Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 364: Cấm Dục
Trên giường lớn, Hạ Nhi đã ngủ lịm đi, mái tóc nâu dài như rong biển dính vào mặt, ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng rọi sáng dáng hình cô đang nằm ngang.
Khương Tình ngồi lên đầu giường, bàn tay đưa ra vuốt ve tấm lưng cô, hệt như nâng niu một món đồ sứ.
Dưới lòng bàn tay là từng đường nét xinh đẹp, sự mềm mại và tính đàn hồi khiến cổ họng Khương Tình lại nóng rực, trái tim như bị thứ gì nhẹ nhàng khiêu gợi lên.
“Đừng nháo nữa.” Hạ Nhi nỉ non.
Khương Tình nghe âm thanh bé xíu ấy liền bật cười, ngay sau đó bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình ấm áp, cúi đầu xuống nhìn.
Hạ Nhi đã vô thức nắm chặt bàn tay Khương Tình từ lúc nào, gọi khẽ:
“Khương Tình…”
Động tác này của cô như làm nũng, hệt như một chú mèo con.
Khương Tình cúi đầu hôn lên trán cô, đôi mắt nâu sẫm trở nên sâu xa, ngón tay cái vuốt nhẹ qua hàng lông mày đang nhíu lại của cô, thở dài:
“Tôi đây.”
Giọng của Khương Tình vẫn cứ ôn hòa, nhẹ nhàng điềm đạm, giống như một vốc nước ấm khiến người ta an tâm.
Bàn tay Khương Tình nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, ủ ấm cho cô, từng ngón tay nhỏ hồng hào, tựa hồ bất cẩn một chút là có thể bẻ gãy.
Khương Tình cúi đầu, tỉ mỉ hôn lên từng ngón tay cô.
Hạ Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh sáng mông lung làm mờ gương mặt nữ nhân đối diện.
Nhìn động tác dịu dàng của Khương Tình, trái tim cô xao động, không kìm được lòng mình, ngồi bật dậy ôm Khương Tình thật chặt.
Mùi hương thanh thanh phảng phất trên người cô dường như có thể hút hồn người ta, cô vùi thẳng mặt vào lòng Khương Tình.
Chỉ nghe thấy Khương Tình nhẹ giọng thì thầm một câu bên tai cô:
“Thật không nỡ để em đi.”
Khương Tình ôm lấy cô như ôm một viên ngọc trơn nhẵn trong lòng, những ngón tay gầy luồn vào mái tóc nâu nhạt của cô, chạm nhẹ lên chiếc gáy ngọc của cô.
Hạ Nhi có chiếc cổ đẹp như thiên nga, trắng trẻo thon dài giống như sản phẩm gốm quý giá, dưới nữa là một khung xương hoàn hảo, luôn khiến người ta không thể rời mắt.
Hạ Nhi dính sát cả người tới, toàn thân mềm ra vì nhiệt độ cơ thể của Khương Tình đang dung hoà với cơ thể mình, cô nghe thấy thanh âm ôn nhuận dịu dàng gọi tên cô:
“Hạ Nhi..”
Tiếng gọi ấy trong phút chốc đã khiến tình yêu trong lòng Hạ Nhi mấy chốc đã nổ tung trong tim.
Khương Tình kéo cô ra, dịu dàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn như khao khát, khi mới áp xuống là dịu dàng, ngay sau đó lại là cuồng phong bão táp.
Vừa hôn Khương Tình vừa giơ tay nâng gò má của cô, hôn mạnh mẽ tới mức gần như sắp nghiền môi cô nát vụn.
Trong lòng bàn tay, qua lớp vải có thể chạm vào nhiệt độ cơ thể Khương Tình dần dần tăng cao, nụ hôn cũng mỗi lúc một nồng nhiệt, hơi thở cũng càng lúc càng trầm đục.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, bị nhiệt tình của Khương Tình thiêu đốt.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy vòng eo mình dần dần thiếu nghiêm túc, cô mới gắng sức đẩy Khương Tình ra.
Nhưng Khương Tình cứ quấn lấy mùi hương của cô rồi lại muốn cúi đầu hôn lên mái tóc cô.
Hạ Nhi lập tức đưa tay lên bịt miệng Khương Tình lại, nói:
“Chị lại động dục đấy à?”
Cô vừa nói vừa nhìn Khương Tình bằng ánh mắt lấp lánh.
Khương Tình chột dạ, cụp mắt xuống.
Hạ Nhi bật cười, một người trước giờ luôn tự tin, mồm mép sắc sảo như Khương Tình mà giờ lại có chút ngượng ngùng.
Cô biết Khương Tình luôn luôn khát vọng chạm vào cô, dục vọng với cô chưa bao giờ vơi bớt, càng là tham luyến và ham muốn.
Khương Tình kéo tay cô, nắm chặt, gò má áp sát cô, môi kề môi gần trong gang tấc.
Nhìn nữ nhân ôn nhuận như ngọc thế này, dịu dàng như bước ra từ trong tranh vẽ, trong đôi mắt nâu sẫm kia không nhuốm chút bụi trần thế tục.
Hạ Nhi có chút thất thần.
Khi yên lặng, Khương Tình giống như một mặt hồ yên ắng, ôn hòa điềm đạm, yên tĩnh giống một mặt biển, khiến người ta kính sợ, không dám tùy tiện trêu đùa.
Ngay lúc này, Khương Tình khẽ nâng cằm cô lên, ngước mắt nhìn cô, cố tỏ ra nhẹ nhàng:
“Tôi ở bên cạnh em luôn là một bộ dạng thế này.”
Hạ Nhi lập tức hiểu ra hàm ý kia, mặt cô đỏ bừng rồi giơ tay phát vào người Khương Tình một cái, giống như là giận dỗi.
Khương Tình đỡ lấy bàn tay của cô, tay kia bắt đầu lướt đi không an phận trên vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn của cô, khàn giọng hỏi:
“Còn muốn không?”
Hạ Nhi hất bàn tay không an phận kia ra, sau đó liền nằm xuống, nói:
“Em sẽ thử bắt chị cấm dục một tháng.”
Khương Tình nhướng mày, môi mỏng cong lên:
“Tuyệt thực thì được chứ cấm dục thì…!mơ đi.”
Dứt lời, tay Khương Tình lại càng càn rỡ hơn, lướt trên cơ thể trắng nõn của cô.
Hạ Nhi chụp bàn tay Khương Tình lại, bờ môi hồng rướn lên, nói với vẻ yêu kiều:
“Khương đại gia, em hầu chị hết nổi rồi.”
Dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của cô khiến lồng ngực Khương Tình nhộn nhạo.
“Nhưng tôi thì hầu nổi.” Khương Tình cười rất khẽ, áp người tới.
Trong phòng, bóng hai người quấn quýt.
Những đốm sáng mỏng manh loang lổ, trải dài trên những bộ quần áo rải rác dưới nền nhà.
Tia sáng ấm áp trong căn phòng rơi xuống tấm lưng trần của Hạ Nhi, tụ lại vài giọt mồ hôi gợi cảm, mơ hồ lấp lánh.
Cánh tay Khương Tình mạnh mẽ đỡ lấy chiếc eo thon nhỏ mềm yếu của cô, từ phía sau hai ngón tay vẫn tiến công, va đập, không biết mệt mỏi.
Thân thể Hạ Nhi bị áp chặt lên ga giường trắng muốt, bàn tay Khương Tình đưa tới, nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô xoay lại, mải miết ngắm nhìn gương mặt cô.
Hạ Nhi bị nhìn đến xấu hổ, khi muốn quay mặt đi thì lần nào Khương Tình cũng ép cô quay lại, ra lệnh bằng chất giọng ôn nhuận khàn khàn:
“Em nhìn tôi!”
Ngay lúc này, tiếng chuông di động khuấy động căn phòng nóng rực, là máy của Khương Tình.
Khương Tình lại không để ý chuyện nhận máy, hai ngón tay vẫn thúc từng nhịp mạnh mẽ đâm sâu vào trong cơ thể cô.
Hạ Nhi chỉ có thể thét gào dưới những lần tấn công sâu đậm ấy.
Khương Tình phủ người xuống, khẽ cắn vành tai cô, hơi thở nặng nề, giọng nói trầm khàn:
“Thật không biết là kẻ chết tiệt nào.”
Hạ Nhi vẫn đang thở từng ngụm đứt quãng, cả cơ thể như cháy bỏng dưới nhiệt độ của hai ngón tay đang ra vào bên trong vô cùng mãnh liệt, không nghe rõ Khương Tình đang nói cái gì.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Khương Tình bỗng giơ tay cầm lấy di động.
“Alô?” Ngữ khí như sắp phun lửa tới nơi.
[Khương Tình! Tôi có thể nói chuyện với tiểu mỹ nhân vài câu không?] Là giọng của Kristy.
Hạ Nhi giật mình, ngước mắt lên nhìn Khương Tình.
Khương Tình trả lời rất bình thản:
“Cậu đừng đánh chủ ý lên cô ấy nữa.
Tôi nói rồi, không được.”
Dứt lời lại cúi đầu, bờ môi mỏng si mê miên man trên cơ thể cô, từng chút từng chút.
Hạ Nhi run rẩy, thanh âm không còn ổn định nữa:
“Chị nghe điện thoại xong đi đã…!Á!”
Sau đó là một tiếng thở dốc không thể kiềm chế.
Là Khương Tình đâm thêm một ngón tay vào mà không báo trước.
[Tiểu mỹ nhân? Tiểu mỹ nhân đang ở đó đúng không?] Giọng Kristy vang lên đầy nghi hoặc.
Khương Tĩnh vẫn ôn ôn nhuận nhuận, cực lãnh đạm:
“Cô ấy đang bận.”
Dứt lời, ba ngón tay lại lấy tốc độ vô cùng nhanh ra vào bên trong cô.
Lực đạo đó khiến toàn thân Hạ Nhi như người chết đuối, cô siết lấy ga giường, giọng nói nức nở:
“Nhẹ…!nhẹ chút..”
[Hai người đang làm gì? Cái gì nhẹ? Tiểu mỹ nhân sao lại nói chuyện yếu ớt như vậy? Khương Tình! Cậu…]
“Cậu cút đi.”
Khương Tình dứt khoát tắt máy.
Ngay sau đó liền áp sát vào tấm lưng trần của Hạ Nhi, ba ngón tay cuồng dã tham lam một lần nữa mạnh bạo ra ra vào vào từ phía sau.
Hạ Nhi muốn hét nhưng Khương Tình lại cúi xuống bịt kín đôi môi cô.
“Ư…” Cô gắng sức chịu đựng.
Khương Tình cười xấu xa:
“Có phải rất thoải mái không?”
Hạ Nhi liên tục lắc đầu, rồi lại gật đầu, thanh âm rên rỉ không thể kiềm chế vang lên không ngừng.
Khương Tình cười khẽ, động tác tay vẫn đạt tới độ điên cuồng, kéo theo cảm xúc chìm chìm nổi nổi của dục vọng trần tục nhất trong cơ thể cô.
Đôi môi nóng bỏng áp lên má Hạ Nhi, si tình lẩm bẩm:
“Đúng là yêu tinh.”
_______
Xong việc rồi, Khương Tình chỉ còn lại dịu dàng, khác hẳn với vẻ mặt thoả mãn vui vẻ đó, Hạ Nhi lại mồ hôi đầm đìa, cô mệt tới nỗi chỉ còn sức thở hồng hộc.
Bàn tay Khương Tình đưa tới khẽ lau mồ hôi trên trán cho cô, thấy sắc mặt cô ửng đỏ, lại bất chợt cúi xuống hôn cô, thì thầm:
“Tôi bế em đi tắm.”
Hạ Nhi cố gắng ép ra mấy lời kháng nghị từ trong cổ họng, cực nhỏ:
“Không cần đâu.”
Khương Tình bật cười, giơ cánh tay ra, muốn bế bổng cô lên.
Hạ Nhi xua tay, lẩm bẩm:
“Em mệt, không có sức.
Chị đi trước đi.”
Nụ cười thấm nơi khóe môi Khương Tình, khuôn mặt tuyệt sắc cúi xuống, giọng nói khàn khàn:
“Toàn là tôi cử động đấy bảo bối.”
Mặt Hạ Nhi đỏ bừng, kéo gối qua che mặt, hậm hực:
“Khốn kiếp.”
Khương Tình phì cười vì dáng vẻ của cô, cũng không bắt cô tắm chung nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghe được tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, Hạ Nhi mới thò đầu ra, hớp không khí.
Cô cử động cơ thể, cánh tay và chân như vừa bị chịu hình, đau đớn nhức mỏi.
Khương Tình tắm không lâu, chẳng mấy chốc đã đi ra, trên người đã thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, áo phông rộng màu vàng nhạt cùng chiếc quần dài màu xám tro, tóc vẫn còn ướt rượt, trông rất sạch sẽ và sảng khoái.
Hạ Nhi thấy vậy, gắng chịu đựng đau đớn bò dậy, kéo váy ngủ, lao xuống giường.
Khương Tình nhướng mày, khó hiểu hỏi:
“Em sao thế?”
Hạ Nhi đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, rồi cất giọng khàn khàn qua cánh cửa:
“Em sợ chị lại giở trò!”
Khương Tình đang cầm khăn mặt lau tóc, dựa bên cửa phòng tắm, uể oải gõ hai tiếng:
“Em thật sự không cần tôi giúp à?”
“Chị cút đi.” Thanh âm bên trong phòng tắm vọng ra, vô cùng bất mãn.
Khương Tình bật cười.
_____
Một vườn hoa hồng rực rỡ thêm chút ánh nắng nhẹ dịu khiến xung quanh cảnh tượng trở nên quá dỗi bình yên.
Hạ Nhi vừa tắm xong, bước ra ngoài liền trông thấy Khương Tình đang dựa người vào ghế sofa, mặt hướng về phía ánh nắng ngoài vườn hoa, bóng lưng thanh mảnh chói lóa tới nỗi mắt cô bỏng rát.
Hạ Nhi quyết định không làm phiền tới, chỉ đứng nguyên tại chỗ ngắm Khương Tình một lúc, bỗng cảm thấy xung quanh không khí như ấm áp hẳn lên.
Ánh nắng khắc lên gương mặt ôn nhuận tuyệt mỹ như tranh vẽ của Khương Tình, nhàn nhã thong dong, ngồi trước cửa sổ với bộ quần áo nhạt màu, gò má tinh mỹ chìm trong quầng sáng, đôi mắt nâu sẫm cực kỳ tinh anh, đẹp đến mức khiến người ta sửng sốt.
Tình cảm của cô đang bình lặng bỗng chốc giống như bị hàng vạn viên sỏi nhỏ làm cho gợn sóng, từng đợt sóng lăn tăn lan rộng, chấn động.
Ngay lúc này, Khương Tinh xoay người lại.
Trông thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn mình liền bật cười đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt cô, như cười như không, bàn tay luồn vào trong váy ngủ của cô khẽ véo eo cô:
“Bảo bối, tôi rất xinh đẹp sao?”
Hạ Nhi cảm thấy chiếc eo ngứa ngáy, lập tức bừng tỉnh mà lắc người thật nhanh, bước đến bên giường ngồi xuống, một tay lau tóc, miệng lẩm bẩm:
“Thật chẳng biết ai mới là yêu tinh nữa.”
Khương Tình nhếch môi cười xấu xa, cũng đến bên giường nằm xuống, tiện tay vòng qua ôm eo cô, nhẹ giọng:
“Em muốn tôi là cái gì thì tôi là cái đó.”
Hạ Nhi bật cười, thẳng thừng cưỡi lên bụng của Khương Tình, ra sức nhìn từ trên xuống dưới:
“Xem nào, đây là tiểu thụ nhà nào đây?”
Hạ Nhi lúc này tự nhiên coi Khương Tình thành chiếc đệm người, ngồi rất thoải mái tự tại, còn nhún tới nhún lui, cười vô cùng khoái trá.
Hai tay Khương Tình đưa lên kẹp chặt eo cô, cười khẽ:
“Em còn nhún nữa, sẽ bị tiểu thụ ăn thịt đấy.”
Vừa nghe câu này, Hạ Nhi liền bò rạp người, gần như áp vào môi Khương Tình, nói:
“Em không còn sức đâu.
Hầu chị hết nổi rồi.”
Khương Tình cất giọng khàn khàn, thốt ra hai chữ:
“Mạnh miệng!”
Hạ Nhi cười khẽ, cô vẫn còn muốn tiếp tục chọc ghẹo, ai ngờ Khương Tình lật người, áp cả người cô xuống, ánh mắt nâu sẫm nhìn cô, bọc cô giữa giường và hai cánh tay của mình:
“Tôi nghĩ trên đời này ngoài em ra, không ai hầu nổi tôi.”
Giọng Khương Tình trầm trầm, cực kỳ êm tai.
Hạ Nhi lúc này lại chủ động níu lấy cổ Khương Tình, giọng nói ngọt ngào chọc đáy lòng người ta ngứa ngáy:
“Chị để kẻ nào khác hầu chị thử xem!”
Khương Tình cong môi lên, nụ cười ôn nhuận dịu dàng đầy sủng nịnh, nụ cười ấy như lan vào tận đáy mắt:
“Em có nhớ tôi như tôi nhớ em không?”
Giọng Khương Tình không còn vẻ nghiêm nghị nữa, thay vào đó là giọng điệu rất ôn hòa.
Hạ Nhi chỉ mỉm cười, không nói.
Hơi thở của Khương Tình phả vào tai khiến cô ngứa ngáy, ấm nóng mà gợi cảm, khiến con tim bé nhỏ của cô đập loạn nhịp.
Bờ môi mỏng của Khương Tình di chuyển tới cổ cô, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng chạm lên vùng xương quai xanh của cô.
Ngón tay ấy nóng bỏng như đôi môi Khương Tình vậy, khi chạm vào da thịt cô khiến cả người cô cũng nóng bừng lên.
Hạ Nhi sợ bản thân lại không kiềm chế được, vội bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy kia, nghiêng đầu nhìn Khương Tình:
“Chị, em đói.
Nấu cái gì cho em đi.
Mấy ngày qua không được ăn đồ chị nấu, thức ăn bình thường khó nuốt chết đi được.”
Khương Tình nghe thấy liền dừng động tác trên tay lại, nhìn cô, nụ cười bên môi càng thêm đậm:
“Tôi phải phục tùng thôi.”
Hạ Nhi cười tươi rói, môi, mắt như dấy lên những gợn sóng ánh sáng, vô cùng xinh đẹp.
Cô đưa một tay ôm má, nói:
“Xem ra gương mặt có thể coi là xinh đẹp này của em ít nhiều cũng có tác dụng, chí ít thì cũng có thể sai bảo được Khương gia chủ đi nấu ăn.”
Khương Tình nhìn cô, dở khóc dở cười.
Nụ cười của Khương Tình như dòng chảy ấm áp dưới lớp băng mùa đông, êm ái hiền hoà, khiến trái tim Hạ Nhi lại đập thình thịch.
Khương Tình cúi người, hít hà mùi hương thanh mát trên người cô, chất giọng trầm trầm vọng xuống:
“Tôi xuống bếp làm vài món cho em.
Ở đây đợi tôi.”.