Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 7 tại website TruyenChu.Vip
Edit: Dandelion
Beta: Quảng Hằng
Rượu qua mấy tuần sau, lại có người hỏi, “Tiểu Vương Gia, nghe nói Mộc Thuần Thuần kia là Đô thành đệ nhất mỹ nhân, chúng ta cũng không chính mắt nhìn thấy qua, có thể tin đồn là giả hay không?”
Tiếng huyên náo đột nhiên giảm xuống rất nhiều, tựa hồ mọi người đối với vấn đề này cảm thấy hứng thú.
“Đúng vậy ! Đúng vậy ! Ta luôn hoài nghi. Nhìn bộ dạng ca ca của nàng Mộc Kiền kia, nhìn liền muốn tiến lên đánh hắn mấy cước, còn có phụ thân nàng ta -Mộc Thế Lễ, tai to mặt lớn, nói hắn khi còn trẻ thì là vị mỹ nam tử ai tin chứ.” Một vị công tử mặc hoa phục màu lam đậm cũng bắt đầu lắc đầu, nhất nhất nói ra lý do hoài nghi, “Còn có muội muội nàng ta Mộc Như Ý, lần trước thời điểm chúng ta đến phủ dự gia yến, Ngột Thần mang nàng tới, oaaa, bộ dáng kia, ngay cả nha hoàn nhà ta đều xinh đẹp hơn nàng ta.”
Buổi nói chuyện, nói xong tất cả mọi người cười ầm lên, các cô nương khác hầu hạ ở các vị gia càng thêm cười không khép miệng.
Cát Lãng Tiểu Vương Gia khoát khoát tay, nâng lên một nụ cười ý vị sâu xa, cố ý đè âm lượng thấp xuống, nói, “Ngừng, ngừng, ngừng, nói các ngươi không có kiến thức đúng là không có kiến thức, ta nói cho các ngươi biết, Mộc Thuần Thuần kia ta đã thấy, dáng dấp thật, thật. . . . . .”
Hắn cố gắng muốn tìm một từ để hình dung vẻ đẹp của nàng, nhưng cuối cùng chỉ từ có giới hạn trong đầu tìm ra hai chữ, “Rất đẹp!”
Hắn không thể quên được rung động lần đó ở trên đường cái trong lúc vô tình gặp phải nàng, chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, đã ở trong lòng hắn lưu lại một dấu ấn thật sâu, nàng thật rất đẹp, một bộ y phục đơn giản, lại gợi lên sự xuất trần thoát tục.
Cũng là bởi vì nhớ mãi thân ảnh nàng, không quên được vẻ đẹp của nàng, cho nên hắn mới mượn chuyện làm khó Mộc Kiền, nhất định phải lấy được nàng, mặc dù khắp thiên hạ đều cười hắn cưới một khí phụ, hắn cũng không quan tâm!
“Nhưng Tiểu Vương Gia à, nghe nói Mộc Thuần Thuần đó, mạng của cô ta là sát người thân, người nào dính vào cũng sẽ gặp phải bất hạnh, ngay cả người của Mộc phủ cũng tránh né, e sợ còn không kịp, ngay cả gia nhân phục vụ nàng ta, nghe nói cũng sẽ không vượt qua ba tháng.” Một vị công tử khác nói tới chuyện quái dị vây quanh bên cạnh Mộc Thuần Thuần, nhất thời cả người sợ hãi.
Nói đến chuyện này thật đúng là tà môn, những hạ nhân kia sống ở bên cạnh Mộc Thuần Thuần không vượt qua ba tháng, chính xác xảy ra ngoài ý muốn, không phải điên, thì cũng bị câm, không phải què thì cũng bị co quắp , thật quỷ dị. Tựa hồ trong chỗ u minh có một loại lực lượng quỷ dị đem Mộc Thuần Thuần cô lập, không cho những người khác đến gần nàng.( ax… ai ác thế kia ^^~)
Cát Lãng quát lớn một tiếng, sắc mặt bỗng chốc âm trầm xuống, “Cái gì mạng sát người thân, Cát Lãng ta cố tình không tin những lời mà nói quỷ kia, Thụy vương phủ ta muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngay cả Diêm vương lão tử cũng không sợ, há lại sẽ lo lắng những thứ kia!”
Tóm lại, Mộc Thuần Thuần hắn đã định chắc rồi.( hk phải của ngươi đâu *plè*)
“Dạ dạ dạ, Tiểu Vương Gia nói rất đúng.” Mọi người rối rít bưng ly rượu lên, nịnh nọt.
Cách sương phòng, hai vị nam tử khí độ anh tuấn bất phàm đưa toàn bộ buổi nói chuyện này của bọn họ nghe vào trong lỗ tai.( chết chưa ^^~)
Nam tử áo bào trắng thấy buồn cười, miệng mang ý vị giễu cợt, một đôi mắt đào hoa câu hồn phách người cong thành một đường cong, nam tử đối diện hướng hắn nhíu mày, nói, “Dục, hắn nói hắn không sợ !”
Nam tử đối diện hắn, người mặc một bộ hoa phục màu vàng kim, mái tóc đen như mực xõa tùy ý, tăng thêm một tia không kềm chế được cùng thất thường, trên má phải mang một mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng, cùng màu sắc quần áo cực kỳ phối hợp, hai mắt như chim ưng rạng rỡ phát sáng, sáng chói như ánh sao, môi mỏng khẽ nâng lên, thân thể cao to nằm nghiêng tại trên nhuyễn tháp, dùng giọng nói cực độ mị hoặc lên tiếng, “Vậy thì —— chúc hắn may mắn thôi…!”
Trò chơi, càng ngày càng chơi thật vui.
(muội ghét mấy anh này, xem chị Thuần Thuần của muội là gì chứ, gừgừgừ, *cắn cắn cắn đầu mấy anh*)
Nam tử áo bào trắng có nhiều hứng thú mà nhìn chằm chằm vào hắn, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn, thở dài nói, “Giống như lại có kịch hay để xem “
Khóe môi kia của nam tử mặt nạ điểm nụ cười đùa giỡn làm cho hắn không khỏi rùng mình một cái, “Ngừng, ngừng, ngừng, thật may là ta không phải kẻ địch của ngươi, nếu không ta nhất định sớm đi đầu thai.”
Mặt nạ nam tử chỉ cười không nói.
“Chẳng qua ta thật tò mò, ngươi rốt cuộc lúc nào thì mới bằng lòng bỏ qua cho mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành kia?”
Hai luồng ánh mắt lạnh như băng lập tức bắn qua, nam tử áo bào trắng rụt cổ một cái, thức thời câm miệng.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt nạ trên má phải lạnh như băng, đôi mắt thâm thúy khẽ ảm đạm, trong không khí thoáng qua một ánh sáng màu xanh nhạt.
Đạo ánh sáng kia, rõ ràng là từ trên nhẫn ngọc hắn mang trên ngón cái tản mát ra .