Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 19: Thanh Lâu Ta Đến Đây 1 tại website TruyenChu.Vip
“ Mập Qua Gầy Qua, các ngươi là sư tử bằng đá sao? Đứng ngốc ngơ ngác ở đây làm gì?” Trách không được lại không thấy bọn họ nãy giờ, thì ra là ở chỗ này, bất quá trên vai bọn họ lại khoát theo hành lý là xảy ra chuyện gì?
Hôm nay Mập Qua Gầy Qua có chút khác với hôm qua, hình dáng hết sức đe dọa, lông mày thắt chặt cũng hoàn toàn buông ra, biểu thị hưng phấn. Vừa nhìn thấy Mộc Thuần Thuần, hai người lập tức trở mình nghênh tiếp, lại giúp nàng cầm lấy hành lý, lại vừa đấm vai thư giãn, rất ân cần
“ Các ngươi biết câu tiếp theo của vô sự xum xoe(*)là cái gì không?”
Mộc Thuần Thuần nghiêng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt cười xấu xa.
“Ta biết, ta biết, ha ha, phi gian tức đạo(**).” Gầy Qua buột miệng nói ra, cuối cùng còn tự vỗ tay, thân thể mập mạp nhảy dựng lên, vô cùng đáng yêu.
(*): không chuyện gì nịnh bợ
(**): không gian trá thì trộm cướp
Béo Qua lập tức giơ chân đá hắn một cái, “ Ngốc tử,dường như ngươi không nói lời nào thì càng đáng yêu.”
“ Có ý gì?” Sờ đầu ngốc ngốc, dây thần kinh Gầy Qua bắt đầu thắt ( lại). Mộc Thuần Thuần không khỏi cười cười mỉm.Béo Qua đảo cặp mắt trắng dã, hoàn toàn không nói gì. Ngược lại hỏi, “ Tiểu thư người tính toán đến đâu rồi? Lúc này đây, bất luận tiểu thư muốn đi đâu, chúng tôi đều định cùng ngài, cho dù đuổi chúng tôi đi, chúng tôi kiên quyết không đi. Đúng hay không ngốc tử.”
“Ừ” Gầy Qua gật đầu mạnh.
Mộc Thuần Thuần lúc này không có cự tuyệt, gặp phải hai người mặt dày mày dạn như vậy, cự tuyệt cũng sẽ không có thay đổi được gì, bên người thiếu hai kẻ dở hơi như bọn họ, thật đúng là không quen chút nào.
“Còn có, đây, đây là bùa bình an chúng tôi vào miếu cầu thay tiểu thư, ngày hôm qua không có thời gian đưa cho tiểu thư, hại tiểu thư hôm nay…………” Béo Qua cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Nếu sớm một chút tặng cho tiểu thư có lẽ sẽ không xảy ra chuyện không tốt, cũng sẽ không bị lão gia đuổi ra khỏi Mộc phủ. Vì thế, bọn họ tự trách đã lâu.
“Thực sự là hai đại ngốc, ai, người khác ra cửa đều là nhặt được vàng, ta như thế nào lại nhặt về hai đứa ngốc chứ.” Mộc Thuần Thuần nội tâm một trận cảm động, còn không quên tự giễu một chút, thuận tiện chỉ đùa một chút, quả nhiên nhìn thấy đầu bọn họ càng cúi xuống càng thấp, nàng cười khẽ ra tiếng, rốt cuộc nói ra một câu thiệt tình, “ Bất quá, nhặt được các ngươi là may mắn lớn nhất của Mộc Thuần Thuần ta.”
Ngày đó ở trên đường cái chẳng qua thấy bọn họ đáng thương, ở trong gió lạnh mưa tuyết run rẩy, đói khổ lạnh lẽo, trên người cũng không có mặc được quần áo tử tế, không đành lòng nhìn thấy bọn họ bị đông chết, bị đói trước đầu đường, mới ra tay cứu giúp, đưa bọn họ về phủ.
Không nghĩ tới, chỉ một hành động nho nhỏ của nàng lại làm bọn hắn nhớ mãi không quên, mọi nơi vì nàng suy nghĩ, một lòng thầm nghĩ đi theo nàng, chiếu cố nàng.
Bọn họ không phải người thân ruột thịt nhưng còn thân hơn thế . So sánh với phụ thân của nàng, ông ta có làm cái gì cho nàng không? Dù là một câu nói quan tâm cho có lệ.
“ Cám ơn các ngươi, Cũng cám ơn lễ vật của các ngươi. Tịch mịch trong mắt rất nhanh được giấu đi, nàng lại nói ra lời thiệt tình tự tận đáy lòng.
Nói xong, Mộc Thuần Thuần đem bùa bình an cẩn thận thu hồi, nhận lấy sự chúc phúc của bọn họ, bước nhanh đi về phía trước.
Béo Qua Gầy Qua đứng sững sờ tại chỗ, đối lời nói của nàng làm cho hồ đồ, đầu không động đậy.
“Còn không đi, thật muốn biến thành tượng sư tử đá sao?” Mộc Thuần Thuần quay đầu lại kêu, trong ánh mắt lộ ý cười.
Sau một lúc lâu, hai người lắc cái mông đuổi theo, còn ngây ngốc bám lấy ống tay áo của nàng hỏi, “ Tiểu thư, vậy là người đồng ý rồi? Chúng tôi về sau có thể đi theo người, phải không?”
Chính xác là quá mức cảm động, Gầy Qua thiếu chút nữa vấp cục đá trên mặt đất, làm Mộc Thuần Thuần cười to một trận.
“Tiểu thư, chúng ta hiện tại phải đi đâu?”
Nàng không trả lời, khóe miệng xinh đẹp chậm rãi hiện lên một nụ cười thoải mái, bước chân cũng bắt đầu trở nên thoải mái, môi tươi cười mang theo một béo một gầy hướng về nơi đi đến…………..
Hy vọng cái nơi kia sẽ không dọa tới bọn họ. Trong lòng lại hò hét vui thích : Thanh lâu, ta đến đây!