Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 35: Giấc Mộng Nam Kha


Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 35: Giấc Mộng Nam Kha


Chương 35: Giấc mộng Nam Kha
Tiêu Nại, Ngu Công, Hầu Tử, Mỹ Nhân còn cả A Sảng đến chỗ Phong Đằng.

Trong những ngày nay, Phiêu Tuyết, Vy Vy và Nhị Hỷ thường xuyên cùng ra ngoài dạo phố, cùng ra ngoài ăn cơm, cũng cùng chơi game với nhau, nói chung là trải qua rất hài lòng.
“Alô, các anh về tới chưa? Chị em tụi em với chị Nhị Hỷ đã đến sân bay rồi nè.”
“Anh thấy các em rồi.”
“Cái gì?”
Phiêu Tuyết vừa quay đầu đã thấy nhóm Tiêu Nại tay kéo va ly đến chỗ bọn cô.

Cô cúp máy, nhìn anh đứng trước mặt: “Thế nào rồi? Thuận lợi chứ?”
“Ừm.”
“Em biết ngay mà!” Dứt lời Phiêu Tuyết ôm chặt lấy anh.
Buổi tối, tất cả mọi người đến một nhà hàng ăn mừng.

Ai ai cũng ăn uống vui vẻ, tận đến sau khi Mỹ Nhân gọi thêm mấy món nữa thì hơi…
“Sao lại là tôi đãi khách? Lần trước lúc họp, không phải là chúng ta đang bàn xem nên để Hách Mi mời cơm ở đâu à?”
“Vì sao?”
“Hai căn nhà.” Tiêu Nạn nhắc nhở mọi người.

Hồi ức
“Mi ca ơi, cậu có gì ăn không? Giờ tôi đang đói quá! Vy Vy với Tam Tẩu ra ngoài vẫn chưa về.” Vu Bán San xoa xoa bụng.
Hách Mi chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, chỉ tập trung trước màn hình vi tính, phớt lờ Bán San hoàn toàn.

Kế đó Vu Bán San mở ngăn kéo bên cạnh Hách Mi, phát hiện bên trong có đến hai hợp đồng mua nhà.
Sau đó vẻ mặt méo xẹo gọi Vĩnh Hầu: “Cậu xem này!”

“Ôi trời, là một lần trả hết!”
“Hơn nữa còn có đến hai hợp đồng!”
Hai người bạn đây liếc nhìn nhau một cái rồi quay sang tính sổ Hách Mi.
Lúc Phiêu Tuyết và Vy Vy vừa bước vào là đã thấy một làn sóng từ dân tình trong phòng ùa theo đuổi đánh Hách Mi.

Cậu thừa dịp mọi người sơ hở, liền chui tọt dưới bàn KO trốn.

Còn KO thì ngồi yên trên ghế, xoay lại đối mặt với tất cả mọi người, chắn giúp Hách Mi.
Vu Bán San ức chế bảo KO: “KO, chuyện này không liên quan gì đến anh cả.

Cứ coi như thường ngày anh hay giúp đỡ Hách Mi đi, nhưng còn hôm nay thì tránh ra cho tôi!” Vừa nói xong anh liền kéo KO ra khỏi ghế.
Sau khi KO bị kéo ra, anh đứng lên chạy đến.

Hách Mi cũng trốn sang chỗ khác, tay cầm bàn phím đánh tới đánh lui.
Vu Bán San chỉ thẳng mặt cậu: “Hách Mi, cậu có còn là anh em không hả? Có còn là anh em không vậy! Nhớ hồi học Đại học, cậu là con nhà giàu lại đi vay tiền một sinh viên nghèo như tôi, mượn hơn mấy chục lần, cậu không nhớ à?”
“Cậu tưởng tôi muốn hả? Lúc trước tôi nghèo thật mà, năm đó tôi lén ba mình thi vào Trùng Khánh, mỗi tháng chỉ có sáu trăm tệ để sống.

Nếu như tôi biết ở Đế Đô có bão cát và Lão Tam là quái vật hình người thế này thì tôi đã không đến rồi!” Hách Mi giải thích.
Phiêu Tuyết vừa xem vừa cười nghía Tiêu Nại: “Thật không ngờ nha, Mỹ Nhân sư huynh lại so sánh anh với bão cát luôn ấy.”
Anh cười mỉm, tiến lên phía trước: “Năm phút nữa tới phòng hội nghị họp.”
Sau đó Tiêu Nại năm tay cô vào phòng làm việc.

Vy Vy thấy hai người đi rồi cũng lôi Vu Bán San đi.
Phiêu Tuyết và Tiêu Nại vừa bước vô phòng họp đã nghe thấy tiếng rôm rả bàn tán xem tối nay ăn gì.

Hai người liếc nhau một cái, mỉm cười đi vào.


Anh đã nói xong trường hợp hiện tại cùng dự định sắp tới, định ra rời khỏi thì có người đột nhiên mở miệng: “Tiêu ca này, anh kiến thức rộng rãi, anh nói xem nên để Mi ca mời chúng ta ăn cơm ở đâu đây?”
Tiêu Nại nhìn sang Phiêu Tuyết, rồi nhìn qua Hách Mi: “Thượng Hải, tiệc ăn mừng.”
Hồi ức kết thúc
“Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi! Mi ca, cậu vẫn chưa mời khách vụ hai căn nhà đấy!” Vu Bán San nhìn Hách Mi đang ngồi cạnh KO, nói tiếp: “Bữa nay nhất định phải do Mi ca mời!”
“Phải phải, nhất định là do Mi ca mời!” Tất cả mọi người đều hùa theo Bán San.
“Được rồi được rồi, tôi mời thì tôi mời!” Hách Mi đứng lên, cầm gắp đồ ăn: “Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, tôi phải ăn gỡ lại hết.”
Vu Bán San và Khâu Vĩnh Hầu cùng đứng dậy, một người cướp luôn cái đĩa đồ ăn đầy ắp của cậu: “Mi ca à, cái này cũng đâu được tính là mồ hôi nước mắt của cậu đâu, đại gia!”
Vĩnh Hầu và Bán San đem đống đồ ăn vừa giành được chia cho hai cô bạn gái nhà mình, KO cũng gắp thêm vài món vào đĩa Hách Mi.

Tiêu Nại đứng lên lấy bình rượu ra ngoài rót thêm rượu đỏ, Phiêu Tuyết đứng dậy theo sau.
Cô đảo mắt nhìn bàn người nhốn nháo kia: “A Sảng sư huynh đâu rồi? Sao em không thấy anh ấy đến?”
“Cậu ấy từ chức rồi.”
“Anh ấy thật sự không bán đứng Trí Nhất chứ!?” Phiêu Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
Tiêu Nại nhìn cô chăm chú: “Em biết rồi à?”
“Nói sao giờ nhỉ? Anh biết đấy, hôm ấy em, chị và chị Nhị Hỷ sau khi tách các anh ra thì thấy A Sảng sư huynh leo lên xe một người nọ.

Ban đầu tụi em không nghĩ nhiều, nhưng sau đó lúc đi cùng chị Nhị Hỷ đến công ty Chân Ức lãnh lương thực tập thì mới thấy được bóng dáng của người ngồi chung xe với A Sảng sư huynh.

Chị Nhị Hỷ nói đó là Giám đốc Lý của công ty Chân Ức.

Qua hôm đó em đã gọi điện cho anh, nhưng điện thoại anh tắt máy nên không gọi được.” Phiêu Tuyết kể hết ngọn ngành cho anh nghe.
Tiêu Nại giải thích: “Lúc em gọi là buổi thuyết trình đã bắt đầu, không tiện tiếp.

Khi bọn anh vừa đến tập đoàn Phong Đằng, A Sảng đã nói chuyện với anh.”

Anh bắt đầu kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện.

Phiêu Tuyết nghe xong, nhìn đám người náo động ở kia: “Anh không được kể chuyện này cho nhóm mấy anh Ngu Công biết!”
“Yên tâm đi, anh không nói đâu.”
Nói rồi, Tiêu Nại nhanh chóng kéo cô về bàn.
Lát sau, Hách Mi nổi hứng rủ hát karaoke.
Phiêu Tuyết mở miệng: “Đám con gái tụi em không thể ở lại chơi tiếp với các anh được rồi, mấy anh đàn ông ở lại chơi vui nha! Tụi em về trước đây!”
Tiêu Nại hỏi: “Có cần anh đưa các em về không?”
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, đâu phải em không biết lái xe, em lái xe anh về được mà.

Anh yên tâm, em có mang theo bằng lái, mà em cũng không uống rượu nữa.”
Kế đó Phiêu Tuyết kéo Vy Vy và Nhị Hỷ ra về.
Sau khi lên xe, cô dặn hai bà chị của mình: “Chị với chị Nhị Hỷ nè, chúng ta đừng kể chuyện hôm đó tụi mình nhìn thấy cho nhóm Ngu Công và Hầu Tử biết nhé.

Hiện tại A Sảng sư huynh cũng đã từ chức rồi.

Hơn nữa, trước đó một ngày đã khai hết cho Tiêu Nại nghe cả.

Cứ coi như chuyện này là tai nạn đi, đừng nhắc lại nữa.”
“Em đừng lo, chị thì không sao, có điều chị không chắc Nhị Hỷ có phải thuộc tuýp người miệng rộng hay không.” Vy Vy liếc trộm Nhị Hỷ một cái.
Nhị Hỷ không phục phản bác: “Vy Vy, cậu có ý gì!? Cái gì mà không chắc chắn mình là người miệng rộng hay không? Bộ mình giống người dễ tiết lộ bí mật của người khác lắm à?”
“Giống!” Cả Phiêu Tuyết và Vy Vy đồng thanh.
Phiêu Tuyết dỗ dành: “Chị Nhị Hỷ à, không phải là tụi em không tin chị, nhưng đúng là chị nhiều chuyện thật mà.

Tụi em không dám khen lấy lòng chị đâu.”
Vy Vy nghe thấy lời Phiêu Tuyết nói, phì cười: “Đúng ấy, Nhị Hỷ à, cậu rất hay không giữ được cái miệng mình đấy.”
Ba người trên đường đi nói cười nắc nẻ, cực kỳ vui vẻ.

Phiêu Tuyết chở Vy Vy và Nhị Hỷ về trường, sau đó lái xe về nhà.
“Bé Tuyết à, bé Tuyết, con mau tỉnh dậy đi, mau dậy đi!”

“Mẹ ơi, con bị sao vậy? Tiêu Nại đâu?”
“Tiêu Nại gì mà có hay không? Con bé này ngất đến hồ đồ rồi chứ? Con đó, ba con mới đi sửa nguyện vọng của con là con đã bực bội cãi nhau với ba rồi, con lại còn tuyệt thực nữa chứ.

Hôm qua thấy con ngất xỉu, ba con đã sợ đến mức bệnh tim lão suýt tái phát rồi đấy.” Bà Bối vừa nói vừa đỡ Phiêu Tuyết dậy.
Cô không quan tâm mà trực tiếp nhảy ra khỏi giường, mặc kệ cảm giác khó chịu, chân không mang giày, chạy thẳng ra ngoài.

Bắt gặp Vy Vy đang định vào phòng, Phiêu Tuyết nắm chặt lấy tay chị: “Chị ơi, Tiêu Nại đâu? Tiêu Nại đâu rồi?”
“Phiêu Tuyết à, em bị sao vậy? Tiêu Nại gì? Chị không biết em đang nói ai.”
“Không thể nào! Chị biết mà, tụi em còn chung sống với nhau một năm trời nữa.

Chị à, chị nói cho em biết Tiêu Nại ở đâu đi!” Cô lay lay hai tay Vy Vy.
Vy Vy lo lắng nhìn cô em Phiêu Tuyết đứng trước mặt mình: “Phiêu Tuyết à, em có sao không? Tiêu Nại gì, căn bản là chị không biết.

Còn vụ sống chung gì gì đó một năm ròng, cả năm nay chúng ta đều đang học cấp ba mà.”
Những lời này của Vy Vy khiến Phiêu Tuyết sững sờ một chút, rồi cô lại chạy vụt về phòng mình xem lịch bàn.
“Ngày 23 tháng 8 năm 2012, tại sao lại như vậy? Lẽ nào tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi ư?”
Phiêu Tuyết ôm lịch ngồi thừ, nước mắt lăn dài.
Ký túc xá nam
“Lão Tam, Lão Tam, mau tỉnh lại, cậu mau tỉnh dậy đi!”
Tiêu Nại chầm chậm mở mắt ra, anh nhận ra bản thân đang nằm trong ký túc xá.
Sau đó anh hướng đến ánh mắt sốt sắng của Vu Bán San đang nhìn mình chằm chằm: “Ngu Công, tôi bị sao vậy?”
“Cậu sốt cao, đã hôn mê suốt mấy ngày liền rồi.”
“Vậy còn Phiêu Tuyết đâu?”
“Phiêu Tuyết? Tuyết rơi ở đâu? Cậu không bị hôn mê riết đến ngu người luôn chứ? Lão Tam ơi, giờ đang là mùa hè! Cậu nhìn thẳng tôi này, cậu có sao không?” Tiêu Nại lắc đầu trước Vu Bán San.
Kế đó anh cầm điện thoại di động lên xem, chợt phát hiện ra một sự thật trên màn hình di động: Ngày 23 tháng 8 năm 2012.
Thầm nghĩ: Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là giả? Cuộc sống mình và cô ấy cùng trải qua chỉ là một giấc mơ thôi?
-o0o-
(•Sam•): mọi người đoán xem cuối cùng Đại Thần và Bông Tuyết sẽ có cái kết như thế nào? Tui mong hai người sẽ gặp được nhau quá! Tự nhiên nguyên chuyện tình hóa ảo mộng, buồn ghê 。゚・ (>﹏.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.