Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không

Chương 365: Tôi Chưa Cho Phép


Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 365: Tôi Chưa Cho Phép


Ánh đèn phòng màu vàng nhạt, ấm áp nhàn nhạt hắt vào trong nhà bếp.
Lam Yên đứng tựa lưng ở cửa nhà bếp từ lúc nào, cô ta mặc quần áo ngủ, mái tóc dài thả xuống vai, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt long lanh, cười dịu dàng nhìn Khương Tình bận rộn.
Khương Tình đang thái gừng, trên người là chiếc áo phông màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc quần ngủ màu xám tro, bớt đi vẻ nghiêm nghị và chỉnh chu, cả người trông thoải mái thanh nhã, dễ gần hơn nhiều, chỉ là bóng lưng mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng hơi chói mắt.
Trời nắng rất đẹp, những tia sáng chiếu rọi qua ô cửa mở toang hắt vào trong phòng bếp, nhảy nhót trên gương mặt Khương Tình, cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng Lam Yên lại không hề cảm thấy cảnh này ấm áp, ngược lại cô bỗng thấy lạnh, một cái lạnh không thể nhận biết, không thể nhìn rõ.
Cô ta nhón gót chân nhìn bên cạnh tay phải Khương Tình đang đặt vài con cá, mới nhận ra Khương Tình đang làm món cá hấp, miếng gừng được thái mỏng như sợi tóc, rải đều lên mình cá.
Trước giờ Lam Yên chưa từng nhìn thấy Khương Tình làm thức ăn, vì thế có hơi tò mò, cô ta từng bước tiến lại gần, bước chân nhẹ bẫng, rón rén và thận trọng.
“Tôi nghe thấy đấy.

Em đợi một lát nữa, tôi sẽ xong ngay đây.” Khương Tình đột ngột lên tiếng, ngữ khí nồng đậm cưng chiều.
Nghe chất giọng dịu dàng đó, Lam Yên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch mãi không ngừng, rồi cổ họng khô khốc, hơi thở có phần dồn dập, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn niềm hạnh phúc.
Khương Tình là đang nói với cô ta sao?
Biểu cảm trên khuôn mặt Lam Yên trở nên kinh hoàng, như khiếp đảm, như bối rối, như khao khát, như tham dục, như mừng rỡ…
Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt trở nên loạn thành một đoàn, nhưng cuối cùng vẫn là mê loạn, là si mê không thể kiềm chế.
Lam Yên đứng sát lại gần Khương Tình, từ từ giơ tay lên, ngón tay mềm mại chạm lên cánh tay Khương Tình.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, ngay sau đó liền quay người, bất thình lình nắm lấy bàn tay đang giữ cánh tay mình, kéo một cái rồi ôm lấy.
Lam Yên sững người.
Nhưng ngay lập tức Khương cảm thấy không bình thường, đột ngột buông ra, có chút thảng thốt:
“Lam Yên?”
Lam Yên đỏ mặt gọi:
“Tình à..”
Khương Tình ngay lập tức lạnh mặt, quay người định đi.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, từng tia sáng chiếu vào hắt lên gương mặt tuyệt sắc của Khương Tình, phác họa từng đường nét, nhưng đôi mắt kia lại âm u lạnh lẽo như sương tuyết.
Lam Yên nhìn vẻ mặt lãnh đạm kia, trong lòng có chút ấm ức, cô ta quay ngoắt lại, chặn hướng đi của Khương Tình, cười khẽ:
“Chị biết rõ là em yêu chị.”
Sắc mặt Khương Tình càng lúc càng khó coi, ngữ khí lạnh nhạt:
“Thì sao?”
Lạnh như băng, không chút nhiệt độ.
“Em đã yêu chị từ rất lâu rồi.” Nói rồi Lam Yên nhẹ nhàng lấy tay mình giữ lấy một góc áo của Khương Tình, đôi mắt như mang theo vô hạn tình cảm:
“Cái ôm lúc nãy…!chị thật sự không có chút cảm xúc nào với em sao?”
Lam Yên nhớ đến lúc Khương Tình chạm vào cô ta, cái ôm đó khiến hai chân cô ta mềm nhũn, thậm chí vành tai ngay lúc này vẫn còn nóng rực, ngứa ngáy, cảm giác kích thích kia len lỏi vào trái tim, khuấy đảo khiến lòng cô ta rối bời.
Cảnh vừa rồi không thể xua tan khỏi đầu óc cô ta, cánh tay Khương Tình mạnh mẽ lại vững vàng, mặc dù chỉ ôm trong giây lát nhưng cũng đủ để cô ta cảm nhận được sự dịu dàng và hơi thở thanh nhã như sương, khiến lòng người sôi sục.
Trước kia Lam Yên chưa từng nghĩ sẽ có thể nhìn thấy một mặt si tình điên cuồng này của Khương Tình, cam tâm tình nguyện bỏ xuống những kiêu ngạo của mình vì một người con gái, cam nguyện quỳ gối trước mặt cô ta, hoá ra Khương Tình ngày thường cao ngạo lạnh lùng nghiêm túc cũng có thể chết vì tình yêu như vậy.
Nhưng tại sao nữ nhân đó lại không phải là cô ta chứ?
Khương Tình vẫn yên lặng, đứng ngược chiều ánh sáng, sắc mặt điềm đạm khiến cô ta liên tưởng tới đại dương rộng lớn, yên ả mà đầy rẫy hiểm nguy.
Từ rất lâu rồi, cô ta đã biết rõ, ẩn giấu dưới một bộ dạng ôn nhuận nho nhã kia, là một đôi mắt không thể thâm sâu hơn và một bộ óc trí tuệ kinh người.
Khương Tình trầm mặc nhìn cô ta với vẻ dửng dưng.
Lam Yên hơi đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào Khương Tình, nụ cười rạng rỡ:
“Chị thật sự chưa từng có một chút cảm xúc nào với em sao?”
Khương Tình nhìn cô ta một lúc, cuối cùng bật cười, nhưng nụ cười ấy lạnh như băng, là cái lạnh thấm vào da, nhói buốt tim gan, hỏi:
“Cô đang bị ảo tưởng sao?”
Lam Yên ngước mắt lên, cô ta nhìn thấy đôi mắt nâu sẫm trước mặt gần như đã chạm tới điểm băng, một niềm chua xót chợt dâng lên trong lòng.
Lam Yên phải thừa nhận một điều rằng, cho dù cô ta muốn muốn căm hận nữ nhân trước mặt này biết bao nhưng dù có oán thế nào, đau thế nào, chỉ cần nhìn thấy dung nhan như ngọc ấm đó, mọi oán trách đều tan theo mây gió.

Bản thân cô ta cũng từng thử bỏ cuộc vô số lần, vậy mà chưa bao giờ thành công.
Khương Tình là một chấp niệm điên cuồng của cô ta.
Lam Yên cười xót xa, lời nói tuy rất nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, lạnh lùng:
“Kể từ lúc Hạ Nhi xuất hiện, cuộc đời em dường như đã bị cô ta hủy hoại.

Vì cô ta, chị ngang nhiên chống đối Lam gia, cậy mình là người thừa kế của hai gia tộc Lam — Khương, thích làm gì thì làm.

Nhưng chị đừng quên, gốc rễ Lam gia lớn đến mức nào, xét về thực lực, cũng không hề thua kém Khương gia.”
Tâm trạng sầu muộn ánh lên trong đôi mắt Lam Yên, cô ta tiếp tục nói:
“Em biết trái tim chị đã thuộc về cô ta rồi.

Nhưng chị phải hiểu rõ một điều, trong mắt Lam gia, người chị lấy chỉ có thể là em.

Quan trọng hơn là, một khi nhà họ Khương gặp rắc rối, người có thể giúp đỡ cũng chỉ có Lam gia.

Lam gia và Khương gia vĩnh viễn không thể tách ra được.”
Khương Tình cười khẩy:
“Cô muốn nói gì?”
Lam Yên yên lặng, nhìn Khương Tình chằm chằm.
Khương Tình bất chấp sự bén nhọn của cô ta, vẫn cứ điềm đạm như cũ:
“Nếu Lam gia muốn chia rẽ tôi và Hạ Nhi, vậy thì Lam gia cũng nên biến mất rồi.”
Lam Yên nghe thấy liền sửng sốt.
Cô ta giơ tay ấn lên vị trí lồng ngực, trái tim vẫn còn không ngừng đập thình thịch, thình thịch, hoảng loạn chưa từng thấy.
Khương Tình hất tay Lam Yên ra, lạnh giọng nói:
“Lam Yên, đừng để một chút tình nghĩa của tôi dành cho Lam gia cũng biến mất.”
Lời Khương Tình vừa nói ra, Lam Yên chỉ cảm thấy lồng ngực như bị vật cùn gì đó đâm mạnh, đau đớn khó chịu, ngoài mặt không cảm thấy gì nhưng cõi lòng lại tổn thương, máu chảy đầm đìa.
Không hiểu sao cô ta lại có chút oán hận sự thẳng thắn đến tàn nhẫn này của Khương Tình.
Lam Yên không phục, bàn tay đưa ra giữ lấy cánh tay Khương Tình, đôi mắt đỏ rực ngước lên:
“Em không hề thua kém Hạ Nhi, tại sao không phải là em chứ?”
Ngữ khí của Khương Tình điềm đạm nhưng rất cương quyết:
“Lam Yên, tôi không yêu cô.”
“Là ai cũng được, nhưng vì sao phải là cô ta?”  Lam Yên lại lên tiếng, thanh âm hơi lạnh.
Khương Tình điềm tĩnh nói:
“Không vì gì cả, cuộc đời này của tôi chỉ có thể là cô ấy.”
“Chị…” Lam Yên nhìn Khương Tình bằng biểu cảm quái lạ: “Điên rồi à? Nữ nhân đó và chị không thích hợp.”
“Cứ cho là tôi điên đi.” Ánh mắt Khương Tình sáng quắc, hơi trầm mặc một lát, khi ngước lên, ánh mắt sâu xa mà trầm tĩnh: “Điên vì cô ấy, tôi thấy rất đáng.”
Lam Yên thảng thốt.
Khương Tình hất mạnh tay Lam Yên, sắc mặt bình thản nhưng hàm chứa ý cảnh cáo:
“Tốt nhất là cô ngoan ngoãn chấp nhận điều đó đi.

Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi nữa.”
Lam Yên nhìn chằm chằm vào Khương Tình, nữ nhân kiêu ngạo thanh cao trước mặt hiện tại đã có thể một mình gánh vác cả Khương gia quyền thế ngập trời, tất nhiên sẽ không cho phép người khác thách thức lòng tự trọng, tự do và quyền lực của mình.
Lam Yên bỗng cảm thấy có chút khó thở, như có thứ gì mắc trong cổ họng, trái tim cũng đập rất dữ dội, cô ta run giọng:
“Rồi sẽ có một ngày chị biết ai mới là người thích hợp nhất với chị.”

Giọng nói rất khẽ khàng, giống như tuyệt vọng.
Khương Tình nhướng mày.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng có một điểm Lam Yên nói không sai, dù Khương Tình có muốn xóa bỏ quan hệ với Lam gia đến mấy, cũng không thể không thừa nhận một sự thật, sự gắn kết giữa hai nhà Lam — Khương là khó có thể mà xoá bỏ.
Khương Tình yên lặng đứng đó như một pho tượng, khuôn mặt trắng trẻo dường như không có chút cảm xúc nào, nhìn Lam Yên chằm chằm như nhìn một người xa lạ, cất giọng nhạt nhoà:
“Hạ Nhi là thích hợp nhất.

Ngoài cô ấy ra — sẽ không là ai cả.”
Khuôn mặt Khương Tình đã mất hết vẻ dịu dàng, giọng điệu chuyển lạnh, đầy uy nghiêm.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Tình à, lâu quá…”
Khương Tình quay người lại, liền trông thấy Hạ Nhi đang bước đến, trên người khoác một chiếc áo dài khá rộng, che đậy bên trong chiếc váy ngủ màu trắng, giọng cô vang lên nũng nịu rất dễ nghe.
Khương Tình khẽ cười đưa tay về phía cô, giọng cưng chiều:
“Em tới đây.”
Hạ Nhi vừa đến đã trông thấy Lam Yên, sắc mặt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Cô bước tới, đặt tay lên bàn tay đang giơ về phía cô của Khương Tình, nhướng mày nhìn Lam Yên:
“Cô cũng đói à?”
Lam Yên trừng mắt, mím chặt môi.
Hạ Nhi nhìn sắc mặt Lam Yên trắng nhợt như tờ giấy, cũng ngầm hiểu ra chuyện gì, cơ thể cô dính sát vào Khương Tình như dây leo, cái ôm rất thân mật, vòng tay cô vòng lên cổ Khương Tình:
“Thế nào? Mỹ nhân tới quan tâm ân cần với chị sao?”
Khương Tình bật cười.
Khương Tình trước giờ rất thích cô ôm mình như vậy, thân hình Hạ Nhi vốn mang một tỷ lệ hoàn hảo để nằm trọn trong vòng tay, vừa nhỏ nhắn dịu dàng.
Sống mũi thẳng tắp luồn qua mái tóc cô, bờ môi mỏng dính bên tai cô, Khương Tình thì thầm:
“Đối với tôi, chỉ có em mới là mỹ nhân.”
Hạ Nhi hơi né khỏi hơi thở càng lúc càng nóng bỏng kia, ngón tay cô khẽ lùa vào mái tóc Khương Tình, đùa nghịch từng sợi, nhẹ giọng:
“Xem cái khuôn mặt yêu nghiệt của chị đi, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bản thân là hoa có chủ thì phải giữ bổn phận.

Biết chưa?”
“Quậy phá.” Khương Tình lẩm bẩm, cười khẽ rồi cúi đầu tham lam hôn lên làn da nõn nà nơi cổ cô.
Hạ Nhi nhướng mày, liếc nhìn Lam Yên đang chết sững.
Lam Yên lúc này toàn thân phát run, hai nắm tay siết chặt, nhìn một đôi đứng trước mặt diễn ân ân ái ái, đáy lòng như bị ai đó lấy một con dao tàn nhẫn rạch đến nát bươm, đau tưởng chết.
Trái tim nhói đau, lại có chút chua xót, cảm giác này rất không thoải mái, nhưng cô ta lại không thể nói cụ thể là khó chịu kiểu gì.
Khương Tình vốn là người vô cùng bản lĩnh và cao ngạo, một nữ nhân cho dù gặp gió mưa cỡ nào cũng dễ dàng xông qua, sóng gió bão táp cũng chưa bao giờ chấp nhận cúi đầu, bây giờ lại tình nguyện cúi đầu để hôn một người.
Chỉ cúi đầu vì một người — Hạ Nhi.
“Khương Tình, chị sẽ phải hối hận.”
Lam Yên nghiến răng đè nén từ chữ một, lạnh buốt.
Bình thường khi Lam Yên nói chuyện luôn toát ra sự ngọt ngào, thanh âm giòn tan, rất êm tai, đâu có giống như bây giờ.
Nhưng Hạ Nhi cũng hiểu, nếu không phải đã thương tâm tới cực điểm, lấy đâu ra một âm thanh tái tê cả lòng người như vậy?
Lam Yên không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh này nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
Bóng dáng Lam Yên vừa hút sau cánh cửa, cũng là lúc Hạ Nhi bị hôn lên cổ ngứa đến không chịu được, cô lập tức đẩy Khương Tình ra, dựa người vào bàn, mặt hướng về phía Khương Tình, oán trách:
“Chị là sói đấy à? Cứ thích gặm em là thế nào?”

“Tôi muốn hôn em mà.” Khương Tình bày vẻ mặt uỷ khuất.
Hạ Nhi nhíu mày:
“Chị dám hôn nữ nhân khác?”
Khương Tình nhún vai, nhướng mày cực kỳ vô lại:
“Ngoài em ra, sẽ chả ai dám nhào vào người tôi đâu.”
Hạ Nhi tức cười:
“Thế cô Lam Yên kia là thế nào?”
Khương Tình tức cười:
“Tôi vừa vứt cô ta đi đấy.”
Hạ Nhi hừ lạnh, dựa người lên kệ bếp, sau đó ngước mắt nhìn ngàn vạn tia nắng chen nhau rọi vào khung cửa sổ đối diện, ánh sáng vàng nhạt ấy làm ấm áp cả gò má của cô, không trả lời.
Khương Tình nhìn khuôn mặt đang trầm ngâm của cô, nhẹ giọng cười khẽ, thu chặt cánh tay đang vòng qua eo cô, cười:
“Thật mà.

Không tin tôi sao?”
Dứt lời, Khương Tình áp sát mặt cô, hơi thở hòa cùng hơi thở, thấp giọng lẩm bẩm:
“Thôi nào, tôi biết em nhìn thấy Lam Yên sẽ không vui mà.”
Hạ Nhi chất vấn:
“Nhưng giờ em không vui rồi, chị bù đắp cho em cái gì đây?”
Khương Tình vờ như đang suy nghĩ:
“Có thể bù đắp nhiều việc lắm, ví dụ như em có thể hôn tôi, ôm tôi, hoặc là…!sờ soạng tôi.”
Hạ Nhi bĩu môi, xua tay:
“Đây không phải là một đề nghị tốt mà.”
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi, thế nhưng một giây sau đã bị Khương Tình một tay túm lại, lần nữa bị bắt về, cánh tay Khương Tình vòng qua chặn cô ở giữa khiến cô không còn đường thoát.
Giọng Khương Tình nửa đùa nửa thật:
“Tôi chưa cho phép, em muốn đi đâu chứ?”
Khương Tình vừa nói vừa cười, ngón tay nâng mặt cô lên, hôn xuống.
Hơi thở bỗng trở nên ngắt quãng.
Nụ hôn của Khương Tình ngang ngạnh, cuồng nhiệt.

Hạ Nhi ngẩng đầu đón nhận, một tay chống lên ngực Khương Tình để kháng nghị.
Nụ hôn dài đến mức khiến cả người Hạ Nhi nóng bừng lên, đến khi môi Khương Tình luyến tiếc rời khỏi môi cô, thân thể cô liền bị Khương Tình ấn lên bệ bếp, dùng tay xoay người cô lại, lưng cô hướng về phía Khương Tình.
Hạ Nhi muốn động dậy, hai cổ tay đã bị tay Khương Tình dùng sức ghìm chặt lại phía sau lưng.
Cô hoảng hốt:
“Tình, chị…”
Còn chưa nói xong, Hạ Nhi đã nghe thấy tiếng thở gấp của Khương Tình bên tai mình.
Nhận ra ý định của nữ nhân nào đó, Hạ Nhi hoảng hồn, vội vàng nài nỉ:
“Tình à, đừng ở đây”.
Khương Tình lại mặc nhiên không thèm quan tâm, một tay vén váy cô lên, áp môi xuống bên tai cô, giọng điệu xấu xa:
“Bảo bối, như thế này không kích thích sao?”
Mặt Hạ Nhi đỏ bừng, cô không giãy giụa nữa, mặc cho Khương Tình muốn làm gì thì làm.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ soi rọi vào phòng bếp, làm mờ đi hình bóng hai người đang quấn lấy nhau trong dục vọng.
Triền miên, không dứt…
Cuộc mây mưa qua đi, cơ thể Hạ Nhi gần như rã rời.
Lúc này ánh mắt Khương Tình đã trở nên dịu dàng, đầy thoả mãn, khẽ cúi đầu hôn lên khóe môi cô, hơi thở thanh mát thấm đẫm bờ môi cả hai, vừa hôn vừa lẩm bẩm:
“Hạ Nhi, đừng bao giờ rời xa tôi.”
Dứt lời liền rời môi đi, nhìn cô chăm chú, đưa ngón cái vuốt ve khoé mắt xinh đẹp của cô.
Hạ Nhi thở từng ngụm khó nhọc, càng vùi đầu vào lòng Khương Tình, ghì siết cánh tay, giọng nói vang lên nhuốm đậm một hương vị lười biếng:
“Em yêu chị.”
Khương Tình nghiêng đầu, cắn khẽ lên tai cô, mềm mềm thơm thơm khiến Khương Tình chỉ muốn nuốt ngay lập tức.
Bàn tay Khương Tình đưa lên bao chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ không một kẽ hở, cọ sống mũi cao lên vành tai cô, thì thầm:
“Bảo bối, ở bên em như thế này, khiến tôi thật sự không nỡ để em đi tí nào.”

Hạ Nhi đặt tay lên vai Khương Tình, tạo thành một khoảng ngăn cách, đôi mắt hổ phách chớp động, ngữ khí trêu đùa:
“Ở đây thêm vài ngày nữa, em sợ bản thân tới sức để đi lại bình thường cũng không có đấy.”
Vừa nói Hạ Nhi vừa cười hì hì rồi lại nhanh chóng xị mặt xuống, đột ngột chuyển chủ đề:
“Bối Lạc và Hương Vũ chia tay rồi.”
Khương Tình nhướng mày.
Hạ Nhi nhìn thấy chút ánh sáng trong đôi mắt của Khương Tình tắt lịm, tia sáng trong đôi mắt ấy dần dần tối đi, giống như sự u ám trước khi mưa gió bão bùng ập tới, Khương Tình hỏi:
“Hương Vũ và Bối Lạc bên nhau cũng gần ba năm rồi, tình cảm không thể bồi đắp sao?”
Nụ cười nơi khóe môi của Hạ Nhi đóng băng đôi chút, ánh sáng nơi đáy mắt hổ phách trở nên ảm đạm, cô cố nói bằng giọng nhẹ nhàng:
“Tình cảm có thể bồi đắp nhưng tình yêu thì không thể.”
Dứt lời, Hạ Nhi lại lập tức thở dài nặng nề, ngoài mặt có vẻ thẳng thắn vô tư, nhưng nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt hổ phách che giấu một vẻ suy tư:
“Chị làm bạn với Bối Lạc cũng không phải ngày một ngày hai.

Tính cách của Bối Lạc như thế nào chị còn không rõ sao? Nếu có thể bồi đắp, bây giờ cậu ấy còn cảm xúc ấy với chị ư?”
Hạ Nhi vừa nói xong, sắc mặt Khương Tình đột ngột chuyển lạnh, giọng nói cất lên vô cùng nghiêm nghị:
“Em tránh xa Bối Lạc ra một chút.”
Hạ Nhi sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Tình nói xong cũng không giải thích nguyên do, chỉ hạ tầm mắt, liếc nhìn đôi chân trần của cô, bàn tay lớn không yên phận đưa tới nâng nhẹ cằm cô lên, nhíu mày hỏi:
“Dép lê đâu?”
Hạ Nhi đáp theo bản năng:
“Trong phòng ngủ…”
“Nghe lời.

Lấy đi vào.” Khương Tình ngắt lời cô, ngữ điệu rất nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không thể làm trái.
“Vâng…”  Hạ Nhi trả lời, nhưng cơ thể không hề nhúc nhích, vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở đó, chưa rời đi.
“Thôi, để tôi.” Khương Tình đột ngột nói một câu.
Hạ Nhi hơi sửng sốt, còn chưa hiểu Khương Tình có ý gì, đã thấy Khương Tình cởi tạp dề ra, tao nhã cúi xuống, một tay vòng ra sau lưng cô, một tay luồn qua khoeo chân cô, nhẹ nhàng bế bổng cô lên, làm cô thảng thốt hét lên một tiếng.
Còn chưa kịp định hình lại, Khương Tình đã bế cô một đường đi tới cầu thang, sau đó hướng thẳng về căn phòng, mở cửa, đặt cô lên sofa, rồi theo đà đè lên người cô.
Hạ Nhi bỗng nhiên bị ép sát, ký ức buổi tối và buổi sáng và cả lúc nãy trong phòng bếp bỗng ập đến làm cô hoảng hồn, cô gằn giọng cảnh cáo:
“Em mệt rồi nha, chị đừng có mà…”
“Đừng gì cơ?”
Khương Tình cắt ngang lời cô, nhìn cô chằm chằm, đáy mắt u tối là thế nhưng lại giống như thấm một nụ cười, nhẹ nhàng lan ra.
Hạ Nhi cứng đờ người, câm nín.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trông Khương Tình dịu dàng đến lạ, chỉ cảm thấy ánh mắt này quá chuyên chú, nóng bỏng.
Khương Tình rất yên lặng, toàn thân bất động, khuôn mặt đẹp như một mỹ nhân bước ra từ trong truyện cổ, là một vẻ đẹp không mang theo bất kỳ sự công kích nào, trong ánh mắt nâu sẫm kia rất bình lặng nhưng còn có sự yên ả không gợn sóng.
Hạ Nhi đưa tay ra che chặt hai mắt Khương Tình lại:
“Đừng có nhìn như thế.”
Khương Tình bật cười, nụ cười trầm thấp, quyến rũ.
Hơi thở cả hai gần gũi thế này, làm đáy lòng Hạ Nhi dâng lên từng trận xao động quen thuộc, nhưng ngoài miệng cô vẫn cứng rắn nhắc nhở:
“Này, đừng có lợi dụng đấy.”
Khương Tình đưa tay lên gỡ bàn tay cô xuống, lòng bàn tay Khương Tình ấm áp, đầu ngón tay mạnh mẽ, bờ môi mỏng ghé tới má cô, rồi miên man hôn.
Hạ Nhi vội vàng nhích cơ thể ra sau, co rụt cả người lại trên sofa giống như một chú mèo tội nghiệp, Khương Tình bật cười, cũng không chọc ghẹo cô nữa, kéo tay cô lại, bọc trong lòng bàn tay mình, ủ ấm những ngón tay giá lạnh của cô, nhẹ giọng:
“Bảo bối, tôi yêu em.”
Hạ Nhi hơi đỏ mặt, đằng hắng:
“Em biết.”
Dứt lời, cô sợ Khương Tình vẫn còn nói mấy lời mang tính ám thị để chọc ghẹo cô, lập tức lên tiếng nhắc nhở:
“Em đói…”
Khương Tình ôm chặt cô hơn, bờ môi mỏng quấn bện nơi gò má, dịu giọng dỗ dành:
“Nằm yên ở đây, tôi sẽ mang thức ăn lên.”
Hạ Nhi ngay lập tức gật đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.