Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 20: Thanh Lâu, Ta Tới Đây 2 tại website TruyenChu.Vip
Sau nửa canh giờ, Mập Qua Gầy Qua thật tình trả lời câu nói kia của Mộc Thuần Thuần, thiếu chút nữa biến thành hai tòa sư tử bằng đá.
Nơi đứng của bọn họ hiện tại, là ở một chỗ phồn hoa đường đông hoa lệ, hiện ra căn nhà ba tầng bằng gỗ cao trước cửa màu đỏ sậm, hai người ngước đầu, nhìn xà nhà phía trên treo một khối bảng hiệu đỏ au, há hốc miệng. Kể từ khi đi tới nơi này họ vẫn duy trì cái tư thế này, trên mặt rõ ràng viết ba chữ to “Không thể tin” .
Tuy là người thô kệch, tốt xấu gì cũng biết đọc vài chữ, ba chữ rồng bay phượng múa rất to rất đúng dịp trên tấm bảng kia, bọn họ đều biết, ——”Ôn nhu hương” .
Không ngừng có tiếng đàn cùng tiếng cười lớn của nam nhân và nữ nhân từ bên trong bay ra, mơ hồ xen lẫn mùi rượu ngon tinh khiết. Cho dù bọn họ không có kiến thức, cũng đại khái đoán được đây là nơi nào.
Này này này. . . . . . Rõ ràng chính là thanh lâu nha, nơi bướm hoa, tiểu thư làm gì dẫn bọn hắn tới chỗ này, có phải đi nhầm chỗ hay không?
“Này, hai người các ngươi tính đứng tiếp như vậy a, làm ơn xích qua, chớ cản trở người ta làm ăn.” Mộc Thuần Thuần rốt cuộc không nhìn nổi rồi, từ trên lan can lầu hai nhô đầu ra, dùng sức rống to.
Người đến người đi, cố tình có hai ngốc tử đứng ở cửa lớn, ý vị nhìn bảng hiệu”Ôn nhu hương” cũng không nhúc nhích, hại chủ nhân như nàng rất lúng túng, lại không thể làm bộ như không biết, ai, sớm biết cũng không dẫn bọn hắn tới.
Mập Qua Gầy Qua nghe nghe thấy một tiếng rống to, lại nhìn thấy chủ nhân của bọn hắn đã lên lầu hai, vô cùng quen đường đi nước bước, thật giống như rất là quen thuộc với nơi này.
Trời ạ, thì phải là nói, tiểu thư không có mang sai chỗ, nàng, nàng, nàng thật sự dẫn bọn hắn tới thanh lâu! !
Vì nhận thức vậy, hai người lần nữa hóa đá, bộ dáng ngốc trệ làm cho người ra ra vào vào âm thầm cười trộm. Bởi vì quá mức bắt mắt, cuối cùng hai người bọn họ bị mấy đại hán cường tráng mạnh mẽ kéo vào.
Một chỗ sương phòng ở lầu hai, bố trí phù hợp thanh tĩnh nhã nhặn, lại rất khác biệt, không giống những gian phòng khác, nơi này không có bương vị son phấn nồng đậm, rất là thanh tân đạm nhã.
“Ha ha, Thuần Thuần, hai người hầu kia thật là thú vị, ngây ngốc, làm như nơi này của ta là ổ sói hang hùm vậy, sợ đến mức tóc tai dựng đứng .Nhớ tới tiếng kêu buồn bã mới vừa rồi bọn họ bị cường hành ( mạnh mẽ) kéo vào, làm cho bà chủ “Ôn nhu hương” cười đến đau bụng.
Người nói chuyện nhàn nhã ngồi ở nhuyễn tháp, nàng đã qua bốn mươi tuổi, nhưng do biết giữ gìn dáng vẻ, dung nhan xinh đẹp, có thể nhìn ra được lúc bà còn trẻ nhất định là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, chẳng qua là năm tháng không buông tha người nào, nếp nhăn nơi khóe mắt loáng thoáng có thể thấy được.
“Phượng nương, cái này trả người.” Mộc Thuần Thuần vừa bước vào liền thấy đói bụng, tiện tay cầm Quế Hoa Cao trên bàn lên ăn, trong miệng ăn cũng không còn nhàn rỗi, đem một khối khăn tay để lên bàn, trong miệng mơ hồ không nói rõ gì.
Ngồi ở trên nhuyễn tháp Phượng nương liếc một cái, hơi có vẻ giật mình, “Ơ, đây không phải là khăn tay ta cho ngươi mượn dùng để phòng thân sao? Dùng qua rồi?”
Khối khăn tay này nhìn qua rất bình thường, thật ra thì nó xem như một loại vũ khí phòng thân, đặc biệt nhằm vào sắc lang, tên háo sắc mà thiết kế, bên trong xen lẫn Mê Hồn dược đặc chế của “Ôn nhu hương”, chỉ cần ngửi phải, bảo đảm té xỉu.
Mộc Thuần Thuần đang bề bộn ăn điểm tâm, không rảnh trả lời nàng, đối với câu hỏi Phượng nương qua loa gật đầu một cái.
“Cái gì? !” Phượng nương nhảy lên, cay cú kêu la lên, “Người nào không muốn sống dám đánh chủ ý với con, nói cho Phượng nương, Phượng nương đi báo thù cho con, đem tên háo sắc ăn gan hùm mất báo kia bắt trở về, lão nương muốn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.”
Khụ khụ —— miệng đầy trà phun ra ngoài ——
Mộc Thuần Thuần bị lời nói tức giận của bà làm sặc, nhanh chóng uống một hớp trà, vừa khoát tay vừa lắc đầu.