắn, hai người bốn mắt tương giao, thâm tình mỉm cười.
Giờ khắc này nàng thật ghen tị, trong mắt đều là lửa giận bộc phát.
Mặt nạ nam nhân đang đắm chìm trong suy nghĩ, không phát hiện nữ nhân quần áo hoa lệ trước mắt, gương mặt tươi cười biến sắc, răng cắn chặt môi dưới đỏ tươi, đôi mắt kiều mị thay bằng ánh mắt sắc bén dâng lên sự đố kị.

Đúng vậy, canh hạt sen, hắn bây giờ đối với canh hạt sen tràn đầy hảo cảm. Nhắc đến canh hạt sen làm hắn nghĩ đến nữ nhân kia thích ăn canh hạt sen, không biết nàng bây giờ có nếm món canh hạt sen hắn làm hay chưa.
Nghe Bạng Qua, Sấu Qua nói, vương phi bé nhỏ của hắn thích ăn canh hạt sen không quá ngọt, dựa theo khẩu vị của nàng, cho nên hắn chỉ bỏ một chút đường, hắn còn chính miệng nếm qua, không quá ngọt, vị cũng không tệ, nhưng không xác định có hợp với khẩu vị của nàng hay không, hắn chỉ hy vọng, nàng ăn canh hạt sen do chính hắn làm, nội tâm có thể dâng lên một chút cảm động ngọt ngào.
Có thể bởi vì Tuyết Ngưng Thảo mẫn cảm làm miệng vết thương lưu sẹo, đoạn thời gian này nàng cố ý xa cách hắn, lãnh lãnh đạm đạm, rất ít cùng hắn nói chuyện, hỏi nàng nàng cũng đáp vài câu ngắn gọn, ánh mắt nàng xa cách, khẩu khí xa cách, hắn có điểm tổn thương, nhưng vừa nghĩ đến tâm tình nàng giờ phút này, hắn liền lập tức tiêu tan, nàng tâm tình không tốt, hắn hẳn là thông cảm nàng một chút mới phải.
Vì có thể làm mặt nàng giãn ra cười vui, một lần nữa trở lại cái bộ dáng phấn chấn linh động ngày xưa, hắn chỉ có thể phái người hỏi thăm tung tích Tử Mạn Tử Dược. Huyền nói qua Tử Mạn Tử Dược trước mắt là thuốc duy nhất có thể khôi phục dung nhan nàng. Vô luận loại thuốc này có tồn tại hay không, hắn cũng phải đi tìm thử, chỉ cần thuốc tồn tại, hắn không tiếc tốn bao nhiêu cũng đem về.
Hiên Viên Đình bởi vì một câu nói của hắn, không khỏi an tĩnh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là tiếng nói trẻ con của Biện Chi Lân phá vỡ trầm mặc, “Ha ha, thì ra vương thúc cũng thích ăn canh hạt sen nha, ta cũng đặc biệt thích ăn, thời tiết oi bức ăn canh hạt sen thích hơp nhất bất quá, Tái Tuyết công chúa cùng Khố Luân tướng quân đường xa đến, không ngại cũng nếm thử cực phẩm giải nhiệt của Tây Diễm Quốc chúng ta, cam đoan có một hương vị khác.”

Nói xong, Biện Chi Lân phân phó mấy thái giám bảo Ngự Thiện Phòng nấu canh hạt sen.
Nghe hoàng thượng nói để bọn họ thưởng thức canh hạt sen, Tái Tuyết công chúa xấu hổ cười cười, tuy rằng trong lòng tức giận muốn chết nhưng ở mặt ngoài lại ngượng ngùng cự tuyệt, chiếu theo lễ nghi cảm tạ, rất nhanh lại khôi phục thần sắc trấn định.
Không muốn đem đề tài canh hạt sen dây dưa chán ghét, nàng hoả tốc nói sang chuyện khác, lại hỏi, “Tái Tuyết lần này may mắn đến Tây Diễm Quốc, nhìn thấy phong cảnh ven đường thập phần tú lệ, nơi nơi đều là non xanh nước biếc, Tái Tuyết muốn thừa dịp này đi vài vòng thưởng thức phong cảnh nhân tình Tây Diễm Quốc, không biết là Thập Tam Vương Gia có tiến cử gì hay không, nếu như Thập Tam Vương Gia có thể dẫn đường cho chúng tôi, đây là vinh hạnh to lớn.”
Bọn họ nói thế nào cũng là khách, Tây Diễm Quốc là chủ nhà vốn nên tận tình, huống hồ yêu cầu này của bọn họ cũng không quá phận, Thập Tam Vương Gia này nếu như cự tuyệt, chính là Tây Diễm Quốc vô lễ cực điểm, dám can đảm dùng phương thức này đối đãi khách nhân tương lai nếu truyền đi xa, đối với thanh danh Tây Diễm Quốc cũng không tốt lắm.
Bất luận thế nào, nàng cũng muốn dùng mọi biện pháp cùng hắn ở chung chỗ. Nàng cũng không tin, mị lực của Đạm Đài Tái Tuyết nàng, lại mê không ngã một đại nam nhân rành rành như vậy.

Chỉ thấy Biện Dục vô cùng thảnh thơi dựa vào ghế, tay trái nâng chén rượu, chầm chậm ghé vào chóp mũi, nhắm hai mắt lại, thật sâu hít một hơi, tà mị đến cực điểm, ân, vẫn là hương vị mê người…
Hương thơm tinh khiết xông vào mũi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu cực phẩm, vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ, hắn lúc này mới quay lại chủ đề, khẽ mở bạc môi, “Công chúa nếu muốn ta tiến cử, bản thân ta thật sự nghĩ đến một nơi, nơi đó quả thực là nhân gian tiên cảnh, bồng lai tiên đảo của Tây Diễm Quốc, ăn ngon ở tốt chơi vui, làm người ta vui quên về, làm người ta quên hết mọi phiền não, khoái hoạt vô cùng, hơn hẳn làm thần tiên, ta gần như mỗi ngày đều đến chỗ đó chơi, một ngày không đi tâm liền ngứa, cả người không thoải mái..”
Tây Diễm Quốc còn có nơi đẹp như vậy sao, có nơi đẹp như vậy nhất định phải đi, chuyến đi này không tệ, Tái Tuyết công chúa nghe như say như mê, tò mò đến cực điểm, vội hỏi, “Là chỗ nào nha?”
Mặt nạ nam nhân tà khí cười, môi mỏng khẽ mở, thản nhiên từ trong miệng thốt ra ba chữ, “Tiêu, Hồn, Lâu.”
Nghe vậy, các đại thần một bên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, toàn bộ cúi đầu sắc mặt khó coi, vẻ mặt rất là khó xử. Lời nói của Biện Dục làm người ta càng ngày càng kinh ngạc, làm cho các nhất phẩm đại thần nháy mắt sắc mặt đen hết, trong lòng buồn bực cực điểm, dưới đáy lòng ầm ầm mắng, không biết Thập Tam Vương Gia cuối cùng muốn tổn hại Tây Diễm Quốc hay hạ thấp chính hắn.
“Lâu, nghe tên rất vui nha, lâu là đang làm gì?”Tái Tuyết công chúa không lưu ý đến vẻ mặt xấu hổ của những người khác, trong mắt chỉ nhìn thấy nam nhân tuấn lãng đối diện đang cười đến thật xinh đẹp, thật mê người.

“Lâu, tên sao nghĩa vậy, là nơi nam nhân nữ nhân đều đến được”, Biện Dục nhíu nhíu lông mày anh khí bức người, hướng Tái Tuyết công chúa giơ lên chén rượu, quơ quơ, cười tà khí vô lại, một hơi cạn sạch, uống xong, bổ sung một câu, “Cũng chính là thường gọi, thanh lâu…”
Nụ cười như hoa sáng lạn phút chốc cứng lại bên cánh môi đỏ tươi, Tái Tuyết công chúa biết mình bị hắn trêu đùa, tại chỗ tức giận đến một câu cũng không nói được.
Khố Luân tướng quân luôn không mở miệng, lúc này đứng dậy, vì công chúa của bọn họ căm giận bất bình, “Thập Tam Vương Gia, ngài có phần quá khinh cuồng, quá làm càn rồi, lại dám trêu chọc công chúa chúng tôi, còn không biết xấu hổ tiến cử thanh lâu nơi dơ bẩn cho chúng tôi, vũ nhục công chúa chúng tôi như thế, chính là đạo đãi khách của Tây Diễm Quốc các người sao?”
“Tướng quân xin bớt giận, trẫm nghĩ vương thúc cũng không phải có ý trêu đùa vũ nhục công chúa, chỉ là…”
Biện Chi Lân nói còn chưa xong, một đạo tiếng nói tà tà vô lại lại chen vào, “Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, tất cả mọi người trong thành đều biết nơi ta thích nhất là chỗ đó, lâu, ây da, lúc này cũng không còn sớm, ta vừa rồi vô ý uống quá chén, có chút ngà ngà say, nếu như nói gì đó công chúa không thích nghe, thỉnh công chúa thứ lỗi, nếu như không có chuyện gì khác, thần trước xin thất lễ.” sau đó làm ra một bộ dáng say rượu, chậm rì rì đứng lên, không để ý ánh mắt mọi người khác thường, phẩy tay áo bỏ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.