Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 34: Mê Trai


Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 34: Mê Trai


Chương 34: Mê trai
Sau khi về đến nhà, Phiêu Tuyết chạy ngay một mạch vào bếp, bắt đầu công việc bận rộn.

Vốn là giáo sư Lâm định vào bếp giúp đỡ nhưng lại bị cô đẩy ra.
Tiêu Nại thấy thế mỉm cười: “Mẹ đừng vào cản trở thay vì hỗ trợ, chuyện trong bếp cứ để con dâu tương lai của mẹ lo đi.”
“Tiêu Nại, con nói cho mẹ biết, con với Phiêu Tuyết có…”
“Không có.” Anh lo là bản thân lại dọa ba mẹ sợ mất vía, hoặc nên nói là cơn hoảng nhè nhẹ.
Biểu cảm trên mặt giáo sư Lâm nhìn Tiêu Nại như đang nói “Tại sao con lại vô dụng như thế?”: “Con ở cạnh con gái nhà người ta lâu vậy rồi, làm sao mà không có chuyện đó được cơ chứ?”
“Mẹ à, con vẫn còn nhỏ mà.”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, con không thấy trên mạng, người ta vừa mới tốt nghiệp đã là ba hai con rồi.

Nói đến con, sao lại vô dụng vậy hả?” Bà nhìn con trai mình, hỏi lại: “Không có thật à?”
Tiêu Nại lắc đầu một cái rồi đáp: “Nếu có thật thì con sẽ dẫn Phiêu Tuyết đi đăng kí kết hôn ngay.”
Lúc này trong bếp, Phiêu Tuyết đã làm xong gà nướng với cà chua xào trứng, đang chuẩn bị món khoai tây nghiền và cá chép kho nhưng chợt nhận ra bây giờ ở nhà không ai đến giúp cô nên hô lớn từ trong bếp: “Có ai đến giúp một tay đi nào!”
“Con dâu mẹ cần mẹ rồi kìa, mẹ mau đi đi.”
“Được được được!” Giáo sư Lâm hớn hở vui cười chạy vào bếp.
Giáo sư Tiêu ngồi trên sô pha uống trà, ăn hoa quả: “Tiêu Nại này, gần đây ba nghe chủ nhiệm khoa Phiêu Tuyết nói con bé muốn chuyển khoa, chưa kể còn nhảy lớp nữa.

Nói là Phiêu Tuyết nó muốn học khoa Công Nghệ Thông Tin và Thiết Kế, rồi học thêm nào là âm nhạc với vũ đạo.

Cô con gái tốt như vậy, cũng đừng có đánh mất đấy.”
Anh đờ đẫn ra một lúc mới lên tiếng: “Ba cứ yên tâm.”
Giáo sư Tiêu nghe thấy lời con trai, gật đầu mừng rỡ.
Tiêu Nại nhìn cha mình, đưa ra gợi ý: “Ba, hay là chúng ta qua thư phòng chơi cờ đi?”
“Tốt lắm, để ba xem tay nghề của con có khá lên được chút nào hay không.”
Anh gật đầu, kế đó dẫn ông đến thư phòng.
Giáo sư Tiêu vừa bước vào thư phòng đã thấy ngoài ban công để sẵn một chiếc giá vẽ, ông hiếu kỳ lại gần xem thử.

Không ngờ lại phát hiện ra một bức tranh mang theo chút cổ điển nhưng không mất đi tính hiện đại, ngoài ra có một số bức phong cảnh khác, bên trong tranh còn kèm theo chân dung của Phiêu Tuyết và Tiêu Nại.
Tiêu Nại thấy ông đang quan sát giá vẽ của Phiêu Tuyết thì nói thêm: “Phiêu Tuyết vẽ tranh rất đẹp, hiện tại cô ấy đang làm ở vị trí tổng giám bộ phận mỹ thuật trong công ty con, chuyên thiết kế nhân vật và cảnh trí trong game.”
Giáo sư Tiêu chú tâm ngắm tranh: “Ở đây còn có tranh con này.”

Anh ghé qua nhìn thử: “Cái này thì con không biết, chẳng trách bình thường cô ấy không cho con đụng vào mấy bức tranh này.”
Trong bếp, Phiêu Tuyết căng thẳng rửa kỹ xương sườn với nước, cũng như đang đợi xem khi nào cá chép kho chín ngon.
Bỗng dưng lúc này giáo sư Lâm chợt gọi cô: “Phiêu Tuyết à, bác làm vậy có đúng không?”
“À vâng, để con xem đã, dạ rồi, bác giúp con lấy khoai tây ra rồi gọt vỏ, như vậy sẽ dễ chế biến hơn nhiều đấy ạ.” Phiêu Tuyết mang khoai tây ra dặn bà, sau đó cô lại đi canh niêu cá chép kho.
Giáo sư Lâm giành mớ khoai tây từ tay cô: “Con lo phần con đi, khoai tây cứ để bác!”
Phiêu Tuyết không yên tâm lắm nhìn bà mấy giây.

Tiếp đó cô quay ra bắt đầu luộc xương sườn, bật máy hút mùi, và cắt bí đao.

Đợi sườn được lăn đều rồi bỏ bí đao vào, đậy nắp nồi lại.

Cô bắt tay vào làm khoai tây nghiền, cá chép kho cũng gần xong rồi.

Sau khi kho cá chép xong không lâu, món khoai tây nghiền cũng được hoàn thành.

Phiêu Tuyết thấy giáo sư Lâm vẫn không muốn ra ngoài, chỉ biết đành nhờ bà mang bát đũa và thức ăn ra phòng ăn trước.

Đợi khi sườn đã ninh mềm, cô nêm canh bí chút muối chút bột ngọt.

Cô nếm thử vị, sau khi đã thấy vừa miệng mới tắt bếp điện từ và máy hút khói.

Cuối cùng Phiêu Tuyết bưng nồi canh bí đao nấu sườn này ra.
Trong phòng ăn, bốn người một nhà vui vẻ bắt đầu bữa ăn như thế.

Trên bàn ăn, giáo sư Lâm cứ tấm tắc khen món ăn Phiêu Tuyết nấu ngon, còn nói nào là sau này sẽ đến ăn thường.

Lúc vừa nghe thấy lời này, cô hoảng đến suýt phun cơm trong miệng ra ngoài.
Tiêu Nại liếc thấy: “Mẹ dọa vợ con rồi kìa.”
Anh đã thành công khiến Phiêu Tuyết chạy trối chết vào phòng tắm.

Động tác của cô làm anh giật mình.


Tầm mắt hai giáo sư lập tức lướt sang người Tiêu Nại.

Mắt giáo sư Lâm chợt phát sáng lên mấy lần, bà hỏi: “Tiêu Nại, con nói thật với mẹ, rốt cuộc con và Phiêu Tuyết có…”
Anh nhìn trực diện mẹ mình, ngẫm nghĩ, quyết định vẫn không nói thật với bà: “Cứ xem như là có đi, ba ngày trước, cô ấy vừa hết đợt tới tháng.”
Trong nháy mắt, giáo sư Lâm liền thất vọng.

Phiêu Tuyết nhanh chóng quay trở lại, hướng ánh mắt hối lỗi nhìn hai giáo sư: “Con xin lỗi, hồi nãy con không cẩn thận bị sặc.”
“Không sao không sao!”
Dùng bữa xong, vợ chồng giáo sư Tiêu ra về, Phiêu Tuyết ngơ ngác ngồi trên sô pha, nhìn anh rửa bát.
Tiêu Nại rửa bát sạch sẽ xong xuôi đi ra, thấy cô trên sô pha ngây ngốc: “Sao vậy, vẫn chưa kịp phản ứng à? Khả năng tiếp nhận của em có phải quá thấp rồi không?”
Phiêu Tuyết nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không phải, em vừa nghĩ xem em có nên chuyển về trường ở hay không.

Em sợ lỡ một ngày kia giáo sư Tiêu với giáo sư Lâm đột nhiên tập kích thì làm sao bây giờ?”
Anh bật cười: “Chuyện này thì em cứ yên tâm, bình thường ở trường có nhiều công việc như vậy, còn phải soạn bài, làm gì có thời gian rảnh đến đây tập kích bất ngờ.”
Tiêu Nại ngồi xuống cạnh bên, ôm cô vào lòng: “Em đừng nghĩ nhiều như thế, vài ngày nữa là đến ngày trình bày demo game cho bên Phong Đằng rồi.

Hơn nữa, ba mẹ anh cũng sắp phải ra ngoài một chuyến, nên em loại bỏ cảm giác bất an đó cho anh, ngoan ngoãn ở nhà đợi, không được nghĩ lung tung.”
“Ưm!” Phiêu Tuyết gật gật đầu.
Những ngày kế tiếp, mỗi ngày Tiêu Nại đều phải ở lại công ty, cũng như Ngu Công, Hầu Tử và KO đồng thời phải tăng số giờ làm việc trong ngày.

Riêng Hách Mi thì cứ ngồi tự kỷ ở cửa suốt như đứa nhóc mới lớn, dẫn đến mấy người đưa cơm đều tưởng cậu ta là người có vấn đề.

Còn Phiêu Tuyết và Vy Vy thấy mọi người ngày ngày tăng ca vất vả như vậy, mà khi mệt mỏi chỉ có thể nằm nhoài trên bàn nghỉ ngơi, trông rất khó chịu.

Vì lẽ đó nên hai cô dự định sẽ mua một ít chăn nệm để ở công ty, cho nhân viên tăng ca dùng.
Hôm nay có anh trai mới đến giao cơm, bị Hách Mi ngồi thù lù một đống trước cửa dọa hú vía.

Vy Vy đi tới hỏi: “Anh đến giao cơm từ tiệm ăn đúng không? Anh đừng đụng vào anh ấy, dạo này anh ấy khá phiền muộn nên phải ngồi đó phát tiết.”
“Ra là vậy, tôi còn tưởng cậu ta là nhóc con nhà ai lên cơn sốc chứ!” Anh trai đưa cơm cười đùa.
Sau đó anh ta đưa tờ hóa đơn: “Lần này cô định đặt trước bao lâu?”
“Không cần đâu, lần sau tôi gọi điện cho quán.” Phiêu Tuyết bước đến đáp lời.

Vy Vy không hiểu lắm: “Sao vậy?”
“Mọi người đã phải làm việc cực nhọc lâu như thế, chỉ cần Tiêu Nại xuất quan thì chắc chắn nhân viên công ty sẽ được về nghỉ mấy ngày.

Hơn nữa, ngày mốt đã là ngày trình bày game demo cho Phong Đằng rồi, khẳng định ngày mai các anh ấy sẽ xuất phát.

Công ty có người ở lại còn chưa chắc, dự định đặt cơm thì cứ đợi sau khi mọi người nghỉ ngơi xong rồi tính.”
Vy Vy nghe gật gù.

Chàng giao cơm cầm tiền rời đi.

Ngay lúc này cửa phòng làm việc của Tiêu Nại bật mở, chứng tỏ cuối cùng anh đã xuất quan.

Phiêu Tuyết mang cơm vào văn phòng, đặt trên bàn anh: “Giám đốc Tiêu, hẳn bây giờ có phải ngài nên nghĩ đến chuyện ăn cơm rồi nghỉ ngơi không?”
Anh ngẩng đầu nhìn Phiêu Tuyết mỉm cười, không nói thêm.
Xong xuôi, Tiêu Nại kéo cô ra khỏi văn phòng: “Ngày mốt là ngày trình bày demo cho bên Phong Đằng.

Vậy nên ngày mai Ngu Công, Hầu Tử, Hách Mi, KO và A Sảng sẽ đi cùng tôi.”
“Tôi không đi được.” Ngay lúc này KO lên tiếng.
Tiêu Nại nhìn anh ta một lúc.
Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần thông báo về phía nhân viên công ty: “Mấy ngày nay mọi người đều cực nhọc cả rồi, những ngày tới cho mọi người ở nhà nghỉ ngơi.”
“Lão Đại tốt vậy, có lương à?”
“Ừm.” Anh gật đầu.
Nghe được đáp án từ Tiêu Nại, tất cả mọi người cùng hoan hô.
Phiêu Tuyết, Vy Vy và cả Nhị Hỷ dẫn nhóm Tiêu Nại, Ngu Công, Hầu Tử, Hách Mi, cộng thêm KO đến cửa hàng quần áo.

Vốn là còn định dẫn thêm A Sảng nữa, nhưng cậu ta bảo là thấy không khỏe nên không đi cùng.
Ngu Công với Hách Mi vừa mới vào cửa là đã gây náo loạn.
“Cho tôi bộ đẹp nhất trong cửa hàng!”
“Cho tôi, tôi một bộ độc nhất vô nhị!”
Hầu Tử cũng hùa theo: “Cho tôi nữa, tôi muốn bộ đẹp nhất!”
Ba người cầm quần áo vào phòng thay đồ.

Phiêu Tuyết, Vy Vy cùng Nhị Hỷ liếc nhìn KO một chút, rồi lại nhìn sang Tiêu Nại đang ngồi chễm chệ trên sô pha.

Các cô gọi nhân viên cửa hàng ra chọn cho KO một bộ, cuối cùng còn hợp sức đẩy mạnh anh vào phòng thử đồ.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bật mở, ba người Ngu Công mặc ba bộ âu phục giống hệt nhau bước ra.

Ba cô gái đẩy mắt sang nhau: “Sao các anh lại mặc đồ y chang nhau thế? Người khác nhìn vào sẽ tưởng chúng ta không chỉ làm game mà còn chuyên buôn sỉ quần áo á!”
“Tam Tẩu, em nói thế là sai rồi.

Em không thấy là nhờ mặc vậy mới có thể nhận ra anh cực kỳ đẹp trai sao?”
Ban đầu còn thấy Ngu Công vận đồ vest trông rất đàng hoàng chững chạc, kết quả là vừa mở miệng liền phục hồi nguyên dạng.
Phiêu Tuyết chán ghét nhìn ba ông anh này: “Em không thấy, ngược lại còn khiến em thấy hết khuyết điểm của mấy anh, các anh nên tự chọn bộ đồ thích hợp thì hơn.

Thôi, chị này, cả chị Nhị Hỷ nữa, hai chị mau chọn cho các anh ấy bộ vest phù hợp đi.”
Đúng lúc này, KO đi ra, thu được vẻ mặt mê trai của ba nàng Phiêu Tuyết, Vy Vy, Nhị Hỷ.

Các cô đều nhìn thẳng vào mắt KO, khen tới tấp: “KO sư huynh đẹp trai quá!”
Ngu Công nhìn thấy vẻ si mê của Vy Vy chẳng vui vẻ gì, còn biểu hiện mình ghen tuông.

Anh kéo tay cô đi chọn quần áo lần nữa.

Mà Hầu Tử cũng ghen y hệt, chạy vội đến gian anh thích lựa đồ.
KO mặc âu phục không thấy thoải mái, cứ liên tục nhìn chằm chằm vào Hách Mi.
Hách Mi bị anh nhìn đến ứa gan: “Anh nhìn tôi làm gì?”
KO nhướng mày, nhún nhún vai: “Tôi không hiểu về mấy cái này lắm, mặc xong cảm thấy không thoải mái.”
Cậu nổi sùng, đến chỗ KO chỉnh lại trang phục: “Anh cài cái nút này sai rồi, cổ áo cũng không bẻ đúng.

Còn nữa, anh không được cài cút thứ hai trên áo vest, trông rất quê!”
“Nhưng tôi vẫn không hiểu!” KO bất đắc dĩ nói, trên mặt còn biểu lộ ra vẻ thật sự không rõ.
Hách Mi choàng lấy vai anh: “Không sao, dù gì thì anh cũng đẹp trai sẵn rồi.

Đi thôi, tôi chọn quần áo giúp anh!” Dứt lời, cậu lôi KO đi.
Phiêu Tuyết thấy ai ai cũng đi cả rồi, cô cũng yên vị trên sô pha: “KO sư huynh đẹp trai quá! Mỹ Nhân sư huynh thật hạnh phúc!”
Tiêu Nại thấy vẻ mê mẩn này của cô khi nói về KO, có chút nhức mắt.

Anh đứng dậy, chọn một bộ vest ca rô màu tối, để nhân viên cửa hàng lấy số đo của mình.

Lúc Tiêu Nại thay đồ bước ra, Phiêu Tuyết lập tức quên mất KO, mê muội nhìn anh: “Tiêu Nại, anh mặc đồ vest còn đẹp hơn cả KO sư huynh nữa.”
Anh nghe thấy câu cảm thán này, mỉm cười im lặng.
-o0o-
(•Sam•): Đại Thần đã biết thế nào là ghen rùi kìa mọi người ơi (*♡∀♡)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.